Nhặt Được Bạn Trai Cũ

Chương 36

Cuối cùng, đêm hôm đó, đến cả sofa Phan Duy cũng không được ngủ.

Nằm trên thảm trải sàn ngoài phòng khách, Phan Duy đυ.ng đυ.ng Giang Nguyên đang ngồi quay mặt vào máy tính, đau khổ hấp thu chút xíu độ ấm tỏa ra.

“Thôi được rồi, phiền cậu chết mất.” Giang Nguyên bớt chút thời gian quay sang nhìn Phan Duy, vẻ mặt ghét bỏ “Vợ tôi mở điều hòa cho cậu rồi cậu còn muốn gì nữa.”

Nửa tiếng sau.

Cố Thanh Y sau khi chỉnh lí tài liệu, thảo luận với người trong tổ bộ môn một chút về tiến trình giảng dạy xong, mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ.

Bên ngoài, Giang Nguyên và Phan Duy mỗi người một máy tính, Giang Nguyên giống như đang phân tích những tư liệu nhận được, còn bên Phan Duy thì có một tấm ảnh mở rộng toàn màn hình, khung đối thoại không ngừng nhảy ra. Điện thoại của hai người đặt bên cạnh, rung động giống như □□, màn hình nháy sáng liên tục, bên trên là đủ loại tin tức.

Cố Thanh Y nhìn đồng hồ trên tường, nghĩ bọn họ đêm nay phần lớn là không ngủ, bèn đi tới phòng bếp lấy hai cái cốc, vừa ngáp vừa đun nước pha cafe cho hai người. Xoa xoa trán, tựa lên cạnh tường nhìn hai dáng người đang chiến đầu hăng hái trong phòng khách, cậu không tự chủ được mà nhớ lại cảnh mình và Giang Nguyên trong những năm thi cử trước đây.

Tuy nói hai người đều là học sinh xuất sắc, nhưng xuất sắc đến đâu thì cũng phải ôn tập!

Trước ngày thi, dưới sự thúc đẩy to lớn của tình yêu, hai người đều chăm chỉ học hành.

Giang Nguyên ngồi xếp bằng trên giường, điên cuồng lật bài thi loạt xoạt, tập giấy bên cạnh xếp cao như một ngọn núi nhỏ. Mỗi ngày anh đều làm một đề, lật qua lật lại cho đến khi nhớ kĩ mới đổi một đề mới, cả tập đề đều bị lật đến nhàu nhĩ. Cố Thanh Y ngồi cạnh, vừa cầm giấy trắng viết các mốc lịch sử và đề mục chính trong sách chính trị, vừa giúp Giang Nguyên cắt những câu sai được đánh dấu đỏ ra dán lên trên vở, đợi hai hôm sau anh lại làm lại.

Thời gian tắt đèn của kí túc xá lớp mười hai lùi xuống mười hai giờ đêm, quy định tuy cứng nhắc, nhưng cũng là vì muốn bọn họ được nghỉ ngơi. Có những người chưa làm xong bài tập trong ngày, chỉ đành dùng đèn tích điện, tiếp tục chiến đấu. Trước đây, Cố Thanh Y vốn không quan tâm lắm đến việc thi lên cao đẳng đại học, cho nên học hành tương đối buông thả, thích học sao thì học nấy, chỉ có triết học mới khiến cậu đọc nhiều hơn vai quyển sách. Thế nhưng, sau khi ở cùng Giang Nguyên, nhìn bộ dạng học ngày học đêm của anh, chính mình cũng tự nhiên thay đổi, chú tâm đến kì thi hơn, khiến cho các thầy cô giáo đều vui đến ngất xỉu.

Cuối cùng, hai người đạt được điểm văn lí cao nhất trường, nguyện vọng vào được đại học A, tự nhiên cũng không còn đáng lo nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Y lắc đầu mỉm cười.

Nước bên cạnh vừa kịp sôi, Cố Thanh Y đưa tay định cầm, lại đột ngột dừng giữa không trung, đổi hướng về phía máy pha cafe mới mua.

Vất vả như vậy, cho bọn họ uống đồ ngon một chút đi.

Lúc bê hai ly cafe bẳng sứ trắng ra, Phan Duy ở ngoài đã không chịu nổi cơn buồn ngủ, dùng sách triết cứng như gạch của Cố Thanh Y làm gối, ghé vào bên bàn trà đánh một giấc.

Giang Nguyên thấy cậu đi ra, nụ cười cũng mang theo chút mệt mỏi “Em mau đi ngủ đi, hôm nay anh sẽ không vào đâu.”

Cố Thanh Y gật đầu, đặt hai ly cafe nóng hổi lên đệm, cúi đầu hôn lên môi Giang Nguyên “Cố lên.”

Cậu đi tới bên cạnh chỉnh lại nhiệt độ điều hòa và máy phun sương xong, đi vào trong phòng ôm cái chăn nhỏ, một đắp lên vai Phan Duy, một cái khác thì chèn qua đùi Giang Nguyên “Cũng may trong nhà có chăn để thay đổi, đợi lát Phan Duy tỉnh thì anh bảo anh ấy uống chút nước ấm nhé, đừng để bị lạnh, trong siêu có nước vừa đun đấy.”

Giang Nguyên gật đầu, vươn tay ôm cổ Cố Thanh Y, chóp mũi chạm chóp mũi một lúc lâu, mới bị Cố Thanh Y cười cười đẩy ra, quay lại làm việc.

Sau khi Phan Duy tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt mình đặt một cốc cafe bốc khói nghi ngút và một cốc nước mật ong, trên vai đắp một cái chăn, nhất thời thấy mình như bị sự ấm áp của thầy Cố bao lấy. Cọ cọ Giang Nguyên “Ôi nha, Giang Nguyên nha, tôi nói này, đi đâu mới tìm được người đàn ông tốt như vậy đây?”

Giang Nguyên đang bận phân tích bảng biểu báo cáo, thấy bộ mặt thèm đòn của Phan Duy, nhịn lại cảm xúc muốn đấm cho anh một đấm, nói “Tìm Cố Thanh Y mới tốt như vậy, còn những người khác á, cậu đừng có mà mơ, muốn thì đến bar tìm người chơi, còn có thể một khóc hai nháo ba mua bao là giải quyết xong.”

Giang Nguyên biết thừa bản tính của Phan Duy.

Trêu hoa ghẹo nguyệt, rút * vô tình, đánh tám trăm gậy cũng không đánh ra được chút đứng đắn nào, còn đòi yêu đương tử tế. Theo cái đám hỗn tạp bên cạnh, gần mực thì đen, chẳng học được điều gì tốt, nếu như chọc phải người đáng sợ nào đó, lại còn là đàn ông, thì đúng là xui xẻo chết luôn.

“Thôi, tôi cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.” Phan Duy day day huyệt thái dương, không chấp “Em gái mềm mại tôi còn chẳng có thời gian đi tìm, ở đó mà tìm đàn ông.”

“Tôi là vì thấy cậu với thầy Cố thật tốt, nên mới hỏi thôi.”

Anh thật sự chưa nhìn thấy không khí gia đình nào ấm áp mà bình thản như vậy, từ nhỏ đã chưa từng thấy. Mới lên lớp một, đã thấy cha mình đè tình nhân lên chính đàn dương cầm của mình làʍ t̠ìиɦ, lớp hai theo mẹ đánh ghen. Sau này, mẹ cũng nghĩ thoáng hơn, mỗi ngày đều ra ngoài đánh mạt chược tìm mấy tên đàn ông ẻo lả chơi bời. Anh cũng được tận mắt nhìn thấy.

Lúc trước, anh vốn cũng rất ngưỡng mộ cái gia đình chẳng kéo dài được bao lâu kia của Giang Nguyên, thế nhưng giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện ghê tởm như này, đúng là ông trời không cho mình cơ hội được tin tưởng vào tình yêu đích thực mà.

Lắc lắc đầu, anh cầm điện thoại lên, tiếp tục xử lí công việc.

“Đây là tất cả những gì cậu lấy được à?” Giang Nguyên quay đầu hỏi Phan Duy.

Anh lật xem ghi chép tài chính của sáu năm gần đây, từ một năm trước khi bác trai mất cho đến năm nay khi anh bị ngã.

“Phải nói là tất cả những gì lưu truyền bên ngoài.” Phan Duy suy nghĩ một chút, gật đầu “Nhưng tôi cảm thấy…. hình như công ty các cậu có chút gì đó mờ ám, giống như… giống như rất kì lạ.”

Phan Duy mặc dù đại học học hành vớ vẩn, nhưng ít ra cũng là dân tốt nghiệp ngành quản lí, còn lăn lộn lên đến tận thạc sĩ, nên vẫn nhìn ra được nhiều điều. So với Giang Nguyên chỉ biết dựa vào kinh nghiệm thực tế, đến giờ còn quên sạch lí thuyết ngành kĩ thuật mà nói, lí giải mấy chuyện vòng vo này, thật ra lại có khả năng hơn rất nhiều.

Giang Nguyên nhíu mày, đưa máy tính cho anh.

“Cậu xem.” Phan Duy cũng đã từng xem qua những tài liệu này, tốc độ xem rất nhanh “Giai đoạn phát triển của Giang thị rất ổn định, chưa từng xảy ra chút chuyện gì, năm nay cũng thu được một hạng mục, chính là cái hạng mục đầu tư trọng tâm lúc trước.”

Giang Nguyên gật đầu, chống cằm nhíu mày “Ừm. Giang thị vốn là một công ty dựa vào công thương nghiệp là chính, nhưng tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, giống như… tốc độ mở rộng lĩnh vực thật sự là hơi nhanh thì phải.”

Đến giai đoạn sau này thì chính là thôn tính và thu mua các công ty một cách bừa bãi, không theo trình tự quy tắc nào.

Giống như mua một cái bánh mì lớn mà không mất tiền vậy. Giang Nguyên tuy không nhớ rõ, nhưng vẫn tự tin chắc chắn đây không phải phong cách làm việc của mình.

Phan Duy gật đầu, tắt máy tính, bẻ ngón tay suy nghĩ “Ừm, thật ra còn chuyện này, cũng không phải chuyện quan trọng, nên tôi định lúc nào rảnh lại nói với cậu sau.”

Giang Nguyên biểu thị cậu nói tiếp đi.

“Không phải… tôi nuôi mấy ngươi tình nhỏ sao.” Phan Duy hiếm khi đỏ cái mặt già “Ai da, dù sao cũng không phải cái loại chưa đủ mười tám đâu. Hai hôm trước, các cô ấy thấy tôi tìm thông tin về Giang thị, nên nói với tôi, nói là bạn của các cô ấy, ừ thì cũng là kiểu được bao nuôi ấy, có quan hệ với mấy quản lí cao cấp của Giang thị, nên tôi để các cô ấy đến nhà bọn họ xem thử.” Có nhiều thứ, không để được trong nhà, nhưng lại để được ở nhà tình nhân.

Giang Nguyên mím môi, giơ tay nén cười, ý bào tiếp đi.

“Hừ, cậu mà còn thế, tôi không nói nữa đâu!” Phan Duy ngồi thẳng người, mặt đầy căm giận “Tôi vì chuyện liên quan đến cậu mà còn phải liên lụy đến các cô ấy, tôi thấy tôi đúng là tội đồ mà.”

Giang Nguyên cười đến bị sặc, ho khan, cầm lấy cốc nước uống để ép xuống, kéo vai anh “Anh em tốt, anh em tốt, sau này nếu như mấy cô nàng ấy có đánh nhau, tôi nhất định sẽ dẫn Cố Thanh Y đến làm công tác tư tưởng cho họ ha ha ha ha ha!”

Phan Duy đẩy tay anh ra, tức giận nói “Hừ, ảnh chụp các cô ấy đưa cho tôi đó, tôi thấy có vài người đang âm thầm di dời tài sản.”

Lúc này, Giang Nguyên mới thu lại nụ cười.

Phan Duy tiếp tục nói “Vợ và con cái đều đã đổi sang quốc tịch nước ngoài rồi, có gì, cậu biết đấy, đi cũng tiện.”

Giang Nguyên gật đầu, quay lại nhìn màn hình phát sáng “Tôi có tính toán rồi.”

Chuyện Phan Duy nói không phải chuyện ngày một ngày hai, cho nên Giang Nguyên không muốn bị Phan Duy nhìn chằm chằm như vậy, liền đứng dậy, ném cái chăn trên chân sang cho anh, để anh ôm gối lăn đến cạnh máy phun sương ngủ. Bản thân mình thì đi vào bếp, đóng cửa chính, mở cửa sổ, hút thuốc.

Hút xong thuốc nhưng vẫn chưa buồn ngủ, anh đành giặt cái khăn bên cạnh lau dọn. Dọn xong cũng vẫn chưa buồn ngủ, nghe tiếng gáy của Phan Duy ngoài phòng khách, anh nhìn đồng hồ thấy sắp sáng, liền quyết định nhẹ tay nhẹ chân làm cơm trưa cho Cố Thanh Y.

Cắm cơm, lấy ngó sen từ trong tủ lạnh ra, rửa sạch, làm nóng nồi, kẹp thêm tôm bóc và thịt vào trong làm món ngó sen ba vị. Đậu Hà Lan xào đơn giản, cuối cùng là thịt ức gà ướp mật ong, rắc thêm tỏi cho vào chiên.

Cất kĩ ba món ăn, cơm cũng chín. Anh lấy trứng từ trong nồi ra, dùng rong biển và trứng cuộn cơm lại, cắt thành từng đoạn nhỏ đặt vào trong hộp.

Rửa sạch phích đựng canh, rót canh miso vào, sau đó thu dọn đồ đặt vào bên cạnh áo khoác của Cố Thanh Y. Bên ngoài trời đã sáng, tiếng gọi con cái dậy đi học vang lên từ khắp các gia đình, anh dựa vào bên cạnh Phan Duy khép mắt lại.

Cố Thanh Y hôm nay dậy muộn, đợi khi chuông báo reo đến tận hồi chuông cuối cùng mới run rẩy chui từ trong chăn ra. Buổi sáng không có Giang Nguyên thật sự là đau lòng.

Mơ màng nhảy qua hai cỗ thi thể ngoài phòng khách để vào nhà vệ sinh rửa mặt, cậu về phòng thu dọn máy tính và luận văn nghiên cứu của mình xong thì cầm đồ ăn Giang Nguyên đã chuẩn bị trước, nhẹ nhàng mở cửa đi làm.

Đương nhiên, cũng không quên cầm theo đơn xin nghỉ việc cậu đã viết xong từ hai hôm trước.