Xuyên Qua Ta Làm Sư Đồ Với Boss Phản Diện Cùng Nam Chính

Chương 7

Đám khất cái thấy

đồng bạn bị chết thảm thiết đâu còn thời gian để mà quản chuyện khác.

Bọn chúng hớt hả chạy ra ngoài hẻm nhỏ để lại Vân Cung cùng hai đứa trẻ.

Vân Cung biết chuyện này đã thanh toán xong, bây giờ hắn đang nghĩ làm thế nào để mang boss phản diện về a.

Hình như trong truyện hắn có viết thế này.

Vân Cung cao ngạo mà lạnh lùng, hắn giương đôi mắt bén nhọn tràn đầy lãnh

huyết nhìn xuống đứa nhỏ khất cái. ‘Ngươi muốn dẫm đạp người khác dưới

chân hay nguyện ý để người khác dẫm đạp ngươi’ môi mỏng khẽ nhếch, Vân

Cung vân vê đôi còng tay trên cổ tay mình, dường như hắn không để ý đến

mọi chuyện đang diễn ra xung quanh.

Đứa nhỏ khất cái không chút

do dự quỳ xuống, nó không để ý đến bàn tay của mình bẩn hay không nắm

chặt góc áo thiếu niên, cắn chặt răng nói: ‘Ta muốn bọn họ phải hối hận… ta phải trở nên cường đại..’ trong lời nói của đứa nhỏ chưa quá mười

tuổi này dường như còn kèm theo một cổ hơi thở hận thù, bạo ngược. –

trích Nghịch tập đế vương chi đồ-

Cung tiểu đại thần trong lòng thầm nuốt nước bọt. Cái kịch bản mà hắn viết ra hình như có chút không phù hợp với trẻ em nhỏ đi.

Hắn cố tình trưng ra biểu cảm lạnh lùng, đôi tử mâu lạnh lẽo liếc nhìn

đứa nhỏ đang bán ngồi dưới đất, môi mỏng vừa nhếch: ‘Ngươi có…’

‘Ân nhân… làm hơn hãy thu nhận ta’ chưa để hắn nói xong Nghiêm Tu đã nhanh như chớp quỳ xuống dưới chân Vân Cung.

(´⊙ω⊙`) Hình như có gì đó sai sai nha???

Hắn còn chưa nói gì mà!!!

Cố gắng khống chế biểu tình gần như vặn vẹo, Vân Cung vẫn giả bộ cao lãnh (Cao ngạo+ Lạnh lùng) đáp: ‘Ngươi xứng đáng?’

Nghiêm Tu chớp lấy thời cơ, nó cố gắng nói thật nhanh dường như đang sợ Vân Cung đổi ý mà không thu nhận nó: ‘Ta muốn trả thù… muốn cho đám

người kia phải hối hận…’ rồi đoạn nó lại rụt rè nói tiếp: ‘Còn nữa… ta

còn biết nấu cơm, lau nhà… việc gì cũng biết… làm ơn thu nhận ta’ (Thôi

xong Thê nô công)

Cung tiểu đại thần hài lòng gật đầu, mặc dù

quá trình hình như có đôi chút khác với nguyên tác tuy nhiên kết quả là

khiến Nghiêm Tu muốn dẫm nát thế giới là không sai.

[ Hệ thống:

Kí chủ mang theo thằng nhóc đang bất tỉnh đằng kia luôn], không hiểu hệ

thống nhà hắn muốn làm gì nhưng Vân Cung lại không hề phản đối.

Hắn lạnh (xuẩn) lùng (manh) cười, phất tay một cái Nghiêm Tu cùng với

đứa nhỏ đang bất tỉnh đằng kia liền lao vào trong vòng tay hắn, ngự Hấp

Huyết kiếm một đường vui vẻ bay về.

Nghiêm Tu trong lòng nó thật rối rắm, người kia như vậy cường lại chịu thu nhận nó. Nhất định nó sẽ

không phụ lòng người nọ. An an, ổn ổn im lặng ngồi trong lòng Vân Cung

bay về Nguyệt Minh các.

Suốt dọc đường đi, Nghiêm Tu không ngừng nhìn nghiêng ngó dọc. Nơi đây thật đẹp có thật nhiều linh thú cùng linh thảo mà nó chưa hề nhìn thấy.

Về đến Nguyệt Minh các, Vân Cung

an bài hai đứa nhỏ ở gian nhà kế bên rất gần gian phòng của hắn. Nhìn

hai đứa nhỏ dơ bẩn hề hề, Vân Cung không chịu nổi bất giác nhăn mày.

Nghiêm Tu: QAQ

Vân Cung vào gian phòng của hắn lục ra hai bộ đồ một đen một đỏ mà lúc

trước Vân Y giao cho, hắn đưa đến tay Nghiêm Tu ý bảo nó đi tắm. Còn đứa còn lại hiện đang bất tỉnh….

Vân Cung lần nữa mang bộ mặt than diện vô biểu tình đem quần áo vào thay cho nó. Ai bảo hắn là người tốt cơ chứ… ╮(╯▽╰)╭

Cởi lớp áo ngoài cùng chuẩn bị đến lớp áo trong tầm mắt của Vân Cung

dần trở nên lạnh lẽo. Mảng da trắng in đầy những vết đen nhỏ bé tựa như

những cái chân nhện bao quanh phần da trên l*иg ngực đứa nhỏ. Theo kinh

nghiệm viết chuyện lâu năm hắn biết đứa nhỏ này bị hạ cổ. Mẫu cổ chắc

chắn nằm trên người hạ độc nó.

Dùng khăn mềm lau sạch thân trên

của đứa nhỏ, Vân Cung có ý tốt chuẩn bị giúp đứa nhỏ lau sạch phần dưới. Ngón tay vừa mới mò đến lưng quần, bỗng đứa nhỏ trên giường bật nhanh

dậy đá thật mạnh vào người Vân Cung.

Nhẹ nhàng trách đi một cú

kia “Sắc lang” Vân Cung không ngừng thở ra. Cú này xém nửa đem tiểu

huynh đệ của hắn đi luôn a… (╥﹏╥)

“Ngươi là ai…” đứa nhỏ mang khuôn mặt âm trầm đề phòng thanh âm non nớt đứt quảng nói.

Vân Cung không để ý đến chuyện ám muội mới xảy ra trước đó, hắn ngay

thẳng chính trực mặt không đổi sắc nói: “Ta chính là…” chữ “ ân nhân”

còn chưa nói xong, lời nói của hắn lại bị một đạo thanh âm non nớt khác

đánh gãy.

“A Sâm… ngươi rốt cục đã tỉnh rồi…” tiểu oa nhi phấn

điêu ngọc mài vận hồng y đứng trước cửa vui mừng khi thấy huynh đệ của

nó đã tỉnh.

F***!! Làm ơn để tiểu sinh nói hết câu có được không. (* ̄m ̄)

Nghiêm Tu đứng trước mặt huynh đệ của nó nghiêm trang đáp: “Đây chính

là ân nhân… cũng chính là sư phụ của chúng ta sau này”, đứa nhỏ nghe

Nghiêm Tu nói xong cũng lập tức cuối đầu xuống, biểu tình của nó tuy

lạnh lùng nhưng chung quy trong đó vẫn còn một chút cầu xin: “Bạch Hàn

Sâm xin kính lạy sư phụ…”

Vân Cung dẫu sao cũng đã thu boss phản diện làm đệ tử, bây giờ thu thêm một đứa nữa thì có sao. Hắn rộng rãi nói: “Ngươi đứng…”

Hình như ta cảm thấy có gì đó sai sai…

A Sâm… Bạch Hàn Sâm… Vân Cung cảm thấy cả người hắn như vừa mới rớt vào hầm băng…

Nam chính Bạch Hàn Sâm vậy mà lại xuất hiện ở đây?(╯‵□′)╯︵┴─┴ ヽ

Lại còn bái hắn làm sư phụ nữa mới ghê!

Nhìn đứa nhỏ vẫn còn đang quỳ dưới đất Vân Cung cảm thấy thật đau trứng. Cái lạy này hắn nhận không nổi.

Nhưng chung quy lời hắn lỡ nói ra khó có thể thu lại được, hắn đành

cong khóe miệng cứng ngắc nói: “Ngươi đứng lên đi…” Vân Cung có cảm giác nếu nam chính vẫn còn quỳ thì bản thân sẽ tổn thọ mà chết sớm mất. An

bài hai đứa nhỏ xong xuôi, Vân Cung thoắt cái đã biến mất (Tác giả: anh

chạy trốn nhanh quá) không một chút bóng dáng.