Minh Uyên nghe được âm thanh khàn khàn nỉ non kia, cả người đều cứng đờ.
Minh Phỉ
? Đây là tên của ai… Hay là do hắn tự sinh ra ảo giác
?
“Ừm… Sao lại không động vậy…” Lông mày Sở Phong nhíu lại, nhẹ thở gấp rồi uốn éo eo. Anh phát hiện vật nóng rực trong cơ thể dừng lại ở đó không nhúc nhích, như ăn tủy biết vị thịt mà không ngừng chủ động quấn lấy thứ kia, lấy lòng mà mυ'ŧ vào tính cụ thô cứng.
Minh Uyên cố nén kɧoáı ©ảʍ cực đại làm da đầu hắn tê dại, từng chút từng chút lui ra khỏi cơ thể Sở Phong. Mặt hắn lạnh lạnh mà nắm lấy tính cụ đang cương của nam nhân, thô lỗ mà gảy mấy cái, nhìn mặt Sở Phong bị tìиɧ ɖu͙© che kín, âm thanh hơi khàn mà ép hỏi anh, “Tôi là ai
?”
Sở Phong bị hắn làm có chút đau, bất quá lý trí cũng coi như là trở về rồi. Anh giả vờ vô tội mà trừng mắt nhìn đôi lông mi trước mắt, nhẹ giọng nói, “Minh Uyên
?”
Rất tốt, còn nhận ra hắn là ai
! Khóe miệng Minh Uyên cong lên, bỗng nhiên nắm chặt lấy tính cụ của anh mà vuốt ve lên xuống, cái tay khác thì rảnh rỗi luồn vào trong miệng huyệt đang co rúm lại của nam nhân, xoa xoa ấn ấn vách ruột căng mịn mềm mại. Tiến công cả hai nơi khiến cho eo của Sở Phong lập tức liền mềm nhũn, chân không kiềm chế được mà mở ra càng rộng hơn, hạ thân cũng chủ động đưa vào trong tay của Minh Uyên.
“Ừm… Ha a…”
Không biết là bị ngón tay của Minh Uyên chạm tới nơi nào, tiếng rêи ɾỉ của Sở Phong đột nhiên thay đổi, bên trong tiếng rên cao vυ't kia còn không tự chủ mang theo sự quyến rũ từ tận trong xương. Anh khó nhịn mà ưỡn ngực, bám chặt ráp trải giường dưới thân, đầu ngón chân vô ý thức mà căng thẳng, đang muốn nghênh tiếp đợt cao trào lâu rồi chưa thử lại, thì ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh mãnh liệt kia không hề báo trước mà rút ra.
Sở Phong bị kẹt ngay lại chỗ mấu chốt nhất, muốn bắn thì cũng không bắn được, loại dày vò này quả thực khó có thể nói nên lời. Ánh mắt anh đều đỏ lên, oan ức cùng tức giận mà nhìn về phiá thanh niên tuấn mỹ.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Minh Uyên ám muộn mà vuốt ve lỗ nhỏ trên du͙© vọиɠ phấn nộn, lúc nhìn thấy chất nhầy bên trong tràn ra, liền ác ý mà dùng ngón tay ngăn lại. Hắn đối với ánh mắt khát cầu của Sở Phong ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chuyên chú theo dõi miệng huyệt mở ra đóng lại giữa hai chân anh.
“Minh Uyên…” Sở Phong gọi tên hắn, âm thanh khàn khàn cực kỳ, mang theo sự ẩm ướt và dinh dính trong tìиɧ ɖu͙©.
Tâm Minh Uyên hơi dao động một chút, hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó, nheo mắt lại, lạnh lùng nói, “Lúc nảy anh gọi tên ai đấy
?”
“Anh a…” Sở Phong mờ mịt, vô tội nhìn hắn, “Nơi này trừ anh ra, còn có ai nữa?”
Lẽ nào là do hắn nghe nhầm thật
? Một dòng buồn bực không hiểu sao lại dâng lên trong lòng Minh Uyên, sao hắn lại quan tâm việc trên giường Sở Phong gọi tên ai như thế, dù sao thì hắn cùng với anh làm chuyện này đều vì muốn thỏa mãn thân thể mà thôi. Người này, rõ ràng nhiều năm nay đều mong chờ mà đuổi theo sau lưng hắn, tại sao lúc cùng hắn ân ái lại gọi tên của người khác
?
“Tôi sắp nghẹn chết rồi…” Sở Phong ưỡn ưỡn eo, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Minh Uyên, chậm chạp không có động tác gì, anh liền trực tiếp lấy tay mình tới miệng huyệt, xoa xoa vách ruột non mềm cần gấp gáp hỏi thăm kia. Cũng không biết hồi nãy Minh Uyên đè tới chỗ nào, khiến anh thật thoải mái, anh lấy ngón tay tìm tòi lung tung, hai chân cũng không tự giác được mà càng mở rộng ra, bộ dáng phóng đãng kia bị Minh Uyên nhìn một cái, ánh mắt liền tối sầm lại.
Anh ta hình như không phải là lần đầu tiện bị nam nhân cắm vào đi, nhìn qua hình như rất có kinh nghiệm. Minh Uyên cắn răng nghiến lợi mà nắm lấy tay anh kéo ra một bên, ưỡn eo tới một cái, du͙© vọиɠ cứng rắn như bàn ủi liền phá tan mị thịt mềm nhão kia, một đường đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể nam nhâ, đồng thời tay nắm tính cụ của hắn cũng buông nhẹ tay ra.
“A a…”
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhất thời bao trùm cả người Sở Phong, nam nhân cơ hồ vừa khóc lóc vừa bắn ra, ruột thịt nhạy cảm cắn chặt lấy tính cụ của Minh Uyên. Minh Uyên khẽ rên một tiếng, hai tay bóp lấy eo anh, cũng không để anh có lối thoát, bắt đầu hung ác đâm rút.
“Không… Quá nhanh… Ha a ”
Sở Phong vẫn còn đang ở dư vị cao trào, ruột thịt nhạy cảm cực kỳ còn chưa kịp thích ứng đã bị tính cụ thô to chen vào, qυყ đầυ khổng lồ không chút lưu tình mà nghiền ép vách ruột đang run lẩy bẩy. Mắt anh giờ toàn là nước mắt, tiếng nói còn hơi khàn khàn, cầu xin Minh Uyên thế nào cũng không có ích gì cả, chỉ có thể mang theo ý muốn trả thù mà cào vài cái lên sống lưng bóng loáng của anh.
Âm thanh thân thể va chạm cùng với tiếng rêи ɾỉ khàn khàn nam tính vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn xen vào đó một chút âm thanh nước mập mờ. Không ai biết được, một màn da^ʍ mỹ trên giường lớn trong phòng kia lại bị một người khác thu hết vào trong mắt.
“Sở Phong…” Lâm Đông trốn trong tủ đồ tối om, cách một khe hở ở giữa cánh cửa mà nhìn cảnh tượng tình sắc bên ngoài. Môi cậu khẽ nhếch, dùng khẩu hình mà gọi tên Sở Phong, tay phải đưa tới giữa hai đùi, vội vàng dùng sức mà vuốt ve dương v*t đang cương lớn.
Sớm biết thân thể nam nhân dụ người như thế, cậu cho dù bị bại lộ thân phận dẫn tới nguy hiểm cũng muốn tự mình hưởng thụ anh! Đáng tiếc, lại để cho Minh Uyên chiếm được một tiện nghi thật lớn!
Lâm Đông âm thầm ở trong lòng chửi bới, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh, tiếng va chạm thân thể bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, tiếng rêи ɾỉ của nam nhân lần trước so với lần sau càng cao hơn. Lâm Đông nghe thấy âm thanh mềm mại đáng yêu đến tận xương này, rồi lại không mất dương cương mà khàn khàn rêи ɾỉ, trong đầu không tự chủ được mà bắt đầu tưởng tượng ra là Sở Phong đang nằm dưới thân cậu, hai chân dài mở lớn, thân thể bị cậu đâm vào không tự chủ được mà rung lên, nơi ẩm ướt giữa hai chân kia đều là bộ dáng rối tinh rối mù. Cậu có thể tùy ý mà xoa nắn l*иg ngực đầy đặn của anh, mãnh mẽ nhào nặn cái mông co dãn của anh; cậu còn muốn dùng tư thế phía sau lưng mà làm anh, làm cho anh cứ như con chó mà nằm trên mặt đất, cái mông chổng thật cao đối mặt với cậu…
Mãi cho tới khi lòng bàn tay truyền tới cảm giác ẩm ướt, Lâm Đông mới đột ngột từ trong tưởng tượng tỉnh lại. Cậu nhìn hạ thân hỗn độn của mình, cười khổ sau đó lấy khăn mặt được treo ở bên cạnh rồi lau đi. Tuy rằng bên này cậu đã ngừng “chiến đấu”, nhưng mà hai người trong phòng vẫn còn đang ác chiến say sưa, hơn nữa còn thay đổi một tư thế mới.
Lâm Đông nhìn Sở Phong quỳ gối ở đầu giường, tự đẩy ra mông thịt, lộ ra miệng huyệt màu nhạt ở giữa đang co rút lại, con ngươi sắp trừng tới mức rơi ra ngoài. Chỉ hận không thể đá Minh Uyên qua một bên, tự cầm thương ra trận.
Mà Minh Uyên lúc này cũng phảng phất cảm ứng được cái gì đó, đỡ lấy du͙© vọиɠ tuy đã bắn một lần nhưng vẫn cứng rắn như cũ chặn trước miệng huyệt, nhưng lại lề mề chậm chạp không đi vào. Sở Phong chờ tới mức mất hết kiên nhẫn, nâng cái mông lên, chủ động lùi về sau, tiểu huyệt mềm mại thử thăm dò mà nuốt vào côn th*t của hắn.
‘Ba ba’. Hai lòng bàn tay của Minh Uyên vỗ vào mông của Sở Phong, đánh cho cái mông thịt co dãn kia run rẩy, rất nhanh màu sắc trên da thịt liền nổi lên dấu bàn tay màu đỏ tươi. Bị hai bàn tay đánh vào cũng không phải là rất đau, trái lại đánh còn mông còn có thêm một loại cảm giác tê dại khó mà hình dung được. Sở Phong kiên trì nhưng lại không nhìn được mà suýt chút nữa mà thốt ra tiếng rêи ɾỉ, nhỏ giọng mắng, “Ác thú vị cái gì… Đầu óc rõ là có hố mà…”
“Nói ai đầu óc có hố đó?” Minh Uyên cúi người, nhếch miệng lên, nghe vào lỗ tai anh mà hỏi.
Sở Phong còn chưa nói, thì cự vật đang đứng đờ ở miệng huyệt cứ thế mà đột ngột đâm vào, khiến tim anh cơ hồ muốn nghẹt thở. Anh thấp giọng thở hổn hển một tiếng, khó chịu mà lấy tay xoa xoa tính cụ lần thứ hai đứng thẳng của mình.
“Sao không nói chuyện?” Minh Uyên một bên nắn bóp cái mông thịt co dãn của anh, một thân thoải mái trực tiếp đâm vào trong tiểu huyệt ẩm ướt.
Sở Phong lười mở miệng, cùi chỏ tay phải anh chống ở trên giường, mặt vùi vào trong gối, theo từng nhịp điệu của Minh Uyên mà lắc lắc mông, tay kia sờ sờ tính cụ đang sưng của mình. Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt mà sắc bén từng đợt từng đợt dâng lên, anh cũng không kiềm nén xuống nữa, thỏa thích mà rêи ɾỉ, chọc cho Minh Uyên đang ở trong cơ thể anh càng ra sức, một lần so với một lần còn hung mãnh hơn.
“Ha a… A…” Hai người gần như là cùng lúc lêи đỉиɦ, một khắc khi cao trào ấp xuống, tiếng rêи ɾỉ Sở Phong trở nên cao vυ't tột cùng, trong máu hoàn toàn đỏ ngầu. Minh Uyên cũng trầm thấp mà rêи ɾỉ một tiếng, hai tay tóm chặt lấy eo anh, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong đường ruột ấm áp.
Sau một lúc rất lâu, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc liên tục của hai người. Sở Phong vốn là do uống rượu say, cộng thêm vừa trải qua một hồi kịch liệt, nên đã mệt đến mức rất nhanh đã nằm trườn trên gối ngủ. Trái lại là Minh Uyên, rút ra từ trong cơ thể anh, tinh thần ngược lại rất tốt, ngồi trên đầu giường một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, chỉ là nhìn anh chăm chú rồi suy nghĩ điều gì đó.
Cứ như vậy đi, cứ coi như những gì xảy ra tối nay chưa từng xảy ra… Hắn muốn thôi miên mình, nhưng cuối cùng vẫn là sau khi mặc quần áo tử tế xong, đem Sở Phong đang ngủ say trên giường dùng khăn trải giường quấn lại, khiêng lên vai rồi đi ra ngoài.
Một giây lúc đóng cửa phòng vip lại, khóe mắt hắn liếc qua tủ chứa đồ ở trên tường, trong con ngươi xẹt qua một tia suy tư.
Trước khi hắn tới, rốt cục là ai, ở trong căn phòng này?