“Ha a… A…”
Sở Phong rêи ɾỉ từ từ trở nên cao vυ't như muốn vỡ tan, tiếng rên từ tính khàn khàn mang theo vẻ quyến rũ từ tận trong xương. Lúc Lăng Phỉ lại chen vào một lần nữa, hai chân của anh không kiềm chế được mà kẹp chặt vai Lăng Phỉ, chủ động giơ cao eo lên, làm cho cự vật càng đâm sâu vào trong. Mà Lăng Phỉ thấy anh đáp lại như vậy thì càng mãnh liệt đâm rút, cái eo gầy cứng cáp không ngừng lay động, đẩy hai người cùng nhau chìm vào du͙© vọиɠ sâu thẳm.
Bộ vị kết hợp giữa hai người phát ra tiếng va chạm cùng với nước da^ʍ mỹ,
tiếng thở gấp cùng tiếng rêи ɾỉ của hai người hòa quyện vào nhau, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Sở Phong bị hắn đâm tới mức lùi về phía sau, có mấy lần đầu bị đυ.ng vào chân giường, đang muốn hùng hùng hổ hổ oán giận, thì có một cánh tay bỗng đỡ sau gáy của anh, lập tức sau đầu anh có thêm một cái gối mềm mại. Sở Phong đối với hành động săn sóc này của Lăng Phỉ có chút không thích ứng được, đề phòng mà nhìn hắn.
“Nhìn cái gì
? Đầu thì như miếng gỗ, thay tư thế đi
!”
Giọng điệu của thái tử điện hạ mang theo sự ghét bỏ đậm đặc, nhưng mà du͙© vọиɠ ở hạ thân đang càng ngày càng tăng lên lại thành thực mà phản ứng theo tiếng lòng của hắn. Sở Phong xì cười một tiếng, không vui mà nói, “Vậy trước hết ngươi phải cởi trói tay cho ta đã.”
Lăng Phỉ nhíu nhíu mày, đang trong tư thế kết hợp, hắn cúi người mở ra cái dây trói cổ tay Sở Phong. Hắn cũng chẳng lo lắng việc Sở Phong sẽ chạy, chỉ là trong lòng hắn rất rõ, ngươi này có rất nhiều mưu mô, chính là những lúc hắn không phòng bị, không phải là tên này muốn trèo lên đầu hắn làm mưa làm gió sao.
Sở Phong xoa xoa cổ tay đau nhức, mặt đầy vẻ không tìm nguyện mà thay đổi thành tư thế quỳ nằm úp sấp. Lăng Phỉ rất hài lòng với cái tư thế này, đầu tiên hắn nặn nặn cái mông vểnh cao của Sở Phong, chà đạp cái mông từ màu mật ong sang màu đỏ bừng, sau đó mới đưa hai ngón tay vào khe rãnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm hậu huyệt của nam nhân.
Vốn là dũng đạo khô khốc chật kẹp giờ biến thành nơi ẩm ướt mềm mại cực kỳ, Lăng Phỉ đẩy ra hai cánh mông kia, nhìn chăm chú vào nơi đỏ sẫm nằm ở giữa, mở ra miệng huyệt đang đóng, cổ họng giật giật, không nhịn được nữa mà càng dùng sức đâm vào vách tường ấm bên trong.
“Đại gia ngươi… Muốn làm… Ân… Cũng nhanh chút…”
Sở Phong thực sự không chịu nổi kiểu dằn vặt khó nhịn như vậy, lông mày anh khí của anh nhăn lại rất chặt, khóe mắt nhuộm màu ửng đỏ tìиɧ ɖu͙©, cái eo cường tráng cơ hồ muốn xụi lơ luôn rồi, hiện ra càng rõ ràng các đường xương từ xương vai đến xương đuôi đạo, ánh mắt mờ mịt. Rút ngón tay ra, hắc tách mông nam nhân ra, hạ eo xuống, dùng sức mà đem dương cụ của mình đâm vào mật huyệt tiêu hồn đầy nóng rực kia.
“Ha a a — —” Sở Phong thiếu chút nữa là bắn, bắp đùi cùng cơ thể của anh không nhịn được mà rung theo, hai tay dùng sức mà nắm chặt chăn đệm dưới thân.
Mới vừa cao trào xong nên hậu huyệt đặc biệt căng mịn, Lăng Phỉ cắn răng đâm thêm mấy chục cái, cuối cùng không nhịn được nữa mà bắn vào trong cơ thể Sở Phong. Đợi cho du͙© vọиɠ hoàn toàn mềm nhũn xuống, hắn mới chậm rãi rút ra khỏi cơ thể Sở Phong.
Sở Phong lúc này đã mất hết sức lực mà nằm nhoài trên đệm, Lăng Phỉ cúi đầu nhìn vào miệng huyệt giữa hai chân anh đang nhấp nháy phun ra những luồng bạch trọc, chỉ cảm thấy dục hỏa vừa mới bình ổn lại đã có xu thế trổi dậy rồi.
‘Ba’ một tiếng, là Lăng Phỉ đánh vào mông Sở Phong, âm thanh âm u mà nói, “Xoay lại.”
Mặt Sở Phong đang chôn trong chăn thoáng cái vặn vẹo, dùng khuỷu tay cố gắng hết sức chống đỡ trở mình lại, anh một bên thở dốc một bên trào phúng mà nhìn Lăng Phỉ, “Thế nào, đại ca chẳng lẽ còn muốn làm lần nữa
? Không phải là biết vị rồi nghiện rồi đi
?”
Lăng Phỉ giống như là bị anh chọc vào trúng chỗ đau, ánh mắt hơi đổi một chút. Hắn đưa tay ra, nắm cằm Sở Phong, thần sắc âm lãnh mà nói,
”Ta đây là ăn miếng trả miếng
! Về phần cùng làʍ t̠ìиɦ với ngươi, bất quá chỉ là muốn nhìn xem
bộ dạng chịu đựng của ngươi khi bị làm mà thôi.”
Sở Phong nghe xong câu này, trong lòng như bị đâm một cái, một loại cảm giác chua xót khó có thể dùng lời diễn tả bỗng nhiên bao phủ anh. Anh thẳng tắp trừng Lăng Phỉ, ‘phi’ một bãi nước bọt vào mặt hắn.
“Ngươi!”
Tính cách Lăng Phỉ là yêu sạch sẽ, bị Sở Phong nhục nhã như thế, tức giận đến mức liền đưa tay tát anh một cái. Trong chốc lát, mặt trái của Sở Phong liền hiện lên dấu bàn tay đỏ tươi.
“Ngươi cho rằng bổn vương hiếm lạ làm chuyện này với ngươi sao
?” Sở Phong bưng cái má đang bị sưng tấy lên, ánh mắt sắc bén như đao, “Ngươi bất quá cũng chỉ là dựa vào chút thủ đoạn thấp hèn — —”
Lăng Phỉ nhìn môi Sở Phong lại muốn mở ra nói, trong lòng tức giận, lại không dám động thủ đánh anh nữa, đầu bỗng nóng lên, liền cúi người xuống, dùng miệng mình ngăn chặn thứ đang lải nhải kia, cái miệng làm hắn chán ghét không thôi.
Sở Phong không ngờ tới hắn lại dùng chiêu này, con ngươi trợn tròn xoe, một đống lời mắng người sau đó toàn bộ đều nuốt hết xuống bụng.
Tư vị môi dính vào nhau ngoài dự liệu của hai người là có cảm giác rất tuyệt. Lăng Phỉ không nghĩ tới là, cái tên cao lớn thô lệch này, lại có bờ môi nở nang mềm mại như vậy, hắn có chút không thể không chế được mà hé miệng, vội vàng gặm cắn môi của nam nhân, tay cũng tự động mà mò tới l*иg ngực trần của Sở Phong. Sở Phong nào cho hắn thực hiện được, thừa dịp đầu lưỡi của Lăng Phỉ luồn vào trong miệng anh, hung ác mà dùng răng cắn hắn một cái.
Nếu không phải là đầu lưỡi của Lăng Phỉ rút về nhanh, thì cục thịt mềm này đã sớm chảy máu rồi. Lăng Phỉ nắm cằm Sở Phong, ánh mắt tối tắm nhìn anh, “Ngươi thế mà dám làm thật
!”
Không chờ Sở Phong nói chuyện, hắn liền nhấc một chân của nam nhân lên, eo ưỡn về phía trước, dương cụ bán cương lần thứ hai hung ác mà tiến vào trong cơ thể nam nhân.
Sở Phong rên lên một tiếng, nơi yếu ớt bị người xâm chiếm, mới vừa lấy lại khí thế thì nhất thời tiêu tan không còn chút bóng dáng tăm hơi nào. L*иg ngực của anh gấp rút lên xuống, như muốn trả thù mà kẹp chặt hai chân lại, lập tức đưa tới tiếng than nhẹ của Lăng Phỉ.
Thanh niên tuấn mỹ dùng ánh mắt nguy hiểm mà nhìn xuống anh, từng chữ giống như là chen ra từ hàm răng, “Ngày mai ngươi mới được quay về phủ Tuyên vương
!”
Trong đầu Sở Phong cảnh báo mãnh liệt, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Dù sao Lăng Phỉ từ nhỏ đã tập võ, tuy rằng thân hình cao gầy trắng nõn, nhưng ẩn giấu dưới cơ thể gầy gò ấy chính là sức mạnh không thể khinh thường. Hắn giữ eo Sở Phong, hai mắt đỏ lên, dùng hết sức mà đâm vào dũng đạo mềm mại ấm áp kia, vừa mạnh vừa lâu, làm cho Sở Phong tự xưng là đại dương v*t cực chuẩn cũng không kìm lòng được mà âm thầm líu lưỡi ở trong lòng.
Lúc bắt đầu thì Sở Phong còn kiên cường ngậm miệng lại, trong miệng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng không lâu sau thì Lăng Phỉ đã tóm được tử huyệt của anh, trong lúc vô tình hắn phát hiện du͙© vọиɠ của mình trong một lần đẩy vào sâu trong vách thì chạm vào một cái gì đó thật nhỏ bị nhô ra, sắc mặt Sở Phong trở nên cực kỳ quái lạ, tính cụ trong quần càng thành thực mà rung lên. Vì vậy lúc tiến công làn sóng đâm rút tiếp theo, hắn liền mạnh mẽ hướng vào nơi đó mà đâm, mà lực đạo thì lần này so với lần trước càng mạnh hơn. Tự chủ của Sở Phong vốn yếu, bị hắn làm như thế mấy lần thì tiếng rêи ɾỉ trong miệng không nén được nữa, một tiếng so với một tiếng còn cao hơn.
“Ừm a… A…”
Hai ngươi từ trên giường lăn tới thảm len Ba Tư dày trên sàn nhà, lại từ sàn nhà chạy trở về giường. Đến lần cuối cùng, từ phần eo trở xuống, Sở Phong đã hoàn toàn mất hết tri giác với nó rồi, cả người đều hoảng hoảng hốt hốt mà lên xuông trên người Lăng Phỉ. Mà Lăng Phỉ thế mà lại đem anh ôm ngồi trên đùi, như
là đang đi tiểu, đem hai chân anh kéo ra tối đa, cự vật trong quần hung ác mà hướng từ dưới lên trên đánh vào trong anh.
Chờ cho tới khi tất cả mọi thứ kết thức, phương đông đã mơ hồ lộ ra màu trắng bạc. Sở Phong từ lâu đã bị hắn làm cho ngất đi, cơ thể trần trụi đầy những vết xanh xanh tím tím cùng vết cắn, hai chân không thể khép lại còn hơi run run. Lăng Phỉ hình dáng dấp thảm hề hề của anh, trong lòng liền sinh ra một tia hối hận, nhưng lại rất nhanh bị lửa giận dâng lên trong lòng đốt cháy cho không còn mảnh nào.
Đây đều là ngươi tự làm tự chịu
! Hắn căm hận mà nghĩ, khoác áo bước xuống giường, vòng qua bức bình phong mà đi ra khỏi nhã gian, gọi ám vệ thϊếp thân tới.
“Tình huống bên ngoài vào tối hôm qua như thế nào
?”
“Tuyên vương mang tới hai tên thị vệ không được thành thật lắm, bất quá đều đã bị thuộc hạ trói lại, nhốt vào phòng củi rồi.”
Lăng Phỉ hài lòng mà gật đầu, lại hỏi, “Thiên Cơ Các gần đây có tin tức gì mới sao?”
Ám vệ gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một ống trúc được lắp kín, đưa vào trong tay Lăng Phỉ.
Lăng Phỉ bảo ám vệ lui ra, một mình ngồi xuống bàn có ánh nến bên cạnh. Hắn từ trong ống trúc lấy ra một tờ giấy nước sơn, ngón tay thon dài mở ra giấy dán, mở cuộn giấy ra, hắn chăm chú nhìn những chữ viết màu đen, mắt phượng xinh đẹp ép chặt lại, đáy mắt hiện lên lóe lên sát ý.
Hắn rũ mắt xuống, đưa tờ giấy vào trong ánh nến, nhìn ngọn lửa màu vàng nuốt chửng tờ giấy trắng một cách sạch sẽ, gương mặt tuấn mỹ trước nay chưa từng có trở nên băng lạnh và nghiêm túc.
Nếu các ngươi đã vô tình, thì đừng trách bổn cung vô nghĩa!