Tình Chi Sở Chung

Chương 52

Kỳ thi đại học từng ngày tới gần, các học sinh càng thêm khẩn trương, thậm chí có vài bạn học

làm không được đề kiểm tra mà bật khóc, vì thế các học sinh còn cố ý học thêm một tiết tâm lý khai thông.

Trong lớp học cũng có một số học sinh không khẩn trương trong đó có Chu Kính Niên và Phương Tranh.

Chu Kính Niên nhớ rõ đời trước Phương Tranh rất khẩn trương. Khi đó bọn họ ở học kỳ hai lớp 11 mới bắt đầu yêu nhau, năm trước tuy Phương Tranh đi bán nhang nhưng kiếm cũng không nhiều tiền lắm, cậu vẫn vì học phí học đại học mà khẩn trương, cậu rất sợ mình thi không đậu vào Q đại.

Trong khi đó Chu Kính Niên làm bạn trai Phương Tranh còn thói quen sinh hoạt như một thiếu gia được người cưng chiều, thời gian theo đuổi Phương Tranh anh đã dùng hết sự kiên nhẫn mà mình có được, nhưng được rồi thì trong lòng chỉ có tình yêu không quan tâm đến sự khó xử của Phương Tranh, anh cho rằng cậu vì học phí mà lo lắng là hoàn toàn không cần thiết, anh căn bản không chú ý tới sự tự tôn và kiên trì của Phương Tranh lúc đó. Thậm chí khi đó

không nhịn được rung động của thân thể trước đêm thi đại học anh đã lỗ mãng muốn ân ái với Phương Tranh, lúc ấy anh vẫn là thiếu niên đơn thuần chuyện giường chiếu giữa hai người đàn ông với nhau đều là đọc sách và xem trên máy tính, lần đầu tiên không khống chế được sức lực đã làm bị thương Phương Tranh, làm cho Phương Tranh bị một trận sốt cao, hôn mê mệt mỏi vài ngày mới hết.

Mà đời này Phương Tranh không hề vì tiền mà lo lắng, người nhà cũng chấp nhận cảm tình của hai người làm cho cậu đối với tương lai của hai người tin tưởng gấp trăm lần cho nên tâm tình rất là thả lỏng, ngược lại Chu Kính Niên càng tới gần ngày thi đại học anh chủ động không cùng Phương Tranh thân thiết, số lần gần gũi rất

ít. Tuy rằng anh cũng rất muốn cùng Phương Tranh càng thêm

thân mật nhưng anh cho rằng chuyện đó nên để đến sau khi thi đại học, anh ráng nhịn mà Phương Tranh lại không muốn nhịn, rất nhiều lần Phương Tranh chủ động quấn lấy Chu Kính Niên thân thiết, làm Chu Kính Niên vừa thương lại vừa hận.

Ngày hai mươi tháng năm khối 12 chụp ảnh tốt nghiệp.

Chỗ chụp ảnh ở phía dưới khu dạy học, lớp của Chu Kính Niên là ban nhất cho nên được chụp đầu tiên. Chu Kính Niên và Phương Tranh vóc dáng cao nhất lớp tất nhiên đứng ở hàng cuối cùng. Lúc chụp ảnh Chu Kính Niên ôm bả vai Phương Tranh, Phương Tranh theo thói quen mà ôm eo Chu Kính Niên, hai người dựa đầu vào nhau, tư thế vô cùng thân mật.

Một màn này vừa lúc bị Giang Miễn từ trên lầu đi xuống nhìn thấy.

Giang Miễn có rảnh sẽ dạo một vòng vào các trang web tương đối náo nhiệt, chuyện như đồng tính luyến ái lúc trước hắn không tiếp xúc qua, thời gian gần đây mới nhìn đến. Lúc trước ở trong TV nhìn thấy trong trường cai nghiện cũng nhận học sinh đồng tính luyến ái, đối chuyện này hắn vẫn luôn dùng hai chữ “Ghê tởm” để hình dung, hắn không thể lý giải quan hệ đồng tính đặc biệt là nam cư nhiên lại thích nam đó không phải là biếи ŧɦái sao.

Từ học kì hai năm lớp 11 sau khi mâu thuẫn với bọn Chu Kính Niên bị viết kiểm điểm, bởi vì hai lớp không ở cùng một tầng lầu nên Giang Miễn rất ít khi nhìn thấy hai người này, lúc nghe được Phương Tranh bị uy hϊếp tống tiền còn vui sướиɠ khi người gặp họa. Đã hơn một năm ngẫu nhiên hắn cũng

nhìn thấy hai người sóng vai đi ở trong vườn trường, rất ít khi thấy một người đơn độc.

Trước kia không cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc này nếu lấy ánh mắt nhìn đồng tính luyến ái đi nhìn hai người này sẽ cảm thấy quá mức thân mật.

Trong đầu hắn đột nhiên sinh ra một ý niệm, cho dù hai người này

không phải đồng tính luyến ái nhưng nếu trước kỳ thi đại học tung ra vài ngôn luận ái muội về hai người này khiến cho một số

người ngờ vực thì tâm tình của hai người này sẽ phải chịu ảnh hưởng không nhỏ. Mà nếu hai người thật là đồng tính luyến ái theo suy nghĩ hạn hẹp của Giang Miễn thì người đồng tính luyến ái đều xem mình là chuột sinh hoạt ở dưới cống cả đời chỉ có thể sống ở chỗ âm u, không có dũng khí hấp thụ ánh sáng trước mặt người khác, khi đó hai người kia sẽ bị khủng hoảng chịu ảnh hưởng cũng sẽ lớn hơn nữa.

Trong lòng Giang Miễn vô cùng

hưng phấn nên hắn luôn âm thầm theo dõi Chu Kính Niên và

Phương Tranh, càng quan sát hắn càng cảm thấy hai người này nói không chừng thật sự là đồng tính luyến ái.

Lúc này là ngày được nghỉ phép Chu Kính Niên và Phương Tranh ôm đồ dùng đi ra khỏi cổng trường ở phía sau Giang Miễn nhanh chóng đi theo.

Nếu Giang Miễn biết khi mình theo đuôi hai người kia sẽ bị bốn người đàn ông cao to đi sau hắn nhìn thấy toàn bộ hành trình phỏng chừng hắn sẽ quay đầu bỏ chạy.

Chu Kính Niên che chở Phương Tranh lên xe buýt thì nhận được điện thoại An Mười Lăm gọi tới nói Giang Miễn theo dõi bọn họ đang ở trong một chiếc xe taxi phía sau.

Trong mắt Chu Kính Niên hiện lên một chút lạnh lùng, anh biết cái tên Giang Miễn này cũng là cẩu không thể không ăn phân.

Đời trước tới gần kỳ thi đại học Giang Miễn cũng tung tin anh và Phương Tranh là đồng tính luyến ái, lúc ấy anh không chịu ảnh hưởng gì nhưng Phương Tranh lại bị ảnh hưởng khi thi đại học khó tránh không phát huy được như ý. Những chuyện liên quan đến Phương Tranh thái độ của Chu Kính Niên luôn luôn là có thù sẽ báo, đối với loại người này anh sẽ để cho đối phương tiêu dao một thời gian, bởi vì anh phải tìm thời cơ thích hợp nhất sau đó hung hăng đánh trả đối phương một cái tát.

Vì phòng ngừa sẽ giống đời trước

trong lúc anh đi học bọn người An Mười Lăm không có việc làm sẽ nghe theo lệnh của Chu Tùng, ngoài ra còn theo dõi Giang Miễn.

Ở trong nước ai cũng biết tầm quan trọng của kỳ thi đại học, Giang Miễn lại chọn đêm trước kỳ thi tung hô lời đồn bất lợi cho Phương Tranh có thể thấy được người này rất ác độc nên Chu Kính Niên đánh trả cũng không cần khách khí.

Chu Kính Niên tỏ vẻ đã biết cúp

điện thoại vẻ mặt không hề khác thường, một đường vẫn cùng Phương Tranh trò chuyện, chờ đến khi xe bus dừng lại Chu Kính Niên xuống xe, nghiêng đầu nhìn về phía sau phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe taxi ngừng lại, đợi hơn mười giây cũng không thấy người bước xuống.

Chu Kính Niên quay đầu lại cùng Phương Tranh đi về phía tiểu khu.

Giang Miễn lập tức xuống xe đuổi kịp.

Mắt thấy hai người vào tiểu khu, Giang Miễn muốn theo sau nhưng

không có thẻ ra vào bị bảo vệ giữ cửa ngăn cản.

Nhưng theo dõi đến nơi đây Giang Miễn đã cảm thấy mỹ mãn, hắn nắm lấy di động, một đường đến đây hắn trộm chụp thật nhiều ảnh, hiện tại lại bắt gặp chứng cứ hai người “Ở chung” chờ đem việc này vào trong trường học tung ra, Chu Kính Niên và Phương Tranh sẽ xong đời.

Giang Miễn rời đi, bọn người An Mười Lăm lập tức đi theo.

Giang Miễn vừa đi vừa nhìn ảnh mới chụp, muốn chọn một ít ảnh có góc độ thân mật in ra ngày mai dùng, không nghĩ tới phía sau cổ đột nhiên đã bị người khác kéo lại, điện thoại di động trong tay cũng bị người phía sau giựt lấy.

An Mười Lăm buông Giang Miễn đang giãy giụa ra, mặt vô biểu tình nhìn Giang Miễn có vẻ đặc biệt hung thần ác sát.

Trước mặt là bốn người đàn ông cao to trong lòng Giang Miễn vô cùng sợ hãi, hắn nhìn đối phương mở xem điện thoại di động của mình vội ngoài mạnh trong yếu nói: “Đem điện thoại trả lại cho tôi!”

An Mười Lăm không khách khí mà đẩy hắn ra, sau đó trong lúc Giang Miễn trợn mắt há hốc mồm “Răng rắc” một cái bẻ điện thoại di động thành hai nửa.

Đem điện thoại di động bị bẻ gãy ném về phía Giang Miễn, An Mười Lăm lạnh lùng nói: “Lần sau lại chụp lén như vậy bị bẻ gãy không chỉ là cái điện thoại di động này.” Dứt lời, An Mười Lăm dùng ánh mắt cảnh cáo mà nhìn nhìn đôi tay Giang Miễn.

Ngày thường Giang Miễn luôn cảm thấy mình mười phần ưu việt là do dựa vào hoàn cảnh gia đình

xa xỉ nhưng khi gặp chuyện gì thì

cả người toàn thân giống như một chữ “Túng” viết kép. Nhìn mấy người An Mười Lăm nghênh ngang bước đi, Giang Miễn bất động cầm điện thoại di động trong tay đứng ở nơi dân cư thưa thớt run sợ một hồi lâu mới hoàn hồn.

Một hồi lâu sự phẫn nộ mới đến. Hắn chụp lén ai? Hôm nay người hắn chụp chỉ có Chu Kính Niên và

Phương Tranh, nhất định là hai người kia phát hiện cho nên tìm người tới giáo huấn hắn.

Giang Miễn vô cùng phẫn nộ, chuột chỉ ở dưới cống ngầm nếu

bước ra ánh sáng ở trước mặt người khác sẽ bị mọi người đánh thôi, không có ảnh chụp thì thế nào, đồn đãi vớ vẩn cũng có thể hóa thành lưỡi dao đả thương người.

Giang Miễn tức muốn hộc máu nghĩ, hắn không tin mình sẽ không giáo huấn được hai người này!

Vào nhà Phương Tranh vẫn không biết chuyện gì buông đồ xuống nằm liệt trên sô pha ôm chầm dì mèo còn đang ngủ, than thở nói: “Vẫn là trong nhà thoải mái nhất!”

Nhìn thời gian còn sớm, Chu Kính Niên liền đem quần áo mang về ném vào trong máy giặt. Phương Tranh nằm liệt trong chốc lát, cảm thấy không có việc gì để làm ôm dì mèo đứng ở cửa buồng vệ sinh còn lấy chân của dì mèo đánh vào mông của Chu Kính Niên, ngã ngớn nói: “Cháu ngoại trai mông rất vểnh nha.”

Chu Kính Niên liếc nhìn cậu một cái, nói: “Của em bóp vào càng thích hơn.”

Phương Tranh nhớ lại mỗi khi hai người hôn môi lúc nào Chu Kính Niên cũng niết mông của mình, cậu nắm chân của dì mèo đánh vào tay của Chu Kính Niên nói: “Lưu manh.”

Trong nhà chỉ có hai người, quần áo bỏ vào máy giặt không cần phải làm gì, Chu Kính Niên ôm dì mèo Tuyết Nhi bỏ ra ngoài, khóa cửa xoay người bế Phương Tranh đặt ở bên cạnh bồn rửa mặt, tay vừa lúc đặt ở trên mông Phương Tranh. Anh nhéo nhéo, thấy xúc cảm trước sau như một rất thích. Anh ở trên môi Phương Tranh mổ một cái, thấp giọng nói: “Lưu manh cho em xem.”

Phương Tranh ôm lấy bả vai Chu Kính Niên nhấc chân kẹp lấy eo của anh kéo về phía mình, còn nhìn anh nhướng mày, rất có tư thế ai sợ ai.

Bên trong cánh cửa hai người nhiệt tình như lửa, ngoài cửa dì mèo liên tục cào cửa: Các cháu ngoại trai cho dì đi vào chơi với!

Hai người không dám thân mật quá mức rốt cuộc là ban ngày không thích hợp tuyên da^ʍ.

Cơm chiều theo thường lệ là đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon, bà ngoại còn mua cho hai đứa cháu một đống thực phẩm dinh dưỡng đem và để chiều ngày mai hai người mang theo về trường học.

Buổi tối An Mười Lăm gửi tới tin tức, nói những ảnh Giang Miễn

theo dõi chụp lén đã xử lý sạch sẽ, về chuyện trả thù Giang Miễn đã chuẩn bị tốt.

Ngày hôm sau, Chu Kính Niên ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Chu Kiến Phong, lời trong lời ngoài đều là quan tâm chuyện Chu Kính Niên mấy ngày nữa phải thi đại học.

Chuyện này thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây, từ sau khi Chu Kiến Phong kết hôn với Quý Sính Đình nhiều năm như vậy đây là

lần đầu tiên Chu Kiến Phong chủ động gọi điện thoại hỏi thăm Chu Kính Niên. Đời trước Chu Kính Niên vô cùng chờ mong tình cha con của Chu Kiến Phong đều là anh chủ động gọi điện cho Chu Kiến Phong, đời này anh không còn chờ mong gì nữa tương đương với việc anh muốn chặt dứt liên hệ với Chu Kiến Phong.

Chu Kính Niên không nóng không lạnh mà trả lời có lệ với Chu Kiến Phong, anh hiểu rằng Chu Kiến Phong đang vô cùng nóng nảy. Chu Ung vẫn chưa cho ông trở về

công ty là muốn cho ông vững vàng hơn một chút, kết quả

ngược lại so trước kia ông còn nóng nảy hơn. Chu Kính Viêm đi bên cạnh Chu Ung, tuy rằng cố kỵ Liễu Phong Chu Ung vẫn không công khai với mọi người thân phận hắn là người Chu gia nhưng chuyện này với Chu Ung mà nói chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên thời gian gần đây Chu Ung hoặc luôn dẫn theo bên người, hoặc tự mình chỉ đạo để Chu Kính Viêm làm một ít việc, khiến cho Chu Kiến Phong vốn rất yêu thương Chu Kính Viêm lại trở nên ganh ghét, hơn nữa hiện giờ ông và

Quý Sính Đình cãi nhau càng ngày càng nhiều làm cho Chu Kiến Phong đối với Chu Kính Viêm cũng không thân thiết giống như trước kia.

Vì thế mới nhớ tới mình vẫn còn một Chu Kính Niên.

Chu Kính Niên đã hơn một năm nói chuyện vẫn luôn lạnh như băng, giáp mặt nói chuyện Chu Kiến Phong còn chưa cảm thấy, trong điện thoại nghe được liền biết không có cảm tình, hơn nữa ông cùng Chu Kính Niên cũng không đề tài để nói, một năm ông

có thể chủ động nhớ tới đứa con trai này một lần đã là không tồi. Tổng cộng hàn huyên không đến năm phút đồng hồ, tất cả đều là Chu Kiến Phong tìm đề tài, ông

cảm thấy nói chuyện điện thoại như thế này quá mệt mỏi, cuối cùng dặn dò Chu Kính Niên cố gắng học tập, chờ thi đại học trở về Tứ Cửu Thành có thể vào công ty từ tầng dưới bắt đầu tiếp xúc học tập.

Ở trong mắt Chu Kiến Phong thì Chu thị chính là một cái bánh kem lớn ai không muốn nếm một chút

cho nên ông cho rằng mình nói như vậy Chu Kính Niên sẽ rất kích động, rất cảm kích, kết quả Chu Kính Niên chỉ là lạnh lùng mà “Ừ” một tiếng không thoải mái, vốn dĩ

gọi điện thoại để điều tiết tâm tình, kết quả càng muốn điều tiết càng buồn bực.

Nhưng về sau Chu Kính Niên bắt đầu xuống tay với Chu thị ông còn phải buồn bực đến hộc máu.

Buổi chiều, Chu Kính Niên nhận được điện thoại của An Mười Lăm nói Giang Miễn đã từ trong nhà xuất phát đi đến trường học.

Mang đồ đạc đã đóng gói xong

Chu Kính Niên cũng kêu Phương Tranh chuẩn bị đi đến trường học.

Phương Tranh nhìn thời gian, thấy còn hơi sớm một chút, mới hỏi: “Đi sớm như vậy?”

Chu Kính Niên kéo cậu chào bà ngoại rồi nói: “Đi thôi, dẫn em đi xem kịch hay.”

Phương Tranh không hiểu chuyện gì đã sảy ra.

Lúc đến trường học ở xa xa hai người nhìn thấy một người thanh niên túm quần áo Giang Miễn lớn tiếng chỉ trích Giang Miễn nɠɵạı ŧìиɧ, lén lút thông đồng với người đàn ông khác.

Nghe nói như thế mọi người đang vây quanh trợn mắt há hốc mồm, mà đương sự là Giang Miễn cũng bị chấn động không nhẹ.

“Mày nói hươu nói vượn cái gì! Mày là ai tao không quen biết với mày!” Giang Miễn tức giận không nhỏ dùng sức muốn đẩy ngã người thanh niên đang kéo tay hắn.

Người thanh niên kia cao to hơn Giang Miễn cũng mạnh hơn, sau khi mắng Giang Miễn xong, một tay ôm hắn miệng thì kêu tên Giang Miễn rất thâm tình mà nói lời xin lỗi, cái gì mà “Cầu xin em đừng rời xa anh, em đã từng nói muốn sống cùng anh cả đời”, “ Tuy rằng anh không có đẹp trai như người đàn ông kia nhưng anh sẽ đối xử với em tốt hơn hắn nhiều”.

Tóm lại những lời nói thâm tình buồn nôn như thế cứ liên tục tuôn ra.

Chu Kính Niên nhìn, nếu không để ý đến giới tính của hai người thì giống như đang xem một bộ phim vô cùng cảm động của Quỳnh Dao.

Thanh niên thổ lộ xong, xoay đầu

Giang Miễn rồi hung hăng hôn vào miệng Giang Miễn một cái.

Giang Miễn không thể hiểu đã sảy ra chuyện gì hắn chỉ muốn thừa dịp thời gian còn sớm đến trường học lúc người còn chưa nhiều lắm muốn đem “ Báo tường” tối hôm qua hắn viết tố giác Chu Kính Niên và Phương Tranh là đồng tính luyến ái lén dán lên bảng thông báo của trường học để mọi người nhìn thấy. Không ngờ vừa mới đi đến cổng trường người này liền xông vào lôi kéo hắn nói cái gì mà hắn không thể hiểu được.

Còn khi bị tên này hôn một cái, Giang Miễn ghê tởm thiếu chút nữa phải ói ra.

Hắn phẫn nộ mà chửi thanh niên kia ầm lên, muốn từ trong lòng ngực của người kia thoát ra nhưng không biết người này ăn cái gì, Giang Miễn cảm giác mình dùng hết sức bình sinh cũng tránh không thoát vừa tức lại vừa mệt.

Thẳng đến khi bảo vệ trường học

ra tới đuổi người thì thanh niên kia mới buông hắn ra còn dùng vẻ mặt yêu thương nhìn hắn tay thì sờ sờ mặt của hắn, lớn tiếng nói: chờ em thi đại học xong anh lại đến tìm em.

Sau khi thanh niên kia rời khỏi khu vực trường học liền chuyển hướng vào một con hẻm nhỏ, An Mười Lăm đang đứng ở nơi đó. Nhìn thấy người thanh niên này y đem phong thư đưa cho đối phương, nói: “Đây là một nửa thù lao cuối cùng của cậu nè.”

Thanh niên kia rất vui vẻ nhận lấy

mở phong thư ra đếm đếm, thấy số tiền chính xác, cười nói với An Mười Lăm: “Đại ca, lần sau có chuyện nhẹ nhàng như vậy tiếp tục tìm em nha.”

An Mười Lăm không tỏ ý kiến gì

xoay người đi.

Gã thanh niên quay đầu đi lấy tiền rồi mà Giang Miễn vẫn còn cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn mọi người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc mặt lộ vẻ khinh thường, hoặc che miệng cười trộm, mơ hồ nghe được vài tiếng “Biếи ŧɦái”, còn ở trong đám người nhìn thấy mấy người bạn cùng lớp, mặt Giang Miễn lập tức biến thành màu gan heo.

Lúc bảo vệ trở về còn nhìn Giang Miễn ném xuống một câu: “Cư nhiên lại thích đàn ông, còn nhỏ tuổi không lo học hành.”

“Tôi không quen biết hắn!” Giang Miễn nhìn gã bảo vệ rống giận.

Bảo vệ cửa nghe mấy người bên cạnh kêu tên hắn là Giang Miễn, mới vừa rồi gã thanh niên kia cũng kêu hắn tên này nên nghĩ mình không có sai trừng hắn một cái cho rằng hắn đang chột dạ, nói:

“Cậu không quen biết hắn, sao hắn có thể kêu đúng tên cậu a?”

Giang Miễn hết đường chối cãi.

Hắn kinh hoảng nhìn khắp nơi sau đó thấy được trong đám người có Chu Kính Niên và Phương Tranh.

“Là chúng mày!” Giang Miễn tiến lên, chỉ vào hai người cả giận nói: “Là chúng mày giở trò quỷ!”

Phương Tranh không lên tiếng, thầm nghĩ A Niên nói xem kịch hay thì ra là xem cái này, nhưng chỉnh Giang Miễn như vậy có phải quá độc ác không, còn có mấy ngày nữa là phải thi đại học nha.

Chu Kính Niên đẩy tay Giang Miễn ra bình tĩnh nói: “Chúng tôi vừa đến, không rõ cậu nói cái gì.”

Hai mắt Giang Miễn đỏ ngầu, quay đầu nói với những người còn đang xem náo nhiệt: “Hai người bọn họ mới là đồng tính luyến ái, bọn họ đang ở chung!”

Muốn tới trường sớm một chút để chơi bóng rổ Tào Duệ và Lâm Lâm chỉ thấy phần cuối câu chuyện nhưng từ trong miệng những người khác cũng biết bảy tám phần nghe, nói như thế hai người nhịn không được cười. Tào Duệ đứng ra nói: “Vậy thì sao, hai bạn đó sớm đã ở chung.”

Không đợi trên mặt Giang Miễn lộ ra biểu tình vui sướиɠ “Rốt cuộc cũng có người khác phát hiện ra”, Tào Duệ tiếp tục nói: “Năm ngoái bà ngoại của Chu Kính Niên đã nhận Phương Tranh làm cháu

ngoại nuôi, hai anh em người ta ở chung một nhà không biết có gì khác thường?”

Lúc Phương Tranh có điện thoại di động mới mấy bạn học chung lớp

cũng nghi hoặc, cũng lén lút thảo luận. Bọn Trần Án không thể không đem việc này lấy ra giải thích một phen, các học sinh trong ban nhất đều biết Chu Kính Niên và Phương Tranh trước mắt có

quan hệ là anh em.

Lúc trước chuyện Giang Miễn chạy đến ban nhất muốn đánh Phương Tranh các học sinh ban nhất còn nhớ rõ ràng, Lâm Lâm cười lạnh nói: “Tôi xem hắn đây là chó cùng rứt giậu, hôm nay nhiều người biết hắn là đồng tính luyến ái, hắn bôi nhọ Chu Kính Niên và Phương Tranh vì muốn dời đi tầm mắt của mọi người.”

“Bọn họ thật là đồng tính luyến ái!” Giang Miễn sốt ruột đem “Báo tường” do mình viết lấy ra, đưa tới trước mặt Lâm Lâm cho cậu ta xem: “Đây là do tôi viết, tôi quan sát bọn họ thật lâu có rất nhiều

chứng cứ, cậu xem đi, xem xong sẽ biết tôi nói chính là thật sự!”

Lâm Lâm quả nhiên lấy qua nhìn, mới đọc xong một nửa Lâm Lâm cũng không có hứng thú, cậu ta đem “Báo tường” quăng vào người Giang Miễn nói: “Nam sinh kề vai sát cánh chính là đồng tính luyến ái, cậu gọi cái này gọi là ‘chứng cứ’ cũng quá vớ vẩn!” Cậu ta giơ tay bám vào bả vai Tào Duệ nói: “Theo như cậu nói, bây giờ tôi và Tào Duệ kề vai sát cánh, cũng là đồng tính luyến ái?”

Giang Miễn viết trong “Báo tường” không chỉ có mấy chữ kề vai sát cánh phải đơn giản như vậy, ở giữa bỏ thêm rất nhiều từ có thể hình dung, thí dụ như “Ôn nhu”, “Thâm tình”, “Sủng nịch” dùng không ít, những chuyện này lúc Chu Kính Niên và Phương Tranh ở chung hắn cẩn thận quan sát mới có thể phát hiện ra, chỉ là Lâm Lâm xem qua loa nên nghĩ đây là cách nhìn chủ quan của Giang Miễn.

Đám người xung quanh đứng xem phát ra một vài tiếng cười vang, trước cổng trường người tụ tập càng nhiều, người tới sau hỏi đã xảy ra chuyện gì thì có quần chúng nhiệt tình mà giải thích nghi hoặc, vì thế một vòng nghị luận mới lại lần nữa vang lên.

Mặt Giang Miễn từ màu gan heo lúc này đã trở nên trắng bệch, hắn run rẩy môi, hơi hơi hé miệng muốn lớn tiếng phản bác nhưng giọng nói như bị nghẹn không mở miệng được vì hắn quá khẩn trương. Hắn đem “Báo tường” lung tung bóp thành một đống chạy trối chết.

Nhìn Giang Miễn đã chạy đi xa, Lâm Lâm đi đến bên cạnh Chu Kính Niên, lắc đầu thở dài: “Giang Miễn rất là hận các cậu nha, một lần hai lần đều tìm các cậu gây phiền toái.”

“Nhảy nhót như một thằng hề.” Chu Kính Niên trả lời.

Bốn người đi về ký túc xá, dọc theo đường đi biểu tình Phương Tranh đều nhàn nhạt, Phương Tranh biết Chu Kính Niên sẽ không vô duyên vô cớ đi giáo huấn Giang Miễn, khẳng định là người này lại làm chuyện gì để cho anh tức giận. Nhìn thấy Giang Miễn bị chê cười cậu vốn nên vui vẻ, nhưng nhìn những bạn học đối với đồng tính luyến ái phản cảm trào phúng trong lòng cậu cũng không dễ chịu.

Thế giới này đối với đồng tính luyến ái không khoan dung, cậu và Chu Kính Niên cả đời chỉ có thể lấy thân phận anh em mà chung sống.

Tào Duệ đi ở bên cạnh Lâm Lâm

như suy tư tầm mắt luôn nhìn về phía Chu Kính Niên và Phương Tranh.

Còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi đại học, trước đây tới kỳ thi đại học các trường sẽ cho nghỉ một tuần hoặc ít nhất cũng có ba ngày nhưng trường này lại không có, hơn nữa trường học còn yêu cầu học sinh tiếp tục trọ ở trường, giống như cũ vẫn học tập và nghỉ ngơi bình thường tránh cho bọn học sinh vì thay đổi hoàn cảnh sinh mà tạo thành cảm giác không thích ứng.

Ngày đó ở trước cổng trường bọn học sinh thấy chuyện Giang Miễn là đồng tính luyến không tới năm mươi người nhưng vì chuyện này rất đặc thù nên lưu truyền rất mau. Còn chưa hết tiết tự học buổi tối Giang Miễn đang ở ký túc xá đã

có rất nhiều người ở đến cửa ký túc xá tụ tập trong tối ngoài sáng hỏi thăm tính chân thật của chuyện này. Như vậy tính ra còn tốt, để cho Giang Miễn không chấp thuận

được là chuyện hai người bạn học nam có quan hệ không tốt ở chung ký túc xá với hắn lúc thấy hắn đi vào ký túc xá thì mắng một tiếng “Biếи ŧɦái”, rồi muốn đi tìm chủ nhiệm lớp nói yêu cầu đổi ký túc xá.

Giang Miễn lần nữa giải thích mình bị người khác cố ý bôi nhọ, đáng tiếc đối phương đã ghét hắn từ trường, cho dù đối phương có tin tưởng chuyện này là giả ngoài miệng cũng sẽ nói không tin chỉ muốn nhân cơ hội này chọc tức Giang Miễn.

Kết quả Giang Miễn thật sự tức giận đến không chịu nổi, nhịn không được đánh một trận với hai người này sau đó càng làm đối phương mắng khó nghe hơn.

Vào tiết tự học đầu tiên của buổi tối, Chu Kính Niên và Phương Tranh bị Trương Thiên Thiên vào phòng học gọi ra ngoài nói chuyện. Trương Thiên Thiên nói thi đại học sắp tới khuyên hai người không nên bị một ít lời đồn đãi bên ngoài ảnh hưởng.

Chu Kính Niên và Phương Tranh

cam đoan nói: “Yên tâm đi cô Trương chúng em biết nặng nhẹ.”

Trương Thiên Thiên cũng sợ

mình nói nhiều ngược lại làm cho hai học sinh của mình nghĩ nhiều, nên cho hai người trở lại lớp học. Nhìn bóng dáng hai thiếu niên này Trương Thiên Thiên bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Xu hướng giới tính của Liễu Phong đối với Trương Thiên Thiên không phải là bí mật, lúc trước khi học cấp ba Liễu Phong còn vì chuyện giới tính của mình mà bị bạn bè cô lập, cô là bạn ngồi cùng bàn với Liễu Phong ít nhiều cũng có thể hiểu được Liễu Phong, cho nên nhiều năm như vậy hai người vẫn duy trì quan hệ bạn bè còn thường xuyên liên hệ.

Chu Kính Niên và Phương Tranh quá mức thân mật tất nhiên cũng khiến cho cô chú ý, cô còn cố ý gọi điện thoại hỏi Liễu Phong, lúc ấy Liễu Phong đem xu hướng giới tính của cháu trai nói ra muốn cô chiếu cố thêm một chút.

Lúc ấy Trương Thiên Thiên cảm thấy rất đau đầu, nghĩ thầm xu hướng giới tính cũng sẽ di truyền? Lúc sắp xếp chỗ ở trong ký túc xá Liễu Phong nói Chu Kính Niên xin cô giúp đỡ hy vọng khi trọ ở trường có thể ở cùng mấy bạn học tính cách không tồi lại sạch sẽ, lúc đó Trương Thiên Thiên cảm thấy không thành vấn đề, chỉ khi Chu Kính Niên yêu cầu phải ở chung với Phương Tranh lúc ấy Trương Thiên Thiên lại rất do dự. Bởi vì cô sợ hai người này quá mức thân mật khiến cho người khác chú ý, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng không tốt.

Nhưng Liễu Phong nói vấn đề này không cần cô lo lắng, y lần nữa cam đoan cháu trai của mình là người rất đúng mực, Trương Thiên Thiên mới miễn cưỡng đồng ý. Sự thật chứng minh Chu Kính Niên xác thật rất đúng mực, trong lớp học tất cả mọi người biết anh và Phương Tranh có quan hệ anh em không ai thấy họ có cử chỉ quá mức thân mật mà ngờ vực, lúc hai người ở trước cổng trường bị người khác nói là đồng tính luyến ái cũng không có ai tin tưởng.

Nói đến chuyện buổi chiều xảy ra ở trước cổng trường, Trương Thiên Thiên cũng rất tức giận.

Nửa tiếng trước Giang Miễn đã bị chủ nhiệm lớp kêu đến văn phòng, “Báo tường” kia cô đã xem qua, bên trong kỹ càng tỉ mỉ viết chuyện Chu Kính Niên và Phương Tranh có tình ý, nếu không có chuyện

Giang Miễn bị người đồng tính luyến ái thổ lộ thì tờ “Báo tường” kia tuyệt đối sẽ có tác dụng, như vậy sự kiện sóng gió này sẽ chuyển qua vây quanh Chu Kính Niên và Phương Tranh.

“Báo tường” được viết rất dài, bên trong trừ bỏ liệt kê phân tích cử chỉ

thân mật của hai người còn viết không ít lời phê phán đồng tính luyến ái, cách hành văn cũng thực tinh tế, toàn bài không có một lỗi có thể thấy được trước khi viết đã viết nháp cẩn thận sau đó mới sao chép lại.

Việc này không phải chỉ đơn giản ghen ghét, đây là có ý định đã lâu muốn hủy diệt thanh danh và tiền đồ của bạn học.

Nhưng Giang Miễn cũng là học sinh chuẩn bị thi đại, các giáo viên trong trường học chủ yếu chỉ trấn an hắn làm Trương Thiên Thiên có hỏa cũng không có chỗ phát, chỉ hy vọng Giang Miễn có thể tự nhận hậu quả xấu.

Mà sau này Giang Miễn xác thật cũng rất không tốt. Rõ ràng hắn mới là người bị bôi nhọ lại không có một người tin hắn nói, lỗ tai nghe các nghị luận hắn cũng không thể tưởng được dư luận như lưỡi dao sắc bén này là do từ hắn đúc thành, thì ra bị đồn đãi vớ vẩn vây quanh cảm giác rất là tuyệt vọng, rất là bất lực. Ở trường học ngắn ngủi hai ngày hắn sợ hãi khi nhìn thấy một đám người tụ tập ở bên nhau, hắn sẽ cho rằng đối phương đang nói xấu hắn, lỗ tai không nghe được những gì người ta nói hắn sẽ cho rằng đối phương đang nói xấu hắn, khi nghe âm thanh vui cười của mọi người hắn sẽ cho rằng mọi người châm chọc cười nhạo hắn.

Cảm giác lưng như kim chích như bóng với hình.

Cuối cùng giáo viên trong trường thấy tinh thần trạng thái hắn thật sự không tốt nên cho Giang Miễn học ngoại trú mấy ngày cuối cùng.

Sau này Phương Tranh nghe Chu Kính Niên kể lại nguyên nhân anh sửa trị Giang Miễn, lúc ấy cậu chỉ đơn giản nói ra bốn chữ: “Ở ác gặp dữ.”

Chuyện Giang Miễn bị vứt ra sau đầu, rất nhanh kỳ thi đại học đã tới.

Trường học bao xe chở các học sinh đi thi đại học, trong lúc thi đại học sẽ đưa đón bọn học sinh đi tới đi lui từ địa điểm thi rồi trở về trường học. Trước ngày thi đại học các thí sinh phải đi đến trường thi dạo một vòng cho biết. Chu Kính Niên và Phương Tranh vận khí không tồi, tuy rằng không phải thi chung phòng học nhưng lại thi ở trường mình đang học đỡ phải mỗi ngày bôn ba, cho nên nhẹ nhàng nhất trong đám thí sinh.

Tuy rằng các thí sinh vẫn như cũ bị yêu cầu trọ trong trường, nhưng

không ít phụ huynh thí sinh không yên tâm cũng tới trường thi với con, khách sạn gần mấy địa điểm thi làm ăn cũng rất khá.

Bây giờ thời tiết cũng khá nóng nên Chu Kính Niên và Phương Tranh bảo bà ngoại ngàn vạn lần không cần tới, canh giữ ở trường thi rất cực khổ, ngày thường nên sinh hoạt như thế nào thì cứ như thế đó. Liễu Phong mấy ngày nay có việc, đã kêu trợ lý của mình canh giữ ở trước trường thi, điểm này Chu Kính Niên và Phương Tranh không cự tuyệt.