Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát lại lập tức bắt đầu công việc lu bù, giữa trưa lúc 12 giờ người phụ trách báo cho bọn họ có thể đi ăn cơm, cho bọn họ nghỉ ngơi một giờ buổi chiều lại bắt đầu làm việc.
Chu Kính Niên đem cái đầu lấy xuống thở ra một hơi, vừa mở mắt thì nhìn thấy bà ngoại mang theo một cái giỏ nhỏ ở cách đó không xa chậm rãi đi tới, nhìn đông nhìn tây đại khái chắc là tìm anh.
Lúc này Phương Tranh cũng lại đây, hỏi anh muốn ăn cái gì, Chu Kính Niên kéo Phương Tranh cùng nhau đi về phía bà ngoại.
“Bà ngoại.”
Chu Kính Niên đi đến bên cạnh bà ngoại không nghĩ tới bà ngoại
không nhận ra mình, nhìn thấy hai người giả dạng búp bê đi qua bên này, còn có tâm né qua bên cạnh nhường nhường.
Chu Kính Niên bất đắc dĩ mà dùng cánh tay của búp bê mà vẫy vẫy, rốt cuộc bà ngoại cũng đem tầm mắt nhìn đến con người anh.
Lúc này trán của Chu Kính Niên đầy mồ hôi, bởi vì quá nóng mà sắc mặt đỏ lên, tóc cũng rối loạn, đâu giống như đứa cháu mặt lạnh trong nhà lúc nào cũng tự mình sửa soạn đến tề tề chỉnh chỉnh cho nên khi nãy bà ngoại mới không nhận ra.
“Kính Niên ha.” Trừ bỏ khi còn nhỏ nghịch ngợm gây sự đã rất nhiều năm bà ngoại không thấy dáng vẻ này của Chu Kính Niên trong lúc nhất thời cảm thấy mới mẻ thật sự, bà ngoại móc khăn giấy lau mồ hôi cho anh nói: “Có phải mệt muốn chết rồi không?”
Chu Kính Niên tiếp nhận khăn giấy, còn cầm một cái đưa cho Phương Tranh nói: “Không mệt.” Thuận tiện lại kéo Phương Tranh qua giới thiệu với bà ngoại: “Đây là bạn học ngồi ở bàn phía trước con tên là Phương Tranh, bà ngoại gọi cậu ta là A Tranh là được rồi.”
Phương Tranh không nghĩ tới lại gặp được bà ngoại của Chu Kính Niên, bà lão trước mắt có gương mặt hiền từ nhìn không ra là người bà luôn nghiêm khắc buộc cháu ngoại của mình uống sữa bò..
Phương Tranh dùng móng vuốt búp bê gãi gãi gương mặt: “Bà ngoại, bà khỏe không.”
Ánh mắt bà ngoại hiền lành ôn hòa dừng ở trên người Phương Tranh cười khen: “Đứa trẻ ngoan, lớn lên cũng rất đẹp trai đó.”
Chu Kính Niên và Phương Tranh đỡ bà ngoại, trước đem trang bị trên người lấy xuống sau đó đi về phía tiệm cơm gần đó.
Trên đường, Chu Kính Niên hỏi bà ngoại: “Bà tới đã bao lâu, không phải nói gọi điện thoại cho con sao?”
Bà ngoại nói: “Bà cũng vừa tới, còn chưa có kịp gọi điện thoại.”
“Bà tự mình tới? Cậu con đâu?”
Bà ngoại nói: “Nó có hẹn với bạn đưa bà tới đây là đi rồi.” Sau đó quay đầu hỏi Phương Tranh: “A Tranh thích ăn cái gì? Nói cho bà ngoại đi, hôm nay bà ngoại mời khách.”
“Bà ngoại, con không kén ăn.” Phương Tranh cười nói, cũng không biết là do lúc làm việc nhiệt độ vẫn còn hay vì quá thẹn thùng mặt cậu vẫn luôn hồng hồng.
Bà ngoại ha hả cười:” Ăn thịt đi,
hiện giờ các con đang ở độ tuổi thân thể phát triển, học tập cũng phải sử dụng đầu óc cũng ăn thêm một chút cá.”
Chu Kính Niên và Phương Tranh làm việc vất vả cả một buổi sáng lúc này đã sớm đói bụng. Bà ngoại đặc biệt thích ở chung với lũ cháu trẻ tuổi cảm thấy bọn họ rất có sức sống, một đường nói tên thật nhiều các món ăn, hai người nghe xong một loạt tên các món ăn còn chưa đi đến tiệm cơm bụng đã thầm thì kêu.
Tìm một tiệm cơm thoạt nhìn cũng không tệ lắm bà ngoại quả nhiên kêu một bàn nhỏ đồ ăn, chay mặn phối hợp, bên trong có những món Chu Kính Niên thích ăn, cũng có món Chu Kính Niên căn cứ vào sở thích của Phương Tranh, đương nhiên cũng không quên những món bà ngoại thích ăn.
Bà ngoại kêu nhiều món ăn nhưng ăn một chén cháo xong thì buông đũa xuống cười tủm tỉm mà nhìn hai đứa cháu ăn cơm, xem bọn họ ăn đến thỏa mãn bà cũng vô cùng
cao hứng.
Bởi vì muốn kịp thời gian nên hai người ăn cơm rất nhanh. Từ nhỏ Chu Kính Niên đã được giáo dục tốt
cho dù tốc độ dùng đũa nhanh nhưng cũng không có vẻ ăn ngấu nghiến, Phương Tranh cũng vậy tuy rằng vì công việc lúc ăn cơm luôn vội vội vàng vàng nhưng muốn để cho người ta ấn tượng tốt nên về phương diện này cậu cũng rất chú ý.
Một bàn đồ ăn đã hết cái bụng của
hai người cũng no căng, thời gian cũng đi qua nửa giờ. Hai người cùng bà ngoại hàn huyên một lát thì cũng tới giờ làm việc. Chu Kính Niên kêu xe taxi đưa bà ngoại lên xe.
Bà ngoại vui tươi hớn hở mà phất tay chào tạm biệt hai người, còn bảo Phương Tranh có thời gian đến nhà bà chơi.
Nhìn xe đã chạy đi xa Chu Kính Niên nghe Phương Tranh dùng ngữ khí hâm mộ nói: “Bà ngoại thật đáng yêu.”
Chu Kính Niên tán đồng gật đầu, bà ngoại là một trong những người già hiếm hoi mà anh từng tiếp xúc không tự cao tự đại, mặc kệ là đối mặt với ai bà vĩnh viễn đều vui tươi hớn hở, mang theo vô hạn khoan dung, cho dù biết con trai
thích đàn ông tuy rằng có lo lắng nhưng chỉ cần đối phương sinh hoạt vui vẻ là được.
Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi, bà là một người già có trí tuệ.
Hai người đi về phía công viên giải trí, trên đường Chu Kính Niên nghiêng đầu nhìn nhìn Phương Tranh, bỗng nhiên nói: “Cậu cũng thực đáng yêu.”
Đề tài “Đáng yêu” này trong vài phút đã được nhắc tới mấy lần, Phương Tranh nghe Chu Kính Niên nói như vậy cũng nghiêng đầu nhìn anh ánh mắt hai người vừa vặn gặp nhau. Phương Tranh trước nay đều được người khen khá đẹp trai nhưng được người
khen đáng yêu là lần đầu tiên hơn nữa đối phương còn khen rất là
nghiêm túc, cũng không biết sao trong đầu Phương Tranh đột nhiên “Ong” một tiếng, sau đó dường như máu ở toàn thân máu đều dồn lên trên mặt, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên.
Chu Kính Niên nhìn gương mặt cậu đỏ ửng mắt thường có thể nhìn thấy được ngay cả vành tai cũng đều hồng, thật muốn nựng cậu một cái.
Trên mặt nhiệt độ nóng đến nỗi làm cậu túng quẫn muốn chết, Phương Tranh giả vờ gãi gãi để che mặt của mình không cho Chu Kính Niên nhìn thấy ha ha cười gượng hai tiếng.
Trở lại công viên giải trí hai người chạy nhanh mặc vào trang phục giả làm búp bê tiếp tục công việc của buổi chiều.
Bận bận một buổi trưa, đến bốn giờ chiều thì hai người kết thúc một ngày làm thêm. Lúc Chu Kính Niên đi vào công viên giải trí có chú ý bên cạnh có một chỗ chụp ảnh sticker, anh kéo Phương Tranh đang chuẩn bị cởi đồ hóa trang: “Chúng ta cũng đi chụp ảnh
đi?”
Phương Tranh ôm cái đầu thật to của búp bê nhìn hai người còn mặc trang phục hóa trang: “Cứ như vậy mà đi?”
Chu Kính Niên lắc lắc mái tóc rối bù của mình còn giúp Phương Tranh sửa sửa tóc: “Cứ để như vậy.”
Hiện tại cửa hàng chụp ảnh sticker vô cùng đông đúc, lúc bọn họ đến
còn phải xếp hàng, hai người đi đến bên cạnh cùng nhau chọn bối cảnh chụp hình.
Đứng trước bọn họ còn có một đôi học sinh nhìn bộ dáng vẫn là học sinh cấp ba, nữ sinh nhìn này hai con búp bê dễ thương, mắt nhìn nhìn vào cái đuôi Phương Tranh ở phía sau trộm nhéo nhéo lôi kéo mấy cái làm vài người chung quanh cười khẽ không thôi.
Chu Kính Niên chú ý tới, nhìn nữ sinh kia rồi liếc mắt một cái, nữ sinh kia lập tức ngượng ngùng mà rút tay về.
Chu Kính Niên nói: “Đừng nắm cái đuôi của cậu ta.” Nói xong còn làm như thật mà vỗ vỗ cái đuôi bị đùa nghịch kia làm như nó thật sự có tri giác.
Phương Tranh quay đầu nhìn thoáng qua, chu môi cười cười, chỉ vào Chu Kính Niên nói với mọi người: “Đúng, đừng nghịch cái đuôi của tôi mà nghịch cái đuôi của cậu ấy.”
Một câu chọc mọi người trong tiệm đều cất tiếng cười to. Có mấy cô gái hỏi hai người có thể đội cái đầu vào chụp ảnh với mấy cô không.
Phương Tranh xua tay cự tuyệt, đây là đồ đại diện của một thương hiệu bọn họ mặc vào là đi chào hỏi mọi người nên không thể đồng ý.