Hai ngày sau, hôn lễ của Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh chính thức được tổ chức.
Mặc dù ý nguyện ban đầu của cả hai người là tổ chức một hôn lễ đơn giản một chút, sau đó chú trọng vào một tuần trăng mật ngọt ngào. Dù sao thì cả Lê Ân Tĩnh và Lâm Hàn đều không ưa thích phô trương, chỉ thích không gian lãng mạn của hai người.
Nhưng rất tiếc, họ muốn đơn giản, nhưng người khác lại không thể để sự việc diễn ra được đơn giản.
Thân phận của Lê Ân Tĩnh vẫn còn ở đó, nàng là đại tiểu thư truyền thế của Uy gia, là cường giả Thần giai xác xác thực thực. Nàng đồng ý đơn giản, nhưng Uy Thanh Liên, còn cả lão tổ tông Uy gia kia cũng không đồng ý đơn giản a!
Hai người kia vậy mà tự mình tới dự hôn lễ của Lâm Hàn!
Chưa kể, hai người đó xuất hiện, kéo theo là hàng trăm ngàn các nhân vật có máu mặt khác tùy tùng theo, muốn tranh thủ kiếm cơ hội nịnh bợ hai người này. Tiếng đồn cứ như vậy truyền ra, đại tiểu thư thần bí của Uy gia, đệ nhất mỹ nhân của đại lục Ma Võ, vậy mà đột ngột muốn lấy chồng!
Không biết bao nhiêu thanh niên vỡ mộng! Khác với Tuyết Thiên Lăng, vốn dĩ danh tiếng đã lui xuống, Lê Ân Tĩnh hiện tại đang là nhân vật nổi danh trên bảng, là nữ thần mà hàng tỷ đàn ông mong ngóng a! Mặc dù nàng rất ít xuất hiện, cũng không có mấy ai thực sự được nhìn ngắm dung nhan của nàng. Nhưng như vậy lại càng khiến nàng trở nên thần bí qua lời miêu tả của những người từng gặp nàng.
Cùng với đó, thân phận của vị hôn phu kia cũng bắt đầu được tập đoàn chim lợn đào bới, chẳng mấy chốc, thân phận chẳng mấy ai biết của Lâm Hàn cũng được đưa ra ánh sáng.
Nhị thiếu gia Lâm gia: Lâm Thế Hàn! Sự tích của hắn mặc dù không nhiều, nhưng theo nguồn tin đào móc được, Lâm Thế Hàn năm năm trước từng liều lĩnh đối đầu với ma tướng, bảo vệ tiểu thư Altar, cuối cùng không những còn sống, mà còn đuổi được ma tướng về thế giới của mình, gia cố lại phong ấn Cửu Long Châu. Cố sự càng biên càng thái quá, đến mức thành Lâm Hàn câu kết với ma giới để diễn màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cho hai người trong cuộc kia nghe thấy mà dở khóc dở cười.
Uy gia đã ra mặt, thanh thế còn lớn như vậy, Lâm gia chắc chắn cũng không chịu thua kém chứ!
Vậy là, Lâm Chấn Sơn, kể cả vị đại trưởng lão Lâm Chấn Lâm kia cũng ra mặt!
Hết cách rồi! Hai vị đại thần kia đã ra mặt, tin tức cũng đã truyền nổ cả thành Cửu Long rộng lớn, bản thân Lâm gia không có người đứng ra chủ trì, chẳng phải quá thất lễ sao?
Hơn nữa, cơ hội giao lưu củng cố quan hệ thế này, ngàn năm mới có một thuở, hai lão cáo già kia cũng muốn nắm giữ cho tốt!
Đồng thời, Lâm Chấn Sơn còn không quên trách mắng Lâm Hàn một trận, chuyện lớn như vậy mà không báo trước cho lão còn ứng phó! Nghe ý bên kia hình như tên này còn chưa đưa sính lễ gì, trực tiếp cướp người mang về! Cuối cùng bản thân lão và đại trưởng lão Lâm Chấn Lâm không ứng phó kịp, vậy mà bị lão cáo già kia cắt mất một khối thịt, ngay cả thần khí thành danh Thương Tùng Bát Vân kiếm cũng bị tịch thu, ruột đau như cắt a!
Lâm Hàn lúc này cũng hoảng rồi!
Mẹ! Chuyện của ta và Lê Ân Tĩnh, mấy lão già các ngươi dây vào làm gì? Lại còn chơi lớn như vậy? Đây chẳng phải là bắt ta nợ ân tình đến chết sao?
Nhưng Lê Ân Tĩnh trước sau lại một mặt bĩu môi, coi chuyện này vốn dĩ phải như thế, đúng là khiến Lâm Hàn câm nín một hồi! Người ta bảo nữ sinh hướng ngoại, nhưng bà cô này không có thế a! Rốt cuộc vẫn là nghĩ cho Uy gia, đây là nàng tự bán mình mang về lợi ích cho Uy gia a! Tiểu Hàn quan ngại sâu sắc… ách, quan ngại thường chỉ là lời vô giá trị!
Lâm Hàn lệ rơi đầy mặt, nhìn hôn lễ của mình càng chơi càng lớn, thủ tục nghi lễ cũng ngày càng nhiều, cuối cùng từ một ngày xong chuyện, vậy mà kéo dài tới ba ngày mới xong, lớp học nhẫn thuật cũng vì thế mà gián đoạn, khiến hắn rất là áy náy a!
Nhưng cuối cùng cũng coi như khổ tận cam lai, đến khi uống đầy một bụng rượu bò được lên giường Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn mới thấm thía cái câu nói này như thế nào.
Tối hôm đó, Lâm Hàn cuối cùng cũng coi như có một đêm “động phòng” chân chính, đương nhiên, mọi chuyện đều rất nhẹ nhàng và quy củ, cũng là lần cuối cùng Lâm Hàn “dập hỏa” cho Lê Ân Tĩnh, trước khi hai mẹ con nàng mẹ tròn con vuông, cả hai người đều biết, Lê Ân Tĩnh đã bước sang tháng thứ ba, cũng đã đến lúc dừng chuyện kia lại được rồi.
Sau hôn lễ, hai người có một tuần trăng mật ngọt ngào, kéo dài khoảng một tuần. Lâm Hàn dứt khoát kéo Lê Ân Tĩnh về thành Băng Nguyên một chuyến, thăm lại chốn xưa, cũng là nơi lưu giữ không ít kỷ niệm của hai người từ nhỏ tới lớn.
Chỉ là, nơi này hiện nay đã thay đổi quá nhiều, mặc dù sầm uất và khí thế hơn trăm ngàn lần, linh khí trong thành cũng tăng lên gấp bội, trở thành một thánh địa tu luyện, nhưng tranh đoạt ở nơi này lại kịch liệt hơn bao giờ hết! Người tranh người, thế lực tranh thế lực! Thậm chí cả trộm cắp, gϊếŧ người cũng diễn ra như cơm bữa.
Hiện giờ thành Băng Nguyên không còn do bất cứ một ai chưởng quản, mà là do sáu thế lực lớn cử người cát cứ, khai thác phần tiên thạch thuộc về mình. Mặc dù bề ngoài yên bình, nhưng lại rất khó để thống nhất quy tắc, bởi ai cũng muốn có được quy tắc có lợi cho bản thân. Nhiều lúc xảy ra chuyện, muốn xử lý cũng không biết bấu víu vào quy tắc nào, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào thực lực để đàn áp, khiến cho tình huống lại càng thêm căng thẳng.
Tình hình như vậy, Lâm Hàn nhìn thấy, nhưng cũng không có cách nào. Hiện giờ mảnh đất này không còn thuộc về cha hắn, không còn thuộc về Lâm gia, học viện Cửu Long, mà là một món đồ chung mọi người cùng chia cắt! Hắn mặc dù tự tin, nhưng không ngông cuồng cho rằng mình đủ bản lĩnh chạm tới lợi ích của đám lão già kia!
Cuối cùng, hai người cũng chỉ có thể ra về, mặc dù tuần trăng mật rất vui, nhưng thực sự cũng để lại nhiều điều tiếc nuối.
Qua thời gian nghỉ, hai người cuối cùng cũng đều trở về công việc của mình. Lê Ân Tĩnh tiếp tục làm giáo viên lớp vỡ lòng buổi sáng, đến tối lại sánh vai với Lâm Hàn, làm một trợ giảng đắc lực của hắn. Ngay cả hai con bé Vũ Linh Hà và Lan Hồng Tuệ cũng bị kéo tới, học tập cách dạy học với Lâm Hàn. Dù sao, sau này Lâm Hàn cũng phải để hai nàng trở thành giáo viên, tiếp nối công việc của mình. Còn hắn… hắn còn nhiều việc phải làm lắm!
Đương nhiên, Lâm Băng điện hạ cũng đã trình diện trong lớp của Lâm Hàn, mặc dù nàng có được phương pháp và đường lối tu luyện từ hệ thống, nhưng nàng còn cần học nhiều lắm, với tính cách ham chơi của Băng nhi, không đốc xúc nàng, rất có thể sẽ lười biếng bất cứ lúc nào. Hơn nữa, nàng còn cần học cách ứng dụng nhẫn thuật, thứ đó không có thời gian tích lũy kinh nghiệm cùng với tư duy nhạy bén trong chiến đấu là không thể làm được.
Mọi chuyện cứ như vậy dần dần vào guồng quay, Lâm Hàn đã thương thảo cùng Lê Ân Tĩnh một phương án dạy học có thứ tự đàng hoàng, lại dùng không gian thôi diễn tính toán thử hiệu quả nhiều lần, cũng coi như phù hợp. Hắn chỉ cần áp dụng đúng như vậy, yên tâm mọi chuyện sẽ suôn sẻ mượt mà. Đương nhiên, phương án là chết người là sống, có những thứ mà Lâm Hàn cũng không thể lường trước được.
Ví như, hắn dự tính đám học sinh trong lớp qua khoảng một tháng sẽ bắt đầu rèn luyện ra chakra, nhưng có hai thiên tài chỉ cần dùng một ngày duy nhất đã có thể ngưng luyện ra được rồi.
Đó chính là Hận Kiếm và Natsume Philz! Tìm hiểu nguyên nhân, Lâm Hàn nhận định một phần là do tư chất hai đứa này hơn người, một phần khác, thì là vì cơ sở của bọn chúng đều rất tốt! Tốt hơn rất nhiều so với các học sinh khác trong lớp, không chỉ là về mặt thể chất được rèn luyện qua, mà còn vì bọn chúng trước đó đều từng tu luyện qua, khiến thể năng và tinh thần đều vượt trội so với những đứa khác.
Vì vậy, từ rất sớm, Lâm Hàn đã phải áp dụng giai đoạn tu luyện thứ hai với bọn chúng, đó chính là luyện tập kỹ năng cơ bản!
Ví như luyện phi tiêu, luyện bộ pháp, luyện thể thuật cơ sở, luyện tam thân thuật…
Đương nhiên, Băng nhi cũng cùng tham gia khóa huấn luyện này, mặc dù nhỏ tuổi nhất, nhưng nghiễm nhiên trở thành người dẫn đầu trong nhóm, trở thành mục tiêu để hai người còn lại đuổi theo.
Vậy là… nhẫn tổ đầu tiên dưới tay Lâm Hàn đã ra đời!
Sau đó một tháng, lục tục các học sinh đều đã rèn luyện ra chakra, bắt đầu bước vào giai đoạn thứ hai. Nhưng vì tư chất khác biệt, tuổi tác khác biệt, vì vậy tiến bộ của bọn chúng cũng rất khác nhau. Tiến bộ thần tốc nhất là đám trên mười tuổi, nhưng chỉ là vì khía cạnh chakra và thể năng, còn về kỹ xảo, đám dưới mười tuổi lại tiến bộ hơn rất nhiều, bởi thân thể của bọn chúng còn chưa phát dục, mềm dẻo và dễ tiến bộ hơn rất nhiều.
Đó cũng là nguyên do mà trong nguyên tác, Ninja dưới mười tuổi hầu hết đều học tập kỹ xảo và lý thuyết, rất ít học được các loại “thuật” chân chính, bởi dù có học thì chúng cũng không đủ thực lực để vận dụng, thời điểm này, tốt nhất vẫn là rèn kỹ xảo, nhất là khả năng kết ấn và năng lực ném phi tiêu, sẽ hữu hiệu hơn rất nhiều.
Đương nhiên, đó là đại đa số, chứ không nhắc đến các bậc thiên tài như Uchiha Itachi hay Hatake Kakashi, không thể đánh đồng thiên tài với người thường được! Chẳng phải ngay trong lớp này có Băng nhi điện hạ mới bảy tuổi đã có thể dùng Băng độn như cơm bữa hay sao?
Sau ba tháng, càng dạy, Lâm Hàn càng thấy lớp mình bị phân hóa nặng hơn, rất khó để có thể cùng một lúc truyền đạt kiến thức cho tất cả, bởi trình độ của mỗi người thực sự ngày càng khác biệt. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn dứt khoát chia lớp mình ra làm ba! Dưới mười tuổi sẽ tập trung rèn luyện kỹ xảo, do Vũ Linh Hà truyền thụ. Trên mười tuổi sẽ tập trung rèn luyện hà khắc để tăng thực lực lên trên diện rộng, do Lan Hồng Tuệ truyền thụ, đương nhiên, đám này vẫn phải theo Vũ Linh Hà luyện tập kỹ xảo. Còn lớp cuối cùng chỉ có nhẫn tổ số một! Cũng chính là ba người xuất sắc nhất, trực tiếp do Lâm Hàn chỉ đạo, rèn luyện nhẫn thuật theo phương pháp thực chiến! Ba người này cùng lúc vẫn phải đi học hai khóa huấn luyện kia, gánh nặng có phần nhiều hơn nhiều.
Nhưng không thể không nói, phương pháp này rất hiệu quả. Đám dưới mười tuổi vẫn còn khá nhỏ, chỉ tập kỹ xảo với chúng là nhẹ nhàng và phù hợp nhất, cũng chỉ học ba ngày một tuần. Đến trên mười tuổi, thân thể bắt đầu phát dục, rèn luyện cấp tốc sẽ khiến thực lực của chúng tăng lên trên diện rộng, chakra cũng tăng lên theo từng ngày, học năm ngày một tuần không thành vấn đề.
Còn nhẫn tổ số một, đó thuần túy là ba con quái vật khát khao tiến bộ, không ngừng nỗ lực trui rèn bản thân, lại có Lâm Hàn dẫn dắt phía trước, tiến bộ có thể nói là thần tốc. Chỉ trong ba tháng, cả Hận Kiếm và Natsume đều đã gần đạt đến tiêu chuẩn của hạ nhẫn. Lâm Băng thì đã củng cố vững chắc tu vi Hạ nhẫn của mình, nếu thực chiến, dựa vào Băng độn, nàng thậm chí có thể đánh bại cả trung nhẫn!
…
Một năm sau!
Lâm Hàn đã làm thầy giáo được hơn một năm rồi!
Lúc này đang là xế chiều, hắn đang ngồi trên một thân cây, nhàn nhã nhìn Hận kiếm và Natsume thực chiến, khuôn mặt mỉm cười hiền hòa, nhìn thế nào cũng thấy thật hài lòng.
- Được rồi! Nghỉ một chút đi.
Lâm Hàn vỗ vỗ tay. Hai người kia ngay lập tức ngừng lại, khuôn mặt đều nghiêm túc tiến tới bên cạnh hắn.
Lâm Hàn vứt cho mỗi người một chai nước, mỉm cười hỏi:
- Thế nào? Hai em? Có đủ tự tin tốt nghiệp sơ cấp không?
- Chắc chắn sẽ vượt qua!
Hận Kiếm nghiêm mặt đáp.
- Sẽ không khiến thầy thất vọng thêm một lần nào nữa!
Natsume cũng nghiêm túc gật đầu.
Thì ra, từ bốn tháng trước, cả Hận Kiếm, Natsume và Lâm Băng đều đã đi dự thi tốt nghiệp sơ cấp, nhưng cuối cùng chỉ có Lâm Băng vượt qua được khảo nghiệm “đại truy sát”, trở thành đệ tử chính thức của học viện, còn Hận Kiếm và Natsume thì vì thực lực đại trướng, có chút tự cao tự đại, rốt cuộc vì lật thuyền trong mương, dính phải bẫy rập mà làm bỏ lỡ cuộc thi.
Sau bốn tháng, lúc này đang là cuối xuân, học viện lại đột ngột đưa ra khảo nghiệm “đại truy sát” một lần nữa, lần trước là mùa đông, lần này là mùa xuân, thời tiết hoàn toàn khác biệt, khiến kinh nghiệm của những người thi trượt lần trước trở nên mất giá hơn rất nhiều.
Tuy vậy, Lâm Hàn vẫn rất tự tin vào học trò của mình.
Lần trước bọn chúng vì tiến bộ nhanh mà kiêu căng, vẻ mặt đầy tự phụ, nhưng lần này lại chỉ có nghiêm túc đáp lời! Xem ra bọn chúng đã thực sự có được một chút cẩn thận của Ninja. Hạ nhẫn như bọn chúng, thực lực thừa sức thi đỗ, cẩn thận một chút là có thể vượt qua được rồi.
Loạt xoạt!
Lâm Hàn đột ngột xoay đầu, nhìn nhánh cây khô héo vẫn còn đang rung rinh kia, hắn buồn cười nói:
- Mấy con ranh nghịch ngợm kia! Hôm nay lại cúp cua đúng không? Không sợ cô Lan cho mỗi đứa trồng chuối chạy một trăm dặm sao?
Cành cây rung rung một lúc, nhưng không hề biến hóa. Lâm Hàn có phần buồn cười, âm thầm kết ấn, vậy mà thân cây đột nhiên bốc cháy, một ngọn lửa nhỏ thoáng chốc lan đến gần cành cây kia, sắp bắt lửa tới nơi rồi.