Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 277: Dạy dỗ

- Làm một Ninja, đầu tiên phải nắm giữ được tình hình chính xác nhất của mục tiêu! Ninja chúng ta vốn có năng lực cảm nhận không tốt, ngoại trừ một số trường hợp có khả năng đặc thù, được gọi là Ninja cảm nhận! Nhưng trên đại lục này, chúng ta không nhất thiết cứ phải tìm Ninja để hợp tác, tiện nhất là tìm một ma pháp sư, tinh thần lực của họ rất mạnh, kéo theo năng lực cảm nhận cũng tốt nhất. Đương nhiên, nếu em muốn hành động một mình, vậy thì có thể tìm hiểu thêm về ma pháp sư một chút, kết hợp đường lối tu luyện của họ để tăng năng lực cảm nhận cũng không phải không thể!

Đứng giữa sườn núi, Lâm Hàn lặng yên khai mở Byakugan, nắm giữ tình hình phía trước, đồng thời mở miệng giảng giải kinh nghiệm cho bốn người phía sau. Cả bốn lúc này đều yên lặng thụ giáo, ngay cả Lâm Phong cũng không ngoại lệ. Mặc dù nó không có ý định trở thành Ninja, nhưng thêm một ít kinh nghiệm cũng không phải không được.

Đồng thời, nó cũng rất tò mò, muốn biết cha khi tập trung hành động sẽ là thế nào. Lần trước nó chỉ là bị động bị kéo đi, cái gì cũng không hiểu được, lần này mới là lần đầu tiên nó nhìn thấy Lâm Hàn động thủ.

- Thị trấn này rộng năm mươi dặm, xung quanh ba trăm dặm không hề có một thị trấn hay thành thị nào khác, thuộc về loại thị trấn hẻo lánh điển hình! Nơi này mới chỉ cách thành Cửu Long về phía Tây Bắc chừng bảy trăm dặm, vẫn còn có thể chứng kiến Tây Hồ ở đằng Nam, vậy mà đã hẻo lánh đến mức này…

Không… có lẽ là mình nghĩ nhiều thôi, kiếp trước, cách nhau bảy tám trăm dặm đã là xa tít mù khơi rồi. Một đầu sầm uất, một đầu hẻo lánh không người cũng là chuyện thường. Có cái gì mà lấy làm lạ?

Lại tập trung quan sát, tầm nhìn xoáy sâu vào một nông trang ngoài rìa của thị trấn, Lâm Hàn tiếp tục nói:

- Theo lời tên kia khai, mọi tin tình báo mà hắn nắm giữ đều gửi về thị trấn này. Là thông qua ong bắp cày để báo cáo. Cái tổ chức này cũng hầu hết đều dùng động vật để trao đổi tình báo, quả nhiên rất cao minh! Nếu không phải thầy có thể nhìn ra đám sinh vật này có điều bất thường, có lẽ cũng không thể chú ý đến bọn chúng!

Điều bất thường mà Lâm Hàn nói ở đây không gì khác ngoài một ít năng lượng kỳ dị ẩn chứa trong cơ thể đám động vật bị thao khống này! Cũng chỉ có Byakugan của hắn mới có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu điều bí ẩn như thế.

- Mục tiêu thầy đã tìm thấy, là một lão nông đang cày ruộng phía Nam thị trấn! Lợi dụng công việc của mình để gieo xuống rất nhiều giun đất, hiện tại đã trải dài cả năm mươi dặm thị trấn này, tiếp tục kéo dài hàng trăm dặm về phía thành Cửu Long. Theo hai em, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Lâm Hàn đưa ra tình hình thực tế, chính xác không một kẽ hở, sau đó lại một lần nữa hỏi hai cô học trò.

- Còn làm gì? Chẳng phải nhanh chóng bắt hắn lại, tránh cho hắn bị đánh động chạy mất giống như tên kia sao?

Lan Hồng Tuệ có chút khó hiểu nói.

Vũ Linh Hà lần này lại im lặng, chỉ một bộ ngoan ngoãn thụ giáo đứng đó!

Lâm Hàn lắc đầu:

- Đó là trong trường hợp ta mạnh hơn địch nhiều, hoặc ít nhất là sức mạnh ngang nhau! Nếu cẩn thận tiềm hành tập kích, chỉ cần một lần là có thể diệt địch! Nhưng trong trường hợp này thì không! Tên vừa rồi hai trò cũng đã chứng kiến, tu vi Võ Tôn đỉnh phong, huống chi đây còn là cấp trên của hắn, lại thêm thân pháp quỷ mị, còn khả năng thao khống sinh vật, mọi thứ xung quanh đều nằm trong tầm kiểm soát của, tiềm hành tập kích hiển nhiên không thích hợp. Nếu bị hắn phát hiện, bằng vào chúng ta vẫn thừa sức bắt lại hắn, nhưng lại phải mất công một phen, dùng đại hình nhẫn thuật chiến đấu hiển nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến người khác! Mà quy tắc đầu tiên của Ninja, đó chính là không làm tổn thương người vô tội!

Quy tắc của Ninja? Không! Nói cho chính xác là quy tắc của Lâm Hàn! Chứ với một Ninja chân chính, đến bản ngã của mình còn quên, chỉ một lòng vì nhiệm vụ, làm gì có cái quy tắc nào bảo vệ đám sâu kiến dưới chân?

- Vậy phải làm thế nào ạ?

Lan Hồng Tuệ cũng ngẩn ra, mấy năm nay nàng lưu lạc giang hồ, đã có chút phong phạm hiệp nữ, thấy việc bất bình rút đao tương trợ, làm gì cũng trực lai trực vãng dựa vào sức mạnh là chính. Làm nhiệm vụ với tư cách Ninja thế này cũng là lần đầu tiên, không trách nàng có phần không thích ứng.

Nhưng cái quy tắc kia lại khiến nàng đồng ý sâu sắc, Lan Hồng Tuệ là một cô gái thiện lương, bảo nàng vì nhiệm vụ mà làm hại người vô tội, nàng không làm được!



Mộc Độn – Thụ Giới Khởi Sinh!

Lâm Hàn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ hợp hai tay lại thành ấn Tỵ quen thuộc, dưới lòng đất, đột ngột tuôn ra một vài đoạn rễ cây thô cứng, chậm rãi sinh trưởng, khiến mặt đất dưới chân bọn họ cũng có một chút dao động!

Dưới nông trường, một lão nông đang chậm rãi cuốc đất giống bao người nông dân khác, đột nhiên lão nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía trên đồi núi xa xa, trong mắt có mấy phần nghi hoặc.

Đám giun đất của lão đã được trải rộng khắp cái thị trấn này, cả ngọn núi kia cũng không ngoại lệ. Nhưng ngay thời khắc vừa rồi, lão lại cảm nhận được mình bị mất đi liên hệ với một con giun đất do thám. Tin tức cuối cùng nó truyền về, chỉ là có thứ gì đó nhúc nhích, đang sinh trưởng bằng tốc độ chóng mặt dưới lòng đất, còn khi nó theo chỉ lệnh tới gần một bước, ngay lập tức đã bị tiêu diệt!

Là cái gì?

Kẻ địch?

Không giống, kẻ địch nào lại chui dưới đất? Hơn nữa còn sinh trưởng liên tục như vậy?

Lẽ nào… là thiên tài địa bảo, hay là pháp khí thần khí gì chuẩn bị xuất thế?

Trong lòng hưng phấn, lão giả vờ ho khù khụ mấy tiếng, nhờ người bên cạnh xin phép địa chủ cho nghỉ một ngày, sau đó còng lưng rời đi trong ánh mắt quan tâm của vài người nông dân khác.

Đứng trên sườn núi, Lâm Hàn mỉm cười ngóng trông phía trước, một lão nông đang dùng tốc độ nhanh thoăn thoắt di chuyển tới chỗ hắn. Chỉ qua một phút đã từ nông trường đến sát sườn núi rồi.

- Thấy không? Đây gọi là dụ rắn ra khỏi hang! Nếu cẩn thận hơn, có thể bố trí bẫy rập, phong ấn, trận pháp… để đợi hắn chui đầu vào rọ! Thậm chí không mất một giọt mồ hôi cũng có thể chế trụ mục tiêu!

Lâm Hàn cao thâm mạc trắc cười, giọng điệu đầy tính giáo huấn nói với bốn đứa trẻ. Nhưng nghe thế nào cũng thấy có cái gì đó đắc ý ẩn sau cái lời nói cao thâm ấy.

- Nhưng mà, nếu tên này là dạng người cơ cảnh, thấy tình hình không ổn lập tức bỏ chạy thì sao?

Người lên tiếng lần này lại là Lâm Phong, giọng điệu rất nghiêm túc, giống như một học sinh mẫu mực đang thành tâm thỉnh giáo thầy của mình vậy.

- Hỏi rất hay!

Lâm Hàn tán thưởng nhìn Lâm Phong, rồi lại nhìn chằm chằm vào lão nông đang lao lên sườn núi nói tiếp:

- Một Ninja không thể không tính đến những trường hợp như vậy! Thường thì để cẩn thận, cần phải bố trí nhiều loại bẫy rập, vây kín toàn bộ đường thoát thân của mục tiêu! Một khi động thủ là phải đứng ở thế bắt ba ba trong rọ, không đường trốn tránh! Hoặc có thể vây ba đường, bỏ một đường, để cho mục tiêu tưởng là có đường thoát, nhưng chẳng qua là hắn đã tự lao đầu vào một bẫy rập tinh vi và sâu sắc hơn mà thôi!

Lại là một bài học về kinh nghiệm tác chiến, Vũ Linh Hà nghiêm túc trầm tư, Lan Hồng Tuệ không biết lấy đâu ra giấy bút ghi ghi chép chép. Riêng bé con Lâm Băng lại lên tiếng hoài nghi:

- Nhưng mà cha… con và mọi người vẫn luôn ngồi đây, đâu có thấy cha bố trí bẫy rập gì đâu?

Lâm Hàn lại cười hì hì ngồi xuống xoa xoa đầu nàng, khiến mái tóc mượt như tơ lụa của Lâm Băng rối tung rối mù, rước lấy một trận trợn mắt hờn dỗi của con gái:

- Ngốc! Nếu cha bố trí bẫy rập mà còn để bé con này nhìn thấy, chẳng phải là quá kém rồi sao? Hơn nữa, đối phương cũng không phải nhân vật lợi hại gì, bố trí bẫy rập cũng không cần quá phức tạp, trường hợp này, chính bản thân Ninja là một bẫy rập tốt nhất!

Lâm Phong lúc này lại nghiêm trọng xen vào:

- Mẹ nói! Không được coi thường bất kỳ kẻ địch nào!

Ây!

Lâm Hàn hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại đột nhiên mỉm cười, tặng cho Lâm Phong đãi ngộ giống hệt em gái. Chỉ là, thằng nhóc này vẫn chỉ một bộ ngạo nghễ ngẩng cao đầu, một chút phàn nàn cũng không có, khiến hắn buồn bực mất cả hứng trêu đùa.

- Mẹ con nói đúng! Là ta sai rồi!

Lâm Hàn thoải mái nhận sai, để cả bốn người đồng thời ngẩn ra, còn tưởng rằng hắn sẽ lên tiếng phản bác chứ?

Thực ra, Lâm Hàn vốn cũng định phản bác, nhưng nghĩ lại, đối với hầu hết mọi người, không coi thường bất cứ kẻ địch nào, cẩn thận từng bước mới là phương pháp xử lý thích đáng nhất. Chỉ có Lâm Hàn hắn là ngoại lệ!

Bởi trong bất cứ trường hợp nào, hắn cũng có thể biết rõ kẻ địch là ai, bản thân mình là ai! Có câu nói, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, chính là chỉ tình huống của hắn!

Đơn giản là vì Lâm Hàn có được Byakugan, có thể bao quát toàn bộ thiên địa, nhìn thấu mọi điều bí ẩn của đối phương, lại thêm có không gian thôi diễn cực kỳ nghịch thiên, đối phương làm gì, muốn làm gì, sẽ làm gì, hầu như không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn, từ đó có thể đưa ra phương án xử lý thích hợp nhất, đỡ tốn công sức nhất, mà vẫn có thể đảm bảo tỷ lệ thành công cao ngất ngưởng!

Thử nghĩ, có được năng lực như vậy, trên đời có nổi mấy người?

Có lẽ, đến ngày Lâm Phong tu luyện đến cảnh giới thông thiên, trí tuệ cũng vì cảm ngộ thiên đạo mà trở nên siêu quần, có lẽ nó có thể làm được. Nhưng đến lúc đó, không cần Lâm Hàn dạy, nó cũng biết mình cần làm cái gì. Ở giai đoạn hiện tại, dạy nó làm việc cẩn thận mới là cần thiết nhất, cả con gái và hai cô học trò cũng vậy.

Vì thế, hắn thoải mái nhận sai! Mà thực tế, hắn cũng sai thật, không phải là sai về quan điểm, mà là dạy sai, dạy nhầm thứ, dạy nhầm đối tượng!

Làm một giáo viên, không phải cứ nhồi nhét quan điểm là xong, phải dạy quan điểm thích hợp cho từng học sinh, vào từng thời điểm mới là một thầy giáo chân chính.

Nếu không có Tuyết Thiên Lăng đã quán triệt quan điểm cho Lâm Phong, có lẽ Lâm Hàn còn không nhận ra được mình đang sai lầm.

Ầy, lần này lại bị Tuyết tỷ tỷ gián tiếp dạy bảo rồi! Để sau này có cơ hội lại tích cực cảm ân đái đức nàng một phen, khà khà…



Trở lại thực tế, lúc này lão nông đã lên đến sườn núi, bốn người Lâm Hàn đã ẩn thân, không còn bóng dáng. Trong mắt lão nông lúc này chỉ có một thân cây to bằng cổ tay, cao đến đầu gối đang không ngừng lắc lư, bên cạnh là xác một con giun đất đã bị hút khô, chỉ còn lại cái vỏ vô hồn.

Thực sự là thiên tài địa bảo?

Nhưng… rốt cuộc là loại linh dược nào? Tại sao lại kỳ lạ như vậy?

Ngay lúc lão còn đang nghi hoặc, búp hoa trên ngọn cây đột nhiên nở ra, một mùi hương thơm ngát tràn ngập khí tức thiên nhiên tràn vào mũi. Lão không cẩn thận hít lấy một ngụm, còn chưa kịp hưởng thụ hương thơm ấy, lão đã cảm thấy trước ngực tê rần, phổi như bị hàng trăm hàng ngàn con kiến cắn xé, cực kỳ thống khổ!

Có độc!

Không chút do dự, lão ngay lập tức bế khí, nín thở ngưng thần, xoay người bỏ chạy!