- Cháu thực sự muốn truyền bá nhẫn thuật trong học viện?
Trong mắt Lâm Chấn Sơn lóe lên một vệt tinh quang rồi vụt tắt, trầm giọng hỏi.
- Vâng! Kính mong nhị trưởng lão thành toàn.
Lâm Hàn cũng nghiêm túc cúi người đáp.
- Cháu biết quy củ của học viện Cửu Long rồi chứ?
Lâm Chấn Sơn gật đầu, cũng không trả lời thẳng vào vấn đề. Nhưng câu hỏi này thực tế cũng đã ngầm chấp nhận Lâm Hàn.
- Đã biết! Thưa ông! Một giáo viên cần từng bước đi lên, tích lũy kinh nghiệm và uy tín của bản thân! Uy tín đã cao, tự khắc sẽ có người mộ danh mà đến! Nếu cháu là Võ giả, chưa chắc có thể làm được tốt, nhưng Nhẫn thuật lại có thể giúp những người vô duyên với võ đạo và ma pháp có hy vọng, những người như vậy còn nhiều, nhiều lắm! Cháu tin chắc có thể làm được!
Lâm Hàn chém đinh chặt sắt nói.
Lâm Chấn Sơn hài lòng gật đầu:
- Có giác ngộ như vậy là tốt! Nhưng hiện tại trên danh nghĩa cháu vẫn còn là học sinh Kim Cương Đường Võ Viện, chưa từng tốt nghiệp! Hơn nữa muốn từ học sinh mới tốt nghiệp trở thành giáo viên còn phải chấp hành một nhiệm vụ thử thách. Ta chỉ có thể giúp cháu gộp hai việc này lại làm một! Lựa thời gian gọi mấy đứa học trò lại, cùng tới tình báo đường nhận nhiệm vụ đi.
Lâm Hàn cũng có tìm hiểu qua về quy củ này, một người muốn trở thành giáo viên của học viện Cửu Long, trước tiên phải trở giáo viên thực tập, dạy dỗ một quần thể học sinh nhỏ dưới năm người, sau đó dẫn học sinh đi chấp hành nhiệm vụ, vừa là để thử trình độ của giáo viên và học sinh, vừa là để rèn dũa bọn họ thêm nhiều kinh nghiệm!
Cái quy định này thực chất khá giống làng Ninja trong nguyên tác, Lâm Hàn cũng không lấy làm kỳ! Dù sao cả hai thế giới đều không phải học tập tri thức làm chủ, mà là học tu luyện! Thực chiến không những không thể thiếu, mà còn vô cùng quan trọng.
Lâm Chấn Sơn biết Lâm Hàn không chỉ có đệ tử, mà còn có ba đứa, tính cả Lâm Băng điện hạ! Quá trình làm giáo viên thực tập coi như cho qua! Vấn đề tốt nghiệp không cần quá nhiều phiền phức, với năng lực của Lâm Hàn bây giờ, cả Kim Cương Đường chắc chỉ có duy nhất một người có thể đánh bại hắn, để hắn tốt nghiệp cũng là điều dễ dàng. Vấn đề duy nhất đó chính là trở thành giáo viên chính thức, chuyện này là nguyên tắc phải vậy, không thể bỏ qua.
Nhưng vì năng lực của Lâm Hàn bây giờ rất lớn, đệ tử cũng đã trưởng thành vô cùng lợi hại, vì vậy không thể giao cho hắn nhiệm vụ thường thường như những người khác, lại thêm việc Lâm Hàn được lợi ích gộp ba làm một kia, nếu không cho hắn “tải nặng” một chút cũng không thể nào nói nổi đi!
Khà khà, nhóc con! Đúng lúc có một nhiệm vụ khó nhằn, mấy đại lão thì lười động thủ, mấy người trẻ tuổi thì chẳng tìm thấy mấy đứa có năng lực làm ra tấm ra món. Vốn còn định để Thế Tuyền ra trận, nhưng thằng bé này làm việc táo bạo, lại ưa thích chính diện chém gϊếŧ tàn nhẫn, nhiệm vụ thế này ngược lại không phù hợp!
Nghĩ lại năng lực của Lâm Hàn, Lâm Chấn Sơn thầm gật gù đắc ý. Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ phải cái tội vừa lười vừa ích kỷ. Có cơ hội tốt như vậy, lại còn là miễn phí, không lợi dụng cho tốt chẳng phải rất có lỗi với tổ tông Lâm gia hay sao?
Nhin nụ cười bỉ ổi của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn cảm thấy cứ là lạ, giống như mình là một chú gà đáng thương đang bị con hồ ly già cười lạnh nhìn chằm chằm, thế nào cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Đừng nha…
Ai oán nhìn Lâm Chấn Sơn, ánh mắt Lâm Hàn như chảy ra đầy nước, chỉ trực quỳ xuống cầu xin tha thứ! Không được, quá hèn mọn rồi, ta không thể vì ghê tởm mà bỏ qua cho nhãi con này! Hừ hừ… Lâm Chấn Sơn dứt khoát mắt không nhìn tai không nghe, chắp tay sau mông xoay người đi mất.
Người cũng dần dần tản đi hết, ai về nhà nấy. Chỉ có Lâm Thế Gia trước khi đi có tới chào hỏi Lâm Hàn một cái, nghiêm túc nói:
- Nhị thiếu gia! Hồng Thái vẫn luôn chờ đợi ngày được theo ngài học tập! Ngày ngài chính thức mở lớp trong học viện, xin hãy thông báo cho tôi một tiếng, Hồng Thái sẽ là người đầu tiên hưởng ứng ngài.
Lâm Hàn cũng mỉm cười gật đầu, ít ra chính mình đã có một học sinh trung thành ngay từ khi còn chưa mở lớp, đối với một giáo viên sắp vào nghề, như vậy là đã rất đáng mừng rồi.
…
Hai ngày sau!
Từ sáng, Lâm Hàn một thân một mình tới luyện công điện, lựa chọn một sân tập rộng rãi kha khá, lẳng lặng mà chờ đợi người.
Còn chờ ai sao?
Hắn đang chờ hai đứa đệ tử của mình trở về, nhiệm vụ lần này Lâm Hàn đã xem qua. Tuyệt đối không dễ, thậm chí có chút phức tạp, đối thủ lần này cũng không phải là hạng hời hợt gì. Nhưng ai dám nói đây không phải là một cơ hội rèn luyện tốt? Năm năm qua, Lâm Hàn ngoài việc dẫn dắt hai đứa đệ tử nhập môn, thậm chí một lần lên lớp cũng không làm, đúng là thẹn với danh phận làm thầy này. Lần này coi như là một cơ hội, cố gắng dạy bọn chúng những gì tốt nhất mà mình có thể làm được đi!
Lâm Hàn cứ lẳng lặng như vậy chờ, hắn hẹn hai học trò mười giờ tới, bây giờ vẫn còn rất sớm. Vốn dĩ mọi chuyện cứ bình lặng như vậy thì tốt. Nhưng trời không chiều lòng người, Lâm Hàn nhạy cảm nhận ra, có người đang tới gần sân tập của hắn, hơn nữa còn là không ít người.
Nhẹ lắc đầu một cái, Lâm Hàn cũng có chút vô lực nghĩ: “Chỉ mong không giống như vậy!”.
Luyện công điện là nơi đệ tử Lâm gia tiến hành luyện tập, bế quan, và quan trọng nhất, đó là “giao thủ”.
Giao thủ là cái gì? Đơn giản là chiến đấu, nói thô tục thì là đánh nhau! Có thể đánh không vì lý do gì, vì chỉ đơn giản đây đang là luyện tập! Nhìn ngươi ngứa mắt… đến đến, cùng luyện tập một chút! Cái quy tắc này vốn dĩ cũng không có gì là sai, chỉ là để dễ dàng sàng lọc kẻ mạnh và kẻ yếu, tránh để lãng phí tài nguyên mà thôi!
Quy tắc không sai, sai là ở con người!
Bất cứ một sự vật nào có thể xuất hiện và tồn tại đều có ý nghĩa của nó, quan trọng là ngươi có đủ đầu óc để thấu hiểu và vận dụng nó hay không thôi!
Quy tắc này, nghe chừng là dành cho kẻ mạnh, nhưng thực tế, nó là dành cho kẻ yếu!
Là một quy tắc được đề ra muốn kích phát tâm cường giả của mọi người, mong mỏi kẻ yếu có thể cố gắng mà vùng lên, đạt được những thứ mình ước mong. Cùng là Lâm gia, tổ tiên Lâm gia muốn con cháu mình tốt lên còn không kịp, nào có ai hy vọng thấy bọn chúng kẻ mạnh thì kiêu căng, kẻ yếu thì bị chà đạp?
Nhưng rất tiếc, hậu nhân Lâm gia suy thoái rồi! Thân ở cao vị lâu ngày, bọn họ cũng bắt đầu tự cho mình cái quyền là cao quý, chà đạp lên nhân phẩm của người khác còn lấy đó làm tôn nghiêm! Chuyện này là quá bình thường với đám con ông cháu cha. Lâu dần, nó gần như đã trở thành một lề thói khó bỏ, kẻ mạnh thì hϊếp đáp kẻ yếu, kẻ yếu một là cúp đuôi làm người, hai là mạnh lên sẽ trở nên giống người trước, một lần nữa khinh bỉ dè bỉu những kẻ yếu hơn!
Lâm gia những năm gần đây như vậy, ngay cả cháu trai của Lâm Chấn Sơn, Lâm Thế Hùng cũng là như vậy! Không thấy lần đầu gặp mặt, Lâm Thế Hùng kiêu căng ngạo mạn thế nào sao? Lần đó, nếu không có Lâm Chấn Sơn can thiệp, Lâm Hàn đã một đao gϊếŧ chết hắn rồi!
Lâm Chấn Sơn nhìn thấy, nghe thấy, nhưng người đã già, lại nhiều năm gặp bình cảnh khiến lão cũng cảm thấy phiền chán vô cùng, nào còn tâm lực mà để ý nhiều chuyện như vậy? Mắt thấy con cháu Lâm gia ngày càng suy bại, ngay cả huynh đệ một thời cũng thoái hóa hủ bại đến không còn gì để nói, cả gia tộc chỉ có một hai đứa thành tài, nhưng không thiếu cái này lại thiệt cái kia, đúng là không khiến người khác bớt lo!
Đám con cháu như vậy, khiến Lâm gia chướng khí mù mịt, những năm gần đây gây thù chuốc oán không ít. Mặc dù chỉ là vài thế lực nhỏ chưa đáng lo, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, sớm muộn cũng thành đại họa!
Cây to, gió cũng thổi bật rễ! Huống chi Lâm gia còn chưa phải vô địch thiên hạ!
Lâm Hàn xuất hiện, khiến Lâm Chấn Sơn có một chỗ để gửi niềm tin!
Thực lực mạnh mẽ, hành sự đúng mực, lại yêu thích hòa bình… ách, thực ra là hắn căm ghét cái đám hổ lốn kiêu căng ngạo mạn kia thì đúng hơn! Cho đám con cháu kia ra ngoài chọc người, không bằng ở trong tộc để Lâm Hàn chỉnh, có chỉnh chết một hai đứa cũng không phải đại họa, ngược lại còn răn dạy những đứa khác biết thu liễm lại.
- Mẹ kiếp! Là kẻ nào ăn gan chó dám vào đây làm bẩn địa bàn của Xuân ca? Hôm nay không đánh gãy chân chó của hắn, cho hắn đập đầu gọi mười tiếng ông nội, mấy tên khốn kiếp kia còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt. Mẹ kiếp! Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt muốn táp cức của Lâm Thế Yên kia là em lại sôi máu!
Một giọng nói lè nhè, lại có mấy phần hung tàn nói.
- Không cần!
Xuân ca âm trầm cười lạnh:
- Quy củ do chúng ta đặt ra, cũng không thể tùy tiện phá vỡ như vậy! Chúng ta là con cháu Lâm gia, cần phải có tín dự! Chỉ cần hắn tình nguyện tự đánh gãy hai chân, sau đó bò ra, chúng ta không làm khó hắn! Còn nếu như không biết tốt xấu… ha ha! Vậy thì cứ để hắn ở sân tập tập chung cùng chúng ta đi thôi…
Mấy thằng đệ rùng mình.
Tập chung?
Nói dễ nghe, nói trắng ra chẳng phải là làm bao cát cho ngươi sao?
Xuân ca này làm người độc ác, nhưng lúc nào cũng treo bên miệng hai chữ tín dự. Quả thực hắn rất giữ chữ tín, nhưng là chữ tín theo kiểu của hắn! Lời hắn nói ra lúc nào cũng có ba đường lắt léo, đến lúc cần, hắn giải thích xiên xẹo hàm nghĩa ban đầu đi, lại làm trò vô liêm sỉ cũng không ai nói được gì!
Làm bao cát cho hắn… còn thống khổ hơn xuống địa ngục!
Còn đặc biệt hơn, khi mà hôm nay việc sân tập riêng của hắn bị người chiếm dụng, lại bị kẻ đối đầu của hắn biết trước! Lấy đó đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn!
Cái gì mà đến địa bàn còn không giữ nổi, lấy tư cách gì tranh giành với ta… đủ các kiểu khinh bỉ khác nhau kéo đến, Xuân cả cũng chỉ nhịn mà không nói gì! Hắn là một con rắn độc, vui buồn cũng không lộ ra mặt, chỉ chờ cơ hội cho đối thủ một kích trí mạng, để xem lúc đó là ngươi đắc ý, hay ta là người cười?
Đối thủ kia hắn tạm thời không làm gì được, nhưng kẻ dám xâm phạm lệnh cấm của hắn, quyết không thể bỏ qua!
Hổ không có, con khỉ làm vua, các đại thiên tài của Lâm gia hầu hết quanh năm đều ra ngoài tu luyện, hoặc bế quan tu luyện, cũng không thường chiếm dụng chỗ ở luyện công điện này. Xuân ca xưng vương xưng bá quen rồi, hiện giờ lại có kẻ cả gan khiêu chiến uy nghiêm của hắn, không xử đẹp kẻ này, tín dự của bản thân để ở đâu?
Sống quen trong tranh quyền đoạt lợi, Xuân ca cảm nhận sâu sắc giá trị của uy nghiêm và tín dự. Nếu không có hai thứ này, mặc dù ngươi vẫn là ngươi, nhưng kẻ khác sẽ cho rằng ngươi xảy ra vấn đề, chủ động đến gây sự, hiển nhiên Xuân ca không muốn như vậy!
- Là ngươi chiếm…
Tiến vào sân tập, Xuân ca lạnh lùng nói ra một câu. Nhưng khi hắn nhìn thấy cái thân ảnh đang khoanh tay dựa lưng vào gốc cây xa xa kia, lời của hắn đột ngột im bặt.
Thấy Xuân ca phản ứng quỷ dị, đám lâu nhâu cũng im thin thít theo! Bọn chúng theo Xuân ca cũng không phải dạng lâu la ngu xuẩn không biết nhìn sắc mặt! Nhìn vẻ mặt Xuân ca, lần này chắc hẳn chọc phải tảng đá cứng rồi!