Úc Nhiễm Trần

Quyển 4 - Chương 4

Edit: Nagi Maria

”Khi thần hiểu được mọi chuyện thì đã quá muộn rồi, thần đã hiểu ra người thực sự mà thần thương là hắn, nhưng thần nhận ra quá muộn. Tề Quân, xin ngài hãy cho tội thần một cơ hội, thần không thể từ bỏ hắn như vậy được, thần không thể. Rõ ràng hắn vẫn còn sống mà đứng trước mặt thần, mà bản thân thần đã tổn thương hắn quá nhiều, nên thần không thể buông tha cho hắn được.” Đường đường là một đại tướng quân uy vũ, mà giờ đây lại chỉ như một đứa trẻ đang làm sai nhận lỗi trước mặt họ, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi đầy trên mặt.

“Lão Tử làm sao biết được, có phải vì ngươi sợ bị giáng tội nên mới cố ý trước mặt ta nói yêu Nhiễm Trần đúng không? Ngươi thương hắn sao? Hừ, nếu thực sự thương hắn sao trước kia lại làm ra những chuyện như vậy với hắn? Sao ngày đó gặp lại còn mắng hắn? Ngươi có biết vì những lời nói của ngươi mà khiến hắn phải khóc suốt một đêm không hả?” Úc Tường Văn nhìn bộ dạng ăn năn của Thương Vũ, trong lòng ít nhiều cũng muốn gả con gái nhà mình đi, nhưng những hành động của Thương Vũ trước kia, thật làm cho Úc Tường Văn không thể yên lòng được, Úc Tường Văn sợ Nhiễm Trần sẽ lại bị Thương Vũ tổn thương.

“Thần biết, ngày đó, khi thấy hắn ném chậu rửa mặt vào người thần, thần đã biết. Người nhu thuận hiền dịu như hắn làm sao lại làm ra hành động đó được, chắc chắn lời nói của thần đã khiến hắn bị tổn thương, nên hắn mới làm vậy với thần. Đêm đó khi nghe hắn khóc một đêm, thần hận không thể xé nát miệng mình ra. Nhưng, thần đố kỵ”

Hai người ngồi trên vẫn không nói gì, vẫn im lặng tiếp tục nghe Thương Vũ nói.

“Ngay từ đầu, thần đã yêu lầm người, thần vẫn cho rằng bản thân mình yêu Tiểu Chiêu, nhưng khi thần nhớ lại chuyện năm đó, khi thần đi trên đường đã đánh rớt ngọc bội, rồi một người lượm lên giúp thần, người đó rất đơn thuần, rất hiền dịu, nhẹ nhàng nhìn thần cười. Người đó làm sao mà giống với Tiểu Chiêu suốt ngày thích quậy phá, làm sao giống với một người hoạt bát năng động như Tiểu Chiêu được. Nhưng thần vẫn cố chấp, coi Tiểu Chiêu là người năm đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt giống y chang người năm đó ở cùng Dương Phi Long, thần không chịu được. Thần đố kỵ, rõ ràng thần thích người đơn thuần hiền dịu kia, nhưng tại sao khi thấy gương mặt đó chọn Dương Phi Long chứ không chọn thần, thần lại thấy tức giận. Cho nên thần không để ý đến tính cách của người đó nữa, thần chỉ muốn một lòng tìm hắn về, nhưng khi nhìn thấy một gương mặt đầy sẹo xuất hiện trước mặt thần, thần đã không nói nên lời, chỉ cảm thấy thật hối hận. Nếu như thần để hắn ở cùng Dương Phi Long, bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc, nhưng tôi không thể buông tha hắn, không thể được.”

Úc Tường Văn và Thương Hạo không ngờ mọi chuyện lại rắc rối đến vậy, nhưng vẫn im lặng ngồi nghe.

“Vì vậy, thần mỗi ngày chỉ có thể chăm sóc cho người mặt sẹo, ôm hắn trong lòng, để hắn đọc sách, nghe hắn lầm bầm. Điều khiến thần vui, chính là hình ảnh của người năm đó đã trở lại, một người mềm mại, nhu thuận. Nhưng thần lại sợ, vì Tiểu Chiêu bắt buộc đi theo thần nên Tiểu Chiêu mới thay đổi, không còn như xưa, thần sợ, nhưng thần càng sợ một điều Tiểu Chiêu sẽ trở lại thành đứa bé năng động giống ngày xưa. Thần yêu là yêu con người nhu thuận diệu ngoan hiện giờ của hắn, người nhẹ nhàng nhìn thần rồi cười.”

Thương Vũ ngẩng đầu, cười tự giễu “Nếu không vì ngày đó, nếu như Vương quản gia không nhìn thấy Tiểu Chiêu và Dương Phi Long, thì thần và người đó đã là một đôi vô cùng hạnh phúc”

Thương Vũ lại cúi đầu, tiếp tục nói “Ngày đó, thần quá tức giận nên liền trở về đánh hắn, sau đó nghe Tiểu Chiêu nói vì hắn không được Dương Phi Long sủng ái nữa, lại nghe được tin thần muốn Tiểu Chiêu nên đòi thay Tiểu Chiêu đến chỗ thần. Người đã quan hệ với Dương Phi Long, lại ngang nhiên chạy đến bên thần đòi thần yêu hắn, Tiểu Chiêu khi nói xong, biết là hắn không thể nói được, nhưng thần vẫn tin Tiểu Chiêu, còn tức giận ra sức đánh đập hắn. Nếu ngày đó thần có thể bình tĩnh hơn một chút, bình tĩnh mà nhìn vào đôi mắt bi thương của hắn, nhìn vào đau xót trong lòng hắn thì đã không thế này”

“Nên ngươi đã tìm người làm hắn đến gần chết đúng không? Vì hắn là một tiểu quan, vì hắn đã ăn nằm với Dương Phi Long, vì một câu nói của Tiểu Chiêu? Vì những cái đó mà ngươi hại hắn bị người khác làm đến chết đi sống lại sao?” Úc Tường Văn nhớ đến hình bóng Úc Nhiễm Trần ngày đó, khi hắn kể chuyện của hắn cho Úc Tường Văn nghe, rất lãnh đạm, cứ như mọi chuyện đều là số phận của hắn rồi.

“Là… là bởi vì thần đố kỵ, vì sự tức giận của thần, vì sự tự tin luôn cho mình là đúng, vì cái tự tôn ngu xuẩn của thần. Đến khi hai người bọn họ rời đi, thần mới hiểu được, bản thân mình thích hắn nhiều đến mức nào. Thế là thần ra tay gϊếŧ sạch những kẻ đã làm nhục hắn, dùng ngựa chạy như điên đi khắp nơi tìm hắn, nhưng không tìm được, ngay cả thi thể cũng không thể thấy”

“Là ngươi tự mang hắn ném đi, khiến hắn chết cũng chết không được sạch sẽ mà” Úc Tường Văn mạnh mẽ đánh vào chỗ đau của Ngưng Vương.

“Tiểu Chiêu nói khích thần, nói thần thích thượng hắn, thần… thần thật sự không phải người bạc tình bạc nghĩa, thần luôn tưởng mình thích Tiểu Chiêu, vì thế khi nghe Tiểu Chiêu nói vậy, khiến cho thần tức điên vì đã lao tâm lao lực giành ra rất nhiều thời gian để lấy lòng một tiểu quan thế thân cho Tiểu Chiêu. Để, để làm cho Tiểu Chiêu vui, thần đã không ngại đem hắn ném đi”