“Này, phải một lúc nữa tôi mới xong phỏng vấn, em ngủ trước đi nhé?”
“Được rồi.” Hunt thầm cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng lúc trước còn nói “tối nay tiếp tục” cơ mà…
Dù trời đã rất khuya, Hunt vẫn chẳng hề buồn ngủ. Đằng nào trong phòng cũng đang tràn ngập quà cáp, hay là bóc quà đi vậy! Hunt cảm thấy như được quay về thuở còn nhỏ, mình ngồi dưới gốc thông bóc quà giáng sinh. Đa số các món quà đều do người hâm mộ tặng, có quần áo thể thao, vật dụng du lịch… và cả kẹo que.
“Mình giống trẻ con lắm à? Sao lại tặng nhiều đồ ăn vặt thế này?” Kẹo sữa? Socola thủ công? Khoai tây chiên? Điều an ủi duy nhất là hình dáng kẹo mυ'ŧ rất bình thường…
Có một gói quà khá nặng, Hunt liếc nhìn mảnh giấy nhắn đính phía trên, không ngờ là do Lawrence Owen tặng! Cậu nghĩ thế nào cũng cảm thấy không nên bóc gói quà này thì hơn, biết đâu lại tự khiến mình tức chết… Vì thế, cậu dùng mũi chân đá hộp quà sang một bên rồi bóc khoai tây chiên ra thưởng thức, vậy nhưng gói khoai đã hết một nửa rồi mà cậu vẫn không kìm nổi tò mò.
Rốt cục cái tên Owen này tặng mình quà gì nhỉ? Chặng đua mới kết thúc chưa bao lâu, thế mà quà tặng của Owen đã đến cùng lúc với quà của người hâm mộ, hẳn là vì tên này đã chuẩn bị xong xuôi từ trước khi chặng đua diễn ra. Nhưng là cái gì mới được cơ chứ?
Hunt càng muốn kìm nén sự tò mò lại càng cảm thấy tò mò hơn. Khoai tây chiên có hương vị thế nào, cậu cũng không nhận ra nữa. Cuối cùng, Hunt vẫn quyết định dùng ngón chân kéo hộp quà về phía mình.
Ái chà, nặng gớm nhỉ? Được rồi, dù sao cũng đã tặng cho mình, nếu lại là món đồ gì kì quái như lần trước nữa thì vứt luôn đi là xong!
Hunt mở hộp quà, bất ngờ phát hiện bên trong có một chiếc máy tính bảng.
“Í dà, Owen mà lại tặng một thứ… thực dụng thế này á?”
Trên máy tính bảng còn gắn một tờ giấy nhớ, Owen viết: Nhóc Hunt, hơn một trăm bộ phim trong máy tính bảng là quà tôi tặng cho cậu. Tận hưởng hết mình, tăng cường học tập nhe!
“Hả? Phim á?” Hunt gãi đầu gãi tai. Owen không những tặng máy tính bảng cho mình, lại còn lưu cả phim điện ảnh trong đó nữa cơ à? Phim cũng có cắn được người đâu, cứ xem thử xem đã. Không biết trình độ thưởng thức của Owen cao tới đâu nhỉ?
Hunt ôm máy tính bảng ngồi đầu giường, sau khi khởi động máy, cậu nhận ra trong máy đúng thật có siêu nhiều phim ảnh, chỉ có điều tên của những bộ phim này nghe thật kì dị, gì mà “Đêm khuya cuồng nhiệt”, gì mà “Dây thừng – Nút thắt tình yêu”,… Hunt đành chọn bừa một bộ phim. Phim vào đề một cách đơn giản rõ ràng, mở đầu bằng hình ảnh hai người đàn ông đang dán dính lấy nhau “làm việc”. Hunt thấy vậy liền sợ đến mức làm rơi cả máy, may mắn, ngón tay cậu đã tóm được một góc trước khi máy tính bảng tiếp đất. Tim cậu đang đập điên cuồng, mặt cũng đỏ hồng ngay tức khắc.
“Owen chết tiệt!”
Hunt nổi giận đùng đùng ném máy tính bảng sang một bên, nhưng những âm thanh trong phim vẫn vang lên như mang theo một lực hấp dẫn có khó lòng kháng cự. Hunt nuốt một ngụm nước bọt, lại thầm nghĩ xem một tí cũng chả việc gì, hai người đàn ông thì có thể làm được trò gì cơ chứ!
Suốt cả nửa tiếng đồng hồ, hai người đàn ông trong phim không hề dừng lại, hơn nữa còn biểu diễn hàng thật giá thật hẳn hoi. Hai nhân vật đã thay đổi năm sáu tư thế, hơn nữa toàn là những tư thế Hunt chưa từng thấy bao giờ. Điều khiến cậu thấy khó hiểu nhất là, chỉ cần nghĩ đến những tư thế ấy thôi, cậu đã thấy ê ẩm toàn thân, thế mà hai nhân vật trong phim lại có thể tận hưởng đến quên trời đất…
Cái kia kia to như thế… không đau sao? Winston lúc nào cũng giúp cậu dần thích ứng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dùng đến hai ngón tay thôi, thêm nữa là cậu sẽ bắt đầu căng thẳng.
Nghĩ đến ngón tay Winston, Hunt lại bỗng thấy có cảm hứng. Trong phòng chẳng còn ai khác, Hunt liền vừa nghe âm thanh của bộ phim vừa tự an ủi. Thế nhưng thật oái oăm, vào đúng cái lúc Hunt đang cực kì nhập tâm, cửa phòng lại bật mở!
Hunt giật mình giải phóng ngay lập tức, còn Winston thân mặc comple cũng dần bước vào. Cậu luống cuống tay chân vội vàng mặc quần, vậy nhưng bộ phim trong máy tính bảng chưa kịp tắt, lại còn đang đến hồi phát ra nhưng âm thanh dữ dội nhất. Chân Winston vốn dài, hắn chỉ mất hai, ba bước là đã đi tới trước giường, đến khi nhìn thấy dáng vẻ Hunt thì đứng cả hình. Hunt vốn đang cực kì xấu hổ, nhưng nghĩ tới chuyện người kia đã nhìn rõ từng lỗ chân lông của mình rồi, cậu lại mặt dày cười cười: “He he… anh không ở đây, tôi tự giải quyết một tí ấy mà.”
Có gì to tát chứ, hồi trước mình cũng đã làm chuyện này cùng bạn học rồi còn gì!
Âm thanh trong phim vẫn đang tiếp tục, Hunt vươn tay muốn tắt đi, ai ngờ Winston lại bước tới gần, nghiêng người, cầm máy tính bảng lên bằng một tay: “Em thích những tư thế này à?” Winston cười khẽ một tiếng, cằm hơi hếch lên, ngón tay móc vào nút thắt cà vạt giật mạnh xuống, đường cong xung quanh bả vai liền thu lại. Hunt vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
“Không… không thích…”
Nếu như trả lời là “thích”, về sau còn mạng sống tiếp không?
“Nhưng tôi lại luôn muốn thử tư thế này.” Winston chìa máy tính bảng ra trước mặt Hunt, cổ tay xoay một vòng tao nhã, hình ảnh trong phim như thể bùng nổ.
Kiểu này thì thử thế nào được! Chết người như chơi đó!
Winston tiến đến gần vành tai Hunt, nhỏ giọng nói: “Lúc tự làm, tôi thường nghĩ về em như thế đấy.”
“Anh… anh thích nghĩ thì nghĩ, nhưng không được làm thế này!” Hunt nhìn Winston bằng ánh mắt vạn phần phòng bị…
Sau đó, nụ cười trên khóe môi Winston lại càng thêm rạng rỡ. Máy tính bảng bị vứt xuống sàn, Winston chống một tay bên người Hunt, hôn lên môi cậu. Đây là một nụ hôn tràn đầy cảm giác mê hoặc, hoàn toàn khác biệt với nụ hôn chỉ thể hiện bản năng thuần túy trong phim. Đầu lưỡi Winston chạm tới đâu, thần kinh của Hunt cũng tựa như thiêu đốt theo tới đó.
“Sau này đừng có xem những kiểu phim như vậy nữa.” Winston vừa hôn chóp mũi Hunt vừa nói.
“Hả?”
Cứ tưởng là anh thích xem cơ chứ! Rõ ràng… anh biết nhiều đến thế, chắc chắn là vì đã xem rất nhiều rồi!
“Em hiếu kì chuyện gì, tôi cũng có thể nói với em.” Winston nhấc tay cởi chiếc áo comple.
Hunt chỉ cần nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống thôi, lòng dạ đã thót lên: “Ừm…”
“Em muốn xem cái gì, tôi cũng có thể cho em xem.”
Ngón tay Winston chậm rãi cởi chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của mình.
“Nếu như em muốn biết cảm giác đó như thế nào, tôi cũng có thể giúp em tìm hiểu.”
Winston hôn lên môi Hunt một lần nữa rồi vươn tay lấy giấy ăn ở đầu giường, giúp Hunt lau sạch vết tích vừa nãy để lại.
“Tôi không thích em nhìn cơ thể của những tên khác, hiểu không?”
Giọng nói của Winston rất khẽ, chẳng khác nào dỗ dành Hunt chìm vào giấc ngủ.
“Biết rồi.”
Vì thế, Hunt lại bị Winston dằn vặt đến tận rạng sáng mới được nghỉ ngơi.
Mệt hết cả người, thể lực còn tiêu hao nhiều hơn cả khi đua F1 nữa!
Trước khi thϊếp đi, Hunt tự nói với mình, sau này cậu sẽ không nhận bất cứ một món quà nào của Lawrence Owen nữa, dù là kẹo mυ'ŧ hay máy tính bảng cũng vậy!
Ngày hôm sau, Hunt ngủ đến tận mười một giờ mới tỉnh. Khi cậu vươn tay tới vị trí bên cạnh, Winston đã đi rồi, thế mà cái máy tính bảng tối qua lại vẫn còn nằm ở đó.
“Sao cái này vẫn nằm ở đây!”
Hunt tỏ vẻ bực tức, thế nhưng cậu lại thấy tờ giấy nhắn đính trên máy tính bảng có nét chữ của Winston: Tôi đã xóa hết phim và cài thêm cho em một vài phần mềm hữu dụng rồi.
Khi bật máy lên, nhận ra hình nền đã được đổi thành bức ảnh mình và Winston chụp chung ở mắt London, Hunt cảm thấy rất vui: “Mình thích tấm ảnh này!”
Những bộ phim “hành động đặc biệt” đã bị xóa sạch sành sanh, thay vào đó là rất nhiều ứng dụng hữu ích, ví dụ như ứng dụng quản lý thể chất, dự báo thời tiết, phiên dịch, cách phối hợp đồ khi đi dự tiệc và những trò chơi Hunt yêu thích.
“He he.” Nếu Owen là một virus cứng đầu, Winston chắc chắn sẽ là phần mềm diệt virus cực mạnh, có khả năng diệt sạch bóng quân thù.
Sau bữa trưa là hàng loạt những buổi phỏng vấn do Marcus sắp xếp, Hunt gần như không còn chút thời gian nào mà nghỉ ngơi. Chặng đua tiếp theo diễn ra trên đường đua Sochi, Liên Bang Nga còn cách những hai tuần nữa, Hunt đi tới bên cạnh Marcus, hỏi bằng thái độ đầy trông ngóng: “Tôi có được nghỉ ngơi vài ngày không?”
Nếu người đề xuất là những tay đua khác, Marcus sẽ lo lắng người đó quá thả lỏng, gây ảnh hưởng đến phong độ thi đấu của chặng sau, thế nhưng rõ ràng, Hunt không hề gặp vấn đề trên phương diện này. Thời gian cần thiết để cậu tập trung tinh lực rất ngắn, thông thường ngoài việc ngủ nướng, cậu sẽ không bỏ qua huấn luyện thể chất.
“Lại muốn lêu lổng ở đâu?”
“He he.” Thực ra Hunt cũng chưa nghĩ đến. Lập kế hoạch là sở trường của Winston, không phải của cậu.
“Lại đi chơi với Winston đấy à?” Marcus nhíu mày không hài lòng.
Đội đua nhỏ và vừa như Marcus thả cho tay lái đội mình thì đã đành, nhưng tại sao Ferrari cũng không nghiêm nghiêm với tay lái đội mình một tí nhỉ? Nhưng hình như là vì Winston tự quản rất tốt, không cần chịu quản lý thì phải…
“Cậu muốn chơi thì tốt nhất là tới Nga mà chơi, hết hai ngày thì tới Sochi. Còn mấy chặng nữa là mùa giải năm nay kết thúc rồi.”
“Vâng.”
Ai mà biết Winston có thời gian rảnh hay không, có khi lại chỉ có mình cậu lang thang bên bờ hồ Baikal ấy chứ…
Sau khi các hoạt động truyền thông chấm dứt, Hunt liền nhắn cho Winston một tin: Chúng ta tới Moscow chơi hai ngày đi!
Hunt đang định nhét điện thoại vào trong túi, Winston đã trả lời: Ừ.
“Chỉ nói có một chữ ‘ừ’ thôi à? Thất vọng quá đi mất.” Giọng nói trêu cợt vang lên bên tai Hunt.
Hunt ngoảnh mặt sang, đối diện với đôi mắt màu lục của Owen: “Anh… sao anh lại ở đây?”
“Tôi cũng có buổi phỏng vấn mà.” Owen trông rất đứng đắn kề sát tới bên Hunt: “Cậu đã xem phim tôi tặng chưa?”
“Chưa.” Hunt nguýt đối phương.
“Làm gì có chuyện…” Owen vẫn còn chưa định buông tha: “Tôi tốn nhiều tiền mua lắm đó.”
“Tám mươi nghìn đô à?” Hunt lạnh lùng hỏi lại.
“Tính cả giá máy tính bảng nữa, một nghìn hai trăm đô.”
Cút cái “nhiều tiền lắm” của anh đi!
“Máy tính bảng thì tôi giữ để chơi Anipop, mấy cái khác Winston xóa hết rồi.” Hunt nhún vai nói.
“Cái gì? Xóa hết rồi? Hai cậu nên nằm cùng nhau, sau đó bốc hỏa đến mức cậu không thể tham gia chặng tiếp theo được mới phải chứ?”
Cuối cùng, Hunt cũng hiểu vì sao Owen lại tặng mình mấy bộ phim kia. Đơn giản chỉ là vì Owen muốn trả thù chuyện mình đã vượt qua bọn họ mà thôi.
“Anh tự chơi một mình đi. Hay là tôi cũng chuẩn bị một cái máy tính bảng tương tự, tải đủ các thứ về, sau đó lấy danh nghĩa của anh tặng cho Charles nhé?”
“Hunt… tôi nghĩ rằng Winston là một người cực kì xấu xa…” Owen vô cùng lo lắng nói.
“Hả? Liên quan gì tới Winston?”
“Cậu ở bên cậu ta lâu quá, không còn ngây thơ nữa rồi.” Owen mang vẻ mặt tiếc nuối khôn nguôi, còn Hunt đã không thiết nghe anh ta nói thêm một câu nào nữa.
Quay lại phòng khách sạn, Hunt liền nhìn thấy Winston đang thu dọn hành lý của cả hai người. Hunt chống cằm ngắm nghía, Winston bây giờ chỉ mặc áo sơ mi, hình ảnh hắn vươn dài cánh tay với lấy quần ngủ cậu vứt linh tinh trên giường tự nhiên lại khiến cổ họng cậu thít lại.
“Đang nhìn gì thế?” Winston cong lưng nghiêng mắt nhìn về phía Hunt.
“Nhìn anh chứ sao! Tôi thấy mình đúng là hên thật đấy! Vì anh biết làm mọi việc, tôi sẽ chẳng cần động tay động chân động não gì nữa cả.”
“Vậy sẽ dễ mắc chứng Alzheimer lắm đấy.” Winston đẩy chiếc va li đã sắp xếp xong giúp Hunt tới trước mặt cậu: “Đi thôi. Tôi đã đặt vé từ nãy rồi.”
“Bay muộn thế! Lại phải ngủ trên máy bay à…” Hunt kiểm tra lại vài thứ, Winston đã để miếng che mắt ngủ của cậu ở ngay phía ngoài.
“Không phải em muốn bay chuyến đêm sao?” Winston cúi đầu dựa sát vào Hunt, trên mặt là nét cười thấp thoáng. Tim Hunt đập “thịch thịch”, mang tai cũng nóng bừng lên.
Suốt cả đêm ấy, trong phòng vệ sinh của máy bay, Hunt bị Winston dằn vặt đến mức không đứng vững nổi. Lần này, Winston cực kỳ kiên nhẫn nhưng cũng cực kỳ xấu xa, sau khi Hunt ôm chặt lấy cổ hắn nói “không chịu nổi nữa rồi”, hắn mới chịu rút khăn giấy lau sạch cho Hunt, rồi hai người quay trở về vị trí của mình.
Hunt vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một lúc, ai ngờ bàn tay Winston vẫn còn mò xuống dưới chăn, quấy rối Hunt ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Hunt tóm chặt lấy tay Winston, không muốn để người kia cử động bừa bãi, thế nhưng Winston lại kề sát tới, nhẹ giọng nói: “Em định xuống máy bay rồi cũng vẫn nắm lấy tay tôi thế này sao?”
Hunt hít sâu một hơi, cậu quá rõ một khi Winston đã giở thói thì toàn thế giới cũng chẳng tưởng tượng nổi hắn sẽ xấu xa thế nào. Cậu chỉ đành cắn răng cắn lợi không dám phát ra tiếng động, để mặc cho hắn làm loạn.
Máy bay hạ cánh, Winston vẫn chẳng chịu thu tay, trái tim Hunt như nhảy cả ra ngoài l*иg ngực. Chỉ đến khi tiếng thông báo hành khách đã có thể mở khoang hành lý vang lên, Winston mới rút tay về. Hunt suýt chút nữa không đứng lên nổi. Có trời mới biết cậu sợ tiếp viên hàng không phát hiện ra thứ dính trên chăn đến mức nào…
Trên lối đi, hai chân Hunt vẫn còn hơi run, Winston một mình giữ hành lý của cả hai người, đứng chờ Hunt ở gần đó. Đợi khi Hunt vất vả lắm mới đi tới nơi, hắn còn ngoẹo đầu nói: “Có cần tôi ôm em không?”
“Anh đã cầm hành lý của cả hai rồi mà còn ôm được tôi à? Nào nào, thử xem!” Hunt vốn đã hơi phát hỏa vì bị người kia hành hạ suốt.
Ai dè Winston lại hỏi ngược một câu: “Sau này có bay chuyến đêm nữa không?”
“Bay chứ!” Hunt giận dỗi đi lướt qua vai Winston.
Khi hai người ngồi taxi đến khách sạn Winston đặt trước, Hunt vô cùng kinh ngạc quan sát phong cảnh dọc đường. Kiến trúc ở đây lấy gam màu ấm làm chủ đạo, trông tao nhã mà bề thế. Đường phố được quy hoạch theo hình vòng tròn kéo dài ra phía ngoài, con đường rợp bóng cây xanh và những kiến trúc mang màu sắc ấm áp như tôn nhau lên.
Hunt dần cảm thấy mệt mỏi, thoáng chốc đã dựa vào Winston ngủ quên. Winston không nói gì, cứ yên lặng để cho cậu dựa vào người như thế. Mỗi lần qua ngã rẽ, hắn sẽ vươn tay nhẹ nhàng giữ lấy mặt Hunt.
Winston vốn là người có yêu cầu chất lượng cuộc sống cao, khách sạn hắn đặt cũng là một khách sạn lớn ở Moscow, không những rất gần Quảng trường Đỏ và Điện Kremlin, mà khi đặt chân vào đại sảnh, du khách còn có thể nghe thấy tiếng diễn tấu piano nữa. Winston đang làm thủ tục check-in, Hunt thì đứng duỗi người.
“Muốn vào phòng ngủ một lúc hay ra ngoài ăn sáng cùng tôi?”
“Ăn sáng! Sau đó đi chơi!”
Dù sao Hunt cũng còn trẻ tuổi, cuộc sống thường ngày ngoại trừ huấn luyện cũng chỉ có đua xe, vì thế, cậu rất thích đi chơi. Nếu như bây giờ lại chui vào phòng ngủ thì thời gian rảnh khó lắm mới tranh thủ được sẽ trôi qua mất!
Winston không đưa Hunt đi ăn ngay trong khách sạn mà chọn một quán ăn nhỏ bên đường. Ngồi bên cạnh cửa sổ thủy tinh, Hunt ăn pizza kiểu Nga, nghiêng đầu ngắm cảnh tượng bên ngoài. Nhìn thấy rất nhiều cô gái Nga tóc vàng mũi cao xinh đẹp đi ngang qua, Hunt khẽ cất giọng cảm thán.
Cậu cứ giữ nguyên cái tư thế ấy cho đến khi ăn hết miếng pizza trong tay, sau đó lại vô thức vươn tay tìm bánh mì chân giò hun khói. Sau một hồi sờ mó mà vẫn chẳng thấy gì, cậu mới nâng mắt lên, phát hiện Winston ngồi đối diện đang quan sát mình, còn giỏ đựng bánh mì đã bị kéo tới bên cạnh tay hắn.
“Các cô gái Nga có đẹp không?” Winston nhẹ giọng hỏi.
Trái tim Hunt liền run lên: “Không… không đẹp bằng anh…”
“Vậy sao? Thế mà em cứ nhìn họ mãi, chẳng liếc tôi một cái nào.”
Dưới ánh nắng ban mai Moscow, đường nét trên khuôn mặt Winston trông thật dịu dàng, vậy mà Hunt lại có dự cảm chẳng lành: “Tôi… tôi còn phải ngắm anh cả đời cơ mà, thế nên nếu tôi có giành chút ít thời gian ra ngắm người đẹp, anh cũng không nên để ý chứ! Mà tôi cũng có chạm vào họ đâu!”
“Em nói cái gì?” Winston dùng một tay chống cằm, tay kia gõ nhè nhẹ vào giỏ đựng bánh.
“… Tôi cũng có chạm vào họ đâu…”
“Câu đầu tiên.” Winston nhắc.
“Câu đầu tiên?” Hunt hoàn toàn không nhớ nổi mình vừa nói gì nữa, ngặt nỗi nếu cậu không nhớ ra, Winston nhất định sẽ có cách khiến cậu mất vui rất lâu.
“Không nhớ thì thôi vậy.” Winston đẩy giỏ bánh mì tới trước mặt Hunt. Hắn hơi cụp mắt xuống, trông có vẻ bao dung và chín chắn, ý vị hơn hẳn những người đẹp bên ngoài cửa sổ.
“Tôi sẽ ngắm anh cả đời.” Hunt mở miệng nói.
Sau đó, Winston liền nghiêng mặt bật cười. Hắn cười trông rất đẹp mắt, trái tim Hunt cũng vì thế đập càng nhanh hơn.
“Em luôn không bao giờ nhớ được những câu nói ngẫu hứng của mình.”
“Vậy nên lời tôi nói vừa nãy hoàn toàn không phải là ngẫu hứng.” Hunt cầm lấy bánh mì chân giò hun khói, cắn một miếng thật to.
Winston cùng cậu đi thăm Quảng trường Đỏ và Điện Kremlin. Đây là lần đầu tiên Hunt không nhờ Winston chụp ảnh cậu giơ tay chữ V nữa, bởi cậu biết, nhân những lúc cậu không chú ý, Winston nhất định sẽ lưu giữ được những dáng vẻ đẹp nhất của cậu.
Buổi chiều, hai người tới Bảo tàng Pushkin. Nơi đây trưng bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật đến từ khắp nơi trên thế giới. Hunt chẳng có chút tế bào nghệ thuật nào đứng đút tay vào túi nhìn quanh bốn phía, còn Winston lại tỉ mỉ thưởng thức từng bức họa một.
“Vừa nãy người thuyết minh có nói nơi đây đã được đổi tên nhằm tưởng nhớ Pushkin. Pushkin là nhà thơ đúng không?” Hunt đi tới bên cạnh Winston, dựa sát vào người hắn nhưng cũng không dám thể hiện quá lộ liễu.
“Giỏi đấy, em lại còn biết Pushkin là nhà thơ cơ à?” Winston nghiêng mặt cười khẽ.
Hunt cũng mỉm cười theo: “Vậy Pushkin đã viết bài thơ gì, hả ngài Winston tốt nghiệp trường công Eton?”
Winston có biết thơ Anh cũng chẳng có gì kì lạ. Vậy thơ của Nga thì sao?
Nụ cười bên khóe môi Winston tựa như trở nên rõ ràng hơn, hắn kề tới bên tai Hunt, nhỏ giọng đọc: “‘Em thật dễ thương’, tôi thốt lên mà chưa kịp nghĩ, nhưng nghĩ lại rồi, lời cũng vẫn thế thôi.”
Hơi thở của hắn lướt qua vành tai Hunt, gương mặt của Hunt thoáng cái đã đỏ bừng: “Đây là viện bảo tàng đấy, anh đang nói gì thế…”
“Thơ Pushkin, chứ em nghĩ là gì?” Âm cuối của Winston kéo dài, trái tim Hunt cũng theo đó mà ngứa ngáy.
“Chẳng nghĩ gì hết.” Hunt lập tức xoay người bỏ đi. Winston vẫn cứ đi phía sau, cách cậu một khoảng không xa. Khi hai người rời khỏi bảo tàng, Hunt vô thức quay đầu liếc nhìn một cái: “Nghe nói Pushkin đã quyết đấu tới chết vì vợ mình.”
“Ừ. Nhưng thực ra màn quyết đấu này là cái bẫy Sa hoàng tạo ra để trừ khử Pushkin.”
“Ồ… ra là vậy. Nhưng nếu có kẻ nào dám cướp anh khỏi tay tôi, tôi nhất định cũng sẽ quyết đấu cùng kẻ đó, không tiếc bất cứ giá nào. Kể cả đó có là cạm bẫy đi nữa.”
Hunt đút tay vào túi đi về phía trước, mấy giây sau, nhận ra Winston không đi theo mình, cậu mới xoay người lại. Hóa ra người kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ. “Này, sao thế hả?” Hunt nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy những lời như ‘quyết đấu’ sẽ hợp với mình hơn.” Winston gục đầu mỉm cười rồi sải bước đến bên Hunt.
“Hả? Có tình địch mới cần phải quyết đấu chứ? Tình địch của anh đâu hả?” Hunt tiếc nuối vuốt chóp mũi mình. Nói về việc hấp dẫn sự chú ý của cả những người cùng giới và khác giới, Winston luôn luôn giỏi hơn Hunt nhiều.
“Nếu như tôi không theo đuổi em, em sẽ yêu rất nhiều người, cũng sẽ yêu rất nhiều lần. Chẳng qua bây giờ tôi không cho em cơ hội ấy nữa mà thôi. Thế nhưng em vẫn có khả năng bị những người khác thu hút, không phải sao? Chẳng hạn như Lawrence Owen.”
“Hơ… đừng có nhắc đến tên đó nữa được không?” Giờ đây, Hunt chỉ cần nghe thấy cái tên kia là đã đau đầu.
“Audrey Wilson.”
“Bây… bây giờ tôi đã không còn thích chị ấy nữa rồi, hoàn toàn không có hứng thú gì luôn ấy! Mà anh cũng không đến nỗi quyết đấu với phụ nữ chứ hả?” Hunt chìa hai tay.
Winston lại mỉm cười. Dưới ánh chiều tà, trông hắn có vẻ quyến luyến mà dịu dàng: “Vậy những cô gái Nga em ngắm sáng nay thì sao?”
Hunt hoàn toàn không còn lời nào để nói. Cậu cảm thấy mình nên nghiên cứu và thảo luận vấn đề này thật cẩn thận với Winston.