Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 21: Ta bị thông lần 7.3

Ngồi bè trúc một lúc không ngờ lại ngồi hơn ba mươi phút, việc này đối với người không chuyên nghiệp mà nói, thật sự thì khá là lao lực.

Lên bờ, Tiếu Đằng nhìn sắc mặt cậu, hỏi: “Cậu có mệt không?”

Dung Lục cười: “Anh ơi, anh đang quan tâm em à?”

“…”

Hai người vẫn cầm giày trên tay, đi chân đất, đứng trên bờ sông ướt nhẹp, bên người, vài đứa trẻ chạy quanh chơi đùa, phía Tây mặt trời lặn, ánh mặt trời tỏa ra bốn phía, bọn họ cứ đứng như vậy, nhìn mặt trời dần dần lặn xuống.

Dung Lục cùng anh sóng vai, hỏi: “Đẹp không?”

Tiếu Đằng ứng thanh: “Ừm.”

“Nào nào, chúng ta cùng chụp chung một tấm.”

“…”

Tiếu Đằng bỗng nhiên không kịp chuẩn bị liền bị cưỡng ép ôm vai, tách tách một tiếng.

Không chờ anh nổi giận, Dung Lục đã vui vẻ xem ảnh chụp của họ, nói: “Anh ơi, em dẫn anh đi ăn tối, là một nơi rất mới lạ nhé.”

Đi xe một đoạn đường vùng ven sông, có thể thấy không ít thuyền đánh cá sát bên bờ. Chỗ khúc quanh có một vài cái to lớn sang trọng, nhìn ra xa cũng có những cái nhỏ đơn sơ, giữa trời chiều, đèn thuyền chầm chậm phủ xuống mông lung chiếu sáng, dù không rực rỡ, cũng đủ sáng.

Tiếu Đằng tự mình lên một chiếc thuyền đánh cá đơn giản mà náo nhiệt, trên thuyền có rất nhiều loại cá để chọn, có nhiều loại anh không biết tên, toàn là đứng xem, nước vẫn là nước sông, cá ở trong nhảy nhót tưng bừng, rất tươi sống.

Tiếu Đằng tự mình chọn cá, Dung Lục dùng tiếng địa phương nói chuyện với chủ thuyền, cứ như vậy, chuẩn bị xong bữa tối.

Hai người gọi bia, bắt đầu ăn sáng, vừa uống vừa chờ chủ quán mang đồ ăn lên.

Không lâu sau, các loại thức ăn đa dạng về cá được đưa ra: hấp, nướng, tê cay, chua cay, canh, rán, còn chuẩn bị cả dưa muối khổ măng luộc thành thang. Cả bàn là một bữa tiệc về cá, vừa nóng hổi vừa thơm ngon.

Không có hình thức cứng ngắc, cũng không phô trương, chỉ đơn giản như thế.

Tiếu Đằng nếm thử. Thành thật mà nói, về hình thức những món ăn này khá đơn giản, không có gì nổi bật, nhưng thắng ở sự mới lạ và hương vị. Gia vị được cho vừa phải, khiến người ăn có thể cảm nhận được chất thịt và hương vị của cá.

Thịt cá ngoài thiên nhiên quả thực rất ngon và ngọt, cho dù bị vị cay lấn át ít nhiều, anh vẫn có thể nhận ra chút vị khác biệt trong đó.

Hương vị chua cay mặn ngọt phối hợp với nhau, món ăn vừa bưng lên nên nóng hổi, ngon cực kỳ. Tiếu Đằng ăn có hơi mất hình tượng, nhưng anh biết ở đây sẽ không ai biết đến việc này.

Nơi này chỉ có gió đêm nhè nhẹ thổi, một vầng trăng sáng, một dòng sông xanh, còn có Dung Lục ngồi cạnh.

Tiếu Đằng cảm nhận được sức mạnh của sự sa đọa.

Con người thật sự rất dễ rơi vào mê muội, mất hết lý trí, vui vẻ quên đất trời.

Lúc đang mải mê vui vẻ, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Dường như cuộc đời anh từ trước tới giờ không có hai chữ “hưởng thụ”.

Ăn xong bữa cơm tối này thì trời đã khuya, Dung Lục kiên trì đòi đưa anh về khách sạn.

“Đưa đi đón về cũng là một phần của phục vụ mà.”

“…”

Đến khi về phòng khách sạn, Tiếu Đằng không chờ cậu mở miệng đã nói: “Cậu về đi.”

Dung Lục không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn anh, ánh mắt kia không sắc bén, cũng không mang ý dò xét, vẫn luôn mang theo ý cười, lại như nhìn thấu con người anh.

Qua nửa ngày, Dung Lục mới nói: “Ngủ ngon.”

“Ừm.”

“Mai lại gặp.”

“Mai gặp.”

Dung Lục lại cười: “Bây giờ em rất mong đợi đến ngày mai.”

“…”

Tiếu Đằng đóng sầm cửa lại.

Anh đột nhiên thấy nhớ Dung Lục hay náo loạn ngày trước, bởi vì Dung Lục lúc trầm tĩnh dường như nguy hiểm hơn.

Tiếu Đằng nằm trên giường suy nghĩ, gió đêm yên tĩnh xuyên qua rèm cửa thổi vào.

Anh từng thấy rất nhiều người hiểu biết cách vui chơi, nhưng thật ra, sự chuẩn bị của Dung Lục làm anh vô cùng thoải mái.

Dung Lục quá hiểu cách nghe lời đoán ý.

Chỉ cần người này muốn, hầu như không có việc gì là cậu không làm tốt, là người khó có thể tìm ra được nhược điểm.

Kỳ thực thân là con trai trưởng của của nhà họ Tiếu, anh đã từng thử qua rất nhiều sự phục vụ thoải mái, nhưng so với lần này lại có chút khác biệt.

Thay vì nói là ân cần, không bằng nói là săn sóc.

Hoặc có thể nói là một loại yêu.

Tiếu Đằng cảm thấy hơi quái dị. Anh chưa từng trải qua sự nhiệt tình theo đuổi như vậy. Phụ nữ phần lớn rất thận trọng, dè dặt, làm sao có thể thoải mái hào phóng, dù có thì cũng không đến nỗi chủ động theo đuổi, mặt khác là đàn ông thì càng không cần nói, không ở trong phạm vi nhận thức, vì vậy việc cậu làm rất khiến người ta sợ hãi.

Coó tình cảm với anh, có can đảm thổ lộ, Dung Lục là người đầu tiên.

Anh đột nhiên phát hiện bây giờ mình không hề thấy ghét cảm giác này.

Làm người được theo đuổi, cũng tốt.

***

Ngày hôm sau Dung Lục lại tìm anh đi chơi, nhìn bề ngoài thì ngọc thụ lâm phong, nhưng thực chất lại dính như sam ở bên cạnh anh tản bộ, sau đó nói: “Đúng rồi, tối hôm nay nhà em có tiệc.”

Tiếu Đằng liếc mắt nhìn cậu: “Thì sao?”

Anh biết bữa tiệc này vốn chẳng liên quan gì tới anh. Nhưng nếu hỏi anh muốn tham gia không, câu trả lời của anh tất nhiên là muốn.

Đó là nơi tụ hội của nhiều người nổi tiếng trong giới chính trị. Dung gia cũng khá nổi tiếng trong giới, được rất nhiều người biết đến, mà đối với thương nhân như anh mà nói, trường hợp này có chút đặc biệt, anh vẫn luôn muốn Tiếu Ẩn đi vào con đường này.

Dung Lục thở dài một tiếng, nói: “Em không thích loại tiệc xã giao này. Quá nhàm chán.”

“…”

Đúng là gặp quỷ mà, đời này anh chưa từng gặp người nào có khả năng làm gái bao hơn người này.

Dung Lục lại còn gắn cái kiều: “Anh ơi, anh đi cùng em được không?”

“…”

Dụng ý của Dung Lục rất rõ ràng mà Tiếu Đằng cũng không ngốc.

Tối hôm đó Tiếu Đằng tự nhiên đúng mực mà đứng ở bên cạnh cậu, vì vậy anh gặp rất nhiều người, những người hữu dụng đối với anh.

Cho dù qua loa uống mỗi người một chút, nhưng cuối cùng cũng hơi choáng váng. Lo say rượu sẽ thất thố, mà việc xã giao cũng gần xong, Tiếu Đằng liền tìm cớ đi ra, để bản thân lấy lại một chút tỉnh táo.

Hoa viên là một địa điểm thích hợp, hoa lá cây cỏ rậm rạp dưới ánh đèn mờ ảo tạo ra từng mảng sáng tối loang lổ trong bóng đêm, Tiếu Đằng tìm một nơi ngồi xuống, sau lưng dựa vào cây, bốn phía là nhiều loại thực vật đa dạng, giúp anh tỉnh táo lại một chút.

Trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng, u tĩnh của cỏ và hoa, anh ngồi dựa vào cây, lại ngủ quên từ lúc nào.

Tỉnh lại bởi nghe thấy tiếng của Dung Lục.

Đoạn đối thoại phía trước vì đang mơ hồ nên anh không nghe rõ, đến khi hoàn hồn, chỉ nghe thấy tiếng nói quen thuộc của người kia: “Ha, phải không?”

Sau đó là tiếng của một người đàn ông khác: “Em là người có thân phận, cần gì phải ở cùng thằng đào mỏ đấy.”

Dung Lục cười nói: “Tiếu Đằng có lẽ là người xấu, nhưng anh ấy không phải kẻ đào mỏ.”

Người đàn ông nói: “Đừng trách anh nói thẳng, danh tiếng của Tiếu Đằng em cũng biết, mặt khác em so với anh càng hiểu rõ trong lòng. Lời khó nghe anh sẽ không nói, nhưng việc xấu không thể tha của anh ta thì sao?”

Dung Lục nói: “Kỳ thực Tiếu Đằng là một người rất có nguyên tắc, ở một mức độ nào đó mà nói, anh ấy cũng rất công bằng. Em đánh giá anh ấy rất cao.”

Người đàn ông thở dài: “Anh không muốn chia rẽ tình cảm, nhưng em không thấy anh ta đang lợi dụng em sao?”

Dung Lục cười ha ha: “Em coi trọng anh ấy, để cho anh ấy lợi dụng thì có làm sao?”

“…”

“Nếu như anh còn muốn nói cái gì gây bất lợi cho anh ấy nữa, thì em xin lỗi, em không rảnh.”

Sau đó là tiếng bước chân dần dần đi xa.

Tiếu Đằng ngồi ở chỗ cũ, suy nghĩ một lúc.

Dung Lục xưa nay là người biết ăn biết nói, rất ít khi không nể mặt mũi như vậy.

Chắc không phải uống quá nhiều rượu chứ.

Tiếu Đằng đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, lặng lẽ từ sau thân cây đi ra, dạo một vòng rồi trở lại đại sảnh của bữa tiệc.

Dung Lục vẫn như cũ coi như không có chuyện gì xảy ra mà cùng người khác trò chuyện vui vẻ, thấy anh, liền lại gần hỏi: “Anh ơi, anh đi đâu vậy?”

“Uống hơi nhiều nên tìm một chỗ nghỉ ngơi.”

Dung Lục chăm chú nhìn anh từ trên xuống dưới, hỏi: “Có sao không?”

Tiếu Đằng nhìn cậu, trong con ngươi trong suốt đen láy kia, anh có thể nhìn thấy hình bóng của mình.

Anh chưa bao giờ lưu ý đến cảm giác của người khác đối với anh.

Mà lúc này, anh lại không tự chủ được mà muốn biết, anh ở trong mắt Dung Lục là người như thế nào?

Dù sao thì cậu cũng là người duy nhất trên thế giới này coi trọng anh.

Lúc trở về khách sạn, Tiếu Đằng còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau.

“…”

Cái ôm này không mạnh, cũng không ép buộc, đẩy nhẹ liền có thể thoát khỏi.

Tiếu Đằng im lặng một lúc, nói: “Có việc gì không?”

Người kia mặt đầy bất ngờ, nói: “A? Em còn tưởng anh sẽ đẩy ra đấy.”

“… Vậy bây giờ tôi có thể thỏa mãn ý muốn của cậu.”

Người kia cười giả lả: “Ôi, việc này thì không cần.”

Ngừng lại một chút, cậu nói: “Em rất nhớ anh.”

“…”

“Thật lạ, rõ ràng gần như vậy, nhưng lại cảm thấy rất nhớ anh.”

“…”

Tiếu Đằng không cử động, vẫn đưa lưng về phía cậu mặc cho cậu ôm, bọn họ lẳng lặng đứng như vậy một lúc.

Qua một hồi, Tiếu Đằng mở miệng nói: “Cậu muốn không?”

Trong phòng bỗng nhiên trầm mặc.

Tiếu Đằng xoay người, đối diện với khuôn mặt thoáng qua chút kinh ngạc của người kia.

Trong khoảnh khắc đó, khóe miệng cậu cong lên, mỉm cười nhìn anh: “Rất vinh hạnh.”

Hết chương 7.