Tề Tuấn Khôn rất muốn xông lên đánh hắn nhưng bị thị vệ áp chế không thể nhúc nhích.
Lê Hi từ trên cao nhìn xuống Tề Tuấn Khôn, ánh mắt khinh miệt giống như đang nhìn một con chó nhảy nhót. Thấy khóe mắt gã ánh lên một tia bất mãn liền hung hăng quất cho gã một roi, quất trúng cổ Tề Tuấn Khôn.
“Tề Cảnh Hành, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Tề Tuấn Khôn siết chặt nắm tay, trên mặt khó nén hận ý.
“Đúng vậy a, Cảnh Hành. Có câu lưu người đường sống sau này người sẽ báo đáp.” Tô Ức Cận tiến đến che chở trước mặt Tề Tuấn Khôn. Dùng ngữ khí ôn nhu khuyên giải, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía viện trạch của lão thái quân ý nói Tề Cảnh Hành không được quá phận.
Lê Hi không cho là đúng, sai thị nữ kéo Tô Ức Cận qua một bên, cười nhạo nói “Lưu người đường sống? Buồn cười. Bất quá chỉ là con vợ lẽ, cho dù hôm nay ta đánh chết hắn thì cũng chỉ tốn chút tiền mua thêm một cái quan tài, ai có thể làm khó dễ ta? Đừng quên, ta mới là thế tử chân chính của Tề vương phủ, là chủ tử tương lai ở đây!”
“…” Tô Ức Cận nghẹn họng trân trối nhìn Lê Hi, có chút không dám tin. Mới mấy ngày không gặp mà một thiếu niên nhu nhược khả ái trở nên cường ngạnh đến như vậy.
Mặc kệ Tô Ức Cận đang ngây ngốc đứng đó, Lê Hi đến trước mặt Tề Tuấn Khôn.
Hơi cúi người, Lê Hi cầm cây roi nâng cằm Tề Tuấn Khôn lên “Sao? Không phục?”
“…” Tề Tuấn Khôn bị bắt ngẩng đầu, cổ bị quất một roi làm cho yết hầu đau rát, cả người hít thở không thông. Mà ánh mắt Lê Hi nhìn gã như nhìn một con chó đang diễn hề khiến gã cảm thấy vô cùng nhục nhã. Gã tức giận đến phát run, cắn chặt hàm răng không nói câu nào.
Lê Hi không thèm đợi câu trả lời của gã, hắn chỉ muốn thưởng thức bộ dáng chật vật của gã mà thôi.
Tô Ức Cận thật sự không đành lòng nhìn Tề Tuấn Khôn bị sỉ nhục, ngữ khí mang theo khẩn cầu nói “Cảnh Hành, Tuấn Khôn ca ca tốt xấu gì cũng là huynh trưởng của ngươi, đều là người một nhà cả, cớ sao lại hành hạ nhau đến thế? Sườn phi (Mẹ của Tề Tuấn Khải) cũng rất chiếu cố ngươi a.”
Nghe thấy Tô Ức Cận cầu tình, Lê Hi ngược lại càng thêm nổi giận. Hắn nhấc chân đạp lên bả vai Tề Tuấn Khôn, đá gã ngã trên mặt đất, cười lạnh “Đều là người một nhà? Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám nói với ta như vậy? Đúng là mắc cười! Tô Ức Cận ngươi từ lúc vào Tề vương phủ nhận được muôn vàn sủng ái. Mẫu thân ta sợ ngươi bị hạ nhân khinh thường nên chủ động nhận ngươi làm nghĩa nữ, thậm chí còn tổ chức tiệc giới thiệu ngươi trước những danh môn vọng tộc, cho ngươi có danh phận, nở mày nở mặt với người ta. Ngươi nhìn y phục trên người ngươi đi, đều là hàng thượng đẳng, không hề thua kém so với đích nữ. Nhưng ngươi lại không hề biết ơn, còn dám cấu kết với Thất hoàng tử, hại phu thê tỷ tỷ ta bất hòa, mấy năm tình cảm hủy hoại trong chớp mắt. Ngươi biết Thất hoàng tử đối ngươi có ý, thế mà lại cùng Tề Tuấn Khôn ái muội, trao đổi tâm tình, sớm chiều kề cận nhau. Nếu Thất hoàng tử vì vậy mà tức giận, hiểu lầm Tề gia cố ý nhục nhã người, chỉ sợ cả cái Tề vương phủ từ trên xuống dưới vì ngươi mà chịu liên lụy. Tổ tông cơ nghiệp ngàn đời đều bị hủy hoại trong phút chốc! Còn ngươi, Tề Tuấn Khôn. Nương ngươi năm đó chỉ là một thị thϊếp nhỏ bé. Mẫu thân ta thương tình nên mới đề bạt nương ngươi lên làm Sườn phi. Nhưng nương ngươi trong lúc mang thai thì lại không chịu an phận, ỷ vào mình mang thai cốt nhục của Tề gia, tùy ý hoành hành ngang dọc, hϊếp đáp người nhà, chọc cho phụ thân giận chó đánh mèo, vài lần cấm túc suýt chút nữa là một xác hai mạng. Nếu không có mẫu thân ta che chở thì không đợi đến lúc ngươi chào đời thì nương ngươi đã chết rồi, làm sao mà ngươi có thể chiếm được vị trí trưởng tử này? Mẫu thân của ta đường đường là chính thất của quận vương, nhưng đối xử khoan dung, độ lượng với thị thϊếp và con thứ, vậy mà các ngươi lại hồi đáp nàng như thế? Cướp lấy quyền chưởng quản, tự tiện lấy bớt của hồi môn của nàng. Nàng bị bệnh cũng không mời lang y đến bắt mạch. Đã vậy còn thường xuyên ở trước mặt lão thái quân và phụ thân nói xấu, vu hãm nàng, cái gì mà đích tôn nối dõi tông đường không thông minh, sẽ làm mất mặt gia tộc. Thậm chí còn ác ý đùa giỡn hãm hại ta. Cướp đoạt danh ngạch hại ta phải ở nhà không đi học được. Bên ngoài thì tỏ vẻ quan tâm nhưng sau lưng lại mời những kẻ bất tài mua danh bán tiếng tới dạy học cho ta. Ba năm học tập, ngay cả ‘Kinh thi’, ‘Tam tự kinh’ đều không được học đầy đủ. Làm cho phụ thân nghĩ ta tư chất yếu kém, bất tài vô dụng, khiến người nhiều lần muốn phế chức vị thế tử của ta. Chỉ tiếc ta là một ngốc tử, đến bây giờ mới hiểu ra.”
Hốc mắt ửng đỏ tràn ngập phẫn nộ và ẩn nhẫn, giọng nói réo rắt mang theo tia bi thương ám ách, Lê Hi giải tỏa toàn bộ hận ý trong lòng cho nên càng nói càng nhanh, hắn phải dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.
Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận đều bị sự bùng nổ của hắn dọa sợ, trong thời gian ngắn không dám ngẩng đầu lên tiếng.
Trầm mặt một lát, Lê Hi khôi phục lại tâm tình, chậm rãi mở miệng nói “Tề Tuấn Khôn, nếu đổi lại ngươi là ta còn ta là ngươi thì ngươi có bỏ qua cho ta không?”
Tất nhiên là không bỏ qua rồi. Tề Tuấn Khôn im lặng cúi đầu. Lúc Lê Hi sinh ra, gã đã bắt đầu ghi hận. Tận mắt thấy phụ thân chuyển hết yêu thường từ mình lên đệ đệ mới ra đời, mà hạ nhân vì gã chỉ là con thứ nên chậm trễ, hầu hạ không chu đáo như trước.
Mấy năm quá khứ dần tích tụ thành oán hận cùng bất mãn, cảm xúc đó đã xâm nhập vào sâu trong xương tủy của gã, không thể nào thay đổi được.
Nhưng hôm nay nhìn đến ánh mắt thất vọng tràn ngập bi thương của thiếu niên, không hiểu vì sao trái tim dơ bẩn của gã run rẩy lên, trong lòng lan tràn cảm giác chua xót khó hiểu. (Huầy~ Bạn í diễn xuất quá đỉnh~)
Không ai mở miệng nói chuyện, Lê Hi ném cây roi xuống đất, xoay người cùng thị nữ Hoa Tụng của mình rời đi.
Một hạ nhân đuổi kịp hỏi hắn “Thế tử, đại thiếu gia… Có cần gọi lang y tới không?”
“Không cần để ý.” Lê Hi lãnh đạm trả lời “Chỉ là bị thương chút ngoài da, quỳ vài canh giờ không chết được đâu.”
“Còn biểu tiểu thư?”
“Đưa đến Mục Hoa các, thỉnh lão thái quân xử lý!” Lê Hi nói xong phất tay rời đi.
“Dạ.” Hạ nhân thấp giọng tuân lệnh, kêu thị nữ dẫn Tô Ức Cận đi. Mà chính mình tiếp tục đứng canh Tề Tuấn Khôn.
Tô Ức Cận bị lời nói của Lê Hi làm cho xấu hổ, tựa như bị một bàn tay tát thẳng vào mặt vậy, đau đớn không chịu nổi. Trong lúc nhất thời không dám phản kháng, đành phải đi theo thị nữ tới gặp lão thái quân. Còn Tề Tuấn Khôn thì quỳ rạp trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Mãi đến khi thắp đèn Tô Ức Cận mới trở về phòng.
Tức giận gạt hết bộ trà cụ trên bàn xuống đất, tâm tình của Tô Ức Cận vô cùng lo lắng.
Một ngày này ả trải qua rất không thuận lợi. Đầu tiên là Thất hoàng tử xưa nay vốn ôn nhu với ả nay lại đột nhiên vô cùng lãnh khốc. Sau đó Lê Hi tìm mọi cách gây khó dễ cho ả, cuối cùng đến cả lão thái quân cưng chìu ả cũng mở miệng trách mắng, phạt ả quỳ từ đường suốt một canh giờ.
Rốt cuộc mọi chuyện sao lại quẹo sang ngã rẽ khác rồi? Tô Ức Cận nghĩ nát óc mà không ra.
Đột nhiên ả chợt nghĩ tới Tề Nguyệt Như. Thất hoàng tử thay đổi thái độ với ả là từ khi Lê Hi tới bái phỏng. Lê Hi đơn thuần không có đầu óc, khẳng định Tề Nguyệt Như ở phía sau chỉ điểm.
Ha, Tô Ức Cận cười lạnh vò nát chiếc khăn trong tay.
Nữ nhân Tề Nguyệt Như này đúng là tốt số, vừa mới bị cấm túc mà giờ đã bày mưu ngáng chân ả. Sao ả lại có thể cho nàng như nguyện chứ?
Tề Nguyệt Như bất quá chỉ là đích nữ bị gả đi, dựa vào sự che chở của tổ tông mới được cái chức chính phi đó, nàng dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng, không coi ai ra gì?
Vân vê vòng tay tinh xảo, Tô Ức Cận áp chế đố kị trong lòng, trong đầu có tính toán mới.
Ả trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy tới kệ sách rút ra hai tờ giấy in hình đóa hoa ngũ sắc tinh xảo gấp thành con hạc sai thị nữ đưa cho Lê Hi. Cũng dặn thị nữ nói với Lê Hi là ả nhất thời nổi lòng tham, nghĩ thế tử tuổi còn nhỏ chưa hiểu ẩn khuất trong đó nên mời thế tử đi ngắm cảnh.
Tờ còn lại được ả vuốt thẳng thớm, dùng mực nước có pha chút hương thơm. Viết một câu ‘Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông’ lên đó. Kêu thị nữ tâm phúc nhờ người kín miệng đưa đến Túc vương phủ.
Lê Hi nhận được hạc giấy thì vô cùng cao hứng, phân phó thị nữ trong phòng tặng hộp đựng hương dưỡng thần cho thị nữ của Tô Ức Cận.
“Thay ta cảm tạ Ức Cận tỷ tỷ. Làm khó tỷ ấy cả buổi chiều cũng vì muốn tốt cho tỷ ấy. Hộp hương dưỡng thần này vốn được Túc vương phủ gửi tặng, mau về đốt cho tỷ ấy an thần chút đi, miễn cho tỷ ấy ưu phiền suốt ngày thì không tốt cho thân thể.”
Thị nữ của Tô Ức Cận kính cẩn cúi đầu tạ ơn nhận lấy, trong lòng không ngừng để tâm mấy lời nói đó của Lê Hi. Nàng ta cảm thấy thế tử hôm nay ôn hòa khác thường, nhưng thay đổi chỗ nào thì không nghĩ ra.
Nàng ta liếc trộm đánh giá sắc mặt của Lê Hi, thấy hắn thưởng thức con hạc giấy kia đến nỗi không thể buông tay, hoàn toàn không chú ý đến nàng ta liền yên tâm phần nào. Tiểu thế tử khờ dại lãng mạn như thế sao có thể nói ra những lời trào phúng đó được, xem ra là nàng ta suy nghĩ quá nhiều.
Thấy thị nữ của Tô Ức Cận rời khỏi, Lê Hi quăng con hạc giấy vào chậu hoa.
Thị nữ tên Hoa Tụng bước vào thấy bốn bề vắng lặng, nàng lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Lê Hi. Lê Hi vươn tay lấy, mở phong thư ra nhìn thoáng qua.
Hương mực thơm phức mùi hoa lan được viết lên tờ giấy in hình hoa ngũ sắc tinh xảo, nét chữ tinh tế được viết bằng trâm ngọc, mỗi câu mỗi chữ đều tràn ngập tình ý khiến người ta say mê không thôi.
Lê Hi nhìn một hồi, chợt nhếch miệng cười giảo hoạt. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy như đối với tình nhân vậy.
“Chủ tử, chúng ta đưa phong thư này cho vương phi để người định đoạt sao?” Hoa tụng nhíu mày, nàng ta vô cùng bất mãn với Tô Ức Cận.
Nữ tử chưa chồng lén lút trao đổi thư tín với nam nhân khác chính là tội nặng. Cái ả Tô Ức Cận đó có thể không cần thanh danh a dua nịnh hót với Thất hoàng tử, nhưng danh dự mấy trăm năm của Tề gia không thể bị ả liên lụy được.
“Không cần.” Lê Hi lắc đầu, hắn nhét phong thư vào ngực, cao giọng sai hạ nhân đưa hắn bài tử xuất phủ của mình, hắn muốn tận tay đưa cho Thất hoàng tử.
“Chủ tử!” Hoa Tụng thấy bộ dáng không thèm quan tâm của chủ tử, gấp gáp đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu.
“Không sao đâu.” Lê Hi búng nhẹ một cái lên trán nàng trấn an “Xú nha đầu, gia đã tính toán hết rồi.”
Hoa Tụng chả hiểu mô tê gì cả, Lê Hi nằm lên nhuyễn tháp, rót cho mình một tách trà.
Tô Ức Cận tốt xấu gì thì cũng là nữ chủ ở thế giới này, cơ duyên rất thâm hậu, lại có thêm linh tuyền. Hắn chỉ mới đánh gãy mối quan hệ giữa ả với Thất hoàng tử, nhưng cũng không đảm bảo ả có đi tìm người khác hay không. Cho nên cột bọn họ một chỗ để tiện bề xử lý.
Huống chi Thất hoàng tử là một tên ích ký máu lạnh, Tô Ức Cận lại là kẻ vong ân phụ nghĩa, hai người đó đúng là cá mè một lứa, ghép thành một cặp cũng không tồi, miễn gây tai họa cho người khác.
Uống cạn tách trà, Lê Hi lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Hắn muốn hai người họ nếm trải thử cảm giác cùng đường sống, muốn chết không được muốn sống cũng không xong có tư vị gì, như thế thì mới công bằng.
Túc vương phủ.
Thất hoàng tử nhận được thư tín thì hết sức kinh ngạc, ban ngày gã đã phân rõ giới hạn với Tô Ức Cận nhưng buổi tối ả liền sai người đưa thư tín, chẳng lẽ muốn thỉnh tội với gã?
Thất hoàng tử cười lạnh một tiếng mở phong thư ra, tờ giấy tinh xảo nồng nàn hương thơm, hai câu thơ ngắn ngủi nhưng hàm chứa tình nghĩa thắm thiết khiến gã không khỏi xúc động, cảm giác chán ghét Tô Ức Cận trước đó giảm bớt không ít. (=.,=)
“Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.” Ngửi mùi mực thơm ngát trên đó, Thất hoàng tử ngồi ngẩn người dưới ánh nến, hai cái tên Tề Nguyệt Như và Tô Ức Cận không ngừng xoay tròn trong đầu gã, cuối cùng dừng lại trước đôi mắt đá mèo giảo hoạt của Lê Hi.
Cầm tờ giấy tinh xảo nhìn một hồi, Thất hoàng tử cúi đầu thở dài “Thật là hảo tâm tư…”
Từ lần Lê Hi đi thăm Tề Nguyệt Như cho đến này đã hơn một tháng. Không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên hắn và Thất hoàng tử trở nên thân cận, thường lấy cớ vì Tề Nguyệt Như buồn chán nên thường xuyên gọi hắn tới thăm.
Lê Hi cũng không từ chối, ngược lại bắt lấy cơ hội này lợi dụng vẻ ngoài ngây thơ thuần khiết làm cho Thất hoàng tử chậm rãi mất đi cảnh giác và lòng phòng bị với mình.
Đồng thời hắn cũng bắt đầu từ từ thu hồi quyền lực ở Tề vương phủ vào trong tay mình. Thừa dịp Tề Tuấn Khôn bị cấm túc, hắn chậm rãi mua chuộc hết nhân lực trong tay gã như tằm ăn rỗi để nhổ bớt một cánh tay của gã. Hắn cũng mua chuộc thị nữ Hồng Tụ bên cạnh Tô Ức Cận, phân phó nàng ta thỉnh thoảng ở trước mặt Tô Ức Cận nhắc đến chuyện Tề Tuấn Khôn bị cấm túc, khuyên ả thường xuyên tới thăm.
Mà Tề Tuấn Khôn bị vây khốn đối với Tô Ức Cận mạo hiểm đến thăm mình vô cùng cảm kích, coi ả như tiên tử bay từ chín tầng trời xuống cứu vớt cuộc đời gã, khiến gã cuồng dại càng sâu.
Bởi vậy, đợi đến khi Tề Tuấn Khôn hết thời hạn cấm túc, hơn phân nửa hạ nhân trong phủ đã nguyện trung thành tận tâm với Lê Hi, mà hai người Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn không biết tình thế trong Tề vương phủ đã xảy ra biến hóa, còn nghĩ rằng hết thảy đều như cũ.
Sau khi hai câu thơ đầy thâm tình đó đến tay Thất hoàng tử, gã khôi phục lại sự sủng ái như xưa với Tô Ức Cận, lại thêm Tề Tuấn Khôn một lòng cuồng si. Điều này làm Tô Ức Cận càng thêm tin tưởng không một nam nhân nào có thể thoát khỏi tay mình, mọi việc sau đó cũng diễn ra thuận lợi hơn. Ngược lại không biết mình rơi vào bẫy của Lê Hi, ả cùng một ca kỹ ở Xuân Hi Lâu gọi là Hạ Nhiễm Điệp kết thành kim lan (tui nghĩ giống như bách hợp vậy).
Mà toàn bộ việc làm của ả đều bị Lê Hi ‘vô ý’ tiết lộ hết cho Thất hoàng tử.
Ví dụ như là mối quan hệ ái muội giữa Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn. Thường xuyên xuất hiện ở Xuân Hi Lâu gặp gỡ ca kỹ Hạ Nhiễm Điệp bán nghệ chứ không bán thân. Còn cải trang thành nam tử đến Xuân Hi Lâu thăm nàng ta, còn dùng tên giả ‘Hiểu Xuân công tử’ sáng tác nhạc giúp nàng ta đạt được vị trí hoa khôi.
“Ai, vương gia a, người nghĩ nên làm gì đây?” Lê Hi cúi đầu thở dài, thần tình buồn rầu giữ chặt ống tay áo của Thất hoàng tử, giống như thật sự lo lắng cho thanh danh của Tô Ức Cận.
“Không phải còn có lão thái quân sao? Ngươi chỉ là một đệ đệ thì nói được cái gì? Đừng bận tâm vô cớ.” Thất hoàng tử sờ sờ đầu của hắn không để ý nói. Gã bây giờ đối với Tô Ức Cận gần như phai nhạt, nhưng mấy ngày nay có Lê Hi bên cạnh bầu bạn nên đối với Tô Ức Cận càng thêm lạnh nhạt, xa lạ.
“Nhưng không phải người thích tỷ ấy sao? Lúc trước Cảnh Hành còn thấy người nói muốn chăm sóc tỷ ấy nữa đó.” Ngữ khí Lê Hi thấp xuống.
Thất hoàng tử thấy bộ dáng tiểu động vật bị bắt nạt của hắn liền ôm hắn vào ngực “Chẳng qua cảm thấy nàng ta xinh đẹp xuất chúng, tính cách không tầm thường cho nên mới hứng thú đôi chút. Hiện giờ cảm thấy nàng ta bất quá cũng chỉ có vậy. Sau này ngươi không cần lo lắng đến chuyện này nữa, chăm chỉ tập viết, có thời gian thì đến thăm tỷ tỷ ngươi.”
“Vậy được rồi!” Thấy thần sắc của Thất hoàn tử phủ một tầng sương lạnh, Lê Hi cũng không có nói thêm gì nữa, thuận thế đáp ứng.
Thấy dáng vẻ nhu thuận của Lê Hi khiến Thất hoàng tử cảm thấy thoải mái trong lòng. Nhìn đến đôi mắt của hắn vẫn chưa hết giận càng cảm thấy đáng yêu, vươn tay nhéo nhéo má hắn.
Lê Hi nhíu mày né ra, đứng dậy rời khỏi người gã. Trong lòng cân nhắc, hắn với Thất hoàng tử có hay không quá thân mật?
Thất hoàng tử xưa nay yêu thích sắc đẹp, với lại dung mạo của thân thể này không tồi. Nguyên thân trước kia tính cách mẫn cảm yếu đuối, lại hay cúi đầu nên khiến người ta không chú ý nhiều. Tới phiên hắn tiến nhập thân thể này nên không tránh khỏi sẽ có chút thay đổi, rốt cuộc gã ta coi trọng mình ở điểm nào?
Lê Hi nghi hoặc liếc Thất hoàng tử một cái, vừa vặn đối diện với nhiệt hỏa giấu nơi đáy mắt kia.
Thấy Lê Hi rời đi ngực mình, Thất hoàng tử có chút hụt hẫng. Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngay trước mặt kia, trong lòng ngực của gã dâng lên vài phần nhiệt ý.
Đôi mắt đá mèo hắc bạch phân minh lộ ra tia ảo não tức giận, khóe đuôi lông mày vô cùng sắc bén, ngũ quan tuyệt sắc, khiến người ta cảm thấy xuân ý dạt dào.
Tiếp nhận áo choàng trong tay hạ nhân. Thất hoàng tử cẩn thận khoác áo choàng cho hắn, ngữ khí ôn nhu dỗ dành nói “Được rồi, không cần tức giận. Tới giờ rồi, chúng ta đi thăm tỷ tỷ ngươi nào.”
“Ân.” Tiện tay cầm theo một quả lựu trên bàn, Lê Hi đứng dậy sửa sang chút vạt áo rồi đi theo phía sau Thất hoàng tử.
Trên đường đi, hắn không nhịn được oán giận Thất hoàng tử “Người tuy rằng ngoài miệng nói không ngại nhưng mỗi ngày thấy tỷ ấy như vậy người lại có chút khó xử. Nếu về sau Cảnh Hành mà thành gia thất sẽ không sinh khuê nữ đâu. Hiền lành, đoan trang như tỷ tỷ thì không nói gì, chứ giống Tô Ức Cận thì chẳng bằng bóp mũi cho chết, miễn sau này lớn lên gây tai họa cho người khác.”
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi. Tính tình không hiền lành gì a!” Thất hoàng tử không lộ biểu tình gì, cưng chìu xoa bóp cái mũi nhỏ của Lê Hi, trong lòng nghĩ đến câu thành gia thất kia nổi lên vài tia ghen tuông.
Tề quận vương phủ.
“Lão thái quân, người nhất định phải làm chủ cho Ức Cận!” Tô Ức Cận vẻ mặt bi thường gục đầu trong ngực lão thái quân khóc nức nở, còn không quên giơ lên cánh tay trắng nõn thon dài làm lộ ra đầy hồng ngân.
Tề lão thái quân nhìn cháu ngoại mình yêu thường giờ ốm yếu nằm trên giường, đau lòng không thôi. Bà ta vươn tay lấy cái hộp chứa an hồn hương ném lên mặt đất, trầm giọng nói với Tề quận vương phi đứng bên cạnh “Mạnh thị ngươi dưỡng nhi tử thật tốt! Xem ta Tề quận vương phủ không muốn ta sống yên ổn rồi!”