Hách Vân Sanh nói với Hiểu Hiểu về mấy việc vặt sinh hoạt bình thường, chờ Hiểu Hiểu không còn sốt sắng như trước nữa, Hách Vân Sanh mới để mặt Hiểu Hiểu quay về phía mình, cánh tay xuyên qua đầu gối Hiểu Hiểu nâng mông Hiểu Hiểu ôm lên.
Hách Vân Sanh có động tác, Hiểu Hiểu vừa mới bình phục liền lại bắt đầu sốt sắng, hai tay ôm cổ Hách Vân Sanh thật chặt sợ hãi kêu một tiếng “Chủ nhân” liền không còn gì nữa.
Trải qua mấy ngày tết bổ dưỡng hơn một tháng này, Hiểu Hiểu gần như mập thêm một vòng, nhưng so với Hách Vân Sanh thì vẫn là gầy yếu quá mức, rất dễ dàng liền có thể nâng lên.
Hách Vân Sanh hơi vểnh mặt lên, lấy một loại tư thái cao cao tại thượng ở khoảng cách gần đánh giá con ngươi buông xuống của Hiểu Hiểu, nói: “Hôn anh.”
Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Hách Vân Sanh, thì có một loại cảm giác an toàn không tên, nâng cằm lên tựa như hiến tế dán lên đôi môi mày của Hách Vân Sanh. Bởi vì cậu không thể bắt được tâm tư của Hách Vân Sanh, hành vi này liền mang theo ý vị thăm dò, mỗi khi tiến thêm một bước đều muốn trợn mắt quan sát vẻ mặt của Hách Vân Sanh một chút.
“Nhắm mắt lại chăm chú một chút!” Trong lòng Hách Vân Sanh cười trộm hành vi đáng yêu của Hiểu Hiểu, nhưng cũng không chủ động nghênh hợp, chỉ là hé miệng nghênh đón Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh vừa dứt lời, Hiểu Hiểu liền lập tức nhắm hai mắt lại, cẩn thận từng li từng tí một mà đem đầu lưỡi mềm mại dò vào trong khoang miệng Hách Vân Sanh vòng quanh hàm răng của Hách Vân Sanh chậm rãi phác hoạ liếʍ láp.
Tính cách của Hiểu Hiểu nhu nhược ôn hòa, ngay cả nụ hôn của cậu cũng làm cho người ta có một loại cảm giác mềm nhẹ tiều tụy, chuyện này đối với Hách Vân Sanh đi theo chủ nghĩa đàn ông mà nói thì không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hầu như là ngay lập tức, dưới khố Hách Vân Sanh liền đứng thẳng lên, nhắm thẳng vào mông Hiểu Hiểu mà đỉnh lên.
Hiểu Hiểu ưm một tiếng, trên mặt nổi lên hồng hào, tiểu thanh nha cũng bởi vì động tình mà lặng lẽ đỉnh trên bụng Hách Vân Sanh.
Phảng phất như là đang khen thưởng biểu hiện của Hiểu Hiểu vậy, đầu lưỡi vẫn yên tĩnh của Hách Vân Sanh nhúc nhích một chút, từ dưới lên trên xoạt qua đầu lưỡi của Hiểu Hiểu, sau đó lại lui trở về.
Tuy rằng chỉ là một động tác nho nhỏ, nhưng đây không thể nghi ngờ chính là một loại cổ vũ, thu được ám chỉ Hiểu Hiểu ôm lòng cám ơn, càng thêm thành kính mà ra sức lấy lòng Hách Vân Sanh.
Hô hấp của Hách Vân Sanh đã ồ ồ, anh lại nâng Hiểu Hiểu lên ba phần, ngón tay dọc theo kẽ mông rất dễ dàng liền dò vào trong cơ thể trơn trợt ấm áp của Hiểu Hiểu, có thể thấy được vừa nãy Hiểu Hiểu đã vì để mình đủ trơn mà mở rộng qua.
Cảm giác được động tác ngón tay của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu nỗ lực thả lỏng cơ vòng lại bắt đầu nắm chặt, thúc đẩy tràng đạo hình thành trạng thái nhúc nhích đem ngón tay đang di động của Hách Vân Sanh hút vào.
Hách Vân Sanh ở trong lòng mắng một tiếng yêu tinh, ngược lại cũng không vội rút ngón tay ra, trái lại dựa vào lực đạo của Hiểu Hiểu lại dò vào mấy phần. Anh ôm Hiểu Hiểu đi lại vài bước rồi ngồi xuống, một cái chớp mắt tiếp theo một vật mềm mại bên trong lại lộ ra cứng rắn chống đỡ trước miệng huyệt của Hiểu Hiểu, không phải quá lạnh nhưng cũng không nóng.
Đã liên hệ với thứ này mười mấy năm Hiểu Hiểu ngay lập tức nhận ra nó, lại liên tưởng đến chuyện vừa rồi, thân thể Hiểu Hiểu không thể ức chế mà cứng ngắc lần thứ hai, cậu không cần mở mắt ra xem liền có thể kết luận dương cụ giả phía dưới thân thể nhất định là cái mọc ra từ con ngựa gỗ kia!
Hách Vân Sanh biết trong khoảng thời gian ngắn Hiểu Hiểu không thể nào tiếp thu được cái chân dài ra trên lưng ngựa gỗ, anh vốn định thừa dịp Hiểu Hiểu ý loạn tình mê không phòng bị nghĩ là anh tiến vào để ôm Hiểu Hiểu ngồi trên ngựa gỗ, nhưng hiển nhiên anh đã đánh giá thấp năng lực nhận biết của Hiểu Hiểu đối với dương cụ thật giả, cho dù ý loạn tình mê, Hiểu Hiểu cũng sẽ không quên cảm giác mà Hách Vân Sanh mang đến cho cậu cùng với cảm giác lạnh lẽo không có sự sống mà dương cụ giả mang cho cậu là khác nhau.
Lại cảm nhận được thân thể Hiểu Hiểu cứng ngắc cùng với thanh nha chống đỡ trên bụng từ từ héo rút xuống, Hách Vân Sanh liền biết dự định của anh đã bị ngâm nước nóng. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội của Hiểu Hiểu sợ hãi trắng bệch, ngoại trừ thở dài ra anh thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
Là lừa Hiểu Hiểu ngồi xuống hay là ôm Hiểu Hiểu rời đi rồi lại tìm cơ hội khác?
Ngay khi Hách Vân Sanh còn đang do dự nên tiến hay lùi, Hiểu Hiểu đã ôm chặt cánh tay của Hách Vân Sanh, ngay cả cái đầu nhỏ cũng đồng thời vùi vào cổ Hách Vân Sanh.
“Chủ nhân, Hiểu Hiểu đã nói, Hiểu Hiểu đồng ý vì ngài mà làm chuyện này.” Mặt Hiểu Hiểu đặt ở trên cổ Hách Vân Sanh phát ra âm thanh cũng mang theo cảm giác rầu rĩ, “Vân Sanh —— anh thả Hiểu Hiểu ra đi…”
Hô hấp của Hách Vân Sanh cứng lại, anh có thể cảm giác được xuyên thấu qua l*иg ngực nhau truyền đến tiếng trái tim nhảy lên kịch liệt của Hiểu Hiểu cùng với đôi tay căng thẳng run rẩy, anh có thể tưởng tượng được Hiểu Hiểu căng thẳng sợ hãi, nhưng là anh vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng nổi Hiểu Hiểu vì anh mà có thể kiên trì thuận theo làm tới trình độ nào—— cho dù sợ sệt đến không thể khống chế nổi bản thân run rẩy lại vẫn như trước biểu hiện ra thuận theo đối với anh…
Hiểu Hiểu như vậy chỉ sợ là sẽ không có ai không cảm thấy đau lòng, huống chi là Hách Vân Sanh làm đối tượng mà Hiểu Hiểu biểu đạt thuận theo đây?
Hách Vân Sanh trìu mến nghiêng đầu hôn lên vành tai lạnh lẽo của Hiểu Hiểu, nhiều lần cắn xé liếʍ láp như là đang thưởng thức mỹ vị vậy.
Anh một chân đạp lên bàn đạp của ngựa gỗ một tay ôm vững mông thịt của Hiểu Hiểu, một tay để trống kéo tay Hiểu Hiểu đang ôm lấy cổ anh, phí chút sức lực mới đưa cánh tay đã cứng ngắc của Hiểu Hiểu mở ra kéo đến khố của mình. Anh biết hiện tại Hiểu Hiểu khẳng định là không có sức lực cởϊ qυầи của anh, vì thế nên hôn môi Hiểu Hiểu đồng thời anh cũng cởi thắt lưng ra kéo qυầи ɭóŧ xuống đem tính khí của mình thả ra ngoài.
Tay nhỏ lạnh lẽo phủ trên tính khí hừng hực, bụng dưới Hách Vân Sanh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ căng thẳng, hướng về phía tay nhỏ của Hiểu Hiểu ưỡn eo một chút.
Đầu lưỡi linh hoạt của Hách Vân Sanh liếʍ qua bên tai, cuối cùng đặt ở trên da thịt mẫn cảm phía sau tai của Hiểu Hiểu, anh nói: “Hiểu Hiểu, nhanh giúp anh sờ sờ.”