Phá Hiểu

Chương 28: (h)

Hiểu Hiểu chậm rãi tìm lại tầm nhìn của mình,bàn tay đặt trên ngực bằng phẳng thuận theo nhịp hô hấp chậm rãi, mới nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hách Vân Sanh đang vui vẻ, Hiểu Hiểu liền đỏ mặt, “Chủ nhân…”

“Nhận ra rồi?”- Hách Vân Sanh cười rồi lại tiếp tục hôn, “Sao có thê ̉ làm mình biến thành cái bộ dáng thẹn thùng thế này?”

“Thực xin lỗi…”- Hiểu Hiểu cúi đầu xin lỗi.

Cái này cũng không phải do Hiểu Hiểu sai, trái lại, Hách Vân Sanh còn rất thích phản ứng này của Hiểu Hiểu,

nên anh

không muốn nghe Hiểu Hiểu xin lỗi …, anh nhanh chóng đè khuôn mặt Hiểu Hiểu xuống, đem nửa câu sau nuốt hết vào bụng.

Lần này Hách Vân Sanh trực tiếp đem đầu lưỡi quấy vào trong miệng Hiểu Hiểu, câu dẫn đầu lưỡi Hiểu Hiểu cùng đầu lưỡi của anh khuấy đảo, tay phải dời xuống cầm lấy du͙© vọиɠ của Hiểu Hiểu,cảm nhận được một chút độ cứng, sau đó theo khe hở tiếp tục hướng lên bên đùi Hiểu Hiểu mà vuốt, “Ngoan, đem chân tách ra.”

Hiểu Hiểu tuyệt đối là một đứa trẻ biết nghe lời, tuy ở trên giường, phản ứng của cậu rất ngây ngô, nhưng động tác thì thành thạo vô cùng.

Hiểu Hiểu từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện nên bây giờ rất thuần thục, thân thể phi thường mềm mại, có thể làm được những động tác mà người bình thường không cách nào làm được, cậu vươn chân ra đằng sau liền bị hai tay Hách Vân Sanh ở bên cạnh chế trụ lên đầu gối áp đến ngực, lộ ra bờ mông tròn lẳng có khe hở được mở ra đến cực hạn. Hách Vân Sanh không ngờ Hiểu Hiểu biết làm đến trình độ này, lông mi khép một chút, rồi lập tức lấy đầu gối của mình lót dưới mông Hiểu Hiểu, khiến mật huyệt của cậu vừa vặn đối diện với thanh lửa nóng cứng rắn của mình.

Tuy Hách Vân Sanh có cảm giác như mình sắp nổ tung, nhưng anh không thể bỏ qua các bước quan trọng, anh để Hiểu Hiểu tiếp tục giữ tư thế khó cử động này, tay dời xuống thêm lần nữa, anh

tìm được cửa huyệt một cách chuẩn xác, không do dự mà lấy ngón tay tiến vào đó.

Cửa huyệt của Hiểu Hiểu so với lúc nãy càng thêm ẩm ướt, Hách Vân Sanh không suy nghĩ nhiều, anh dựa theo cảm giác của mình, nhẹ nhàng đưa ngón tay đút sâu thêm rồi nhẹ đảo, lát sau đưa vào tiếp ngón tay thứ hai, lặp lại động tác, cho đến khi Hiểu Hiểu có thể thích ứng được ba ngón tay cuả anh, anh mới đem tay rút ra, dùng du͙© vọиɠ của mình mà lấp đầy ở phía sau Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu nhìn côn bổng to lớn của Hách Vân Sanh gần trong gang tấc, cậu nhìn thấy Hách Vân Sanh tràn đầy du͙© vọиɠ, cũng nhìn thấy anh đang nhẫn nhịn du͙© vọиɠ cháy bỏng thay cậu, đúng lúc này, Hiểu Hiểu đột nhiên không biết phải nói cái gì cho tốt, thật ra Hiểu Hiểu muốn nói, không cần đè nén, cậu có thể chịu đựng được,

nhưng khi đối mặt sự chăm chú cẩn thận của Hách Vân Sanh, những lời nói quy củ chuẩn mực kia lại không thốt ra được, Hiểu Hiểu phát hiện cậu không nói nên lời. Cảm giác được các ngón tay đã rời khỏi cơ thể, phút chốc, lại có một đồ vật cứng rắn nóng bỏng chặn ngay tại khe mông cậu, không nóng lòng tiến vào.

Hách Vân Sanh nói: “Tôi muốn tiến vào.”

Hiểu Hiểu đột nhiên không muốn nói chuyện, cậu trực tiếp vươn tay ra, một tay cầm chặt tay của Hách Vân Sanh, dùng ngón tay kéo đến bên miệng, từ từ hôn môi liếʍ láp chất lỏng trên đó như thuộc về chính mình, một tay hướng về phía du͙© vọиɠ của Hách Vân Sanh, cầm chặt nó dẫn đến cửa mật huyệt của mình, nỉ non, “Chủ nhân, tiến vào ── “

Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu liếʍ láp ngón tay anh, lại thấy ánh mắt Hiểu Hiểu phủ một tầng sương mù, anh đưa tay nhẹ nhàng che lấp đôi mắt đang nhìn mình, sau đó nhìn xuyên qua khe hở giữa thân thể hai người, hướng về phía hạ thân nơi hai người tiếp xúc, ngón tay lành lạnh mềm mại dưới sự dẫn dắt của Hiểu Hiểu, chậm rãi xâm nhập…

“Hiểu Hiểu, gọi tên của tôi, Vân Sanh.”- Hách Vân Sanh yêu cầu.

“Hiểu Hiểu không dám.”- Mí mắt Hiểu Hiểu hạ xuống, hơi nhíu lông mày, có cảm giác áp chế nào đó, bởi vì ngậm ngón tay Hách Vân Sanh nên cậu không thể hé miệng ra được, âm thanh nghe cũng không rõ.

“Ngoan, tôi thích em gọi tên của tôi, gọi là Vân Sanh.” – Hách Vân Sanh dừng lại động tác, du͙© vọиɠ của anh mới đi vào được một phần ba, cảm giác phần phía dưới của Hiểu Hiểu như một cái miệng nhỏ nhắn linh hoạt,

mυ'ŧ chặt chẽ đầu cự long của anh mà không hề đứt đoạn đè ép, anh sợ nếu cho toàn bộ đi vào, lại không thể chỉnh lại vấn đề xưng hô của Hiểu Hiểu.

Vì thế anh dừng lại, không tiếp tục tiến vào, nhưng nhịn không được mà nhẹ nhàng đút vào một chút …, dụ dỗ, “Hiểu Hiểu nghe lời, gọi thật rõ ràng hai chữ Vân Sanh đi nào.”

Thân thể hoàn mỹ của Hiểu Hiểu đã được dạy dỗ tốt, chịu không được kiểu tra tấn nhẹ nhàng như vậy của Hách Vân Sanh, thân thể vừa được tìиɧ ɖu͙© thoả mãn, liền rêи ɾỉ muốn cái đó đi vào, nhưng bị anh cố gắng khống chế, rõ ràng lúc này có thể hành động được rồi, lại chậm chạp không chịu tiến vào, Hiểu Hiểu vội vàng dùng đôi mắt ẩm ướt, “Chủ nhân, ban cầu ngài … xin ngài dùng sức làm cho Hiểu Hiểu được không? Hiểu Hiểu muốn…”

Hách Vân Sanh không những không đút vào mà ngược lại đem toàn bộ du͙© vọиɠ của mình rút ra, liền nhìn thấy Hiểu Hiểu ủy khuất nhìn anh, thân thể cậu động đậy theo, nhưng không thể theo đến anh.

Hách Vân Sanh nheo mắt lại, bắt lấy tay Hiểu Hiểu vòng lên cổ của mình, giọng khàn khàn nói: “Hiểu Hiểu, gọi tôi là Vân Sanh, tôi sẽ thỏa mãn em … em không gọi, tôi sẽ không đi vào.”

Đại não Hiểu Hiểu có chút hỗn loạn, nhưng cậu lại tinh tường biết rõ, nếu cậu không gọi, thật sự Hách Vân Sanh sẽ không thỏa mãn cậu a.

Hiểu Hiểu xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng hé ra bờ môi nhạt sắc, khôn grox ràng mà kêu lên, “Vân … Vân Sanh… Chủ…”

Một chữ phía sau còn chưa nói ra, đã bị Hách Vân Sanh nóng vội xông tới đánh gãy.

“Ân … a……” – Hiểu Hiểu kìm lòng không được mà nâng cổ lên, Hách Vân Sanh nhanh chóng đút vào, mãnh liệt và chuẩn xác mà chạm đến điểm mẫn cảm của cậu, vật này khác với dương v*t giả về nhiệt độ cùng sự cường tráng, tựa hồ như muốn bỏng chết người, làm cậu bất lực, mạnh mẽ lắc đầu, “Chủ nhân …”- Hách Vân Sanh thoải mái mà thở gấp ra khí thô, tiến vào nơi chặt chẽ mềm mại, hơn nữa đang không ngừng co rút lại đè ép anh, vừa mới đi vào anh suýt nữa khống chế không nổi muốn mãnh liệt mà đâm vào đó, thật muốn đem người nằm xuống mà bắt đầu…

Hiểu Hiểu không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt, cậu rất nhanh lắc đầu, miệng nhỏ mở ra hô hấp từng ngụm lớn, ngón tay vô ý thức giữ trên bả vai Hách Vân Sanh, thấp giọng thút thít nỉ non, “Ân hừ… Chủ nhân, Hiểu Hiểu… A… Hiểu Hiểu không được rồi… Ngài trừng phạt Hiểu Hiểu đi, ngài đánh Hiểu Hiểu đi, Hiểu Hiểu chịu không được rồi… Ah ah…”

Hách Vân Sanh không dừng lại động tác, anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu đang mê loạn, cúi đầu hôn lên, một bên thúc sâu vào bên trong Hiểu Hiểu, một bên đem loạn ngữ mà Hiểu Hiểu rêи ɾỉ nuốt vào trong miệng, vừa nói: “Không có chuyện gì nữa, không có chuyện gì nữa, sẽ nhanh tốt thôi,Hiểu Hiểu tiếp tục lần nữa, mau gọi tên của tôi…”

“Chủ… Ô ô “

Hiểu Hiểu vừa nói ra một chữ, đã bị Hách Vân Sanh trừng phạt đẩy mạnh lên cao, Hiểu Hiểu chịu không được nâng cổ lên liền bị Hách Vân Sanh thừa cơ cắn lấy, hấp khí mà mơ hồ nói: “Bảo tôi… Ân… Vân sanh.”-Trong miệng Hiểu Hiểu nói ra một chuỗi rêи ɾỉ êm tai, Hách Vân Sanh càng ra sức chạy nước rút đánh ra vào thêm vài hiệp, nhưng Hách Vân Sanh còn nghe thấy trong cái miệng nhỏ nhắn mê người của Hiểu Hiểu phát ra một cái tên đứt quãng, “Ah… Vân… Vân Sanh…”

Toàn thân Hách Vân Sanh bỗng run rẩy, gầm to một tiếng, cuối cùng nhịn không được đem tinh hoa lửa nóng

phun hết vào thân thể Hiểu Hiểu.