Phá Hiểu

Chương 23

Hiểu Hiểu vừa ra khỏi phòng thay đồ, Hách vân sanh đi trước một mạch, đầu cũng không ngoảnh lại.

Hiểu Hiểu không biết tại sao chủ nhân mất hứng, đành nhu thuận chạy chậm theo phía sau Hách Vân Sanh.

Cho đến khi chạy đến thang máy, Hiểu Hiểu mới đuổi kịp chủ nhân nhà mình, không khỏi sợ hãi hỏi: “Chủ nhân, ngài mất hứng sao?”

Lúc này trong thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ, Hách Vân Sanh ấn

vào nút, đợi đến khi cửa đóng lại, cắn răng nói, “Đừng gọi tôi là chủ nhân! Cậu không phát hiện vừa rồi cô nhân viên kia nhìn tôi bằng ánh mắt gì a?”

Hiểu Hiểu cúi đầu nhận lỗi, “Thực xin lỗi, chủ nhân.”

“Cậu đừng gọi tôi là chủ nhân nữa! Cậu có thể gọi tên của tôi!” – Mũi Hách Vân Sanh thở hắt ra.

“Hiểu Hiểu không dám…”

“Vậy thì cái gì cũng không được gọi!”- Hách Vân Sanh dùng âm thanh trầm thấp mà nói.

“Vâng, chủ nhân.”

“…”- Hách vân sanh bất đắc dĩ, lúc này thang máy đến tầng năm, một cặp tình nhân đi vào, anh thở dài một hơi đem tức giận áp xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa.

Khi thang máy đến lầu 3, Hách vân sanh dẫn đầu đi ra ngoài, Hiểu Hiểu như cô vợ bé nhỏ yên tĩnh nhu thuận đi theo phía sau Hách Vân Sanh.

Hách Vân Sanh đi đến quầy, nói với nhân viên bán hàng:

“Lấy cho tôi điện thoại mới nhất hiện nay.”

“Vâng, tổng giám đốc ngài chờ một lát.”

Nhân viên cầm ra một chiếc điện thoại đưa cho Hách Vân Sanh. Anh xem thử một chút, cảm thấy không tệ, “Vậy thì lấy cái này đi.”

“Vâng, tổng giám đốc, để tôi gói lại cho ngài.”

Hách Vân Sanh cuối cùng cũng phản ứng, “Sao cậu biết tôi là tổng giám đốc?”

Cậu ta cười khanh khách một lúc, nhìn sang Hiểu Hiểu đang đứng phía sau Hách Vân Sanh, lấy điện thoại di động của mình ra, bấm bấm hai cái rồi đưa tới trước mặt Hách Vân Sanh.

Khuôn mặt Hách Vân Sanh vốn đã đen sẵn nay lại đen thêm, một tay đoạt lấy điện thoại, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình như muốn đâm thủng ra một cái lỗ, anh ấn xuống nút khóa, nhìn thoáng qua mọi người, sau đó đưa di động trả lại cho nhân viên.

“Tốt, rất, tốt!”- Hách Vân Sanh nói.

Tất cả đều là do trợ lý tốt của anh làm đây mà! Dám chụp ảnh anh và Hiểu Hiểu từ trong phòng thử áo đi ra, ảnh được gửi bằng E-mail chuyển đến các cửa hàng trực thuộc Hách gia!

Tính toán của cô ta thật gian xảo!

Hách Vân Sanh không có chỗ phát khí, đành quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, bắt đầu oán hận Hiểu Hiểu tại sao muốn cùng anh vào phòng thử áo, chuyện này chưa xong, tưởng chỉ là một chuyện chút không hay, hiện tại thì tất cả mọi người trong các cửa hàng đều biết hết rồi!

Sự tức giận của Hách Vân Sanh bị nghẹn lại, cầm lấy điện thoại đã được nhân viên gói kỹ, nói một câu, “Nhớ ghi vào đơn thanh toán của tôi.”, sau đó quay người đi đến thang máy.

Hiểu Hiểu mím miệng tiếp tục chạy theo.

Hách vân sanh không nói một lời, cùng Hiểu Hiểu đến ga ra xe ở tầng ngầm, lấy xe rồi một đường lái nhanh về nhà. Hiểu Hiểu một mực cân nhắc mình khi không biết rõ về tính cách bất thường của Hách Vân Sanh, sau khi về đến nhà, Hách Vân Sanh mang đồ vật đó hất lên rồi đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, Hiểu Hiểu vô cùng lo lắng tiến tới quỳ gối bên cạnh chân Hách Vân Sanh, sợ hãi nói: “Chủ nhân, nếu như ngài mất hứng…, ngài có thể đánh Hiểu Hiểu cho đỡ giận.”

Hách Vân Sanh nhíu lông mày một cái, “Bên trong đầu cậu lại chứa lung tung cái gì rồi?”

Hiểu Hiểu cúi đầu không nói lời nào.

Hách Vân Sanh thở dài một hơi, mở hộp điện thoại ra, cầm điện thoại bấm số của mình lưu vào, đồng thời đem dãy số của Quách Ngọc thêm vào trong sổ đen, lúc này mới nhổ ra một bãi nước bọt, thở ra ngụm trọc khí nói với Hiểu Hiểu: “Ngồi xuống, tôi dạy cậu dùng di động.”

Hiểu Hiểu nhìn chân Hách Vân Sanh, cũng không dám ngồi trên đó, cuối cùng lựa chọn ngồi ở ghế sô pha bên cạnh anh.

“Được rồi.”- Hách Vân Sanh tới gần Hiểu Hiểu, cúi đầu nhấp gọi số điện thoại của anh, tất cả trình tự làm mẫu một lần, không đến hai giây sau, trên người Hách Vân Sanh truyền đến một hồi chuông dễ nghe. Anh hỏi, “Đã hiểu chưa?”

Hiểu Hiểu gật đầu, nhận lại điện thoại, dựa theo chỉ dẫn của Hách Vân Sanh, cậu linh hoạt điều khiển, thật không giống như người mới sử dụng.

Hách Vân Sanh không khỏi hoài nghi có phải cậu nói dối anh, “Hiểu Hiểu, cậu đã từng dùng qua điện thoại rồi à?”

Hiểu Hiểu lắc đầu, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu chỉ là thường xuyên nhìn thấy chủ nhân sử dụng mà thôi, đây là lần đầu tiên Hiểu Hiểu dùng điện thoại.”- Hách Vân Sanh đột nhiên sinh ra một loại thương tiếc, “Cái này là cho cậu, về sau muốn cái gì thì trực tiếp nói với tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng cậu.”

“Cảm ơn chủ nhân!”- Hiểu Hiểu tươi cười, cẩn thận hỏi: “Chủ nhân ngài không còn tức giận chứ ạ?”

“Cậu làm cho tôi mấy món ăn ngon, tôi sẽ không tức giận nữa.”- Hách Vân Sanh cười nói.

“Vậy thì Hiểu Hiểu đi làm ngay!”

Hiểu Hiểu vui sướиɠ đứng dậy chạy vào phòng bếp.

Hách Vân Sanh duỗi cái lưng mỏi mệt, nghiêng người nằm

trên ghế sô pha, đột nhiên có cảm giác khi về nhà có đồ ăn nóng hổi chờ sẵn là một chuyện phi thường tốt.

Nếu là lúc trước, Hách Vân Sanh nhất định sẽ kéo người đi ra ngoài ăn cơm xong rồi mới trở về, nhưng hôm nay, anh không suy nghĩ gì liền trực tiếp kéo Hiểu Hiểu về nhà.

Có đôi khi, tiềm thức thật sự là một điều rất đáng sợ.

Hách Vân Sanh nghĩ, thói quen cũng là một sự sợ hãi, nếu có một ngày Hiểu Hiểu không còn ở đây, chỉ sợ anh sẽ không quen ăn đồ ăn bên ngoài nữa a.

Hách Vân Sanh mơ mơ màng màng, không đầy một lát liền ngủ. Đêm qua mất ngủ cùng với buổi chiều dạo phố mệt nhọc, trong những năm qua, đây là lần đầu tiên anh có giấc ngủ thật sự.

“Chủ nhân…”- Qua một tiếng, Hiểu Hiểu lúc này đã dọn xong bàn ăn nên gọi Hách Vân Sanh vào ăn cơm, vừa đi ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Hách Vân Sanh nằm ngủ ngon lành

trên ghế sô pha.

Hiểu Hiểu không lên tiếng, quay lại phòng bếp thu dọn lại chén dĩa cùng thức ăn trên bàn, rồi mới đi tới quỳ dưới ghế sô pha. Hiểu Hiểu lần đầu tiên cẩn thận nhìn ngắm chủ nhân của mình, đường cong ngũ quan kiên cường mà khắc sâu, tuy không có loại xinh đẹp tuấn mĩ như Nghiêm Quân, nhưng cũng có một loại hương vị không nói nên lời. Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn Hách Vân Sanh, nhớ lại từ ngày theo anh đến giờ, Hách Vân Sanh cũng chưa cho cậu vài cái sắc mặt tốt,

ngay cả lúc ngủ, vẫn nhíu chặt lông mày.

── kỳ thật Hiểu Hiểu cũng không thích Hách Vân Sanh, Hách Vân Sanh không có sự ôn nhu của Nghiêm Quân, không quan tâm cậu nhiều như Nghiêm Quân, càng không có như Nghiêm Quân mà cho cậu tự do.

Nhưng, Hách Vân Sanh dù sao cũng là chủ nhân do Nghiêm Quân tuyển cho cậu, cho dù cậu không thích, cậu nhất định phải hoàn thành tốt thân phận nô ɭệ mà đi nịnh nọt anh…

Hiểu Hiểu mím bờ môi, trong lòng thở dài một hơi, bất quá như hiện tại cũng tốt, ít nhất Hách Vân Sanh đã bắt đầu chú ý cậu, đúng không?

Hiểu Hiểu tiếp tục nghiêng đầu nhìn Hách Vân Sanh, cuối cùng giơ tay lên nhẹ nắm một nắm đấm, chậm rãi nện lên bàn chân Hách Vân Sanh, thỉnh thoảng lại vuốt ve hai cái, như vậy có thể hóa giải mỏi mệt cho bàn chân, trước kia, mỗi lần Nghiêm Quân từ bên ngoài trở về cậu cũng làm mát xa cho tiên sinh, chỉ có điều lúc này đổi thành người khác, không phải xoa bóp cho Nghiêm Quân tiên sinh mà thôi…