Tôi cố kìm lại tiếng nức nở, cắn môi để không òa khóc
- Vậy nên tao mới không muốn cho mày biết, sợ nhìn thấy mày bao nhiêu dũng khí tao bỏ ra đều tan biến, không muốn xa mày.
Tôi cúi đầu dùng tay áo lau sạch nước mắt, kì lạ là càng lau nước mắt càng liên tục lăn dài. Tôi muốn cười thật tươi tiễn biệt Tuyết Hoa, muốn nó an tâm rời đi, vậy nên
- Vậy nên phải cười thật tươi, sau này có phải không gặp lại nữa đâu? Có thể liên lạc thường xuyên mà.
- Ừm!
Tuyết Hoa gật đầu, đẩy tôi sang cho Thiên Huy giọng điệu chán ghét
- Bây giờ tao giao mày cho Thiên Huy, sau này bị hắn bắt nạt tao cũng không còn cách nào giúp đâu.
Lúc sau không yên tâm lại hung hăng kéo cổ áo Thiên Huy
- Nói cho cậu biết nếu không chăm sóc tốt Khả Vy tớ dù có ở xa ngàn dặm cũng sẽ có cách khiến cậu chết không kịp hối.
- Tớ biết! Đi đường bình an.
- Không cần biết cậu có ý định gì, đừng làm tổn thương Khả Vy nếu không cậu dùng cả đời này để hối hận cũng không được.
Tuyết Hoa qua loa ôm lấy Thiên Huy nhân cơ hội cảnh cáo dọa cho Thiên Huy méo xẹo.
Thiên Huy đưa tôi túi socola được gói cẩn thận, hắn cầm theo từ lúc nào tôi cũng không biết, là socola tôi nói muốn chuẩn bị cho Tuyết Hoa.
- Hoa, quà valentine, tặng trước cho mày.
Tuyết Hoa nhận lấy gói quà, khóe mặt phủ một tầng nước, cúi người hôn lên trán tôi, giọng như sắp vỡ ra
- khả Vy phải hạnh phúc nhé, tình yêu của tao.
- Ừm, mày cũng phải hạnh phúc!
Người phụ nữ khi nãy đi về phía chúng tôi hơi cúi người nói
- Tiểu thư chúng ta phải đi rồi
Nụ cười chua xót giễu cợt thoáng hiện trên môi Tuyết Hoa, nó khẽ gật đầu.
Tuyết Hoa xoay người giơ tay chào dứt khoát rảo bước đi, khuyên tai chữ thập khẽ lay động ánh lên một tia sáng bạc rực rỡ, tôi đưa tay chạm vào hoa tai của mình mỉm cười nhìn theo nó.
***
Có người nào đó lao về phía Tuyết Hoa vừa đi, va vào người tôi vội vàng đến mức không quay đầu lại xin lỗi, người đó đuổi theo một đoạn có lẽ xác định không đuổi kịp, khum tay hét lên
- Hạ Tuyết Hoa tôi đợi cậu, dù bao lâu cũng nhất định sẽ đợi cậu.
Bước chân Tuyết Hoa hơi khựng lại, không quay đầu nhìn vẫn kiên quyết bước đi. Người vừa hét lên không cần nhìn cũng biết là Thanh Phong, chắc chắc Thiên Huy là người gọi tới.
Thanh Phong quay người nhìn tôi rõ ràng rất đau lòng lại cố mỉm cười, nụ cười bi thương.
- Bạn của cậu tuyệt tình thật đấy
Phải, tuyệt tình thật đấy.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng Tuyết Hoa nữa tôi mới ngã khụy xuống đất không quan tâm đây là đâu gào khóc một trận.
Sao trước giờ tôi không biết tình bạn cũng có thể đau khổ chẳng kém gì tình yêu.
***
Hình như tôi đã khóc rất lâu đến mức cả người tê dại nhắm mắt lại cũng thấy cay xè, hai bên mắt vẫn còn ẩm ướt tóc bết lại dính vào da mặt. Tôi không rõ mình đã thϊếp đi trong bao lâu, đầu óc mơ hồ không còn phân biệt được điều gì.
Lúc tỉnh lại tôi đã nằm trên giường ngủ, căn phòng trống tĩnh mịch, ngoài trời đã là màn đêm, ánh đèn hất vào phòng phản chiếu những hình thù kì dị.
Tôi ngây người hồi lâu sắp xếp lại trí nhớ, chấp nhận sự thật rằng Tuyết Hoa đã không còn ở cạnh mình, rời đi đột ngột đến đáng sợ.
Cổ họng khô khốc, tay chân ngượng ngạo cử động, tôi vẫn cứ ngồi bất động thật lâu trên giường cho đến khi có người bước vào.
- Tỉnh? Có muốn uống nước không?
- Ừm
Tôi dùng âm mũi trả lời đầu ngón tay khô rát chạm lên miệng cốc lành lạnh mơ hồ nhìn Thiên Huy
- Không phải khóc đến ngốc rồi đấy chứ? Số mấy đây?
Thiên Huy khua khua bàn tay trước mặt chọc ghẹo, nhưng đến hơi sức đáp trả tôi cũng không có. Nhoài người từ trong đống chăn bông dày cộm, tôi lao vào ôm hắn. Hình như lại muốn khóc tiếp.
Có lẽ tôi sợ người mình trân trọng sẽ lại rời bỏ mình, tôi không muốn trải qua cảm giác mất mát này cũng không dám đối mặt với sự đáng sợ của nó, nghĩ vậy vòng tay siết Thiên Huy càng chặt hơn.
Hắn khẽ phì cười như chế nhạo tính trẻ con của tôi, tay xoa xoa mái tóc rối mù đầy mồ hôi sau khi ngủ dậy, thấp giọng an ủi
- Còn có tớ ở đây, tớ sẽ không rời xa cậu
Tôi ừm một tiếng lại mê man ngủ thϊếp đi
***
Khả Vũ gần đây không thường xuyên đi đá bóng mà hay về nhà sớm hơn, quanh quẩn bên tôi kể đủ thứ chuyện mặc dù chuyện nó kể có đổ thêm cả tấn muối cũng chẳng bớt nhạt. Tôi có đem Boss Miêu cùng Tiểu Hắc dí sát vào mặt Khả Vũ trêu chọc nó cũng chỉ trưng ra vẻ mặt bất mãn chứ không đùng đùng nổi giận.
Ngay cả mẹ tôi cũng rất hay dành thời gian đi dạo cùng tôi, có hôm hai mẹ con cùng lang thang ở trung tâm mua sắm cả một ngày trời, đã rất lâu rồi tôi không cùng mẹ ra ngoài.
Công việc của ba khá bận rộn vậy mà vẫn sắp xếp thời gian cùng gia đình đi dã ngoại
Tôi đem mối nghi ngờ ôm trong lòng, người trong nhà sao đột nhiên quan tâm tôi thái quá vậy? Chẳng lẽ vào một ngày đẹp trời nào đó mẹ thật sự có thể chứng minh cái đứa lùn tịt đột biến gen duy nhất ở trong nhà không phải con ruột của mẹ nên đang bù đắp cho tôi trước khi tống cổ tôi ra khỏi nhà? Hay là ba phát hiện ra trên người tôi có dị năng đặc biệt có thể lợi dụng để kiếm tiền?
Được rồi, dạo này đọc hơi nhiều chuyện viễn tưởng nên não được nâng cấp quá đà, tưởng tượng thêm chút nữa chắc tôi còn cho rằng mình có thể cứu cả hệ mặt trời quá!
Vẫn là nên đi hỏi Khả Vũ thì hơn.
***
Em trai nhỏ chắn trước cửa phòng, từ trên cao cúi xuống vẻ mặt hậm hực không cho tôi vào trong, tay nắm chốt cửa đang run lên, cố kiềm chế để không đạp tôi lăn vài vòng.
- Bỏ hai con nghiệt súc ấy ở ngoài thì em cho chị vào không thì miễn đi.
Cái mặt lạnh của Khả Vũ pha thêm vài phần gian ác rõ ràng rất muốn lao đến hất văng hai con mèo trên tay tôi.
Dám chửi quàng thượng là đồ nghiệt súc, mất dậy. Pi-sà mau cho người lôi nó xuống cho thần thϊếp.
Khả Vũ nhướn mày thật sự không muốn cho tôi vào phòng, không mấy chuyên tâm nghe câu hỏi của tôi nhưng ngay lập tức đã trả lời.
- Còn không phải sợ chị nghĩ nhiều sao? Chị Hoa vừa đi chị đã như người mất hồn, mọi người sợ chị buồn thôi.
Tôi chớp chớp mắt nhìn Khả Vũ, đột nhiên cảm thấy em trai nhỏ thật đáng yêu. Tâm tình trĩu nặng mấy hôm nay tốt lên rất nhiều, vui vẻ nhảy chân sáo về phòng đóng cửa thả Boss lướt face.
Có người nhà quan tâm thật sự rất tốt mà.
***
Phải mất một tuần mới có thể liên lạc được với Tuyết Hoa, thần sắc nó có chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ điệu bộ vui vẻ nói chuyện với tôi. Tưởng như chỉ cách nhau một màn hình máy tính vậy mà lại xa xôi ngàn dặm.
Tôi và nó nói chuyện thâu đêm không nghỉ, đều là những chuyện vui, chuyện trên trường lớp chuyện nơi ở mới của nó.
Sau cùng Tuyết Hoa mới trầm mặc
- Có lẽ tao sẽ không về Việt Nam nữa.
- Không sao tao đến thăm mày, không phải hiện tại chúng ta vẫn có thể gặp mặt nhau được đấy thôi.
Tôi lại theo thói quen đưa tay ra nhưng khi đầu ngón tay đυ.ng phải màn hình lại hụt hẫng thu tay, về nụ cười bên miệng cứng đờ.
Tôi vội lớn giọng trêu trọc nó
- Mày qua bên đấy không có tao quản, nhỡ bị anh đẹp trai nào hốt mất thì sao?
Tuyết Hoa nhún nhún vai ngân nga hát
- Tao là cây nến vàng/ tự làm cây nến xanh/ tao làm luôn nến hồng/ tao tự biết lung linh/ la là lá la la/ ứ muốn lập gia đình.
- Khục...ngồi im ngay ngắn để tao vái một vái nào. Nhây quá thể, thế còn Thanh Phong thì sao chẳng lẽ mày định...
Tôi chợt giật mình nhận ra mình đã nói quá nhiều, quả nhiên Tuyết Hoa rũ mi mắt vẻ mặt thoáng buồn hơi nghẹn giọng nói.
- Có thể thay tao nói xin lỗi cậu ấy được không? Nói cậu ấy đừng đợi làm gì. Vô ích thôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì Tuyết Hoa đã tắt máy, tôi thẫn thờ nhìn màn hình dường như còn nhìn thấy bóng lưng và nụ cười chua xót của Thanh Phong hôm ấy.
Bọn họ thật sự không dễ dàng, lời hứa năm 17 tuổi sao có thể thực hiện? Có lẽ Tuyết Hoa cũng nghĩ như vậy.
***
Tiết trời ấm áp hơn nhiều đủ để khoác lên mình những bộ áo thu đông gọn gàng kiểu cách. Tôi rảo bước rất chậm trên đường cúi đầu nhìn những phiến đá hoa lát trên vỉa hè chẳng mấy chốc đã dừng lại ở trước cửa quán trà Vintage.
Trong quán, cô gái có khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đang chống cằm nhìn ly trà nóng hổi khói trắng lượn lờ trước mặt, cô gái quay đầu nhìn thấy tôi sau lớp cửa kính vội vẫy vẫy tay vui mừng ra mặt. Tôi đẩy cửa bước vào vẫn gọi một tách capuchino để mặc cô gái kia kéo mình ngồi xuống.
- Chị Vy, lâu lắm rồi mới gặp chị, chị khỏe chứ?
- Vẫn ổn, em thì sao?
- Em? Có lẽ vẫn ổn
Nhu Ngọc khẽ cười thoáng chút trầm ngâm. Tôi không hiểu vì sao hôm nay Nhu Ngọc lại hẹn tôi gặp mặt, nhưng chắc chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Xoay tách capuchino trong tay tôi đợi Nhu Ngọc mở lời trước.
- Chị Vy, chắc chắc anh Huy không nói gì với chị về chuyện của em phải không?
Nhu Ngọc ngước mắt, đáy mắt long lanh khẽ chuyển động, tôi vẫn yên lặng đợi cô bé tiếp lời.
- Xem ra anh ấy thật sự không nói gì rồi. Em biết tình cảm của hai người rất tốt đẹp, từ trước khi gặp em Thiên Huy nhất định đã thích chị rồi. Nhưng chị có thể nào...có thể nào nhường anh ấy cho em được không?
Tôi nhấp một ngụm sữa vẫn không có ý định cất lời, qua hồi lâu Nhu Ngọc cười khổ
- Chắc chị cũng không biết em đã nghỉ học rồi phải không? Thời gian gần đây sức khỏe em ngày càng tệ, đều là Thiên Huy chăm sóc cho em. Nhưng em biết, anh ấy chưa từng có tình cảm nam nữ với em, có điều em thật sự thật sự yêu anh ấy.
Lần này thì tôi mới có phản ứng, chuyện này quả thật tôi không biết. Đúng là lâu rồi không thấy Nhu Ngọc đến trường, mà Thiên Huy hóa ra vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho cô ấy. Tôi làm như không để tâm, tùy tiện hỏi
- Em mắc bệnh?
- Là bệnh máu trắng
Cô gái trước mặt tự nhiên trả lời vẫn tươi cười như mọi ngày. Tôi nheo mắt nhìn kĩ mới phát hiện Nhu Ngọc có điểm khác ngày thường, lớp phấn trang điểm hồng hào cùng màu son môi đỏ đậm không giống vẻ ngọt ngào tự nhiên trong trí nhớ.
- Có cách nào chữa trị không?
- Nếu không tìm thấy tủy phù hợp thì em chỉ còn 6 tháng nữa
Khi nói chuyện với tôi Nhu Ngọc dường như không quan tâm đến bệnh tình của mình, ngay cả 6 tháng ít ỏi kia cũng chẳng thể đe dọa cô bé, tôi cảm thấy da đầu tê dại hít sâu một ngụm khí lạnh. Sao trên đời lại lắm máu cho vậy chứ?