Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Chương 20

- Ê, bà Vy, làm gì mà như cái xác chết trôi thế kia? Mau vào đây nhanh lên

Thương thủ quỹ đứng trong lớp ngoắc ngoắc tay gọi tôi, tay kia còn cầm cái thước kẻ gõ như trống liên thanh xuống mặt bàn.

- Hôm nay tớ và lớp trưởng có việc cần thông báo, lớp chúng ta nghe này....

Tôi về chỗ ngồi, chăm chú lắng nghe thông báo, à thật ra là hết calo để tăng động rồi. Nhưng cái lớp này thì thừa nhiều calo lắm điển hình như những câu chuyện không thể đỡ nổi kiểu này...

- Ê mày hôm qua tao vừa tìm được quán này ngon lắm, mà toàn trai đẹp mới ghê chứ

- Con chó nhà tao vừa mới kết hôn với con mèo nhà hàng xóm, sắp đẻ rồi

- Bài tập bài tập triệu hồi bài tập toán, đứa nào làm rồi cho tao mượn đê...

- Mày cứ đùa thằng ấy thụ chứ công nỗi gì?

... bla bla

RẦM...

Thước kẻ gãy làm đôi, trong lớp một mảng tĩnh lặng im phăng phắc. Tôi giật mình nhìn lên, chỉ thấy trong tay Thương là nửa cây thước tội nghiệp cùng với ngọn hỏa diệm sơn trên đỉnh đầu chuẩn bị phun trào. Nam-lớp trưởng đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi run sợ, liên tục kêu bình tĩnh.

- Tò te tí te lễ đưa tang thước kẻ bắt đầu, anh em đâu chuẩn bị văn tế, áo quan và bia mộ ngay

- Yes sir.

Đấy, tôi đã nói mà, lớp tôi bệnh điên có thâm niên, chẳng qua chưa bị tống vào trại thôi. Tuyết Hoa vỗ vai tôi, ý bảo tham gia góp vui, tôi xua xua tay, hất hàm chỉ về phía bà la sát đang đứng trên bục giảng kia, tôi còn chưa muốn chết đâu. Mà quên không nhắc đến, những anh hùng "dẹp loạn thiên hạ" thường nằm nghênh ngang trong sổ đầu bài, hầu như đều là mấy kẻ không sợ chết, mà Thiện Minh Hoàng_ cậu bạn vừa hô hào kia nằm ngay trong top đầu. Suốt 3 năm nay chưa ai soán được ngôi cậu ta khỏi cái sổ đầu bài kia đâu. Quả không nằm ngoài dự đoán, Thương nổi điên rút hộp phấn từ trong ngăn bàn giáo viên, phi lia lịa về cái tên to mồm khởi xướng khi nãy, xong hình như chưa thỏa mãn, nó cầm hộp phấn xuống nhét vào mồm cậu ta, tịch thu tiền ăn sáng để mua phấn khác. Con nhà thương nhân có khác, đầu óc lúc luôn nhạy bén với tiền bạc.

Nam hoa chân múa tay không biết làm sao dẹp đám loạn cào cào này, cuối cùng đành mặc kệ

- Tất cả ngậm mỏ, khoanh tay, ưỡn ngực, trợn mắt nhìn thẳng lên bản cho tao. Đứa nào còn nói nữa lần này ăn ghẻ lau bảng đấy nhé.

Nhỏ Thương hùng hồn uy hϊếp, nhờ thế mà lớp mới yên tĩnh đôi phần.

- À thì, 20/11 này lớp mình được phân công chương trình văn nghệ, tớ hỏi thầy rồi, tụi mình sẽ diễn kịch, còn về phần kịch bản và thành viên tham gia lớp sẽ tự chọn lấy.

Nam vừa dứt lời một loạt tiếng ồ lên, tiếp đó là gâu gâu, méo méo, ù ù, cạc cạc. À tiếng tụi nó bàn luận ấy mà.

...

RẦM... thôi lần này bái bai em ghế nhựa rồi.

Hơn 30 con mắt đổ về chiếc ghế bị phá tan trên tay nhỏ Thương, đồng loạt hét lên một tiếng " ôi thần linh ơi" cái ghế đem lên để làm chỗ kê chân à nhầm để trèo lên lau cửa sổ chứ, bây giờ nhìn không ra hình thù. Bị nhỏ Thương đập cho tan nát, đứa nào muốn cùng chung số phận thì cứ hó hé thử xem.

***

Sau màn vận động thư giãn gân cốt buổi sáng, cô Oanh bước vào với nụ cười trên môi, hôm nay cô vui vẻ hơn mọi ngày, ăn mặt đẹp hơn, phấn son lộng lẫy hơn, cười nhiều hơn, đã thế còn miễn kiểm tra bài cũ, cô mới trúng vé số sao? Tuyết Hoa kéo kéo tôi nói nhỏ

- Này, cô vui như vậy chắc vừa tình được vụ tomorrow termite (mai mối) nào vừa ý không nhỉ?

- Cũng có thể, xem ra mùa xuân đến với cô sau 30 năm rồi

- Chưa biết được, cô ế lâu thế dễ sinh ra hoang tưởng cũng nên. Flowers fall have italia, water flow no love( hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình)

-.... 0.0

Ngồi một hồi tôi vẫn cảm thấy chân tay mình như bị tháo rời từng khớp xương, lười vận động có khác, hay tại tôi già rồi nhỉ? có phải bị loãng xương rồi không? Có cần mua Anlene về uống không? Mà mua loại hộp có sẵn hay hộp pha nhỉ? Mà uống nóng tốt hay uống lạnh tốt nhỉ? Mà...

- Diệp Khả Vy, có nghe không đấy?

- Mà hả uống nóng hả?

Theo quán tính tôi hốt hoảng bật dậy, ây nha hỏa khí của cô Oanh so với nhỏ Thương tỏa ra cũng không hề thua kém nhau a, cái mạng nhỏ này không phải sẽ nằm trong sổ tử thần ấy chứ?

- Tôi giảng em có nghe không đó? Phân tích hình ảnh trăng trong thơ của Lí Bạch, trăng tượng trưng cho điều gì?

- Cho buổi tối ạ, buổi tối sẽ có trăng

Tôi vôi trả lời không cần suy nghĩ, quanh lớp vang lên vài tiếng ho húng hắng

- À, tức là bây giờ trời sáng sẽ không có trăng? Vậy em cứ đứng đấy mà chờ trăng lên

Nó rồi cô quay lưng cao ngạo bỏ đi, mặc kệ tôi ngây người đứng đấy, tôi còn nghe thấy tiếng cười rung bà ghế của lũ bạn khốn nạn, thấy người gặp họa vẫy đuôi vui mừng. Cô ơi cô định bỏ em thật sao? Bây giờ mới hơn 7h sáng thôi, cô muốn em đứng đây chờ trăng đến khi nào chứ? Em không muốn chết đứng đâu.

Mà tôi nói có gì sai chứ? buổi tối thật sự có trăng mà, cô ơi cô tha cho em đi...

Ngay từ ngày đầu bước chân vào lớp một câu nói "trường học là ngôi nhà thứ hai của em" đã văng vẳng bên tai, ban đầu tôi còn tưởng thế thật, nhưng sau đó mới ngộ ra mình thật quá ngây thơ. Câu này chẳng đúng cái mọe gì. Nếu là nhà thì tôi muốn làm gì cũng được chứ? sao lại bắt bẻ tôi? Như tôi hiện giờ bị phạt đứng suốt một tiết thật đúng là cực hình, hiệu trưởng đi qua còn ngó qua khen tôi có tinh thần hăng hái phát biểu suốt cả tiết học.

Ra chơi Tuyết Hoa vỗ vai tôi tỏ vẻ an ủi, nhưng cái mặt đã sớm phản lại nó rồi, tôi mà quay đi chắc nó lăn ra đất mà cười đến chết cũng nên.

- Bạn Khả Vy không định chờ trăng lên nữa sao?

- Có chờ cũng kéo mày chờ cùng

- Ấy bữa sáng của tao ai cho mày lại cướp, mày có thể cướp bồ nhưng không được cướp miếng ăn của tao

- Tao vô cũng tội nghiệp cho chồng tương lai của mày

- Chồng tao không phải mày sao?

...

Được rồi, đầu óc nó vốn không bình thường, tôi không thể chấp. Vậy là tôi và nó ngừng cuộc tranh chấp đồ ăn một sống một còn lại, chưa kịp lôi sách vở ra chuẩn bị cho tiết sau đã thấy Minh Hoàng chạy hối hả vào lớp, xô xộc hai cái bàn đầu gần lối đi, phi như Triển Chiêu đứng giữa bục giảng

- Không xong rồi, có đánh lộn rồi, thằng Mạnh lớp mình với bọn con trai lớp kế bên, lớp trưởng mau xuống can đi, có thể đánh chết người đấy

- Hả, đánh lộn sao? làm sao đây? Nam đi báo với giáo viên

- Bị ngốc à, để cô Oanh biết được thì cả lũ đi bán muối hết nhé, anh em ai có súng cầm súng, ai có gậy cầm gậy, ai không có súng có gậy cầm bút thước sách gì cũng được, tiến lên đánh chết bọn nó, giải cứu thằng Mạnh_ Tên Hoàng hô hào

- Có cái ghẻ lau bảng này được hơm? Thằng nào bước khỏi cửa một bước tao nhét cái nì vào mồm liền hà.

Nhỏ Thương dạng chân trước cửa xoay xoay cái ghẻ trong tay, cười cười đe dọa, vậy là bọn con trai nhao nhao lên, đám con gái cũng gào thét không kém. Xin mấy người, sắp có án mạng đến nơi rồi mà còn ở đây cãi nhau. Không được, là người bình thường duy nhất trong lớp này, tôi phải giải quyết cái đám bất bình thường này mới được. Nào Tuyết Hoa, chúng ta cùng xông lên... cái lộn. Phải lập lại trật tự lớp học, phải đề cao chế độ nữ quyền, tôi là đang vì một thế giới tốt đẹp nha.

***

- Lớp mình làm cái gì mà ồn thế hả?

0.0

Bạn học Mạnh đứng dựa vào cửa lớp, ngây ngô hỏi. Đồng loạt 34 con mắt đổ về mình hắn, à quên trừ Đức Nhân ra rồi, cậu ta vốn có bao giờ quan tâm mấy vụ ùm beng này đâu? Trời sập xuống vẫn có thể ngủ ngon lành cơ mà. Nói thêm một chút, Vu Quang Mạnh là bạn cùng lớp tôi, nếu Thiện Minh Hoàng là vương Đế ngồi lì trên ngai vàng thì Quang Mạnh này tuyệt không kém cạnh, người cũng như tên, chỉ thích sử dụng cơ bắp, gây ra không ít phiền toái cho cô Oanh và thầy giám thị. Cậu ta đứng một lúc, lớp cũng nhìn cậu ta một lúc, cứ như vậy ánh mắt nhìn nhau, giống như đang slow motion cô dâu 8 tuổi vậy. Sau đó đồng loạt mở miệng hỏi

- Mày chưa chết à?

0.0

- Chết chết cái b**p, bọn mày có tâm quá đấy

- Hoàng bảo mày đánh nhau với người ta sắp chết rồi

- Đúng là chết rồi, như là bọn nó chết không phải tao, shit, lũ yếu xìu ấy cũng đòi đánh với ông

- Mày đánh chết người rồi sao? Trời ơi tiêu rồi, chúng ta liệu có bị coi là đồng lõa không? Anh em chuẩn bị vũ khí, nhảy lầu mở đường máu trốn đi

- Điên hả? tao đánh chết mấy con dế thôi chứ chứ có gϊếŧ người đâu làm cái gì mà ghê thế???

Tôi ngây người nhìn Quang Mạnh, đánh chết mấy con dế, không phải người sao? CMN tên Minh Hoàng chết tiệt, dám lừa mọi người, chuẩn bị xám hối trong thùng rác đi, mà cậu ta cũng rất nhanh trốn mất để lại một tràng cười đắc ý đằng sau. Nhỏ Thương giơ cao cái ghẻ lau bảng trong tay, không quên chớp thời cơ lập lại tình đoàn kết cho lớp.

- Anh em, gϊếŧ nó, đừng cho nó đẻ trứng

- Yes sir

Thật sự mà nói đến giây phút này tôi cũng không thể coi mình là BÌNH THƯỜNG nữa rồi. Sống giữa một tập thể bất BÌNH THƯỜNG thế này, tôi mà còn BÌNH THƯỜNG ấy mới là điều bất BÌNH THƯỜNG nhất.