Sau khi ăn xong, Cố Diễm dắt Trang Duy đi tản bộ trong sân nhà, thật ra anh cũng muốn tìm một chỗ riêng tư với Trang Duy.
Thời tiết tối nay rất tốt, không có gió, hơi khô lạnh không quá khó chịu. Cố Diễm chậm rãi đi bên cạnh Trang Duy, hỏi cậu “Bây giờ em có đồng ý đến sống chung với anh không?”
Mặc dù chuyện này gần như đã xác định rôi nhưng Cố Diễm vẫn muốn chính thức hỏi ý kiến của Trang Duy một lần, đây cũng là một loại tôn trọng.
“Ừm” Trang Duy gật đầu “Trước đây em vẫn luôn lo lắng – Lỡ như chúng ta sống bên nhau, tình cảm phai nhạt thì phải làm sao bây giờ? Nhưng sau này em phát hiện ra, hình như là em lo xa rồi” Cậu và Cố Diễm đã ở cùng với nhau một thời gian, tình cảm như thế nào chính cậu hiểu rõ nhất, bọn họ không những không xảy ra bất đồng ý kiến mà còn có nhiều tiếng nói chung hơn, cho dù có lúc lười không lên tiếng thì chỉ cần ở bên cạnh nhau cũng đã cảm thấy rất tốt rồi.
“Chúng ta sẽ không phai nhạt” Cố Diễm vô cùng nghiêm túc nói với cậu “Chúng ta sẽ trở thành người một nhà, sẽ trở thành một phần không thể thiếu của nhau” Đây mới là tương lai của anh và Trang Duy.
“Ừ” Trang Duy nở nụ cười, cậu tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng Cố Diễm.
Đến giao thừa, Trang Duy và người nhà họ Cố cùng ra ngoài bắn pháo hoa, mỗi năm nhà họ Cố đều sẽ bắn một ít pháo hoa để cầu may mắn. Pháo hoa đều là hàng đặt, vô cùng xinh đẹp, màu sắc rực rỡ nổ tung trên bầu trời, cũng đặc biệt náo nhiệt.
Chờ bắn pháo hoa xong, tất cả mọi người đều quay về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa về phòng trước, anh em nhà họ Cố chúc ngủ ngon với nhau xong cũng tự mình về phòng riêng.
Cố Diễm trực tiếp đưa Trang Duy về phòng anh, nhà họ Cố không chuẩn bị phòng khách cho Trang Duy cũng xem như cậu là nửa kia của Cố Diễm rồi. Nếu hai người đã ở bên nhau thì coi như ở cùng một phòng cũng hợp tình hợp lý.
“Em đi tắm trước đi” Cố Diễm nói, Trang Duy có mang theo một ít quần áo đến dây, nhà anh cũng đã chuẩn bị cho cậu một ít vật dụng cá nhân.
“Vậy em đi tắm trước” Trang Duy cầm đồ dùng của mình đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, cửa phòng của Cố Diễm vang lên tiếng gõ cửa. Cố Diễm đi ra mở cửa, là quản gia đưa sữa bò lên cho hai người.
“Cám ơn bác Phó, bác cũng về nghỉ sớm đi” Cố Diễm nói với bác quản gia.
Đây là công việc cuối cùng trong ngày của quản gia Phó – Đưa sữa bò cho tất cả mọi người. Nếu như buổi tối không muốn uống có thể báo trước với bác quản gia một tiếng.
“Vâng, cậu cả cũng nghỉ ngơi sớm” Quản gia Phó cười nói, trên khay còn bốn ly khác, bác đưa cho các cậu trong nhà xong thì có thể đi nghỉ rồi.
“Được” Cố Diễm gật đầu, sau đó đóng cửa phòng lại.
Tới khi Trang Duy tắm ra thì thấy trên bàn đã để sẵn một ly sữa bò thơm ngào ngạt, Cố Diễm đã uống xong ly của mình, để ly rỗng trên bàn.
Tới khi Trang Duy tắm ra thì liền nhìn thấy một ly sữa bò thơm ngào ngạt để trên bàn, Cố Diễm đã uống ly của mình xong, để ly rỗng trên bàn.
“Em uống sữa bò đi, anh đi tắm” Cố Diễm nói.
“Em biết rồi” Trang Duy gật đầu, lúc này chỉ còn lại cậu và Cố Diễm, mặc dù ở trong một căn phòng xa lạ nhưng cậu vẫn thấy rất tự do.
Sau khi Cố Diễm đi vào phòng tắm, Trang Duy cầm điện thoại di động leo lên giường. Chăn đệm trên giường đều được thay mới, còn mang theo cảm giác mềm mại và hương thơm sau khi giặt, cùng với hương nắng mùa đông tạo cảm giác thật thoải mái.
Tìm một góc độ tựa vào đầu giường thoải mái nhất, Trang Duy vừa xem điện thoại vừa uống sữa tươi. Lúc giao thừa cậu nhận được không ít tin nhắn chúc mừng năm mới, từ Quý Sâm, từ Ứng Tín Viễn, từ Tả Uẩn, còn có cả Lâm Tân… Trang Duy trả lời từng tin một, ý cười nơi khóe miệng không hề biến mất.
Khi Cố Diễm đi ra thì Trang Duy đã uống sữa xong, cũng đã chỉnh tối đèn ngủ đang chờ anh.
Cố Diễm lật chăn lên, sau đó ôm lấy Trang Duy. Nút áo ngủ Trang Duy có vài cái không cài, cổ áo mở rộng có thể nhìn thấy l*иg ngực trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh đẹp.
Trang Duy tựa vào lòng Cố Diễm, khép mắt lại mang theo vài phần lười biếng và gợi cảm, cảm giác câu dẫn mười phần.
Cố Diễm đưa tay vào từ dưới vạt áo ngủ, vuốt ve làn da mịn màng của Trang Duy, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu.
Trang Duy rất tự nhiên ôm lại Cố Diễm, cũng không có ý cự tuyệt. Cậu biết rõ đây là nhà họ Cố, bọn họ phải kiềm chế một chút nhưng cậu lại không muốn đẩy Cố Diễm ra, chỉ muốn tiếp tục thuận theo tự nhiên như vậy.
Cố Diễm nhẫn nại lâu như vậy rốt cuộc cũng không định nhịn nữa, ngày hôm nay Trang Duy nhận được sự đồng ý từ người nhà, quan hệ giữa anh và cậu cũng có thể càng gần thêm bước nữa.
Trong bầu không khí ấm áp mà ái muội như thế, tất cả cứ tự nhiên như vậy diễn ra….
Lần đầu tiên của bọn họ, đối với Trang Duy mà nói cũng không phải trải nghiệm tốt đẹp gì, nhưng lần này lại khiến cho cậu hoàn toàn mất hồn, chìm đắm trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ Cố Diễm mang đến cho cậu…
Hôm sau, lúc Trang Duy thức dậy đã là giữa trưa rồi, Cố Diễm không ở trong phòng nhưng trên đầu giường có thêm một tờ giấy nhỏ do anh để lại, nói anh đang ở dưới lầu, khi nào Trang Duy thức thì gọi anh.
Trang Duy nhìn kiểu chữ vừa đẹp đẽ vừa cứng cáp của Cố Diễm, khóe môi cong cong, không để ý đến chút xíu đau nhức trên cơ thể.Trong không khí tỏa hương thơm nhàn nhạt mát lạnh, Trang Duy ngẩng đầu nhìn vòng quanh căn phòng thì thấy trên cái bàn tròn cách đó không xa có một bình hoa, bên trong cắm một vài nhánh mai trắng. Không cần đoán cũng biết là Cố Diễm cắm vào cho cậu, nụ cười của Trang Duy càng thêm tươi tắn hơn.
Có điều ngọt ngào thì ngọt ngào nhưng lần đầu đến nhà họ Cố mà đã dậy trễ thì cũng không tốt cho lắm, Trang Duy đột nhiên có cảm giác không muốn xuống lầu chút nào.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Cố Diễm đi vào thì thấy Trang Duy đã ngồi dậy “Dậy rồi sao không cho anh hay?”
“Em mới dậy thôi” Giọng nói Trang Duy có hơi khàn khàn, cả người vẫn còn cảm giác lười biếng.
Cố Diễm bước tới cạnh giường, giúp cậu quấn chăn lại, hỏi “Có chỗ nào khó chịu sao?”
Trang Duy lắc đầu trả lời “Không sao”
Cố Diễm mỉm cười hôn lên trán cậu “Lát nữa anh kêu người đem cơm lên cho em”
“Không cần đâu, em xuống lầu ăn là được rồi” Trang Duy cũng không muốn cả ngày đều làm ổ trên giường “Bác trai bác gái có ở dưới lầu không?” Cậu vẫn rất chú ý đến thái độ của ba mẹ Cố Diễm, để cho bọn họ biết cậu vì “chuyện ấy” mà không xuống giường được làm cậu rất ngượng ngùng.
“Yên tâm đi” Cố Diễm cười nói “Sáng nay ba mẹ anh đã ra ngoài rồi, bọn họ cũng phải đi họp mặt không ít bạn bè, trong tết thời gian ở nhà không nhiều lắm”
Trang Duy yên tâm, như vậy cũng tốt, ít ra cũng không quá lúng túng.
Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa không có ở nhà cũng làm Trang Duy bớt bối rối một chút, nhưng sau khi xuống lầu thì liền nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Cố Ngạo, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, chuyện như vậy ai cũng hiểu được nên cũng không sao.
Nhà họ Cố đã ăn trưa cho nên lúc Trang Duy ăn cơm chỉ có mình Cố Diễm ngồi với cậu. Trang Duy ăn những món ăn nhẹ nhưng vì thức ăn quá ngon nên cậu ăn được cũng không ít.
Sau khi ăn xong, Trang Duy và Cố Diễm bắt đầu thảo luận cách trang trí cho căn nhà mới, Cố Ngạo còn tìm bức ảnh sau khi hoàn thiện biệt thự cho Trang Duy xem. Thật ra toàn bộ vật dụng trong nhà và đồ dùng điện đều hoàn toàn khác với phong cách trong căn hộ của Cố Diễm, nhìn rất ấm áp thoải mái. Tất nhiên người chọn phong cách này không phải là Cố Ngạo mà là Uông Nguyệt Hoa, cho nên đối với trang trí và dụng cụ trong căn biệt thự này Trang Duy đều không có gì phải thay đổi. Chỉ là cần bố trí thêm một phòng làm việc cùng với một phòng trang phục, đây là chuyện nhỏ, không mất mấy ngày đã xong. Mà những chuyện vụn vặt khác thì cứ để tự hai người quyết định.
Cứ như vậy, Trang Duy ở lại nhà họ Cố đến mùng 3 tết, cách thay đổi bố trí trong biệt thự cũng được quyết định xong.
Mùng 4 tết, Trang Duy muốn đi thăm ông ngoại của cậu cho nên sau khi ăn sáng xong thì lấy xe của Cố Diễm từ nhà họ Cố xuất phát, Cố Diễm không đi với cậu nhưng cũng giúp cậu chuẩn bị không ít lễ vật. Một phần là ông ngoại đã lớn tuổi, không biết có chấp nhận được chuyện này hay không, mà Cố Diễm cũng không định vừa mới đầu năm đã để Trang Duy ép buộc ông phải tiếp nhận chuyện này. Một phần anh tùy tiện đến quấy rầy cũng không lễ phép, lỡ như đi qua đó lại gặp phải người quen, đối với Trang Duy mà nói có lẽ cũng có chút phiền phức, cho nên chuyện này phải tạm thời gác lại một bên.
Lúc Trang Duy tới nhà ông ngoại, trong nhà đã có mấy lượt khách đến chúc tết.
“Tiểu Duy tới rồi” Cậu của Trang Duy – Hoa Khải Kiệt cười mừng “Lần trước con tới cậu không ở nhà, thật là tiếc quá”
“Chúc cậu năm mới vui vẻ” Trang Duy chúc tết Hoa Khải Kiệt.
“Được rồi, được rồi, ông ngoại chờ con ở trong đó, mau vào đi” Hoa Khải Kiệt nói, ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua chiếc xe của Trang Duy.
Trang Duy gật đầu, đi vào phòng khách thì nhìn thấy ông ngoại của cậu đang trò chuyện với những người khác.
“Ông ngoại, năm mới vui vẻ” Trang Duy cười nói.
“Vừa nhắc tới con thì con tới ngay” Hoa Thừa đứng dậy bước tới, Trang Duy nhanh tay đỡ ông, Hoa Thừa nói với mấy ông bạn già “Mọi người tự nhiên đi, tôi đi nói vài câu với cháu ngoại cái đã”
Tất cả mọi người nói không sao, Trang Duy cũng chào hỏi bọn họ rồi mới theo ông ngoại lên lầu.
Vào trong phòng, khung cảnh vốn náo nhiệt cuối cùng cũng coi như yên tĩnh, Trang Duy đỡ ông ngoại ngồi xuống, sau đó cậu ngồi kế bên ông.
“Tết này con về nhà họ Trang à?” Hoa Thừa hỏi.
Trang Duy lắc đầu “Không có, con đến nhà bạn con”
Hoa Thừa cau mày “Cái thằng Trang Dịch Sơn này càng ngày càng quá quắt mà!”
Trang Duy khuyên nhủ “Ông ngoại, ông đừng nóng giận. Con đón năm mới rất vui vẻ, nếu như về đó không chừng còn phiền hơn, không bằng cứ như vậy càng tốt”
“Con thật là, ông không cầu mong gì, chỉ cần con đừng phụ lòng mong mỏi của mẹ con là được rồi” Hoa Thừa nói.
“Con biết” Mẹ cậu vẫn luôn hi vọng cậu có thể kế thừa điện tử Tư Duyệt, nhưng Trang Duy lại nghĩ, Tư Duyệt bây giờ có còn là Tư Duyệt mà năm xưa mẹ biết hay không?
Hoa Thừa nhìn cậu, hỏi “Gần đây con còn liên lạc với tổng giám đốc Cố nữa không?”
Ông ngoại chuyển đề tài sang Cố Diễm cũng coi như không ngoài dự đoán của Trang Duy, trước đây ông ngoại cũng từng hỏi một lần. Hơn nữa người như Cố Diễm, có thể có cơ hội quen biết, đối với người khác mà nói chắc chắc sẽ không thể bỏ qua.
“Dạ, sau tết có liên lạc một lần” Trang Duy nói sơ sơ.
Hoa Thừa vỗ tay Trang Duy, nghiêm túc dặn dò “Làm bạn với tổng giám đốc Cố cho tốt, sau này không chừng có thể giúp ích cho con. Gia đình như nhà họ Cố, chỉ cần tùy tiện cho con một cơ hội thôi cũng đủ con sống năm ba năm rồi”
Trang Duy cười cười, đây chính là Cố Diễm và nhà họ Cố trong mắt người khác. Tất cả mọi người ai cũng muốn được lợi, ông ngoại nói như vậy là thật lòng muốn tốt cho cậu nhưng cậu sẽ không làm như vậy. Quan hệ giữa cậu và Cố Diễm cũng không phải là lợi dụng cảm tình để kiếm chác, mà những người trong đầu có loại suy nghĩ đó có mấy ai thật sự kiếm được món hời?
“Con tự hiểu được” Trang Duy cũng không muốn nói nhiều.
Hoa Thừa thở dài “Nếu con có thể thân với tổng giám đốc Cố một chút, sau này có thể giúp đỡ cậu của con một tay, ông cũng không còn gì phải bận tâm rồi”
Ý cười của Trang Duy sượng lại một giây, đây mới chính là mục đích cuối cùng mà ông ngoại muốn cậu làm quen với Cố Diễm sao? Đương nhiên, nếu như cậu có năng lực, giúp Hoa Khải Kiệt một tay thì không sao cả. Nhưng nếu muốn lợi dụng Cố Diễm để giúp đỡ Hoa Khải Kiệt, cậu vẫn không thể gật đầu, dù sao thì đây cũng là hai chuyện khác nhau. Nhưng mà lúc này cậu không muốn nhiều lời, nói nhiều ngược lại càng phiền phức cho mình. Nói chung, nếu có thể giúp được cậu sẽ không từ chối nếu không được cậu cũng không muốn làm Cố Diễm khó xử.
Giống như lần trước Cố Diễm đã nói, cậu và Cố Diễm bên nhau không thể tránh được những chuyện như thế này, cho nên cậu phải học cách đối phó chứ không phải vì chuyện này mà phiền lòng.
Sau giờ trưa, Trang Duy cũng không ở lại lâu hơn nựa, lái xe chạy về thành phố N. Nhà họ Hoa lại có khách đến chúc tết, Hoa Thừa cũng không thể nói chuyện với Trang Duy mãi được.
Mặc dù chỉ mới xa nhau có vài tiếng nhưng Trang Duy đã bắt đầu nhớ Cố Diễm, sự nhớ nhung vừa ấm áp vừa ngọt ngào làm Trang Duy cảm thấy mấy ngày nghỉ tiếp theo vẫn không nên đi đâu hết, chỉ cần ở nhà cùng với Cố Diễm thì đã đủ rồi.