Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem!

Chương 16

Cầm trên tay chiếc bánh cá thơm ngon, Tenten vừa cho vào miệng nhai ngấu nghiến vừa bước chầm chậm tới chỗ Temari đứng.

- Nè, ăn không? Tenten đưa về phía Temari một chiếc bánh. Không thấy cô nàng phản ứng, chợt nhìn theo hướng mắt Temari, Tenten hỏi: - Hinata đâu?

Cô không thấy Hinata ở trong phòng, mắt cô gái tóc nâu nhòm ngó khắp phòng, như để nhìn kĩ lại lần nữa, quả thực túi xách của cô đã biến mất cùng với chủ nhân, mặc khác tóc vàng, mắt vẫn đăm chiêu nhìn Sasuke qua khung cửa sổ. Dường như chả để ý Tenten đã có mặt, Temari vẫn không dám mường tưởng lại cảnh vừa xảy ra.

Tenten vội quay qua hỏi lại lần nữa, phát hiện ra sự khác lạ của người cộng sự, tay vuốt ve chiếc cằm của mình vẻ hoài nghi nói:

- Tôi vừa bỏ lỡ điều gì sao? Cô sao thế? Trông sắc mặt không tốt.

Tenten nhìn chằm chằm Temari chờ đợi, chẳng có gì thay đổi trên khuôn mặt trầm từ đó. Bỗng Temari thôi nhìn, quay đầu bỏ đi.

- Này, cô bị gì à? không nói không rằng bỏ đi, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô nghe thấy không hả?

Tenten gọi vọng theo, nhưng Temari vẫn chẳng mảy may để ý, cảm thấy hiếu kì ghê gớm, Tenten mới quay lại nhìn vào phía phòng Sasuke.Xem có manh mối gì không, Chẳng có dấu hiệu nào khả nghi, ngoại trừ hắn vẫn nằm nguyên tư thế đó chưa đổi, có lẽ đã chìm vào giấc mộng rồi cũng nên.

Vô cùng Bứt rứt Tenten thở hắt, ngậm ngùi bước theo sau, hi vọng nhân lúc Temari khá hơn sẽ dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Cũng tại bản thân không dưng bỏ đi kiếm chút gì ăn, nên đã bỏ lỡ điều gì đó, không rõ nhưng nhìn thái độ Temari, Tenten đoán chắc nó phải hay ho lắm mới khiến Temari lộ vẻ trầm tư. Tiếc rằng mình không được chứng kiến, càng nghĩ Tenten lại càng thấy khó chịu, tự trách mắng chính mình.

oOo

Hinata vẫn chưa hết bàng hoàng với chuyện vừa xảy ra, tạ ơn trời đất cô đã giữ được sự bình tĩnh ứng phó với tình huống, phải sau khi rời khỏi bệnh viên cô mới để cho bản thân được tự do biểu lộ cảm xúc.

Biết diễn tả ra sao cảm giác của cô lúc này. Cô chẳng nghĩ được gì hay ho, hình ảnh vừa rồi không biết sẽ đeo bám cô bao lâu đây?

Hinata chưa bao giờ bối rối hơn lúc này? Hướng mắt nhìn lên, căn phòng cửa sổ vẫn mở, tự hỏi liệu Sasuke có giống cô lúc này? nếu thế thì thật tệ hại, làm sao cô dám gặp hắn cơ chứ? dù là bắt buộc thì chắc chắn cả hai sẽ không còn giữ được vẻ tự nhiên như lúc trước.

Thở dài, không nghĩ mình lại xui xẻo đến thế, Hinata bứt rứt lẩm bẩm câu nguyền rủa. Chưa bao giờ cô nổi giận vô cớ, nhưng lần này cô nổi giận với chính mình. Dù là tai nạn nhưng nếu cô làm tốt sẽ không xảy ra tình huống đáng chết đó.

Đó là lần đầu tiên cô đυ.ng chạm với người khác, lại còn là nam, chưa hết hắn ta còn cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô. Mặc dù trên má thôi nhưng với cô nó cũng xấu hổ vô cùng, cũng may hắn ta không nhìn thấy gì, nếu không có chui xuống 8 tầng đất cô cũng không biết dấu mặt vào đâu, vết chàm to tướng khiến cô khép mình vì tự ti, nếu hắn ta biết về nó thì sao? hắn có giống như những người khác, nhưng người cô từng, đã và đang gặp?

oOo

Gaara cưỡi lên con chiến mã của cậu, cài khóa an toàn chiếc mũ bảo hiểm, cậu nhấn ga, phóng bon bon trên con đường từ nhà tới trường. Đã là 6h hơn, cậu cần phải khẩn trương hơn, Gaara đã chuẩn bị một kế hoạch bất ngờ, cậu muốn dành nó cho một người thần bí nào đó, người được giới sinh viên gọi bằng cái tên thân thương "ma nữ".

Thành phố Tokyo vào đêm thật đẹp, giữa lòng thành phố, xe cổ nối đuôi nhau kịp về nhà ăn bữa cơm gia đình, hai bên đường, người đi bộ nô nức nói cười, cùng nắm tay dạo đêm, các tòa nhà cao tầng, các cột điện đường tất cả đã lên đèn, cả thành phố mấy chốc bừng lên, sáng sực cả một vùng trời, vi vu trên chiếc mô tô yêu thích, cậu để cho từng cơn gió dịu mát vuốt ve làn da, cảm giác thật khoan khoái. Tinh thần cậu trở nên thư thái hơn mỗi khi cậu chạy xe trên những con đường, đi ngang quá bao con phố thân thuộc, lướt qua những địa điểm ưu thích của mình. Cảm giác gì tuyệt vời hơn thế? Cuộc sống của cậu vốn đơn giản vậy thôi, có khi nó còn tầm thường trong mắt nhiều người, nhưng cậu mặc kệ, chẳng bận tâm họ ý kiến gì, vì cuộc sống của cậu là của cậu, cậu sống chỉ cần làm những gì cậu thích. Với cậu thế mới là mãn nguyện.

Gaara không tham vọng nhiều, mặc dù sinh ra trong một gia đình tài phiệt, nhưng chưa bao giờ cậu sống dựa dẫm vào cái danh nhị thiếu gia của nhà Sabaku. Cậu luôn tự nổ lực để chứng minh bản thân, không để cha cậu xem thường, sự thật là cậu có một tuổi thơ chẳng lấy gì tự hào và gọi là hạnh phúc, năm cậu lên 7, mẹ cậu gặp tai nạn giao thông, bà trở thành người thực vật từ đó, cậu luôn có thành kiến với cha mình, bởi cho rằng ông đối xử với cậu bất công hơn so với người anh trai, chưa kể ông ta ít ngó ngàng tới mẹ kể từ ngày bà gặp sự cố, cảm giác như cha cậu càng ngày càng thoái thác trách nhiệm của mình. Kể từ ngày đó Gaara xa cách với cha hơn. Sống chung một mái nhà với bố, nhưng tình cảm thì nguội nhạt từ lâu, ngoài thời gian ở trường, cậu chẳng có sợ thích gì đặc biệt, cậu thường tới bệnh viên thăm mẹ những khi được nghỉ hoặc khi gặp chuyện gì không vui.

Cuộc sống của cậu có phần tẻ nhạt và vô thường ấy, tưởng như sẽ mai trôi qua như thế, trong bình yên kì diệu, ấy thế mà, cậu đâu có ngờ, bất thình lình trên trời rơi xuống đầu cậu những điều kì lạ, mặc dù cậu không muốn nhưng nó cứ vây quanh cậu.

Câu chuyện lọ lem cứu Sasuke, rồi tới câu chuyện về cô gái được cho là ma nữ, gây cuốn hút cho cậu, chưa bao giờ Gaara hăng hái hay háo hức tham gia vào việc gì cả, nhất là chẳng liên quan tới mình, thế mà bây giờ cậu đang nhúng tay vào việc được cho là vô bổ, cậu chuẩn bị một cuộc tấn công bất ngờ, Gaara nhất định sẽ giải quyết cái tin đồn đang lây lan kia, đám sinh viên ngày càng đồn thổi nó to lớn hơn, khiến nhiều người bán tín bán nghi.

Cậu không thể giải thích được vì sao cậu lại trở nên như thế, có điều gì đó thôi thúc cậu khám phá nó, kể từ lần gặp gỡ vô tình với cô gái bí ẩn kia.

Cậu dừng lại ngay trước cổng trường, dù có vị trí quan trọng trong hội, cũng như gia thế khủng, cậu có thể hiên ngang chạy thẳng xe vào mà không cần trình báo hay làm theo bất kì quy định nào của trường, nhưng thay vì thế, Gaara lại rất tuân thủ luật lệ, cậu tắt máy, dắt xe qua cổng khẽ gật đầu với bác bảo vệ - người đã đứng lên ra dấu chào cậu, xong rồi mới cho xe vào bãi, xách chiếc túi đồ nghề đã chuẩn bị từ trước, cậu vách nó qua vai, tiến thẳng vào trong, không hiểu sao cậu rất háo hức, liếc nhìn đồng hồ lần nữa, cần phải nhanh hơn trước khi ma nữ tới, cậu cất bước với hi vọng cá sẽ cắn câu.

Đi lên lầu hai của dày nhà chức năng, hít một hơi khá sâu Gaara mới nhấc chân đi về phía đó, cuối dãy hành làng, căn phòng được cho nghiêm phong, dùng chìa khóa dự phòng, cậu nhẹ nhàng mở nó, một tiếng tách nhỏ phát ra, cậu có chút rùng mình, rõ ràng cậu chẳng tin chuyện ma quỷ, nhưng không khí ở đây khiến cho người ta sởn gai ốc. Bước vào phòng, cậu đặt túi đồ xuống, nhấn công tắc bật đèn, may quá hệ thống điện chưa bị ngắt, nhìn ngắm căn phòng một lúc, sau khi xác định được vị trí đặt bẫy, cậu mới bắt tay vào công việc. Nhạnh chóng và chính xác, cái bẫy đã được giăng lên hoàn hảo, chỉ chờ cá sa lưới.

Phủi bủi trên hai tay, cậu xem xét lại thành quả lần nữa, sau khi chắc chắn cái bẫy không gặp trục trặc, có thể sự dụng được, Gaara tắt đèn, bước ra khỏi phòng. Mọi thứ đã sẵn sàng và cậu kiên nhẫn chờ đợi.

oOo

Mãi suy nghĩ mông lung, cô quên béng việc về nhà nấu cơm cho ba mẹ con nhà mụ, sực nhớ ra, cô nhìn vội đồng hồ, không thèm nghĩ cứ thế hấp tấp chạy cho kịp chuyến xe. Cô tự nhéo vào tay yêu cầu mình tỉnh táo để biết đường mà xuống xe, cô lắc đầu liên tục mong cái hình ảnh đó bay đi thật xa, ít nhất đừng có ám ảnh cô lúc này.

Đánh liên tục vào má mình, cảm giác đau đớn sẽ làm cô thức tỉnh. Chí ít nó có tác dụng, cô không xuống lầm bến chỗ nhà mình. Vừa xuống khỏi xe cô lao ngay vào nhà, sợ chậm trễ thêm cô sẽ bị mụ mắng nhiếc cô bằng những lời nanh nọc, có khi không vừa lòng lại vung tay đánh cô.

Với hơi thở gấp gáp, cô xồng xộc chạy ngay vào nhà khi cánh cửa mở, cô không dám hình dung ra cảnh tưởng, ba mẹ con mụ ngồi nay ghế sofa, bắt những tia nhìn đe dọa về phía mình, khi cô mở cửa bước vào.

Cánh cửa mở ra, cô sững sốt khi điều ấy đã không xảy ra, cô đã nghĩ họ ở đó, tìm cách bắt bẻ, hành hạ cô. Nhưng căn phòng trống không, cô đứng ngây ra một lúc mới bước tiếp vào trong, cô dạo qua các phòng từ lầu một cho tới gác séc, ba mẹ con nhà mụ không có ở nhà.

Thật kì lạ!

Mẹ con nhà mụ ra ngoài sao? Cô tự hỏi, rồi chạy ngay xuống nhà xem có bất kì lời nhắn nào gửi cho cô không.

Chính xác cô nghĩ, mụ Tsunade cùng hai cô con gái đi dự tiệc sinh nhật của một quý bà trong hội thượng lưu. Một mẩu tin nhắn được dán trên tủ lạnh, đúng tầm nhìn của cô.

Hinata thở phào nhẹ nhõm. Vậy là tốt nay chỉ mỗi cô ở nhà. Hinata ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc trên chiếc ghế, dường như chuyện xảy ra lúc chiều, cũng theo nổi sợ hại của cô đi xa. Một lúc sau Hinata đứng lên, bước tới bếp làm vài món cho bữa tối.

Ồ! 7h. cô nhìn đồng hồ trên tường, còn khá sớm, thông thường mụ mà đi dự tiệc thì tầm 10, 11 h mới về, mụ còn mãi mê chăm lo cho hai cô con gái, nói chuyện mai mối cho hai cô nữa cơ.

Chợt Nhớ ra hôm nay thứ 4, cô đột nhiên trở nên vui vẻ hơn, nghĩ tới việc mình được thỏa thích chơi đàn trong trường. Khiến cô sung sướиɠ muốn hét lớn.

Không lề mề thêm, cô đứng dậy thu dọn mọi thứ, chén bán rửa sạch, đặt vào đúng chỗ thật gọn gàng, thay nhanh bộ đồ và thế cô rời khỏi nhà. Một cảm giác bâng khuơ khiến tâm hồn cô thư thái. Thật tự do tự tại, ít ra trong khoảng khắc này.

oOo

Theo như điều tra của cô. Giờ này không còn ai ở trường nữa, thấy an tâm hơn, Hinata nhìn xung quanh một lúc, rồi trèo qua hàng rào, ở phía cánh phải, nơi gần với dãy nhà có phòng dạy nhạc.

Như mọi khi, bác bảo vệ ngồi trong phòng làm việc, gác chân lên bàn, vừa nhâm nhi tách cà phê, vừa xem chương trình trên chiếc ti vi nhỏ đặt trong phòng. Cứ cách 45 phút mới đi tuần một lần. Phòng nhạc cách khá xa chỗ bác bảo vệ, nó nằm tận phía bên trong tòa nhà, cho nên âm thanh lúc cô chơi nhạc ở ngoài trời, nhất là gần chỗ phòng bác bảo vệ sẽ không nghe thấy.

Nhìn ngó xung quanh lần nữa, cảm giác như cô giống tên trộm sợ bị phát hiện, khi chắc chắn không trông thấy ai, Hinata mới yên tâm. Không chậm trễ thêm, cô bước nhẹ nhàng, nhanh nhẹn vòng ra phía sau, trước mặt cô dãy nhà 5 lầu, cô đứng ngay phía dưới của phòng nhạc. Lấy lại tinh thần cô nhanh chóng, bám vào ống thoát nước được lắp đặt bên ngoài, trèo lên lầu hai. Nó không cao lắm, với khả năng của mình cô có thể làm được. Đôi tay nhỏ nhắn bám rất chắc, trông cô mới khéo léo làm sao? như một diễn viên xiếc treo cây.

Để không mất nhiều thời gian, cô thường dùng một mảnh gỗ nhỏ chắn trong góc cửa sổ, mỗi lúc rời đi, như thế cô có thể mở dễ dành cho lần tới, nhìn bên ngoài nó luôn luôn đóng nhưng chỉ cần dùng miếng sắt nhỏ và dẹp cho qua khẽ hở là có thể bẩy nó ra. Ý tưởng thông minh cô nghĩ ra khi muốn thuận lợi thực hiện niềm đam mê của mình.

Không hề lúng túng, hay tốn nhiều thì giờ, Cánh cửa mau chóng mở ra, nghe thấy tiếng động nhỏ, cậu biết ma nữ đã tới. Tuy nhiên cậu vẫn chưa muốn lộ diện, còn quá sớm, trò vui chưa bắt đầu.

Hinata leo vào phòng, mọi chuyện vẫn diễn ra đúng như những lần trước cô tới, duy nhất có cảm giác kì lạ đang bao trùm trong phòng. Dù thế cô không lấy làm để tâm lắm, chắc hôm này thời tiết trở lạnh đột ngột.

Thôi Mặc kệ, nghĩ thế cô mỉm cười tiến đến ngồi vào bàn, dùng bật lửa cô mang theo, thắp đèn cầy lên, mấy chốc ánh sáng dịu mờ từ cây nến làm sáng môt khoảng nhỏ trong căn phòng, soi rõ bóng cô ngồi chơi đàn. Bản nhạc bắt đầu ngân vang những âm đầu tiên, nghe êm dịu biết bao, từng ngón tay dài, mềm mãi lướt nhẹ trên phím đàn. Cô say sưa nhún người theo bản nhạc. Những kí ức hạnh phúc cứ thế ùa tới, xâm chiếm cả khoảng không gian tâm trí của cả cô và cậu, tưởng như chuyện cổ tích giai điệu gởi nhớ tới một người quan trọng với họ. Nó dạt dào, lâng lâng khiến người nghe chảnh lòng tới bật khóc.

Lúc sau giai điệu biến đổi sang trầm một cách tinh tế. Con người ở hiện tại thật cô đơn, tổn thương biết bao, những thứ không vui làm tim họ nhói lên, họ muốn quên đi, xóa sạch nhưng hồi ức đau thương ấy, đang lúc cao trào, cô thì say sưa hòa quyển trái tim, tâm hồn mình vào trong đó, bất thình lình có gió nổi lên, chiếc rèm đung đưa mỗi lúc mỗi mạnh liệt, Ngọn nến liu dịu như sắp bị dập tắt, cảm giác này là sao? không hiểu sao nó ảnh hưởng tới Hinata, tiếng nhạc đột ngột ngưng khi cô dừng lại thôi không đánh nữa.

Cảm giác mơ hồ, chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, Hinata hoảng loạn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Chẳng có gì, nhưng sao mắt cô lại trông thấy thứ gì đó mập mờ, không rõ ràng, mang tới cảm giác sởn gai, sống lưng cô lạnh ngắt, mồ hôi theo đó tiết ra nhiều hơn bình thường, ướt đẫm khuôn mặt cô, chợt một cơn gió lạnh, đánh nhẹ vào sau gáy, cô thất thần, không dám nghĩ tới điều ghê sợn nào, thế nhưng linh tính mách bảo cô, có ai đó đang nhìn mình, nuốt nước miệng, cuống hỏng cô khô khốc, cô rụt rè quay đầu nhìn lại, trước mắt cô xuất hiện một người con gái. Cúi đầu, Mái tóc dài, che lấp cả mặt, mặc chiếc áo trắng dài, vẻ u uất, bi thương, bỗng cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô.

Hinata kinh hãi thét lên, hai mắt nhắm tít lại, cả cơ thể cô run lẩy bẩy, tay chân luống cuống, hoảng hốt muốn chạy ra ngoài, theo phản ứng tự nhiên cô chạy về phía cửa, cô nào đâu để ý cánh cửa đã mở toang, lúc này Gaara ung dung bước vào cảm thấy thỏa mãi vì đã tóm được cô rồi.

Thế nhưng điều xảy ra sau đó chắc chắn cậu sẽ không bao giờ quên.

Chính cậu cũng bất ngờ khi tiếng nhạc ngừng, Gaara quá chìm đắm trong giai điệu quên luôn mình tới đây làm gì, trong cậu tràn ngập những tâm tư, tình cảm đúng như giải điệu ấy, cho tới khi tiếng nhạc ngưng cậu mới bừng tĩnh nhớ ra, cậu tới đây đâu phải vì có hứng nghe cô chơi nhạc đâu.

Chậm vài giây, Bỗng cậu giật mình sợ rằng cô đã rời đi, cậu lập tức quay nhìn vào trong. Cô vẫn còn ở đó, đang hoang mang cực độ.

- Cuối cùng cũng chịu lộ diện, để xem cô là ai dám ở đây giả thần giả quỷ. Cậu cười tự đắc quan sát phản ứng cô thêm chút nữa, đợi cô chạy ra ngoài cậu chỉ việc nhẹ nhàng tóm lấy.

Trong lúc hoảng loạn, cô đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, tay chân khuơ tùm lum, vậy là tay cô vung lên đánh trúng cây nén vẫn còn thiu thiu chưa tắt, nó gãy đôi một nữa nằm lăn lốc dưới sàn, còn một nữa bị bắn lên không trung trước khi đập vào bức tường rơi xuống. Tệ hại hơn, ngọn lửa nhỏ li ti đó vẫn chưa bị hủy diệt, nó gặp ngay vật bén lửa, nhờ sức gió, lập tức bùng lên.

Lúc này Hinata đã lao tới cửa, Cô kinh hãi thét lớn hơn khi trông thấy ngay cửa có người, trời đất mờ mịt cô chả nhìn rõ là người hay ma, chưa kể chiếc áo của cậu đang bốc cháy.

Ngửi thấy mùi khét lẹt, cậu hoảng hốt khi nhận ra cánh tay áo của cậu đang cháy, Gaara cuống quít tìm cách dập lửa trên tay mình. Trong khi đó Hinata hoảng loạn chả biết trời đất gì, vẫn lao về phía cậu theo điều kiện tự nhiên, cô chỉ kịp dừng lại khi chân dẫm phải nửa cây nến còn lại đang nằm dưới sàn, một đường trượt kéo dài, cô lao thẳng về phía cậu, Gaara đang cuống cuồng dập nữa, chợt trợn tròn đôi mắt vì chưa kịp phản ứng, đầu cô đập ngay vào ngực cậu, tốc độ kết hợp với sức mạnh của cú trượt khá lớn, khiến Gaara không giữ được thăng bằng, bị đẩy về phía sau, cả cơ thể đều bị đập khá mạnh vào khung cửa, kéo theo đó là đường dây điện kết nối với máy chiếu, rầm! chiếc máy ngã xuống sàn, vỡ ngay, hình ảnh trong gương cũng biến mất, chấn động khá lớn kia khiến cả hai ngã nhoài xuống sàn, cậu bất tỉnh nhân sự ngay lập tức, còn cô vì quá kinh hoàng cũng ngất đi, ngọn lửa tắt khi không khí đột nhiên bị bịt kín, cô nằm đè lên người cậu trong tư thế tương tự tai nạn lúc chiều, chỉ khác giờ này cả hai cùng chìm vào giấc chiêm bao.

Gaara tưởng rằng đêm nay sẽ tóm được ma nữ, ai ngờ cậu lại phải qua đêm ở phòng nhạc cùng ma nữ.

Cậu mất khá nhiều thời gian để điều tra về tin đồn tiếng dương cầm trong đêm, từ lúc cậu được nghe thấy nó. Vài ngày gần đây, Vào các giờ nghĩ, cậu thường lui tới căn tin, việc rất hiếm thấy ở các thành viên của hội, bởi hội thường tụ tập nghỉ ở phòng riêng của hội.

Sau nhiều nổ nực tránh gây sự chú ý lẫn xôn xao của trường, cậu cũng được đền đáp công sức bằng mấy thông tin có ích. Tin đồn trường học có ma nữ chỉ mới bắt nguồn cách đây một tháng, tức là từ khi năm học mới bắt đầu. Một số còn cho biết nó không xuất hiện thường xuyên, những người về muộn hoặc ở lại qua đêm ở trường đều cho hay, chỉ mỗi tối thứ hai với thứ tư trong tuần họ mới nghe thấy tiếng nhạc, mặc dù tò mò những biết đó là phòng bị nghiêm phong, cấm học sinh vào, do vụ cô gái tự tử nên chả ai dám bén mạng tới để xem, họ cho rằng là hồn ma cô ấy vẫn còn vương vấn nên đêm về, đánh đàn hù dọa người, chắc cô ấy có điều gì oan ức, còn thói quen thứ hai thứ tư thì chẳng ai có thể giải thích rõ ràng, có ý kiến cho rằng thứ hai là ngày cô ấy mất hay đại loại gì đó, rất nhiều, rất nhiều.

Sau khi sắp xếp lại các dự kiện, chắt lọc những điều có khả năng cao nhất. Cậu quyết định hôm nay, đứng tối thứ tư sẽ giăng bẫy, vậy nên cậu đã có mặt tại trường sau giờ học, dùng máy chiếu, chiếu hình một cô gái lên chiếc gương, rất đơn giản, cậu đặt trước mặt cô một tấm gương vừa đủ tầm nhìn, cuối phòng cậu đặt chiếc máy chiếu, chỉ cần cô xuất hiện, cậu sẽ nhấn vào bảng điều khiển, kích hoạt công tắc mở máy chiếu, mà cậu đã cầm sẵn trên tay, đứng nấp sau cánh cửa chờ đợi, ý định của cậu rất rõ ràng là hù dọa kẻ đã bày trò ma quỷ này một chút rồi mới ra tay tóm lấy.

Gaara đã lên kế hoạch rất tỉ mĩ, cậu sẽ nấp bên ngoài, phía sau cánh cửa nhìn vào quan sát, chỉ cần ma nữ xuất hiện cậu sẽ bật máy chiếu lên.

Thế nhưng, Trời giỏi trêu người, ai mà lường được cái cơ sự này. Cậu đã không tự làm chủ được bản thân, mặc cho nó hòa mình vào tiếng đàn, cậu say sưa tới mức tay nhấn vào nút mở máy chiếu lúc nào không hay. Thế là, giờ đây cậu đang rơi vào tình huống hay ho thế này đây. Nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, phía trên là thân hình nhỏ nhắn của cô, hơi thở nhẹ đều cô úp mặt xuống ngực cậu ngủ ngon lành.

Dường như cảm nhận được hơi ấm dễ chịu ấy, cho nên cậu cũng lười biếng chả buồn mở mắt.

Cứ thế ánh trăng chiếc soi vào phòng, chứng kiến cảnh tưởng hiếm có.

Tiếng hét của cô cũng chẳng gây sự chú ý của bác bảo vệ, vì tiếng ti vi quá lớn át đi những âm thanh khác. Hay do ý trời?

Kết cục đúng là không ai ngờ tới. Đêm nay họ có thể bình yên chìm vào giấc mộng đẹp, thế còn ngày mai? điều gì đang chờ đợi họ. Ngày mai, xin chào!

Những suy nghĩ tiêu cực giăng kín tâm trí cô.

Gác đi những tại nạn ngớ ngẫn kia, mối bận tâm duy nhất của cô lúc này là làm sao đối diện với mối nguy hiểm sắp sửa dáng xuống người mình. Tận sâu thâm tâm Hinata thật sự không muốn về nhà. Cảm giác thật ghê tởm khi nghĩ tới những con người tàn độc đó. Cô Chẳng biết điều kinh khủng gì đang chờ đợi khi cô xuất hiện trước mặt mụ. Nhưng chắc chắn nó ngoài sức chịu đựng của cô. Cô không dám mường tưởng hay nghĩ tới những điều mụ sẽ làm để trừng phạt cô. Mụ sẽ dùng roi da quất vào người cô? Hay căm phẫn hơn mụ sẽ nhốt cô rồi bỏ đói suốt nhiều ngày?

Thật sự cô hoảng sợ khi nghĩ tới điều ấy, ngồi trong lớp mà chân tay cô bồn chồn. Bứt rứt không yên mong sao thời gian có thể ngưng lại ngay lúc này mãi mãi, để điều ấy đừng xảy ra.

Lội ngược dòng hồi ức kinh hoàng, Hinata vẫn không dám tin sự việc này lại xảy ra lần nữa. Nhớ nhiều năm về trước, mùa đông lần thứ 12 của mình, hôm ấy là một ngày đông lạnh giá, cô tới thăm những đứa trẻ ở cô nhi viện, trời đêm khuya vắng vẻ, chưa kể trời đổ mưa dầm dề, để tránh gặp bất trắc cô đã qua đêm ở đó. Điều ấy chỉ xảy ra đúng một lần những cô sẽ chẳng bao giờ có thể quên được, hậu quả vượt xa đầu óc của một đứa trẻ con chưa hiểu hết chuyện đời, cái kết cuối cùng cô nhận cho việc qua đêm không báo trước, mụ ta nổi khùng khi vừa nhìn thấy cô bước vào nhà, lập tức cô bị cho mấy cái bạt tai, cảm giác đau ghê gớm, bàn tay mẫm mụ của mụ in hằn lên má cô. Mụ mắng nhiếc thậm tệ, nguyền rủa cô. Như thể lỗi cô gây ra lớn lắm, Chưa hết mụ còn ác độc hơn khi nhốt cô trong phòng suốt hai ngày không ăn không uống.

Mụ đỗ lỗi lý do mụ hành động như thế bởi mụ cho rằng do cô nên mụ không thể kí hợp đồng với đối tác, khiến công ty bị thiệt hại. Cô chẳng làm gì cả, rõ ràng chính mụ mới là người gây ra sai sót, mụ đã dậy trễ còn rời khỏi nhà mà không mang theo tài liệu về kế hoạch hợp tác. Vậy là hợp động chẳng kí được, mụ bị mấy cổ đông kia chỉ trích.

Thật mất mặt! và mụ trút giận sự ấm ức lên người cô.

Mụ cứ lầm bầm mãi cái điều vô lý hết sức, cô đã không ở nhà, nhận điện thoại khi mụ gọi về, vậy là Không ai mang tài liệu đến cho mụ, trong khi đó mụ để cho hai đứa con gái ham của mình thong thả đi chơi.

Tiết học cuối cùng vừa mới kết thúc tức thì, cô còn nán lại ở lớp một lúc mới rời đi. Dù nơm nớp lo sợ nhưng sau cùng cô vẫn phải can đảm trở về nhà. Cô cần phải chịu đựng vì tương lai sau này của cô. Hiện tại cô vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, còn 29 ngày nữa cô mới tròn 18 tuổi, xét theo luật phát mụ vẫn còn là người dám hộ của cô. Đúng như quyết định của tòa lúc cha cô mất, mụ sẽ chăm sóc và bảo hộ Hinata tới năm cô tròn 18 tuổi.

Trong thời gian đó, dù có bất kì chuyện gì xảy ra, đúng hay sai Hinata đều là người chịu thua thiệt, bởi dù cô có lên tiếng tố cáo mụ thì sau cũng cô vẫn chẳng làm được gì mụ. Còn chuốc thêm khổ sợ vào thận. Ai sẽ tin một đứa trẻ bị trầm cảm, nhìn đời bằng ánh mắt mất niềm tin. Còn mụ vừa có tiền vừa có thế, quen biết rộng rãi, chỉ cần một vài lời nói dối trắng trợn mụ lật ngược từ trắng sang đen.

Cho nên Hinata luôn cắn răng chịu đựng, chờ đợi tới một ngày cô nắm trong tay quyền lợi của chính cô. Ngày cô hiên ngang rời khỏi đó sống một cuộc sống mà cô mong muốn. Đến lúc ấy, mụ chẳng làm được gì cô nữa, tòa đã quyết định điều đó.

oOo

Với cảm giác bất an Hinata quyết định ghé về nhà trước khi tới bệnh viện. Chưa bao giờ cô thấy rụt rè khi đứng trước cửa nhà mình. Cô vẫn không dám đối diện với mụ, nếu không phải vì tương lai của mình có lẽ cô đã quay người bỏ đi. Nơi cô đến dù chưa định hình được, nhưng ít ra còn được tự tại.

Bầu trời trước mắt cô thật ảm đảm.

Hinata thở mạnh, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vô ích trống ngực cô gõ liên hồi, hồi hộp xen lẫn sự bồn chồn, cô nháo nhác dò xét xem liệu mụ có ở trong đó, chờ để tóm cô hay không?

Cảm thấy trong lòng cô độc. Cảm giác thật sự sợ hãi.

Hinata nhắm mắt lại và lấy hơi thật sâu, cố nghĩ tới những điều hạnh phúc trước kia, sẽ giúp cô thêm can đảm. Cô nghĩ về mẹ cô, sao lại bỏ cô mà đi sớm như thế? cô nghĩ cuộc sống của mình sẽ ra sao sau ngày hôm nay. Cô nghĩ tơi cuộc sống mình đã trãi qua, đến việc cô luôn bị đối xử như nào, chẳng ai thấu hiểu ra sao.. và những điều diễn ra không theo nguyện ước của cô. Tất cả như đang nhấn chìm cô xuống hố đen của sự hoảng sợ.

Rồi Cô nghĩ tới điều kì diệu sẽ xảy ra, ai đó sẽ giúp cô thoát khỏi kiếp nạn này. Nhưng khi cô mở mắt ra, không có gì xảy ra cả. Chỉ có cánh cửa sắt đứng sững sờ trước mặt như đang trêu đùa sự sợ hại tới đáng thương của cô.

Bỗng có chiếc xe vừa chạy ngang qua khiến cô giật mình. Có tiếng gì đó kêu răng rắc phát ra từ trong đó. Dù nó là gì thì sức chịu đυ.ng của cô cũng đủ rồi.

Cô bước vào trong đứng đối diện nhìn đăm đăm cửa nhà một hồi lâu. Trước khi hít một hơi thật sâu và với tay lên núm cửa rồi đẩy vào. Không rõ cái núm cửa ấm hay bàn tay cô lạnh ngắt nữa.

Ngay lập tức tiếng quát của mụ vang lên: - Đồ trời đánh! mày còn dám vác mặt về đây à?

Hinata vừa hay né kịp, khi mụ ném cuốn tạp chí vào mặt cô. Nó bay qua người cô, và đập vào cánh cửa khi cô vừa đóng nó. Cô đứng ngây ra quay nhìn mụ, bà ta ngồi đó, trên chiếc sofa cao cấp, vẻ mặt tức giận. Trừng trừng nhìn khắp người cô dò xét với điệu bộ kinh miệt. Ngồi kế bên mụ là con gái lớn, Karin nhìn cô cười đắc chí như thể việc cô bị mẹ ả tra tấn là niềm thích thú với ả. Hinata kịp để ý thấy cánh phải của ả được băng bó rất cẩn thận, giống như ả đã bị thương, là vờ vịt hay thật thì cô cũng chẳng có tâm trạng mà quan tâm hay tỏ ý xót thương cho ả, bởi lúc này người cần sự thương xót chính là cô.

- Mày đã làm hỏng ngày hôm nay của tao rồi đó. Điều chết tiệt gì đã xảy ra với mày thế. Mày còn dám vác mặt về đây khi hành xử kiểu đó sao?

Biết cô chỉ có thể im lặng không dám phản bác, mụ làm tới, bỗng mụ đứng phắt dậy, Trước khi Hinata kịp phản ứng, mụ ta đã xông tới - móng tay chìa ra, nhắm vào mặt cô mà lao vào. Mụ nắm lấy tóc cô giật liên tục, cảm tưởng như chỗ da đầu ấy vừa bị tróc ra một mảng lớn. Cảm giác đau đớn đến quá đột ngột cô còn chưa kịp cảm nhận.

Karia vội vàng chạy tới kéo mụ ra giọng nài nĩ.

- Mẹ bình tĩnh đi! đừng làm thế, có gì từ từ nói chuyện. Ả nói nhìn cô chế diệu, nụ cười chưa bao giờ chiếm cảm tình của bất kì ai nợ rộ một cách trắng trợn, gian xao mà Hinata chưa từng nhìn thấy.

Rõ ràng hai mẹ còn nhà mụ đang diễn kịch.

Nghe con gái nói, mụ thả hai tay khỏi tóc cô, chỉnh lại chiếc áo xốc lên cao khi cố sức đè cô xuống để hành hạ, mặc dù cô chẳng có bất kì phản kháng nào, nhưng mụ vẫn làm như cô đang chống đối mụ và hành xử rất nhiệt tình để đáp lại.

Karin dịu mẹ quay lại chiếc ghế, mụ ngồi xuống thở hổn hển, đuối sức lắm sao? hành hạ cô khiến mụ mệt sức như vậy sao còn hạnh hạ làm gì, rõ là tâm can rắn độc.

Dù đầu cô đau nhức, thế nhưng tuyệt nhiên cô không đưa tay chạm lên chỗ đau, mắt hướng thẳng nhìn bà ta mong một lời giải thích.

- Cháu xin lỗi, qua đêm mà không báo trước với dì. Bàn tay run run cô đưa lên làm dấu chỉ tay. Cơn choáng váng vẫn lởn vởn trong cô.

- Xin lỗi! - Mụ gằn giọng, kéo dài hai từ đó nghe thật nhói tai. - Mày xin lỗi là xong hả? Nhìn xem mày đã gây ra điều gì với bàn tay ngọc ngà của Karin.

Mụ nói chộp lấy bàn tay mà ả đang đưa cao ngắm nghía, một tác phẩm hóa trang hoàn hảo của mụ.

Vờ diễn theo Karin rít lên, nhăn mặt tỏ ra đau đớn.

- Mẹ nhẹ thôi, đau.

- Con đau à? ngoan cho mẹ xin lỗi. Mụ quay qua dỗ dành miệng thổi nhè nhẹ bàn tay ả.

Nhìn chỉ muốn nôn, mà chuyện tay ả bị thương can hệ gì tới cô chứ. Hai mẹ con mụ lờ cô một lúc rồi quay lại nhìn cô. Hinata ngay tức khắc đưa tay ra dấu trước khi mụ tiếp tục nanh nọc cô.

- Con không hiểu dì đang nói gì? Karin bị thương đâu phải do con.

Nhìn cô khuơ tay nói chuyện khiến hai mẹ con mụ phát mệt, càng nổi cáu hơn.

- Còn chống chế được sao? Mụ chồm dậy khỏi ghế, đứng ngay đó, gào lên, chỉ tay thẳng mặt cô buộc tội. - Tất cả là do mày đấy nghe rõ chưa, nếu như mày có mặt ở nhà chuẩn bị bữa sáng thì con tao đâu bị bỏng khi cố dùng bếp để nấu bữa sáng chứ?

Gì cơ? lý do gì đây, buộc tội cô chỉ vì điều dở hơi đó. Bà ta đang cố ép cô nhận tôi bất chấp việc sỉ vạ tài năng kém cõi của con gái mụ.

Hinata sững sờ trước lời cáo buộc chẳng có một tý trọng lượng thuyết phục nào cả, quan tòa liệu có đứng về phía cô.

- Tay của cô ấy thế nào? có nghiêm trọng không?

Hinata cố gắng không tỏ ra kinh ngạc trước lý luận cao siêu của mụ, cô nhẹ nhàng lách sang chuyện khác, hi vọng mụ thôi ngay, cũng mong điều gì đó tác động trong tâm trí để mụ trở nên rộng lượng hơn một chút. Mặc dù bản thân mụ chả có tí rộng lượng nào.

- Đừng vờ vịt, nghe thật kỉnh tởm, như thể lỗi ấy chẳng phải do mày. Nhìn cho kĩ hộ tao, mày chẳng phải thiên thần hay thiên sức mang lại hòa bình hay tinh yêu đâu. - Mụ lại dùng những lời nói cay nghiệt đó sỉ vả cô.

Hinata im lặng.

- Nói tao nghe, mày đã ở đâu suốt đêm hôm qua thế? Mụ hỏi muốn dồn cô tới bờ vực của sự khổ sợ, ý đồ của mụ lộ rõ mồm một, rõ ràng đang muốn kiếm thêm vài cái cớ để mà hành hạ cô cho thỏa mãn.

- Chắc nó trốn đâu đó khóc vì không ai thương tình mua cho nó một bao diêm. Karin chêm vô, ả đứng dậy khoanh hai tay nhìn cô cười hạ dạ.

Cô nhìn hai mẹ con mụ, vẫn im lặng nhẫn nhịn.

Thật kì lạ sao mụ còn chưa ra tay, chiếc roi da không thấy để trên bàn.

- Nói đi, sao không trả lời. Ả thách đố cô phản bác lại lời ả.

- Hay là? đừng nói mày qua đêm với đàn ông?

Bỗng ả thốt lên, mắt cô mở lớn hơn, sắc mắt theo đó cũng thay đổi, như thể lời nói của là đúng vậy. Sự thật đúng là thế mà cũng không đúng hoàn toàn, đó chỉ là tai nạn.

Nhìn phản ứng của cô, hai mẹ con mụ cảm thấy nghi ngờ.

- Gì đây? mẹ xem thái độ của nó kìa? Ả thốt lên có chút ngạc nhiên.

- Con tao nói đúng tim đen của mày, đúng không? - Cô im lặng và mụ tiếp lời: - Thật không ngờ đấy, ngự như mày cũng có trai để ý. Nghe mới nực cười làm sao? Đứa nào ngu mới để mắt tới mày, nhìn xem vết chàm đẹp thế kia cơ mà. Mà mày cũng đâu phải dạng vừa, dụ dộ được đàn ông cơ mà, mẹ mày dạy dỗ mày khéo thật!

Hai mẹ con mụ cười lớn khi trông thái độ biến sắc của cô. Hai bàn tay cô run rẩy. Tiếng cười ghê rợn ấy như muốn xé nát sự nhẫn nhịn bấy lâu của cô.

Như hàng vạn mũi kim vừa đâm vào tim cô, mụ đang sỉ nhục mẹ cô.

không chịu đựng được nữa trước giọng điệu nanh nọc của mụ ta, mụ luôn cáu bẳn với cô, và tối nay mụ đã nâng cao tầm cay độc của mụ lên một tầng cao mới.

Cô muốn lao lên cào cáu hai khuôn mặt kia, nhưng dặn lòng phải nhẫn nhịn, dù cô có làm gì thì yếu thế vẫn là cô. Phải chăng cô quá nhu nhược? Không cô chỉ vì tương lai tương sáng và hạnh phúc sau này của cô thôi.

Mọi thứ đều có thể nhẫn nhịn, và cũng thể tha thứ.

Hinata quyết định tự dành cho mình một liều thuốc an thần. Cố làm lơ, cô tiến vào trong, đi ngang qua hai con người kia, đi thẳng lên lầu.

- Tao đang nói chuyện sao mày dám bỏ đi. Mụ tức tối vì chẳng làm cô nổi giận, mụ thực sự muốn bức cô phải phản kháng mụ, để mụ có cơ hội lật ngược lại tình thế, dối trá trước tòa rằng cô đã nhiều lần có ý xúc phạm, thậm chí tấn công mụ khi mụ cố gắng tiếp cận và chăm sóc cô.

Phải cái thỏa thuận chết tiệt mà tòa đưa ra khi cha cô mất, đó là cô phải sống với mụ cho tới khi đủ tuổi trưởng thành, hơn hết trong thời gian ấy, cô không được gây chuyện hay bất kì thương tích nào cho mụ cũng như hai đứa con của mụ. Sở dĩ cái quyết định đó được đưa ra bởi, có lần cô đã bùng nổ cơn tức giận, cắn lỗ tai bên trái của mụ gần như sắp rời khỏi đầu, mụ đã phải tốn khá nhiều thời gian tiền bạc để có lại một chiếc tai hoàn toàn bình thường.

Chính vì điều đó mà mụ đã yêu cầu tòa chấp nhận mong muốn của mụ, buộc Hinata phải ngoan ngoãn không chống đối mụ cho tới khi cô tròn 18, đủ tuổi trưởng thành để sống tư lập và chịu trách nhiệm trước pháp luật. Đổi lại mụ sẽ giả vờ làm người mẹ tự tế chăm lo cho cô.

Than ôi! mụ mới tự tế làm sao.

Lúc đó chẳng ai tin cô, chẳng ai hỏi xem tại sao cô lại cắn mụ, họ chỉ nghe lời nói dối đáng căm phẫn của mụ. Rằng cô vì không thích mụ nên luôn phá phách, tỏ rõ thái độ không hài lòng, thậm chí có ý gây thương tích cho mụ kể cả tinh thần lẫn thể chất.

Mụ đã thành công biến cô thành công cụ để mụ khống chế, nhưng sắp tới đây thời hạn sẽ hết, và mụ đã lo sợ cô có một cuộc sống tốt hơn. Nên trước khi điều đó xảy đến mụ đã bày nhiều cách hãm hại cô, buộc cô vi phạm cái quy ước đáng nguyền rủa ấy, mụ sẽ có đầy đủ chứng cớ để cô không thể thoát khỏi tay mụ.

Nhưng dù có làm gì, thì cô vẫn chịu đựng, cắn răng nhẫn nhin, chính vì điều đó mụ càng muốn bức bách cô hơn. Nhân cơ hội cô không về nhà mụ đã bày ra trò này để hại cô, tay con mụ chưa tới mức bị bỏng, nhưng khi nghe tiếng kêu la của Karin dưới bếp, mụ vội chạy xuống khi hay tin cô không về nhà mụ đã nảy ra ý tưởng nhảm hiểm này để chơi với cô.

Nào ngờ mụ thất bại trước sự tỉnh táo đáng khâm phục, đáng tự hào của cô, Hinata thậm chí đã buộc mình trở nên bất hiếu khi mụ dám cả gan mắng mẹ cô.

Cô biết mụ đang tìm cớ để tiếp tục mắng mỏ mình, cô nghĩ đây là cơ hội tốt để trêu đùa và bởn cợt mụ ta. Cho nên cô vẫn im lặng bỏ đi. Mụ tức tối, lập tức chặn đầu cô lại.

- Mày đúng là cứng đầu, đừng mong rằng có thể thoát khỏi đây, tao sẽ không để cho mày toại nguyện đâu. Mày phải sống ở đây đến suốt đời chịu sự hành hạ và sai khiến của tao. Mày nghe rõ chưa.

Cô vẫn làm lơ, lách người qua mụ, có giỏi mụ đánh cô đi, làm gì cũng được. Cô không thấy mình dũng cảm hơn mỗi lần mụ nanh nọc cô.

- Mẹ kiếp! đáng lí ra lúc đó tao nên để mày đi cùng mẹ mày sang thế giới bên kia.

Mụ thốt lên, nhấn mạnh từng câu chữ, mụ cố tình hay vô ý thú nhận tội lỗi của mình cho cô nghe.

Hinata nhìn mụ không rời, thái độ sững sờ. Mụ vừa mới nói cái gì vậy?

Mụ nói tiếp, phải, chính tao đã gián tiếp trong cái chết của mẹ mày, đáng lí ra tao nên đưa mày theo bà ta mới phải, mày sẽ phải cảm ơn tao, có đúng thế không? vẫn chưa muộn nhỉ? để tao giúp mày đi gặp mẹ mày nhé!

Hinata có thể thấy sự nanh nọc trong đôi mắt tối đen của mụ ta. Chưa bao giờ cô thấy mụ ta giận dữ đến nhường này. Ánh mắt mụ ta như một sát thủ.

Lần này mụ xông tới cô bằng cả hai tay giơ ra trước mặt, nhằm vào cổ cô mà xông tới. Trước khi Hinata kịp phản ứng cô đã bị bà ta bóp cổ. Chặt cứng.

Hinata cố vùng vẫy để thở, nhưng mụ đã kẹp cứng như gọng kìm. Như thể mụ đang cố gắng gϊếŧ cô vậy.

Karin hoảng hốt chạy tới can ngăn mụ ta, trò đùa đã đi quá xa, mụ không còn làm chủ được hành động nữa, cứ như có con quỷ đang chi phối mụ.

- Mẹ, mẹ dừng lại đi, xảy ra án mạng đấy.

Phải khó khăn lắm, Karin mới kéo được mụ ra khỏi cô.

- Đừng có cạn mẹ, nhìn nó là ngứa mặt.

- Mẹ đừng tức giận không tốt cho sức khỏe, nếu mẹ không vừa mắt con có cách làm cho cô ta lần sau không dám cãi lời mẹ nữa.

Karin giọng xoa dịu đồng thời cũng xúi dục mụ, mụ quay qua nhìn con, vẻ háo hức muốn xem con gái mụ xử trí cô thế nào.

Trong khi Hinata còn đang cố gắng hô hấp, Karin đi xuống bếp, lúc sau quay lại trên tay cầm chiếc kéo, lăm le ngay trước mặt cô.

Hinata đang ngồi bệt dưới đất bỗng choàng đứng lên, cảm nhận được điều gì sắp xảy ra, cô vô thức xoay đầu định bỏ chạy, nhưng mụ đã tóm chặt cô. Mụ nhìn con gái vẻ hài lòng.

Trong khi mụ giữ chặt cô, Karin dần dà tiến tới, vẻ hăm hở như trêu ngươi cô.

- Mày nghĩ sao nếu tao cắt đi mái tóc đẹp đẽ này? ôi! tao không dám mường tượng ra cái vết chàm xấu xí của mày được trưng ra cho thiên hạ thấy, lúc đó mày chẳng thế gặp được ai, vậy thì mày phải ngoan ngoãn chôn mình trong căn nhà này mãi mãi, có đúng không?

Karin vừa nói, vừa thô bạo túm lấy một mớ tóc của cô, chiếc kéo được áp sát vào tóc.

Hinata lắc đầu chống cự. Ả cười khoái chí, vừa định nhấn xuống một đường cắt, thì bất ngờ cánh cửa phòng của mụ mở ra. Hai mẹ con thất thế liền nhanh chóng buông cô ra, Karin thu chiếc kéo ra sau lưng, miệng tươi cười chào người đàn ông vừa mới bước ra.

- Anh dậy rồi sao? Mụ nũng nịu, rồi vội chạy tới bên cạnh, choàng tay người đàn ông kia.

Ông ta đáp lại mụ cũng bằng cái choàng tay tình tứ.

Đoạn ông ta quay nhìn hỏi, khi thấy sự xuất hiện của cô.

- Ai vậy? ông ta nhìn chằm chằm cô, một tia nhìn xuýt xoa đầy khéo léo khi chiêm ngượng cơ thể cân đối của Hinata, mặc dù không nhìn rõ được mặt, do mái tóc rối bù của cô vẫn chưa được chỉnh lại, gã vẫn thấy được vẻ đẹp của cô.

- À, nó là cháu gái em đó mà. Mụ nói, rồi quay nhìn cô. - Còn không mau chào dượng đi.

Hinata vẫn chưa hết bàng hoàng, chẳng rõ ràng được điều gì, gật đầu nhẹ thay vì muốn nói.

- Ở đây không có chuyện của hai đứa, mau về phòng đi. Mụ đuổi khéo cả hai. Chỉ chờ có thể Hinata leo nhanh lên lầu, trước khi cô biến mất mụ nói vọng theo.

- Hinata! đem đồ ra phơi đi.

Cô trở lại phòng, vẫn chưa thể bình tâm, đóng vội cánh cửa, cô trượt lưng xuống, cố kìm chế để không bật thành tiếng khóc.

Bỗng tiếng chuông điện thoại rung lên, phải đổ chuông lần thứ ba cô mới bắt máy. Tin nhắn của viện trưởng. Chắc là chưa thấy cô tới nên hắn hối thúc bà ấy đây.

Cô lập tức gửi một tin nhắn tới cho viện trưởng, nói rằng có thể hôm nay cô không tới được. Xong xuôi, cô ý thức được trở lại, cô cần phải hoàn thành việc mụ dao cho nếu không lại có chuyện.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, cô nghĩ cần phải cảm ơn người đàn ông kia một tiếng, chính ông ta đã ra tay cứu giúp cô đúng lúc, nếu không chiếc mặt nạ của cô sẽ không còn.

Đứng lên, rời khỏi phòng cô bắt tay vào việc ngay, như thể những chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại, là do cô đã quen với những điều ấy, khả năng là cô đã trở nên miễn dịch luôn rồi.

oOo

Một lúc sau đó.

Trong lúc cô đang đứng trong phòng giặt ủi chật chội và gấp quần áo. Thì gã xuất hiện ở cửa, điệu bộ lén lút, chăm chăm nhìn cô. Gã ta cúi người xuống và vớ lấy bộ đồ lót cô đang cho vào móc. Hinata cảm giác hai má nóng bừng trong sự ngượng ngừng kèm theo sự tức giận. Gã giơ lên cười hềnh hệch.

- Trông hợp với em lắm, nó mới quyến rũ làm sao? gã nói điệu bộ nhởn nhơ.

Cô lập tức giật nó lại từ tay gã thái độ dứt khoát, ánh mắt trừng lên như một lời cảnh cáo.

Dù tức giận nhưng cô vẫn im lặng, vậy mà cô đã nghĩ gã là người tốt cơ đấy, xem ra cô đã lầm, mà cũng đúng người như mụ sao có thể kết thân được với ai tự tế hơn mụ chứ, lợi dụng nhau cả thôi. Gã vẫn đứng đó buông mấy câu quấy rối ghê tởm. Hinata cố gắng làm nhanh hơn để mau chóng bước ra khỏi đây.

Cô đã nghĩ rằng nếu lờ đi và ráng chịu một chút, chắc gã sẽ dừng lại. Nào ngờ gã vẫn tiếp tục và làm tới hơn. Gã bước gần thêm chút nữa đến chỗ cô, gần sát, rồi lảm nhảm mấy lời gợϊ ȶìиᏂ muốn ói bên tai cô. Trống ngực đập thình thịch, linh tính mách bào điều chẳng lành.

- Ta nghĩ tới lúc chúng ta cần hiểu nhau hơn rồi đấy.

Trên người gã bốc ra mùi nước hoa rẻ tiền hôi hám. Gã nói trong khi bàn tay dơ bẩn đang sờ mó vòng ba của cô. Thoáng rùng mình, Hinata vẫn không trả lời, Khi vừa phơi xong chiếc áo cuối cùng. Cô vôi quay người bước ra ngoài.

Gã tức giận khi cô cố tình tránh né cũng như phớt lờ mình.

- Đây là cách mày cư xử với bạn dì mày đấy hả? Xem ra tao nên giúp dì mày chỉnh đốn lại.

Giọng gã đay nghiến, rồi chụp ngay cánh tay của cô. Cô kịp thời giật lại, Trong nỗi hoảng loạn cô lách người qua gã ta để thoát ra khỏi căn phòng chật hẹp, những gã đã chặn đường thoát của cô, túm lấy cô một cách thô bạo và đẩy mạnh cô áp vào tường.

Lần này cô không thế thoát được, dù đã ra sức vùng vẩy.

Cô ước gì mình có thể hét lên, gã đưa bàn tay bẩn thịu chạm vào khuôn mặt cô, vén lỏn tóc đặt sau vành tai để lộ cái bớt xấu xí kìa.

- Ồ trời! gã thốt lên khi nhìn thấy vét chàm trên má cô. - trông thật xấu xí, nhưng không sao, bù lại thân hình của em rất nóng bỏng. - gã nói bằng giọng ghê tởm, hít vào mùi hương nơi tóc cô, gã dùng tay cởi bỏ thắt lưng, một tay ghì chặt hai tay cô lên tường.

- Chúa ơi! Con không xứng đáng bị như vậy, con không xứng. Cô thì thầm cầu nguyện.

Rồi sau đó ý thức được điều khủng khϊếp đang xảy đến với mình, bỗng dưng cơn giận dữ trong cô bùng cháy. Khi gã đã làm xong việc của mình, gã áp sát khuôn mặt xấu xa, nham hiểm vào người cô, cô đứng yên vờ như bỏ cuộc, gã nghĩ thế nên lơ là hơn, và rồi khi gã còn chưa kịp để cái miệng hôi thối ấy chạm vào da cô. Hinata bật đầu gối lên cao, đúng vào bụng gã. Cú đá bất ngờ khiến gã thả lỏng tay cô, không dừng lại ở đó, nhân lúc gã đang dùng tay ôm bụng, cô đá ngay vào cẳng chân gã, và sau đó là háng. Mặc dù gã to con hơn cô, nhưng vẫn bị cú đá của cô làm cho tổn thương nghiêm trọng. Thấy gã đang phòng bị, không chút do dự, cô chớp lấy cơ hội bỏ chạy ra ngoài.

Gã hoảng hốt sợ hành vị của mình bị bại lộ, quên đi cơn đâu, luống cuống đuổi theo, vừa chạy gã vừa kéo quần lên, điệu bộ thật là khó coi.

Hinata lao vội xuống những bậc thang, cô chạy cật lực, vòng theo đường xoắn ốc, câu thang đã lâu năm nên tiếng ọp ẹp cất lên mỗi khi cô giậm chân xuống. Khi cô xoay người qua ở đoạn cua, gã tóm được tay cô, kéo người cô quay nhìn đối diện gã.

- Xem mày còn chạy được nữa không?

gã trợn mày nhìn cô đe dọa, biết cô chẳng thể nào nói chuyện nên gã yên chí rằng lần này cô sẽ chẳng thoát được.

Hinata vẫn không từ bỏ, cô vùng vẩy quyết liệt, bàn tay kia đưa lên, cô gỡ bỏ những ngón tày sần xù mập mạp của gã đang siết chặt cổ tay mình, gã vẫn còn hứng chơi đùa với cô, cho tới theo sự tự nhiên, khi Hinata bước hụt chân xuống bậc thang, vì bị bất ngờ gã thả lỏng tay cô, vậy là điều gì đến phải đến, Hinata ngã người ngửa về phía sau, lăn liên tục từ trên lầu hai và dừng lại khi đầu đập phải bậc cửa ở lầu một, gần ngay phòng của mụ.

Tiếng động hướng sự chú ý của mụ, Tsunade mở cửa phòng, mắt mụ ta mở to hết cỡ, hoảng hốt khi thấy Hinata nằm sõng soài trên sàn nhà, bất động, máu rỉ ra ở một bên trán cô, tạo thành vũng nhỏ trên sàn. Cô đã bất tĩnh, nằm ngửa lên, người lạnh ngắt.

Phải chăng cô đã chết?

Sasuke ngồi tựa lưng vào thành gường, mắt vẫn hướng ra cửa sổ, tiếng chuông nhà thờ đã kết thúc từ lâu rồi, nhưng Hinata vẫn chưa tới. Hắn nghĩ vu vơ, không biết liệu rằng có phải do sự việc hôm qua nên cô muốn tránh né hắn.

Cảm giác không tìm ra câu trả lời khiến tâm can hắn đảo lộn, chưa bao giờ hắn như thế này, rốt cuộc là tại sao? Hắn đã ngồi như thế gần hai tiếng đồng hồ, biết bao nhiêu người ra vô phòng hắn, nhưng cô thì mãi chưa xuất hiện. Hắn thấy lòng nôn nao lắm, có chút bất an vô cớ. Tự hỏi hay là cô đã xảy ra chuyện gì?

Bỗng cánh cửa mở ra lần nữa, hắn lại hi vọng chính là cô, nhưng ngay sau đó cảm giác hụt hẩng lại trỗi dậy kéo theo một sự lo sợ không xác định.

Hôm nay, Hinata không thể tới.

oOo

Vẫn như mọi khi Gaara ngồi giải quyết công việc đúng tại vị trí của mình, dù cố gắng tập trung hết mức nhưng những chuyện đã xảy ra chi phối hoàn toàn tâm trí cậu. Mắt chăm chú xem tập hồ sơ còn đầu óc lại đang cố vẻ ra chân dung người con gái ấy. Bỗng có cái gì nhơn nhớt rơi xuống từ mũi cậu. Nó chạm vào trang giấy trắng rồi lan ra, một màu đỏ thẫm.

Là máu, Gaara vô thức đưa tay lên mũi mình, cậu đang chạy máu mũi.

- Gaara! cậu sao thế? chạy máu rồi kìa. Bỗng tiếng Naruto kêu gọi sự chú ý của mọi người về phía cậu.

Naruto đã nhồm người dậy, định rời khỏi bàn tới chỗ cậu xem sao, thế nhưng Gaara đã đứng dậy, một tay bịt chặt mũi, miệng thều thào nói.

- Tớ ổn, không sao đâu, tớ ra ngoài một chút.

Hết thảy nhìn theo cậu vẻ quan tâm, lo lắng. Không ai biết cậu đang có chuyện gì, chẳng qua chỉ là nghi ngờ nhưng không dám trực tiếp tra hỏi.

Đứng trước gương, lau sạch vết máu, cậu chạm vào chỗ đó, nơi cú đánh vẫn còn dư âm, cảm giác nhức nhối vẫn còn. Khiến cậu khó lòng mà quên đi chủ nhân của nó. Xoa nhẹ bàn tay cho bớt đi cảm giác đau rát, bỗng một cảm giác kì lạ kéo tới, ruột gan cậu tự dưng nóng lên, cảm giác thật kì lạ, cứ như ai đó đang cố nhắn gửi với cậu điều gì đó.

Chợt hình ảnh mờ hồ của cô xuất hiện trong tiềm thức của cậu.

oOo