Ám Vệ Công Lược

Chương 11

Giờ Hợi đến giờ Dần đêm nay dài tới kỳ lạ. Tư Đồ Nhã dựa vào giường, ám vệ Cửu ngồi bên cạnh. Bóng hai người hắt lên tường, lung linh nhờ ánh nến. Tư Đồ Nhã vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời. Giọng điệu y khi nãy chỉ như ấm áp bông đùa, nhưng càng im lặng lâu lại càng giống thật… Bầu không khí căng thẳng.

Ám vệ Cửu né tránh chạm mắt với Tư Đồ Nhã, chăm chú nhìn ra cửa sổ, nhận lời, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Tư Đồ Nhã không trả lời. Ám vệ Cửu lại ngồi một lát, ngước mặt nhìn lên — Tư Đồ Nhã đã dựa vào giường ngủ, khoanh tay thành tư thế tự sinh tự diệt, ánh lửa hắt vào mí mắt, tôn lên khuôn mặt mỏi mệt âm trầm, vô tri vô giác.

Quả nhiên là nói đùa. Ám vệ Cửu nhẹ chân bước tới bên cửa, vận nội công nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đám người Vân Nhạn tiêu cục vẫn ở xa, với nhĩ lực của hắn, chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa loáng thoáng. Lách người ra ngoài mới phát hiện mấy thi thể bị dây đàn ghim vào cửa, đao chín vòng gắn tua đỏ bị quăng đầy đất, tuyết trắng đã phủ bên trên. Đêm nay không ít người thiệt mạng. Ám vệ Bát cũng bị thương, đang phanh áo ngồi dưới đèn l*иg, nhờ ám vệ Nhất rút nút dây đàn ra.

Lúc này hai ám vệ đều muốn đứng dậy nói chuyện. Ám vệ Cửu ra hiệu im lặng, ngồi xuống xem xét thương thế của ám vệ Bát, lại thuận tay cầm kim sang dược

(thuốc bôi dành cho vết thương do đao kiếm)

trong hòm thuốc bên cạnh ra. Ám vệ Nhất biến sắc, giơ tay chỉ sương phòng. Ám vệ Cửu khoát tay, đến nhà bếp sau sân nấu một ấm nước rồi trở về phòng, đóng chặt cửa.

Tư Đồ Nhã vẫn đang ngủ, vẻ mặt dịu dàng nhu mì khiến người ta cứ muốn thân cận. Ám vệ Cửu vắt khăn nóng, thay y lau vết máu, khi nãy y dùng tay trái quá nhiều, máu đã ướt sũng nửa bên ngực, lau hết máu mới lộ ra màu da thật, như ngọc quý vừa được mài giũa, chạm tay vào còn thấy lành lạnh.

Có ít máu lau không sạch, ám vệ Cửu ngập ngừng lau lại, phát hiện da thịt mịn màng chỗ này căng lại, hô hấp của Tư Đồ Nhã cũng không đều đều như trước, giống đang cố nhịn cười. Ám vệ Cửu chợt ngừng lại, chỉ cảm thấy máu nóng cả người im lặng dồn lên mặt — Đó là giả bộ ngủ. Hắn vẫn giữ bổn phận, vờ như không biết, lặng lẽ dùng lụa trắng sạch sẽ băng bó vết thương cho Tư Đồ Nhã, sau đó ôm lấy Quý Tiện Vân bị quăng trên đất, đặt xuống bên cạnh Tư Đồ Nhã, đắp chăn cẩn thận, rồi yên lặng thu dọn đồ đạc rời đi.

“Ngươi quên đao của ngươi kìa.” Sau lưng đột nhiên có người nói.

Ám vệ Cửu quay lại, trông thấy Tư Đồ Nhã cầm mũi đao cong của hắn, chuôi đao hướng về phía hắn, quả đúng là người khiêm nhường. “Thuộc hạ sơ ý.” Hắn cầm chuôi đao, Tư Đồ Nhã không buông tay. Duy trì tư thế này.

Tư Đồ Nhã rướn người, khẽ hôn lên lưỡi đao bóng loáng. Thản nhiên, cứ như vậy.

Nụ hôn đặt lên vết rạn trên lưỡi đao, ám vệ Cửu cầm đao không dám nhúc nhích… Giống như toàn thân cũng được hôn lên. Có chút nguy hiểm, mất tự nhiên, quái dị, mà cực kỳ nóng bỏng.

Giờ Dần, gà trong trấn nhỏ gáy lên không ngừng, bầu trời xanh thẫm bắt đầu sáng lên mờ ảo. Vân Nhạn tiêu cục da mặt dày, gõ cửa hỏi Tư Đồ Nhị công tử, Thiếu tiêu đầu ra sao rồi. Phút chốc cánh cửa mở ra, người mở cửa chính là Thiếu tiêu đầu Quý Tiện Vân.

Đám tiêu sư như gặp quỷ sống, Thiếu tiêu đầu đêm qua còn không thể động đậy, lúc này đã sinh khí dồi dào, sáng lạn khỏe khoắn. Mọi người kinh ngạc mừng rỡ, sôi nổi sờ sờ vỗ vỗ Quý Tiện Vân, Quý Tiện Vân nhịn đau cười nói, “Xong chưa? Vào thanh lâu không sờ tình nhân, lại hăm hở đi sờ đại lão gia làm gì?”

“Thiếu tiêu đầu!” Đám tiêu sư mừng đến rưng rưng, hận không thể xông lên ôm thành một đống, nhưng ngại thương thế của Quý Tiện Vân nên bỏ ý định, ân cần hỏi han, “Thiếu tiêu đầu không biết tối qua hung hiểm thế nào đâu! Chẳng biết ác quỷ từ đâu tới, kẻ nào cũng áo đỏ mặt vàng, phóng đến đây chém gϊếŧ!”

Quý Tiện Vân nhớ đến Tư Đồ Nhã tối qua, thầm nghĩ các kiểu tai họa đều vì nhận áp tải đồ vật của Thục vương. Nhưng huynh trưởng nhà mình xưa nay thân thiết với Thục vương, vì thế không đề cập tới, hạ giọng hỏi, “Bao nhiêu huynh đệ bị thương?” Tiêu sư oán hận báo cáo thương vong. Quý Tiện Vân tức khắc ra quyết định, người bị thương bồi dưỡng thế nào, người chết an táng ra sao. Lại thật lòng thấy có lỗi với gia thất của người đã chết, xấu hổ nói, “Các ngươi tốt với ta như vậy, ta thật không biết báo đáp các ngươi thế nào.”

“Thiếu tiêu đầu đừng nghĩ thế, người một nhà đừng nói như hai nhà!” “Thiếu tiêu đầu bình an vô sự là tốt rồi!” Thái độ của đám tiêu sư với Quý Tiện Vân khác hẳn với Quý Nhạn Tê, như thể Quý Tiện Vân mới là gia chủ tiêu cục, so với sự nhiệt tình thẳng thắn không kiêng kị này, cung kính với Quý Nhạn Tê khi trước chỉ như một kiểu bài xích và bất mãn trong vô thức.

Ba ám vệ nằm trên mái hiên nghe, họ nghe hết tất cả, để tránh Minh chủ hỏi lại không biết. Rút ra kết luận rằng, Vân Nhạn tiêu cục phấn chấn nhiệt tình, gia chủ Quý Nhạn Tê nham hiểm, Quý Tiện Vân thật thà, đám tiêu sư nuông chiều Thiếu tiêu đầu Quý Tiện Vân vô cùng.

Chẳng mấy chốc, Hàn Mị và Quý Nhạn Tê cùng đến. Hàn Mị thoạt nhìn sáng láng thoải mái, Quý Nhạn Tê chân nam đá chân xiêu, tựa hồ ngủ không ngon, sắc mặt rất tệ. Hàn Mị thấy đống đổ nát trên nền đất thì khá kinh ngạc, như thể không hề hay biết trận ác chiến đêm qua. Quý Nhạn Tê lại vờ như không thấy, thờ ơ với thương vong của tiêu cục. Quý Tiện Vân đẩy đám tiêu sư vây quanh ra, liên tục hành lễ với huynh trưởng, muốn nói vài lời cảm tạ tận đáy lòng, Quý Nhạn Tê sốt ruột cắt ngang “Ngươi khỏe là được”, khác hẳn vẻ bi thương hôm qua.

Tư Đồ Nhã vẫn chưa ra khỏi sương phòng. Mọi người nghe nói ‘Kết Mạch Liền Kinh’ là lấy mạng đổi mạng, không khỏi thầm nghĩ, Tư Đồ Nhị công tử lấy mạng đổi mạng cho Thiếu tiêu đầu thật sao? Cử chỉ hào hiệp xả thân vì nghĩa này khiến đám tiêu sư vô cùng khâm phục.

“Bổn vương vào xem một cái.” Hàn Mị rất tò mò với võ công của Tư Đồ Nhã.

Quý Nhạn Tê liếc mắt nhìn Hàn Mị. Động tác đẩy cửa của Hàn Mị chợt đổi thành chỉnh sửa cổ tay áo, “Thôi, chờ vậy.”

Lại chờ một lúc, Tư Đồ Tung và Tư Đồ Phong đến trước cửa, đối diện với mọi người, vẫn chưa nhận ra Quý Tiện Vân chính là người nằm trên cáng hôm qua. Sau khi biết việc lớn đã thành, Tư Đồ Phong giơ chân đá văng cửa, “Còn sống không Nhị ca?”

Tư Đồ Nhã nhắm mắt ngủ say. Tư Đồ Phong thả túi đồ lên mặt y, lúc này y mới thong thả tỉnh dậy, bỏ túi đồ sang một bên, lục tìm quần áo, nói, “Sống cũng bị Tam đệ làm cho chết ngạt.”

Tư Đồ Tung híp mắt, ánh mắt dừng lại trên tấm lưng trần của Tư Đồ Nhã, tuy gầy nhưng đường cong duyên dáng mềm mại, sờ vào chắc chắn rất thích, sau lại phát hiện trên vai Tư Đồ Nhã có thương tích, động tác chậm chạp yếu ớt, bèn thừa cơ tiến lên ôm ấp, “Nhị đệ, để ta mặc cho đệ.” Thầm nghĩ, quả nhiên ôm vào sướиɠ thật, tuy không mềm mại bằng lúc nhìn.

Ngại với bao ánh mắt xung quanh, Tư Đồ Nhã mặc kệ. Tư Đồ Phong thấy rất thú vị nên cũng phụ một tay, giúp y mặc áo bào. Trong con mắt của đám người Vân Nhạn tiêu cục và Hàn Mị, ba nhi tử của Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh đúng là được giáo dục tốt, huynh hữu đệ cung.

“Làm phiền Đại ca Tam đệ.” Tư Đồ Nhã không biến sắc thắt nút áo bào, loạng choạng đi về phía Quý Nhạn Tê, gắng sức nói, “Kẻ hèn có câu này muốn nói với Quý gia chủ.”

“Nhị công tử có ân cứu mạng với tệ tiêu.” Nụ cười của Quý Nhạn Tê không lên tới ánh mắt, chỉ nói, “Có chuyện gì cứ nói.”

“Ta…” Tư Đồ Nhã vừa mở miệng, hai chân đã mềm nhũn, cả người đổ vào lòng Quý Nhạn Tê, vô thức muốn bắt lấy tay Quý Nhạn Tê giữ thăng bằng. Nào ngờ Quý Nhạn Tê lại tình cờ đưa tay về phía sau. Động tác của hai người đều rất tự nhiên.

Hàn Mị đứng bên cạnh Quý Nhạn Tê, kịp thời đón được Tư Đồ Nhã, “Thiếu hiệp có chuyện gì cứ nói, sao phải hành đại lễ?”

Tư Đồ Nhã đáp, “Đa tạ Vương gia. Ta thấy sắc mặt Quý gia chủ không tốt, định bắt mạch cho ngài ấy một phen, ai ngờ lại té ngã.”

Ba ám vệ trên mái hiên nghe tới đây thì quay sang nhìn nhau. Giờ Hợi đêm qua, trước khi bị đánh lén, họ còn đang phán đoán liệu có phải Quý Nhạn Tê biết Huyền Mặc Thần Công, cải trang thành Ân Vô Hận dùng dây đàn gϊếŧ người hay không. Không ngờ Nhị công tử cũng nghi ngờ Quý Nhạn Tê.

Quý Tiện Vân nghe thấy sắc mặt huynh trưởng nhà mình không tốt, nghĩ là do nhiều ngày bôn ba báo thù cho hắn, áy náy bước lên hỏi han. Quý Nhạn Tê không hề cảm động, lãnh đạm nói không có việc gì. Hắn càng nói không có việc gì, Quý Tiện Vân lại càng bất an, bèn nhờ Tư Đồ Nhã xem mạch.

Tư Đồ Nhã đứng bên cạnh khuyên, “Tiện Vân huynh nói rất đúng, Quý gia chủ chớ nên giấu bệnh sợ thuốc, đừng để dưỡng ung di hoạn, tự sinh họa ương.”

(nhọt độc không chữa, sẽ thành hậu họa)

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!” Quý Nhạn Tê xắn tay áo, lạnh nhạt vươn tay ra.

Hai ngón tay Tư Đồ Nhã đặt trên mạch môn của Quý Nhạn Tê. Quý Nhạn Tê chăm chú nhìn Tư Đồ Nhã, cười khẩy, “Nhị công tử dò được bệnh gì?”

“Bệnh không hiện trên mạch, hẳn chỉ là buổi đêm quá lạnh, Quý gia chủ giữ gìn thân thể.” Tư Đồ Nhã rút tay về.

Bốn mắt giao nhau, sóng ngầm mãnh liệt.

Hàn Mị nghe xong thì nói, “Chẳng lẽ tướng ngủ đêm qua của bổn vương không ổn?”

Mọi người còn chưa kịp nhận ra hàm ý của câu này, Quý Nhạn Tê đã chợt ngại ngùng, “Vương gia, ngài…” Giọng điệu mang vài phần oán trách.

Đám người Vân Nhạn tiêu cục chợt cảm thấy sét đánh ngang trời, đêm qua gia chủ và Thục vương ngủ cùng giường? Lúc này đến lượt Quý Tiện Vân tái mặt. Có tiêu sư chu đáo nhận ra bầu không khí ngột ngạt, chuyển đề tài nói với Tư Đồ Nhã, “Phải rồi Nhị công tử, Ngũ Độc Thần Sa trong người Thiếu tiêu đầu…”

Tư Đồ Tung cũng đang nghĩ tới vấn đề này, tiếp lời, “Nhị đệ, độc kia đã vào cơ thể đệ rồi sao?”

“Không sao, Thiếu tiêu đầu tĩnh dưỡng mấy tháng, chữa khỏi ngoại thương là không còn gì đáng ngại.” Tư Đồ Nhã sâu xa nói, “Về phần đệ lẽ ra đã phải trúng độc, nhưng có người tốt bụng cướp đi rồi.”

Tư Đồ Tung thuận miệng hỏi, “Ai thế?”

“Quý gia chủ.” Tư Đồ Nhã thình lình nói. Quý Nhạn Tê bỏ ngoài tai, sầm mặt một lát mới quay lại. Tư Đồ Nhã vờ như không thấy, dịu dàng nói tiếp, “Quý gia chủ, tại hạ đã chữa khỏi cho lệnh đệ, hi vọng Quý gia chủ trì nhi doanh chi, bất như kỳ dĩ

(Trích Lão Tử Đạo Đức Kinh: Cầm đầy tay rồi, chi bằng ngừng thôi. Ý là đừng nên tham lam vô độ), như lời Tam đệ của ta khuyên nhủ, ân oán với Đường Môn chấm dứt từ đây.” Nói xong, cũng không đợi trả lời, tựa hồ nhớ ra, lại nhẹ giọng nói với Tư Đồ Tung, “Ám vệ Cửu trúng độc thay tiểu đệ.”

“Nhị ca gặp hắn ba lần.” Tư Đồ Phong nhân cơ hội phát biểu, “Thì hắn trúng độc hai lần, thôi đừng gặp nữa thì hơn.”

Ám vệ Cửu trên mái hiên nghe thấy, lúc này mới nhớ ra mình trúng Ngũ Độc Thần Sa, nhưng

phần lớn chất độc đã chuyển sang cho kẻ đánh đàn tập kích đêm gánh chịu, phần còn lại bị hắn niêm phong ở huyệt đạo cánh tay, chích máu vận chân khí là hóa giải được, không đáng lo ngại.

Đến giờ ăn sáng, Đường Thiết Dung, Đường Thiết Kiều cùng đệ tử Đường Môn mệt mỏi quay về. Bọn họ truy đuổi thích khách suốt đêm, những người này mặc áo bào tay rộng màu đỏ, đeo mặt nạ nạm vàng khắc hình mặt cười, thân pháp nhẹ nhàng lơ lửng, đuổi theo mấy dặm đã không thấy bóng.

Từ việc này, Vân Nhạn tiêu cục nhận định Đường Môn cố ý bao che, cá mè một lứa với lũ người áo đỏ. Song phương tức khắc xung đột, ném bát đũa ném bánh bao, muốn đánh lộn ngay trên bàn. Quý Tiện Vân nghe lời Tư Đồ Nhã, khuyên giải đám tiêu sư. Đường Thiết Dung chỉ thấy tình hình này khó thu xếp, nói với Đường Thiết Kiều, “Yêu muội

(Em gái út), đi gọi cha ra dùng bữa.”

Đệ tử Đường Môn ngăn lại, “Gia chủ vẫn đang nghỉ ngơi.”

Đường Thiết Dung cảm giác hơi kỳ lạ, cha của hắn từ trước đến nay luôn văn kê khởi vũ

(chưa nghe gà gáy đã dậy luyện võ), đặc biệt là những năm gần đây còn ngủ ít đi, sao hôm nay tới giờ vẫn chưa dậy?

Không biết ai khởi xướng, mọi người lại xôn xao bàn về trận đàn tối qua. Lúc này Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu mới biết, mấy trăm sợi dây đàn nọ không phải do một người tung ra. Bởi vậy nên có dây ám vệ Cửu chém đứt, còn ba dây móc vào Tư Đồ Nhã thì chém thế nào cũng không đứt, chắc hẳn kẻ tung ra ba sợi dây nọ chính là thủ lĩnh của đám người áo đỏ. Về phần mục đích của đám người này rốt cuộc là gì thì Đường Môn, Vân Nhạn tiêu cục và Thục vương Hàn Mị đều không có cùng suy đoán.

“Người đêm qua đánh đàn trong phòng là Tư Đồ Nhị công tử?” Đường Thiết Dung đột ngột hỏi.

Tư Đồ Tung nghi ngờ, “Nhị đệ, nội công của đệ tốt như vậy từ bao giờ thế?”

Tư Đồ Nhã ăn xong cháo, mệt mỏi trả lời, “Không dám gạt Đại ca và Đường huynh, đêm qua là ám vệ Cửu bày trận cho đệ, hai người dốc hết sức mới tạm thời chống lại tiếng đàn kia. Kỹ thuật vụng về, chê cười rồi.”

Đường Thiết Dung nói, “Hà cớ gì phải khiêm tốn, hai người chống đỡ đàn trận của hơn mười người, đánh đàn đẩy lùi kẻ địch, tại hạ không sánh kịp.” Hắn nghĩ tới ám vệ Cửu thì không khỏi đỏ mặt, vẫn nhớ rõ lần đầu gặp ám vệ Cửu tại Tư Đồ gia.

Ba người đang vui vẻ trò chuyện, thình lình sân sau truyền tới một tiếng thét kinh hãi, là Đường Thiết Kiều. Đệ tử Đường Môn đồng loạt đứng dậy lao tới, mọi người cũng đi theo xem có chuyện gì. Đến sân sau, chỉ thấy cánh cửa phòng Đường gia chủ mở rộng, Đường Thiết Kiều ngồi bệt trước giường khóc rống lên.

Tới gần nhìn kỹ, Đường gia chủ hai mắt trợn trắng, ngồi xếp bằng như đang luyện công, kẽ ngón tay kẹp ám khí tật lê. Vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, thân thể vẫn ấm, nhưng người đã chết. Hai bên huyệt Thái Dương có lỗ nhỏ bằng sợi tóc, máu đọng lại như sợi tơ. Các huyệt đạo còn lại cũng y như vậy, cả người giống một cái sàng máu kỳ dị.

Mọi người khó mà tin nổi, Đường gia chủ mới hôm qua còn diễu võ dương oai với Thục vương Hàn Mị, giờ đây đã chết thế này.

Thiếu gia chủ Đường Thiết Dung ngỡ ngàng quỳ mọp xuống đất như trời sụp, thật lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

Ba công tử Tư Đồ gia cùng ba ám vệ cũng chưa kịp hoàn hồn. Vốn tưởng chuyện đã chấm dứt, nào ngờ tình thế càng lúc càng rắc rối phức tạp. Xuyên qua ba trăm sáu mươi huyệt đạo chỉ trong nháy mắt, nên ám khí của Đường gia chủ không kịp quăng ra… Trừ Ân Vô Hận thì có thể là ai? Bọn họ phụng mệnh cha hộ tống Đường gia chủ, đâu ngờ nửa đường nhảy ra biến số Vân Nhạn tiêu cục, lại gặp phải đám người áo đỏ tập kích đêm, sức chú ý lần lượt bị di dời, cuối cùng trúng kế dương Đông kích Tây. Từ tư thế ngồi không phòng ngự và vẻ mặt kinh sợ chồng chất của Đường gia chủ, bọn họ có thể nhận ra, Ân Vô Hận xa cuối chân trời, nhưng lại gần ngay trước mắt.

Ám vệ Cửu nhanh chóng quan sát vẻ mặt từng người. Khuôn mặt nào cũng thực sự bất ngờ, bao gồm cả Quý Nhạn Tê và Hàn Mị, nhất là Quý Nhạn Tê.