Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 67: Đêm xuân khó cưỡng (h)

Dạ Minh giọng lạnh đi trả lời:

- Tôi đang bận.

Giọng nói liền lúng túng ấp úng trả lời, đó là một giọng nữ:

- Tôi... tôi chỉ mang ít trà nóng cho anh thôi.

Ở ngoài cửa là một cô hầu gái với chiếc váy ngủ ngắn tũn, lộ ra cảnh xuân kiều diễm khiến người khác khó cưỡng. Dạ Minh cười nhẹ một chút nói:

- Cảm ơn, tôi không uống trà, cô có thể về phòng.

Anh cúi xuống hôn lên nhũ hoa đỏ xinh của San San làm cô giật nảy người bịt miệng, cố đẩy đầu anh ra. Cô hầu gái lúng túng định nói rồi thôi bỏ đi, nghe tiếng bước chân đã đi xa San San thở phào một tiếng trừng mắt đẩy anh:

- Muốn người khác phát hiện?

Dạ Minh mặc kệ cô đẩy vẫn đè cô phía rối cười yêu nghiệt:

- Biết thì sao? Cùng lắm tôi sẽ chịu trách nhiệm cưới em.

Cô cười nhạt cái quay đầu:

- Cưới? anh tưởng tôi là trẻ con sao? Cùng lắm anh chỉ là bạn tình của tôi mà thôi!

Ánh mắt anh có chút đau buồn nhìn cô rồi bật cười lớn bóp cằm cô gằn từng chữ:

- Không muốn cưới tôi đến thế sao? Vậy tôi liền vì em mà vận hết sức lực!

Dạ Minh cực kì tức giận, giữ chặt hai tay hai chân cô, một tay xé rách qυầи ɭóŧ mỏng manh, sau đó không chút thương tiếc đem du͙© vọиɠ to lớn tiến sâu vào hoa huy*t.

- A... - Khúc dạo đầu chưa đủ, hoa huy*t còn chưa ướt hoàn toàn, khá khô khốc làm cho San San sâu sắc cảm nhận được cảm giác đau đớn, liền kêu thảm thiết, hai má trong nháy mắt trắng bệch, cả người rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

- Ân... - Dạ Minh cũng bị kẹp chặt, theo phản xạ rêи ɾỉ một cách đau đớn, thế nhưng thân dưới vẫn cố sức đâm vào trong u cốc, thân hình cao lớn ôm lấy cô luật động nhịp nhàng.

- A... Không cần... Đau quá... Ân a... Đau... A... - San San cảm thấy thân dưới của cô giống như bị xé toạch làm hai mảnh, hoa huy*t bị anh hung hăng ra vào đau đến chết đi sống lại.

- A.. A.. Dạ Minh... Anh... A... Nhẹ chút... Rất đau... A!

Dạ Minh lại nhấn mạnh vào sâu bên trong cơ thể cô, mồ hôi dần rịm ra rơi xuống người cô cũng mặc kệ cô kêu gào.

Hạ thể bị va chạm kịch liệt, San San cũng hiểu nếu cô không thả lỏng cơ thể thì người ăn khổ chỉ có thể là mình. Vì thế liền nén đau, bắt buộc chính mình thả lỏng thân thể. Cũng phải cảm tạ cái thân thể vô cùng mẫn cảm này, hoa huy*t dần dần ướŧ áŧ, khoái ý theo từng nhịp ra vào của anh mà tăng lên.

- Em không phải muốn đàn ông sao, tôi cho em. Sao hả? Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ để thỏa mãn em? - Đôi bàn tay to lớn nắm lấy eo nhỏ San San, xoay người cô về phía sau, nâng mông lên không chút thương tiếc đâm vào, luật động nhịp nhàng, du͙© vọиɠ nóng bỏng mãnh liệt va chạm ra vào chôn sâu trong hoa huy*t.

San San liền thất thần, cô đâu phải cần đàn ông... Không phải anh đè cô ra sao? Cô rất muốn quay ra hỏi rằng cô đâu có nói cô cần đàn ông.

Cảm giác được người dưới thân đang thất thần, nội tâm Dạ Minh dâng lên một cỗ tức giận, ánh mắt buồn bã "Ba" một tiếng hung hăng vỗ vào mông người nào đó một cái thật đau. Động tác dưới thân ngày càng mạnh bạo, càng nhanh, lại càng mãnh liệt. Hạ thân anh giống như động cơ motor vừa ngoan độc vừa quyết tuyệt va chạm vào sâu bên trong.

- A... A... Nhẹ chút... A... - Đối với động tác cuồng dã của anh, San San không thể ăn tiêu, chỉ có thể liều mạng di chuyển mông để lửa nóng của hắn di chuyển dễ dàng hơn, hoa huy*t cũng không bị đau. Hạ thân bị anh cắm vào liên tục, thân mình lúc lên lúc xuống lắc lư liên tục, nàng nhịn không được ngửa đầu rên kiều mị.

- A... - bị anh đâm thẳng vào nơi sâu nhất của cơ thể, hoa huy*t giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, xuân thủy tiết ra lênh láng. San San rất nhanh bị va chạm đến cao trào, cả thân thể xụi lơ nằm trên giường.

- A... Cắn thực nhanh... Mυ'ŧ gắt gao như vậy... San San bảo bối của tôi... Nhìn xem em chảy nhiều nước thế nào! Thực dâʍ đãиɠ... A... Mυ'ŧ thật chặt... - Dạ Minh bị hoa huy*t co rút làm cho sảng khoái vô cùng, anh nhịn không được lại ra vào càng thêm ác liệt, hoa huy*t sau cao trào mẫn cảm mỗi lần rút ra đều mang ra kèm một lượng lớn hoa dịch chảy ướt đẫm chân hai người.

- A... Không cần... A... Từ bỏ... Tôi chịu không nổi... Ưʍ... - Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới quá nhanh làm San San chịu không được phải thừa nhận, cái mông cong lên, điên cuồng vặn vẹo, cô bắt đầu cảm thấy muốn khóc.

Anh Bị kẹp chặt như vậy cũng khiến Dạ Minh kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, thỏa mãn gầm nhẹ; cái mông di chuyển của người dưới thân càng khiến anh muốn chà đạp cô. Và tất nhiên, anh đã làm như vậy.

- A... Không cần... Ân... Quá sâu... Tôi chịu không nổi... Ô... Chậm một chút... Ô ô ô... Nhẹ chút... Xin anh... A - Cái miệng nhỏ nhắn của San San chịu không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu loạn cả lên, hai tay bám chặt vào thành giường mong tìm được chỗ dựa trong cơn sóng gió.

Dạ Minh cười nhẹ một tiếng, giọng khàn đặc đầy mùi hương xuân sắc:

- Cuối cùng em cũng cầu xin tôi ư?

Cô thật muốn cắn vào lưỡi một cái cho chết luôn đi, xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra. Dạ Minh để ý tới dáng vẻ xấu hổ của cô, trong lòng liền càng rung động không thôi. Du͙© vọиɠ nóng bỏng rút ra gần hết, sau đó ngoan độc đâm vào, tiến độ ngày một nâng lên, tốc độ cũng càng cao, tần suất ra vào không khác gì cái máy... Mỗi nhịp ra vào của anh đều khiến cho thân thể mềm mại của cô không nhịn được run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn rêи ɾỉ từng đợt không hiểu sao lại làm anh thỏa mãn hơn.

- A... Dạ Minh... Tha... Đi... Ừ a... - Kí©ɧ ŧìиɧ quá mức mãnh liệt, San San đành phải treo cờ trắng đầu hàng, mặc cho quân địch tàn phá, chỉ biết mở miệng cầu xin.

Cảm nhận được hoa huy*t càng lúc càng co rút lại, biết cô sắp đạt tới cao trào. Anh bỏ qua mọi kỹ năng liên tục đâm du͙© vọиɠ của mình vào, "Ba" một tiếng chôn du͙© vọиɠ vào sâu trong cô, phóng ra toàn bộ tinh hoa. San San cùng lúc đạt cao trào, hai luồng nhiệt lưu gặp nhau tạo thành một mảng dung dịch hỗn độn.

San San vì quá mệt, muốn đẩy anh ra để ngủ nhưng lại cảm nhận được du͙© vọиɠ của anh bắt đầu tiếp tục có dấu hiệu to lớn dần, hoảng hốt muốn đẩy anh ra thì bị anh tóm lấy. Tiếp tục ăn sạch sẽ không ngừng nghỉ cho tới khi cô quá mệt thϊếp đi anh cũng không hề dừng lại.

Một đêm xuân khó cưỡng đẹp đẽ...