Lăng Hạo Thiên nhìn cô đang chết dần chết mòn đi trên bàn mổ, anh chần chừ nhìn máy nhịp tim.... Đây chính là cơ hội trả thù cho anh.... Nếu cô ta chết chắc hẳn gã đó sẽ rất đau khổ... Hắn sẽ hiểu được cảm giác mất đi người thân là như thế nào!
“từ đầu đến cuối chỉ là mình anh xoay quanh chuyện báo thù mà thôi...”
- Ai???
Lăng Hạo Thiên nhìn xung quanh có tiếng nói trong tâm trí của anh... Tất cả y tá nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu, anh quay ra nhìn San San đang hô hấp vô cùng kém đắn đo chần chừ một lúc... Rồi cầm dao lên nói:
-Truyền máu, chuẩn bị máy sốc điện.
Tích San San, lần này tôi cứu cô sống hay chết ở số cô thôi. Tự mình cố gắng đi!!!
.
.
Đèn vẫn đỏ cho đến khi vụt tắt ánh đèn đó đi, tất cả chú ý, nhìn cánh cửa đang mở ra, Lăng Hạo Thiên bước ra khỏi phòng cấp cứu im lặng... Dừng như Dụ Nguyên không chịu nổi sự im lặng đó túm cổ anh nói:
-Cô ấy làm sao rồi?????
- Cô ta chết rồi.
Lăng Hạo Thiên nói xong liền im lặng, bà Hạ thở gấp rồi ngất đi, thuộc hạ liền đỡ bà, Dạ Minh như hết sức lực ngồi thụp xuống đất.... Dụ Nguyên buông thõng cánh tay xuống ánh mắt vô hồn dựa vào tường khỏi ngã... Chỉ còn Hoắc Thiên Kình vẫn im lặng đứng dựa vào tường nhắm mắt..... Lăng Hạo Thiên không nói gì... Tất cả bao quanh lấy một chùm chết chóc tang thương vô cùng....
- Tôi muốn gặp San San lần cuối...
Dạ Minh run run nói, Lăng Hạo Thiên gật đầu đáp:
- 30p nữa chuyển cô ấy sang phòng đặc biệt, cho mọi người thăm hỏi một chút.
Y tá đứng cạnh gặp nhẹ đầu, Lăng Hạo Thiên dẫn mọi người ra ngoài trước, thuộc hạ đưa bà Hạ vào phòng dưỡng sức.... Đến khi cánh cửa phòng được mở ra, tất cả cùng đi vào...
Trên giường là một cô gái xinh đẹp vô ngần, làn da trắng bệch đã không còn sức sống mãnh liệt như bình thường.... Dụ Nguyên đau lòng nhắm đôi mắt lại không dám nhìn nữa, tiếp tục nhìn anh sẽ chết mất... Tim anh rất đau.... Vô cùng đau đớn khi nhìn thấy cô nằm đấy.... Một lần nhìn thấy mộ cô cô đơn lạnh lẽo nằm giữa rừng hoang... Một lần nhìn thấy cô đang nằm ngủ say giấc nồng mà vĩnh viễn không mở mắt ra nhìn nữa.... Anh.....
Dạ Minh như suy sụp xuống, tay chân run rẩy lại gần nắm lấy bàn tay của cô.... Lạnh ngắt! Cô xinh đẹp tựa đang ngủ vậy...
- San San... Tỉnh dậy đi... Em đang trêu anh thôi phải không...? San San.... Nghe anh nói này.... Anh là Dạ Minh, Dạ Minh của em yêu đây..... Dạ Minh mà Cố Doanh Doanh yêu đây.... Tỉnh lại đi..... làm ơn....
Hoắc Thiên Kình đứng bên ngoài cửa thấy hai người đàn ông quá bi thương, ánh mắt anh có chút gì đó đau xót rồi lập tức biến mất, anh quay người bỏ đi gọi cho thuộc hạ....
-Tìm ra gã sát thủ hôm nay cho ta, tìm thấy ko được gϊếŧ mang về, ta muốn xem hắn ăn gan gì dám ám sát ta.
Hoắc Thiên Kình ngoáy lại nhìn rồi quay đi bước thẳng đi vô cùng kiên định... Anh đáng lẽ ra không quan tâm đến cô... Nhưng không hiểu sao sát khí của anh lúc này không khống chế được mà lan tỏa ra khắp nơi... Vô cùng đáng sợ...
Dụ Nguyên nghe thấy lời nói của Dạ Minh liền mở to mắt nhìn Dạ Minh... Chẳng lẽ anh ta cũng xuyên không như anh ư?
Dạ Minh lúc này thật sự chẳng để ý đến ai nữa rồi, nước mắt anh lã chã nhìn cô... Anh đã bao lâu không khóc kể từ khi nghe tin giả Nhi Nhi chết... Giờ nước mắt anh hội tụ lại.... Anh hiểu rồi.... Anh hiểu trái tim anh muốn gì rồi Doanh Nhi.....
- Doanh Nhi... Làm ơn... Em tỉnh lại đi... Làm ơn Doanh Nhi....
Dạ Minh ôm chặt tay của San San vào lòng, khóc nức nở như một đứa trẻ, cố lay nhẹ cô cho cô tỉnh dậy nhưng cơ thể cô vẫn lạnh toát... Xinh đẹp vô cùng.... Chết chóc vô cùng.... Trái tim của anh như có ai đó đang bóp chặt, đau vô cùng....
Lăng Hạo Thiên đứng bên ngoài nhìn vào... Cánh tay anh run run.... Anh rõ ràng đã cứu được cô ấy cơ mà.... Rõ ràng phẫu thuật vô cùng thành công... Tại sao lại trong lúc anh dừng tay chuẩn bị ra thông báo nhịp tim yếu dần...? Hay cô.... Anh nhìn cô chăm chú liền lắc đầu:
- Không thể nào....
Có lẽ mệnh chính là mệnh... Không thể cứu vớt... Không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần đã định sẵn... Lại một lần nữa... Cô lại đi ư...?
Dụ Nguyên nhìn Dạ Minh khóc rồi đến nhìn cô, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một nụ hôn... Nước mắt anh đã rơi.... Anh vội lau đi nước mắt....
- Anh sai rồi.... Ngủ ngon nhé.... D... San Nhi....
Anh chính là sai rồi... Anh vẫn đứng đó không kìm được nước mắt... Ông trời ban cho anh lần thứ 2 để can đảm tỏ tình với cô... Nhưng ông trời chính là trêu ngươi anh!!! Muốn anh dằn vặt chính bản thân mình suốt đời suốt kiếp này.....
Anh dựa vào tường loạn choạng đi.... Cố đi... Cố tìm kẻ sát hại cô... Anh sẽ gϊếŧ hắn... Bằng đôi tay này!!!!
Dạ Minh vẫn ngồi đó, căn phòng đã tĩnh lặng chỉ còn có 2 người.... Chỉ có tiếng khóc của anh... Anh đặt tay cô vào trái tim anh mỉm cười nước mắt vẫn rơi nói:
- Doanh... Nhi... Em xem... Anh cũng.... Đã yêu em rồi... này... Em có vui không.... Vui thì... Làm ơn... Tỉnh dậy đi... Doanh Nhi.....
Anh lại gục xuống khóc nức nở... Không khí bao trùm lấy tất cả.... Tang thương có... Hối Hận có.... Yêu Thương có... Muốn trả thù cũng có.....
Anh thật sự quá ngu ngốc! Ngu ngốc nhất là lúc anh không nhận ra rằng mình đã yêu cô... Nhìn cô nằm đó anh mới nhận ra anh thực lòng đã yêu cô.... Cô nằm đó... Lạnh lẽo vô hồn... Đáng lẽ ra anh lên ôm lấy cô ấy vào lòng mà chiếm đoạt không để cô ấy ra đi! Đáng lẽ ra anh lên....
Anh nhìn khuôn mặt của cô, nhìn cô vẫn như đang ngủ say.... Anh sai rồi.... Doanh Nhi.....
Anh đứng dậy.... Hôn nhẹ lên môi cô... Mặn chát... Nụ hôn đầu... Lại là mặn đến vậy... Đau đến vậy... Nó vô cùng mặn.... Mặn đến mức anh bật khóc... Nước mắt chảy xuống khuôn mặt của cô.... Xinh đẹp vô ngần....
Anh ngu ngốc! Vô cùng ngu ngốc khi thấy cô nằm đây anh mới nhận ra mình yêu cô, trái tim anh đau đến mức muốn thét gào lên... Anh ôm chặt thân xác cô vào lòng....
- Doanh Nhi.... Tỉnh dậy đi... làm ơn.... Làm ơn.... ...
Tình yêu chính là không có lối thoát....
Hận thù chính là không bao giờ hết....
Chỉ có... Cái chết chấm dứt tất cả.... Trong sự tiếc nuối của người còn sống....