Hồ Sinh Tử

Chương 71

21 giờ 55 phút ngày 19 tháng 6 năm 2014.

Số nhà 19 đường An Tức, trên tầng hai ngôi nhà hung, trong khuê phòng thời thiếu nữ của Hà Thanh Ảnh.

“Nếu còn có ngày mai? Em muốn trang điểm như thế nào? Nếu không có ngày mai, em muốn từ biệt ra sao?”

Trong căn phòng đột ngột vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Tư Vọng không hiểu tiếng chuông có nghĩa lý gì, dù miệng vẫn đang bị băng dính dán kín, đáy tim cậu vẫn ngân nga hát theo Tiết Nhạc.

Nhưng dường như Âu Dương Tiểu Chi cảm giác được điều gì, đôi mắt cô mở to kinh hoàng, ra sức giãy giụa bằng chút sức lực cuối cùng.

Tiếng chuông ngân lên trong mười giây, rồi trong phòng bỗng vang lên một tiếng nổ dữ dội như tiếng pháo anh đào của bọn trẻ chơi ngày Tết. Tia lửa tóe ra rơi vào trong những thùng xăng.

Lộ Trung Nhạc đã cố tình thiết kế tiếng chuông điện thoại này ư?

Trong nháy mắt, ngọn lửa đã lan ra khắp căn phòng, cháy tới ống quần của Tư Vọng. Cậu đau đớn muốn hét lên nhưng miệng đã bị bịt chặt, thực sự là khó chịu hơn cả chết. Cậu đành nhắm chặt mắt. Thôi thì cứ thế này mà chết đi cùng với Tiểu Chi, dẫu biến thành hai cái xác cháy đen cũng vẫn còn được ở bên nhau.

Ngôi nhà bị bỏ không hơn ba mươi năm đã lung lay muốn đổ từ lâu, huống hồ kết cấu ngôi nhà hầu như làm từ gỗ, các cột nhà bốc cháy cực mạnh, dòng nước mắt cay nóng mang theo vệt mascara đen vẫn mải miết chảy xuống trên gương mặt Tiểu Chi. Cô sắp chết cháy rồi, còn kéo theo cả Tư Vọng mới 19 tuổi nữa. Đám khói mịt mù bốc lên khiến cô ho sặc sụa, chỉ có điều cô chẳng thể mở miệng ra vì đã bị băng dính dính chặt. Thông thường, những nạn nhân chết trong đám lửa đều tử vong do hít phải khí độc, còn cứ thế bị thiêu sống thì đúng là chỉ có kẻ vô cùng xui xẻo mà thôi.

Nhưng cô không bỏ cuộc, cô ra sức đẩy chân ghế, cuối cùng cũng khiến cho chính mình ngã nhào xuống mặt đất. Ngọn lửa cháy đến đôi tay bị trói chặt sau lưng cô, da tay cô hầu như đã bị đốt đến cháy đen, đồng thời dây thừng cũng đứt. Cô cố chống chọi với cơn đau bỏng rát từ vết thương, dùng hết sức thoát ra.

Tự do rồi.

Tư Vọng cũng đang mở to mắt, trong ánh mắt cậu thấp thoáng tia hy vọng. Cô không kịp xé bỏ băng dính trên miệng mình mà lập tức nhào tới sau lưng cậu, bất chấp đôi tay bị giập nát mà cởi dây thừng đang trói cậu. Thế nhưng Lộ Trung Nhạc trói Tư Vọng rất chặt, nút thắt phức tạp thế này cô không cởi nổi. Cô đẩy Tư Vọng nằm ra đất, định dùng lửa đốt cháy dây thừng. Nhưng rồi cô còn tuyệt vọng hơn vì chất liệu của loại dây thừng trói cậu hoàn toàn khác với sợi dây trói cô, nó là thừng chuyên dụng chống lửa, dù đốt thế nào cũng không đứt.

Cô chỉ còn biết xé miếng băng dính bịt miệng Tư Vọng ra, rồi tháo luôn băng dính trên miệng mình. Thấy miệng cậu thiếu niên đầy máu, cô đau đớn cúi xuống hôn lên môi cậu, như thể làm vậy có thể giảm bớt cơn đau.

Tư Vọng nghiêng đầu tránh cô, khuôn miệng bị bịt kín mười mấy tiếng đồng hồ giờ đây mới đau đớn thốt ra câu đầu tiên: “Tiểu Chi, mau chạy đi!”

“Không.”

Miệng của cô cũng bật máu, hòa lẫn với máu tươi của cậu thiếu niên. Cùng lúc đó, trên đầu họ vang lên âm thanh đáng sợ, ngọn lửa hừng hực đang thiêu rụi xà nhà, cả tầng lầu sắp sập đến nơi rồi.

Nếu như giờ cô một mình xông ra ngoài, có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót.

21 giờ 59 phút.

Tiểu Chi nghe thấy tiếng kính vỡ, lập tức lôi chiếc ghế trói Tư Vọng, liều mạng xông vào ngọn lửa đang thiêu đốt cửa sổ.

Cậu còn chưa kịp nói câu nào thì cả người lẫn ghế đã bay ra ngoài mất rồi.

Có trời mới biết cô lấy đâu ra sức mạnh kinh người ấy. Một chàng trai hơn bảy mươi cân bị đẩy ra khoảng không chơi vơi bên ngoài cửa sổ.

Trên người Tư Vọng găm đầy mẩu gỗ cửa sổ và mảnh kính vỡ, gấu quần và tóc đều bốc cháy, bay giữa khung trời đêm trên đường An Tức.

Rồi rơi xuống.

Rơi từ tầng 2 xuống tầng 1, chiếc ghế gỗ vỡ tan thành từng mảnh, dây thừng trên người cậu cũng nhờ thế mà lỏng ra.

Gần như chỉ một giây ngay sau khi cậu bay ra khỏi cửa sổ, ngọn lửa ác liệt phía sau đã bao vây toàn bộ căn nhà, những tiếng đổ vỡ kinh thiên động địa vọng tới, mái nhà và xà nhà sụp đổ hoàn toàn, cả căn nhà biến thành đống đổ nát giữa ngọn lửa ngút trời, cùng với cả Tiểu Chi còn chưa kịp nhảy ra khỏi cửa sổ thoát thân nữa.

Tư Vọng muốn nhấc người dậy quay về cứu Tiểu Chi. Nhưng chân phải của cậu đau đến không tài nào nhấc lên nổi, thì ra toàn bộ chân cậu đã biến dạng, có lẽ cậu đã ngã gãy xương rồi.

Rất nhiều người đang hô hoán xung quanh, không ai ngờ được rằng lại có một anh chàng bay ra từ ngôi nhà hoang phế đó. Bức tường rào sắp đổ ập lên người cậu, may sao có hai người đàn ông dũng cảm nhanh chóng túm lấy cánh tay cậu. kéo cậu ra ngoài đường.

Tư Vọng nằm trên vỉa hè, nhìn thấy cửa thông gió của căn phòng dưới đất. Cánh cửa kính vốn bẩn thỉu đầy đất bụi thoáng chốc đã sạch bóng, phản chiếu hình ảnh ngôi nhà đối diện đang chìm trong ngọn lửa - ngôi nhà ấy giờ chỉ còn cao bằng một nửa chính nó trước khi bốc cháy, gỗ cháy và gạch ngói tung tóe khắp đường An Tức, phảng phất đâu đó có cả mùi thịt người bị cháy.

Bỗng thấp thoáng đâu đó bóng dáng mờ ảo của một cô bé mười mấy tuổi đang ngồi trước bậc thêm ngôi nhà hung, ôm vai khóc nức nở.

Đúng 10 giờ tối ngày 19 tháng 6 năm 2014.

Những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đỉnh đầu trong chớp mắt đã biến thành trận mưa dữ dội, những người đứng xung quanh bị dính mưa bỏ chạy tứ tán. Tư Vọng trông thấy ngọn lửa trước mặt mỗi lúc một yếu dần. Cậu muốn gọi to tên của cô nhưng yết hầu lại bị khói hun khản đặc không thể phát ra âm thanh nào nữa.

Cho đến khi xe cứu hỏa rú còi inh ỏi xông tới đường An Tức thì ngọn lửa khổng lồ gần như đã bị mưa dập tắt ngóm. Mấy phút trước, khi cơn mưa lớn còn chưa giáng xuống ngọn lửa rực, Âu Dương Tiểu Chi đang bị đè dưới đống đổ nát. Cô không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, tất cả đều trôi theo mây khói. Cô chờ đợi sự tĩnh lặng dài đằng đẵng khôn cùng trôi qua.

Lại một ngọn lửa ngút trời nữa, bốn bề đều là rác rưởi và mảnh gỗ, quần áo trên người đã rách bươm, thân thể bỗng chốc trở nên vô cùng bé nhỏ. Tiểu Chi sờ lên tóc và l*иg ngực mới biết mình đã quay về năm 11 tuổi.

Năm 1988, đường Nam Minh.

Đúng vào lúc cô đối mặt với cái lưỡi lửa dài đang liếʍ sạch mọi thứ, người đó xuất hiện không sai một giây nào, tựa như anh hùng cái thế đạp vầng mây bảy sắc, ôm lấy cô bé xông ra khỏi ngọn lửa...