Hồ Sinh Tử

Chương 51

Gió thu xao xác.

Lớp 11, còn chưa đầy hai năm nữa thôi là đã đến kỳ thi đại học. Trong trường cấp 3 Nam Minh toàn những học sinh tài năng ưu tú và tất nhiên những cái đầu sắc bén ấy đều muốn được vinh danh trên các bảng vàng của các trường đại học danh tiếng, bởi thế mà mỗi ngày đều cặm cụi dùi mài, hăng say học tập.

Được tin Mạc Ngôn đoạt giải Nobel văn chương, mọi người càng thêm coi trọng giờ ngữ văn. Trên lớp Âu Dương Tiểu Chi vừa giảng xong tác phẩm trong sách giáo khoa “Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ” thì buổi chiều Câu lạc bộ văn học đã thảo luận ngay chương năm trong “Hồng Lâu Mộng”:

“Chơi cõi ảo, mười hai thoa chỉ đường mê;

Uống rượu tiên, mộng lầu hồng diễn thành khúc.”

“Ai rằng vàng ngọc duyên ưa,

Ta quên cây đá, thề xưa được nào.

Trơ trơ người tuyết trên cao,

Ngoài đời đường vắng khuây sao được nàng.

Cuộc đời ngán nỗi tang thương,

Đẹp không toàn đẹp, lời càng đúng thay.

Dù cho án đặt ngang mày,

Cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn.”

Mấy chiếc lá khô nhẹ bay xuống ô cửa sổ lớp học, Tiểu Chi đang ngâm đoạn “Lỡ nhau suốt đời” của Tiết Bảo Thoa trong “Khúc Kim Lăng Thập nhị thoa”.

“Trò Tư Vọng.”

Cô đột ngột điểm danh, cậu thiếu niên thảng thốt đứng dậy: “Em không ngủ gật ạ.”

“Tôi muốn hỏi em, nghe nói em đã đọc xong “Hồng Lâu Mộng”, vậy em thích nhất nàng nào trong Kim Lăng thập nhị thoa?”

“Bài “Lỡ nhau suốt đời” vừa rồi tuy người thở than là Tiết Bảo Thoa, nhưng cũng có liên quan đến Lâm Đại Ngọc - “nàng tiên nữ cô đơn đứng ngoài thế sự”. Người đời thường thương tiếc Đại Ngọc, tán tụng Bảo Thoa, nhưng em thích nhất chính là Tần Khả Khanh gợi cảm của Thiên Hương lầu, giấc mộng xuân của Giả Bảo Ngọc trong hồi thứ năm là mơ trên giường của Tần Khả Khanh mà.”

Tiểu Chi ho khan hai tiếng, dù gì thì ngồi đây toàn là trẻ vị thành niên, cậu vẫn thản nhiên không chút kiêng dè nói tiếp: “Thực ra, e rằng “Thần tiên tỉ tỉ” trong giấc mơ của Bảo Ngọc chính là hóa thân của Tần Khả Khanh, người chỉ dạy cho Bảo Ngọc ắt hẳn phải là một thiếu phụ hơn chàng ta nhiều tuổi.”

“Ừm, hoạt động của Câu lạc bộ văn học hôm nay dừng tại đây, các em có thể ra về.”

Ngày thứ sáu, học sinh đều mong ngóng được về nhà, chỉ trong nháy mắt, lớp học chỉ còn lại hai người Tiểu Chi và Tư Vọng.

“Tiểu Chi, sao lại không cho tôi nói hết?”

“Chúng đều là trẻ con, không cần nói nhiều vậy chứ.”

“Ừ nhỉ, chỉ có mỗi hai chúng ta là người trưởng thành thôi.”

“Nói gì vậy?” Cô đẩy nhẹ Tư Vọng một cái, “Có lúc tôi thực sự cảm thấy em không giống 17 tuổi chút nào.”

“Tôi đã 42 tuổi rồi, lớn hơn em bảy tuổi.”

Câu nói ấy làm mặt cô biến sắc: “Im ngay!”

Tư Vọng rời khỏi lớp học, về ký túc lấy cặp sách rồi ra cổng trường. Âu Dương Tiểu Chi đuổi theo phía sau: “Xin lỗi!”

“Không sao!”

Hai người sánh vai bước trên đường Nam Minh, bỗng nhiên cô nói: “Tư Vọng, tuần trước cô thấy trên màn hình di động của em có ảnh Trương Học Hữu trong liveshow năm 1995.”

“Ừm, năm đó em có đi xem.”

Biểu cảm trên mặt cô hơi kỳ lạ, ấp úng mãi mới nói: “Tối nay cũng có liveshow của Trương Học Hữu ở trung tâm thành phố, em có muốn đi không?”

“Ồ, cô có vé à?”

“Không có, nhưng có thể đến tận nơi mua vé chợ đen mà.”

“Em cũng không biết nữa... nhưng mà...”

Tiểu Chi ra vẻ như không có chuyện gì: “Em không rảnh hả? Hay là đã hẹn người khác rồi?”

“Không, em rảnh mà!”

Tư Vọng nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ, báo rằng tối nay cậu phải học thêm ở trường, hơn 11 giờ mới về nhà được.

“Em vẫn hay nói dối mẹ thế này sao?”

“Làm gì có! Mẹ em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này! Cũng là người đẹp nhất!”

Hai người vừa nói vừa cười đi đến bến tàu điện.

Hoàng hôn của ngày cuối tuần, những chuyến tàu vào thành phố chật kín người, họ không tìm được chỗ ngồi, đành giữ móc vịn. Cũng may Tư Vọng cao to vạm vỡ, còn Tiểu Chi trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật, nên chẳng ai nghĩ rằng họ là cô và trò mà trông giống một đôi tình nhân chị - em hơn.

“Năm 1995, tôi phát hiện ra em chép lại lời một bài từ trên lớp học - Một mối tình si, hai chốn ngóng trông, viết ba bốn chữ, lệ đã năm sáu hàng, chỉ mong đêm mùng bảy được gặp trên cầu Ô Thước, được thần tiên tám hướng chứng giám uyên ương, nơi chín suối bồi hồi mười nhịp, cầu Nại Hà hận thật quá dài, ruột đứt thành trăm đoạn, ngàn muôn nỗi sầu, vạn sự bất đắc dĩ, khiến lòng đau não nề.”

Tư Vọng đọc thuộc hết bài từ dì Quỳnh Dao viết trên phim truyền hình. Những năm đó người ta hâm mộ loạt phim “Ba cành hoa mai” của Quỳnh Dao, trong đó có bộ “Người chồng ma” - một câu chuyện về thoát xác nhập hồn. Nhân vật nữ chính tưởng rằng người đàn ông cô yêu sâu đậm đã qua đời, không ngờ mấy năm sau hồn ma của chàng vẫn có thể chuyện trò với cô qua thư từ, âm nhạc, khiến cô tin chắc rằng trên đời này thực sự có ma.

“Cầu Nại Hà hận thật quá dài - Tôi chỉ nhớ được mỗi một câu này.”

Tiểu Chi cũng không còn kiêng kị gì nữa, những hành khách xung quanh đều có thể nghe thấy, lời cô nói chốc chốc lại bị nhấn chìm bởi những tiếng ồn. Tàu điện đã vào bên nhà thi đấu nằm ngay trước sân vận động diễn ra liveshow, họ tới cửa hàng tạp hóa mua chút đồ ăn rồi mới vào. Cô chọn các món Quan Đông, trứng kho lá trà và bánh mì cắt lát. Trước sân vận động người đã đông nghìn nghịt, đầu chen đầu nhấp nhô, Tiểu Chi mua được hai tấm vé vào cửa từ bọn phe vé, vị trí rất đẹp. Họ theo dòng người xô đẩy tiến vào bên trong, tiện đường mua luôn gậy phát sáng cổ vũ, cô nói to vào tai Tư Vọng: “Phải mười năm rồi tôi chưa xem liveshow ca nhạc!”

“Tôi thì là mười bảy năm!”

Cậu gần như phải dán sát vào tai, cô mới nghe rõ.

Bước vào sân vận động hoành tráng đông nghẹt, nhìn thấy sân khấu ánh sáng huy hoàng rực rỡ, Tư Vọng lúc này mới hò hét giống học sinh cấp 3 - đồng thời bên cạnh cậu, Tiểu Chi 35 tuổi cũng đang hò hét đến mức chính cô còn lấy làm ngạc nhiên, bởi đây là lần đầu tiên cô cười sảng khoái, si tình đến thế.

Danh ca diện trang phục biểu diễn rực rỡ lóa mắt xuất hiện trên sân khấu. Bài đầu tiên anh hát là “Lý Hương Lan”, rồi tiếp đó là “Tôi bị thương thật rồi”. Âu Dương Tiểu Chi cũng huơ gậy sáng theo điệu nhạc, giữa những khán giả hâm mộ điên cuồng xung quanh, cô hóa thành một cô gái hơn 30 tuổi tươi trẻ mà Tư Vọng ít có dịp trông thấy. Còn cậu thì trông cực kỳ giống fan của AKB48, cậu cất giọng mạnh mẽ của tuổi thiếu niên hát theo những bài ca của Trương Học Hữu, Tiểu Chi lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc cậu.

Cảm giác được có cánh tay vòng sau lưng mình, chỉ cần siết chặt thêm chút nữa thôi là có thể chạm vào tận xương, nhưng cô không chống cự mà còn nghiêng người dựa sát hơn vào người cậu. Mùi hương từ mái tóc Tiểu Chi xộc vào mũi, vài sợi tóc dài dính lên mặt cậu, chẳng khác gì những sợi dây tơ quấn chặt lấy cổ cậu.

Những ca khúc trên sân khấu vẫn đang tiếp tục, “Lòng đau như dao cắt”, “Có em đồng hành”, “Tôi đợi đến khi hoa cũng tàn”...

Gần hai tiếng đồng hồ sau, gương mặt cô đã hồng rực như chiếc túi giữ ấm, dính chặt vào cằm và tai Tư Vọng.

“Nàng đến buổi biểu diễn của tôi, mối tình đầu năm 17 tuổi, lần đầu tiên hẹn hò, chàng trai vì nàng xếp hàng suốt đêm, tiết kiệm nửa năm trời mới đủ tiền mua đôi vé. Tôi hát làm tim nàng tan nát, tôi hát làm tim nàng tan nát...”

Cơn gió thu thổi tung tóc Tiểu Chi, cô giữ chặt lấy cổ Tư Vọng, dụi đầu vào l*иg ngực vững chãi của cậu. Phải chăng cô không muốn ai thấy mình đang rơi lệ? Hay không dám nghe lời ca đẫm nước mắt trên sân khấu? Cô ôm chặt cậu thiếu niên đến mức cậu không hít thở được chút không khí nào khác ngoài hương tóc cô.

Cuối cùng, nam ca sĩ đã đặt dấu chấm hết cho đêm nhạc hôm nay bằng ca khúc “Nụ hôn tạm biệt.”

Cô buông Tư Vọng ra, lau khô nước mắt trên mặt cậu, khắp bốn bề vang vọng tiếng ca hòa theo sân khấu “Cái đêm cuồng loạn mà tôi và em hôn tạm biệt ấy”. Bờ môi của cậu thiếu niên ghé sát lại, rồi bỗng dừng ở khoảng cách hai cen-ti-mét, cứng đờ như hai pho tượng điêu khắc. Bài hát kết thúc mà cậu vẫn chưa hề chạm đến môi cô.

Lúc này cô mới nói ra câu đầu tiên trong suốt buổi biểu diễn: “Em, không phải là Thân Minh.”

Nửa tiếng sau, đoàn người trong sân vân động đã về gần hết, chỉ còn lại Tiểu Chi và Tư Vọng ngồi giữa những hàng ghế vắng tanh, dưới chân rải đầy tàn tích của những cây gậy phát sáng, chai nước và túi đồ ăn vặt. Nhìn lên những người công nhân đang thu dọn thiết bị chiếu sáng trên sân khấu, cô tựa đầu vào vai cậu, mềm mại nói: “Này!”

“Muốn nói gì à?”

“Tôi... cũng không biết nữa.”

Cậu cởϊ áσ khoác ra choàng lên đùi cô: “Cô lạnh à?”

“Một chút thôi.”

Cô khép mắt lại, hít sâu mấy hơi: “Em có biết không, năm năm nữa thôi là tôi sẽ 40 tuổi.”

“Lúc đó, tôi cũng 47 tuổi rồi.”

Cô cười ảo não, lắc đầu, mở mắt ra nhìn bầu trời mùa thu.

Đêm khuya. Mười giờ.

Gió muộn ngang ngược gào thét, một phiến lá khô rơi xuống mặt cô.

Âu Dương Tiểu Chi nhặt chiếc lá, thật không ngờ cô đưa lên miệng cắn nát: “Khi em mải miết cúi đầu đi trên đường, đừng quên ngẩng lên nhìn trời sao nhé.”

Mãi sau cậu vẫn chưa đáp lại, rồi cô đứng lên nói: “Về nhà thôi nào, trò Tư Vọng.”