Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 56

Lúc tháng bảy sắp hết, con gái út Nghiêm gia yêu đương. Nghiêm Viện làm thiên kim nhà giàu, vẫn luôn không thiếu người theo đuổi. Nhưng mà từ sau khi cô tốt nghiệp đại học chia tay, liền không yêu đương nữa.

Kỳ Lương Tần từng hỏi qua Nghiêm Tùng Vĩ: “Viện Viện ưu tú như vậy, sao vẫn luôn không thấy cô ấy yêu đương?”

Nghiêm Tùng Vĩ oán hận nói: “Con bé bị tra nam làm thương tâm, nhất thời chỉ sợ không khôi phục được.”

Cẩn thận hỏi mới biết được, hóa ra Nghiêm Viện cũng từng bị tổn thương tình cảm, hơn nữa cẩu huyết chính là, cô còn là bị tình yêu tình bạn song song phản bội.

Lúc Nghiêm Viện đại học quen một người bạn trai, khác với phần lớn thiên kim nhà giàu trong giới của cô chính là, cô tìm một phượng hoàng nam*. Bạn trai tên Đỗ Đào, là từ nông thôn đi ra, nhưng mà rất ưu tú, là chủ tịch hội học sinh của khóa bọn họ, bộ dạng dáng vẻ đường đường, Nghiêm Viện với hắn có thể nói là vừa gặp đã yêu.

*Phượng hoàng nam: chỉ những người con trai xuất thân bần hàn nhưng biết cố gắng.

Quan hệ của hai người tự nhiên cũng bị lão thái thái phản đối, kỳ thật không chỉ lão thái thái phản đối, mà ngay cả Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông cũng có chút phản đối. Đại khái do đều là đàn ông, ánh mắt nhìn người của bọn họ dường như cũng chuẩn hơn Nghiêm Viện một ít, xuất thân của Đỗ Đào này bọn họ không để ý như lão thái thái. Bọn họ để ý chính là cách làm người của Đỗ Đào.

Đỗ Đào này tính cách rất cao ngạo, sĩ diện, Nghiêm Viện ở bên hắn, gần như mọi chuyện đều phải nhân nhượng hắn, chiếu cố lòng tự trọng của hắn. Trung Quốc từ xưa đến nay hôn nhân chú ý môn đăng hộ đối, vẫn là có vài phần đạo lý. Phàm là hôn nhân dòng dõi không ngang nhau, dễ dàng sinh ra vấn đề hơn nhiều so với hôn nhân dòng dõi tương đương, đây cũng không phải kỳ thị ai.

Nhưng mà Nghiêm Viện khi đó một lòng một dạ nhào vào trên người Đỗ Đào, yêu đến lửa nóng triền miên, yêu đương không đến một năm liền cùng Đỗ Đào dọn ra ngoài ở, có đoạn thời gian ầm ĩ thật cương với người trong nhà.

Chỉ tiếc đoạn quan hệ này không thể chết già, sau khi tốt nghiệp mâu thuẫn giữa hai người tăng lên, mỗi ngày ồn ào, cuối cùng Đỗ Đào nɠɵạı ŧìиɧ, nɠɵạı ŧìиɧ còn là bạn tốt của Nghiêm Viện. Người bạn kia mặc dù là người thành phố, nhưng không có gia thế tốt như Nghiêm Viện, cũng chỉ là gia đình khá giả.

“Hắn nói hắn ở bên con áp lực quá lớn, hắn chịu không nổi, tự tin và thỏa mãn mà hắn có thể nhận được từ cô ta, con không cho được.” Nghiêm Viện khóc nói với người Nghiêm gia.

Nghiêm Tùng Vĩ giận dữ, tìm người đánh Đỗ Đào một trận, tay cũng bị đánh gãy một cái, như thế hai người liền không còn khả năng nữa.

Nghiêm Viện vì thế mà hoang phí một đoạn thời gian thật dài mới thoát ra được, tuyên bố không tin tình yêu nữa. Người Nghiêm gia tuy rằng đau lòng, nhưng mà may mắn, theo lời Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi đã sớm biết cái thằng kia không đáng tin, lần đầu tiên đến nhà chúng tôi miệng cọp gan thỏ, giống như sợ chúng tôi xem thường hắn vậy. Đàn ông quá phận tự tôn không thể ở bên, rất ích kỷ.”

“Vậy bạn trai hiện giờ của Nghiêm Viện anh thấy sao?”

Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu: “Cô nàng này giấu rất chặt, chúng tôi cũng mới vừa biết.”

“Tôi cũng là mới vừa biết, trách không được đoạn thời gian trước cô ấy cứ luôn nói có hẹn, cả ngày không ở nhà, phỏng chừng chính là đi yêu đương đi.”

“Lần này phải trấn giữ con bé thật kỹ, ánh mắt nhìn đàn ông của nhỏ em gái tôi không tốt, chỉ nhìn mặt, không nhìn phẩm hạnh.”

Bạn trai mới của Nghiêm Viện, hôm nay là lần đầu tiên tới nhà.

“Trải qua chuyện lần trước muốn chết muốn sống, dì thấy Viện Viện thận trọng hơn rất nhiều, lần này có lẽ là chàng trai không tồi.”

Dì Xuân vừa nói vừa bận việc, Kỳ Lương Tần lại làm trợ thủ cho dì, hôm nay đồ ăn vô cùng phong phú, một mình dì Xuân bận rộn có chút không kịp.

Nhìn đồng hồ, cũng sắp mười một giờ. Kỳ Lương Tần ra ngoài phòng bếp đến bên ngoài nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy lão thái thái dáng vẻ đoan trang ngồi ở trong phòng khách, có thể nói là trang điểm ăn diện, mà Nghiêm Bách Tông ngồi ở bên cạnh bà, cũng là một thân chính trang. Kỳ Lương Tần nén cười về phòng ngủ, thấy Nghiêm Tùng Vĩ đang chơi game.

“Mẹ với anh trai anh đều ở trong phòng khách chờ kìa, sao anh lại ở đây chơi game?”

“Bất quá là bạn trai thôi, không hẳn có thể thành em rể tôi đâu, không hơi sức đâu lãng phí thời gian trên người hắn.”

Kỳ Lương Tần cười nói: “Chỉ là anh đi nhìn xem mẹ với anh trai anh kìa, hai người bọn họ bày trận thế không giống như là chờ khách, ngược lại có hơi giống như công ty phỏng vấn.”

Nghiêm Tùng Vĩ cũng cười, nói: “Cho nên lúc trước cậu trực tiếp theo tôi vào nhà, đỡ bao nhiêu việc. Nếu tôi cũng giống Viện Viện trước đó dẫn cậu về nhà ăn một bữa cơm, mẹ tôi có thể ở trên bàn cơm trực tiếp ăn tươi cậu đó.”

“Con rể nhà các anh cũng thật không dễ làm, tôi cũng lau mồ hôi thay cậu trai kia rồi. Tôi thấy lúc này mẹ anh sẽ không cho hắn sắc mặt hoà nhã đâu.”

“Đâu chỉ mẹ tôi, chúng tôi cũng sẽ không cho hắn sắc mặt hoà nhã.”

“Tôi thì sao?”

“Cậu tùy tiện, ” Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ nghĩ: “Cậu với dì Xuân một phe đi, nhiệt tình một chút. Trong nhà cũng không thể đều giống như Bao Công mặt đen, phải có người xướng mặt đỏ. Hơn nữa tôi không thể để cho người ta cảm thấy tôi cưới một cậu vợ hung dữ về được.”

Nghiêm Viện với bạn trai cô ra vẻ đã tính kỹ thời gian, đúng mười một giờ bước vào nhà.

Kỳ Lương Tần đi theo Nghiêm Tùng Vĩ ra khỏi phòng ngủ, cách thủy tinh nhìn thấy Nghiêm Viện kéo cánh tay một người đàn ông. Người đàn ông kia rất cao, đại khái cũng có 1m85, bộ dạng cũng khỏe mạnh, đen đen, Nghiêm Viện vốn dĩ xem như cao gầy ở trước mặt hắn nhất thời trở thành chim nhỏ nép vào người.

“Làm sao tìm được người như thế vậy, ” Nghiêm Tùng Vĩ phun tào.

“Hình như rất đẹp trai nha, ” Kỳ Lương Tần nói.

Kết quả cậu nói xong lời này, Nghiêm Bách Tông lại quay đầu nhìn cậu một cái.

“Không cùng một loại hình như trước kia nó thích. Viện Viện vốn thích cao gầy trắng nõn, còn thích nhất nam mắt kính.”

Lão thái thái quay đầu lại nhìn Nghiêm Tùng Vĩ một cái: “Miễn bàn chuyện trước kia.”

Lão thái thái ngồi nghiêm chỉnh, vẫn luôn chỉnh chỉnh tóc. Kỳ Lương Tần chạy tới cửa nhà, đẩy cửa ra cười cười với hai người Nghiêm Viện: “Tới rồi.”

“Đây là chị hai của em, ” Nghiêm Viện cười hì hì nói.

Sắc mặt Kỳ Lương Tần ửng đỏ, người đàn ông kia cũng quẫn bách sửng sốt một chút, Nghiêm Viện cười nói: “Anh quên à, em đã đề cập với anh đó, Lương Tần, người yêu của anh hai em.”

Người nọ liền vươn tay ra bắt tay với Kỳ Lương Tần một chút. Nghiêm Viện nói tiếp: “Đây là Triệu Hạo.”

“Mau vào đi, mọi người đã chờ từ rất sớm rồi.”

Kỳ Lương Tần nói xong liền tiếp nhận hộp quà trong tay Triệu Hạo, đón bọn họ vào cửa.

Triệu Hạo này, thật sự rất không giống Nghiêm Viện, dáng vẻ có chút chất phác, tính cách cũng nội liễm, dễ dàng đỏ mặt, làn da lại đen, chính là đen đen đỏ đỏ. Nghiêm Viện nói hắn là thầy giáo thể dục, mới vừa tốt nghiệp, còn nhỏ hơn cô một tuổi.

“Tình yêu chị em à, ” dì Xuân nói.

“Hiện giờ tình yêu chị em rất lưu hành, ” Kỳ Lương Tần nói: “Con thấy cậu trai này rất đáng tin.”

“Chỉ là hơi đen chút, hơi chất phác chút, ” dì Xuân nói: “Có điều dì nhìn tốt hơn Đỗ Đào kia một chút.”

“Cũng chưa nói muốn bàn hôn luận gả, Viện Viện thích là quan trọng nhất.”

Lão thái thái quả nhiên sắm vai một nhân vật gia trưởng phong kiến đủ tư cách, khách khí, nhưng mà quá khách khí, liền có vẻ uy nghiêm. Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông đại khái hơi vừa lòng một chút với người bạn trai này của Nghiêm Viện, cho nên thái độ bình thản hơn cậu tưởng. Có điều Nghiêm Bách Tông nói không nhiều lắm, Nghiêm Tùng Vĩ phỏng chừng là vì trưng ra cái mác anh hai, nói cũng không nhiều lắm. Ngược lại Nghiêm Viện vẫn luôn nói chuyện với Triệu Hạo không ngừng, Triệu Hạo đại khái là có chút câu nệ và quẫn bách, vẫn luôn có chút đỏ mặt, đen đen ngược lại có vài phần đáng yêu.

Nếu không phải Nghiêm Viện là một trắng giàu đẹp, vậy Triệu Hạo thật sự là một đối tượng không tồi. Tuy rằng chỉ là một thầy giáo thể dục cấp hai, nhưng chính là ở trường trung học trọng điểm số một số hai thành Nam, trong loại thành phố lớn như thành Nam làm một thầy giáo tiểu học cũng rất khó, phúc lợi vô cùng tốt. Huống chi cái nghề thầy giáo này cũng cao thượng, thầy giáo thể dục, thân thể hẳn là cũng rất tốt, thân cao, mặt mày không tính là anh tuấn, nhưng mà đoan chính, loại đàn ông này đưa tới thị trường xem mắt, là rất được hoan nghênh.

Chờ sau khi tiễn bước Triệu Hạo, Kỳ Lương Tần nói với Nghiêm Tùng Vĩ: “Tôi cảm thấy rất không tồi, còn là một người rất thành thật. Nhìn mặt mẹ anh, sao giống như không quá vui vẻ vậy.”

“Mẹ tôi vẫn luôn xem xét người lựa chọn cho Viện Viện, Triệu Hạo này, khẳng định không thể so với mấy người đàn ông bà xem xét, bà ấy nhiều ít có chút thất vọng đi. Đại khái cũng có chút không hài lòng với loại thái độ giữ kín không nói ra của Viện Viện.”

“Tôi thấy Viện Viện rất thích hắn, yêu đương mà, không cần nghĩ nhiều như vậy, cô ấy vui vẻ thì tốt rồi.”

“Vấn đề là nó không phải yêu chơi, vừa rồi nó nói với chúng tôi, tính toán trong năm kết hôn.”

“Vội vã như vậy?” Kỳ Lương Tần giật mình nói: “Sẽ không phải…” Cậu nói xong chỉ chỉ bụng Nghiêm Tùng Vĩ.

Nghiêm Tùng Vĩ giận nổ: “Không có khả năng!”

Kỳ Lương Tần cười nói: “Anh được làm cậu còn không vui.”

“Tôi ngược lại không hề gì, tôi sợ mẹ sẽ tức hộc máu.”

“Vậy cũng không nói chừng, không phải bà vẫn luôn muốn ngậm kẹo đùa cháu sao?”

“Mẹ với ông anh tôi đều rất truyền thống, cậu cũng không phải không biết.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong sờ sờ ót: “Cậu nói xem, nó sẽ không thật sự nghe lời bác sĩ bảo cưới đi? Không được, tôi phải đến hỏi một chút.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói xong liền đi ra cửa. Kỳ Lương Tần đi theo ra, đến phòng khách. Nghiêm Bách Tông lại đột nhiên hỏi cậu: “Cậu cảm thấy đối tượng của Viện Viện thế nào?”

“Rất tốt mà, ” Kỳ Lương Tần nói.

Cậu nói xong liền đi theo Nghiêm Tùng Vĩ lên lầu, lòng nhiều chuyện chiến thắng quyến luyến của cậu đối với Nghiêm Bách Tông, hiện tại so sánh với Nghiêm Bách Tông, chuyện về Nghiêm Viện càng làm cho cậu tò mò.

“Anh hai, anh đoán mò cái gì vậy, ” Nghiêm Viện đỏ mặt nói: “Em làm sao có thể chưa lập gia đình đã có bầu.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Không có thì tốt, em nghĩ xem nếu em lớn bụng mặc áo cưới, khó coi bao nhiêu.”

“Chút ý thức tự mình bảo hộ em vẫn phải có, hơn nữa em còn chưa sống thế giới hai người đủ, không có khả năng sinh con.”

“Em với hắn biết nhau thế nào, sao trước đó một chút tiếng gió cũng không để lộ với mọi người hả?”

“Cái này còn không phải học của anh hai sao, tiền trảm hậu tấu.” Nghiêm Viện nói xong liền đầy cõi lòng chờ mong hỏi Kỳ Lương Tần: “Lương Tần, anh cảm thấy Triệu Hạo thế nào?”

Kỳ Lương Tần gật đầu: “Rất thành thật.”

“Đây là khen người sao?” Nghiêm Viện không hài lòng: “Anh không thấy là rất bảnh sao?”

“Nếu cái này cũng gọi là đẹp, vậy anh hai em chẳng phải là đẹp trai siêu cấp vô địch sao?”

Nghiêm Viện bĩu bĩu môi: “Em cảm thấy đẹp!”

“Em với hắn sao lại biết nhau?”

“Lại nói mọi người đều không tin đâu. Anh hai anh biết chị Hoa đúng không, con trai chị ấy không phải học cấp hai sao, ở trường học đánh nhau, trường học kêu người nhà đến, chị Hoa không rảnh rỗi, liền nói em là em gái chỉ, bảo em đi một chuyến. Hóa ra con trai chị Hoa là một đứa học dốt, không học cho tốt, tiết thể dục đánh nhau với bạn học, Triệu Hạo là thầy thể dục của bọn nó, lúc can ngăn bị đập trúng đầu. Em nghĩ em đến thì cũng đến rồi, chung quy phải tỏ vẻ xin lỗi một chút với thầy giáo bị thương, thường xuyên qua lại, liền quen biết. Hai người bọn em tự nhiên mà ở bên nhau, đặc biệt thuận lợi, không có ai theo đuổi ai cả.”

“Oa, giống tiểu thuyết thế, thật có duyên phận.” Kỳ Lương Tần hâm mộ nói.

“Đúng không, anh cũng thấy rất có duyên phận đi, ” Nghiêm Viện cười nói: “Con người đặc biệt tốt, đối với em cũng đặc biệt tốt. Em sợ trong nhà không đồng ý, cho nên vẫn luôn giấu mọi người. Em cảm thấy hắn chính là người em đợi, bọn em ở các phương diện đều rất hợp rơ, em cảm thấy hai bọn em ở bên nhau, nhất định sẽ đặc biệt đặc biệt hạnh phúc. Em biết hắn không phải đối tượng mà người trong nhà chờ mong, chỉ là em thật sự rất yêu hắn, ở bên hắn em rất vui vẻ.”

Trong mắt Nghiêm Viện tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, nhìn ra là thật sự vui sướиɠ.

Kỳ Lương Tần đi xuống lầu, liền nói với dì Xuân, nói xong vẫn cảm khái giống vậy: “Thật có duyên phận mà, cứ như tiểu thuyết vậy.”

“Cho nên nói duyên phận nha, chính là do trời định, không cần phải gấp gáp, chung quy sẽ đến.”

Lời này giống như đã từng quen biết.

Kỳ Lương Tần nhớ rõ là năm ngoái, là đêm bình an. Trên đường phố Nam Kinh nơi nơi đều là vui sướиɠ khi lễ Giáng Sinh sắp đến, cậu từ siêu thị trở về, mua hai quả táo, dùng nước nóng ủ ấm, ăn một quả.

Ăn táo xong, cậu liền lên máy tính nói chuyện phiếm với bạn, vẫn nói cho tới đêm khuya, qua đêm bình an.

Sau đó cậu liền nói với bạn, ai nha, đêm bình an hàng năm tao đều cầu nguyện hy vọng đêm bình an năm sau có người qua chung với tao, chỉ là hàng năm đều thất bại, thật đau lòng.

Người bạn hỏi, vì sao là đau lòng đêm bình an, mà không phải đau lòng lễ Giáng Sinh?

Cậu nói, lễ Giáng Sinh tao cũng đau lòng, có điều đêm bình an là đau lòng nhất, bởi vì tao cảm thấy đêm bình an thực lãng mạn, là ngày hội của tình nhân.

Người bạn gửi cho cậu một cái biểu tình le lưỡi, sau đó nói cho cậu biết, duyên phận đều là do trời định, mày không cần phải gấp gáp, sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, duyên phận của cậu sao lại tới trễ như vậy, những người còn trẻ trên đường phố, có khả năng mới chỉ cấp hai thôi, duyên phận cũng đã tới rồi.

Cái thứ ngày lễ này, có vài ngày không phải dành cho người sống một mình, chẳng hạn như Trung thu, tết âm lịch, có vài ngày không phải dành cho người độc thân, chẳng hạn như lễ tình nhân, đêm bình an. Mà cậu vừa là độc thân, vừa là sống một mình.

Cậu nằm ở trên giường, nghĩ thầm rằng, đêm bình an sang năm, sẽ có người cùng mình không. Duyên phận định mệnh của mình, sang năm có tới hay không.

Hiện giờ cậu ở nơi này, có Nghiêm Bách Tông.

Cậu rất hy vọng những lời này là thật, “Duyên phận đều là do trời định, không cần phải gấp gáp, sớm muộn gì cũng sẽ tới.” Nếu đây là thật, vậy có thể an ủi được bao nhiêu người.

Hết chương 56