Edit: Cháo quẩy
Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi
Nghe thấy tôi tớ của mình nói vô lễ với Sở Du Nhiên, Công tước phu nhân cũng chỉ híp mắt một cái, không có ngăn lại. Hiển nhiên là muốn vừa đánh vừa xoa, đánh một gậy cho một quả táo, rõ ràng là cách dạy dỗ cho tôi tớ.
Sở Du Nhiên chỉ nhíu mày, lẳng lặng nhìn đối phương, giống như đang xem một trò tạp kỹ, ngay cả vẻ mặt cũng lười biểu lộ.
Công tước phu nhân thấy cậu không xin lỗi cũng không chịu thua, cũng tức giận, hắn không nghĩ tới Sở Du Nhiên ôn nhuận cười trước nói này lại khó đối phó y như Sở Hồng Vũ vậy.
Dilow tuy rằng mới đầu nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, bây giờ vô lễ với Sở Du Nhiên nhóc đã nhìn ra rồi, báo nhỏ lập tức ngẩng cái đầu buồn ngủ lên, sâu kín nhìn chằm chằm kẻ tôi tớ vừa nói chuyện kia, ánh mắt hung ác, cho dù chỉ là một con báo nho nhỏ, nhưng lại mang vẻ bạo ngược khó che dấu. Từ sau khi dị năng thức tỉnh, gần đây Dillow lớn lên rất nhanh, hình thể không nói tới, ngay cả khí thế cũng không còn ngây ngô như trước. Huyết thống cao quý từ trong xương tủy khiến nhóc từ lúc chào đời liền cao hơn người ta một bậc, càng không cho phép người khác bất kính với mình, một cái thứ không biết huyết thống thế nào lại dám ở trước mặt nhóc nói huyên thuyên, Dillow nổi giận rồi —— thật muốn một móng tát chết hắn!
Thị giả bị ánh mắt nhóc nhìn trong lòng run lên, sau đó mới phản ứng được bản thân lại bị một đứa nhóc trấn áp, lúc này liền thẹn quá hóa giận, mặt đỏ hết lên. Ngày thường hắn cùng Luke làm mưa làm gió quen rồi, căn bản không chịu được bị chèn ép thế này. Theo bản năng điều động tinh thần lực, muốn hù dọa thằng nhãi con này một chút, thuận tiện chấn nhϊếp Sở Du Nhiên một chút, một giống cái cùng một ấu tể, thì có bản lĩnh gì chứ, hắn còn lâu mới tin giống cái trước mặt này làm tổn thương thiếu gia nhà hắn đâu.
Sở Du Nhiên đối với ngoại giới cảm ứng nhạy bén, khuôn mặt ôn nhuận đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, thời điểm tinh thần lực của đối phương tản đến muốn áp chế Dillow, đã làm một cái l*иg phòng vệ vững chắc bảo hộ Dillow, đôi mắt đen như mực, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, không khí chung quanh dường như nóng lên mấy phần, khí tức cũng trở nên ngột ngạt, ngay cả cỏ xanh dưới chân cũng giống như bị đốt lên, toàn bộ mất sức sống.
Đoàn người đối diện đứng mũi chịu sào, tất cả đều hoảng sợ nhìn Sở Du Nhiên, tinh thần lực của giống cái này, rốt cục đã đến trình độ nào rồi!
Sở Du Nhiên ngữ khí lạnh nhạt, âm thanh không cao, lại nghe ra được cậu đang tức giận, “Công tước phu nhân, ngươi muốn ra oai phủ đầu ta cũng không để ý, thế nhưng ngươi không nên để hắn động đến học sinh của ta, một ấu tể, chỉ là một ánh mắt đã bị hắn phản kích, hành vi đó chính là mưu sát!”
Vừa nghe Sở Du Nhiên chụp tội danh này lên đầu mình, sắc mặt Công tước phu nhân phát lạnh, vẻ mặt khó coi nhìn tên tôi tớ động thủ một cái, xung quanh có một người lớn tuổi hơn kéo kẻ kia sang một bên, vung tay cho hai cái tát, mắng: “Phế vật! Mắt trợn to thế làm gì, dọa đến đứa nhỏ thì làm sao bây giờ!”
Công tước phu nhân lạnh giọng nói: “Sở Du Nhiên, chú ý giọng điệu nói chuyện của ngươi, vu hại bổn phu nhân là tội nặng.”
Sở Du Nhiên cười lạnh một tiếng, miệng lưỡi bén nhọn chưa từng có, “Chỉ cần không phải phế vật, đều có thể cảm ứng được tinh thần lực của hắn gợn sóng, phu nhân không nhận ra được sao?”
“Sở Du Nhiên, ngươi làm càn!” Sở Du Nhiên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đây là trần trụi trở mặt, sắc mặt Công tước phu nhân càng khó coi.
Sở Du Nhiên nở nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ ôn nhuận ưu nhã, môi mỏng khiêu gợi khẽ mở, bất đồng với sự dịu dàng dĩ vãng, lúc này càng phác họa ra một độ cong lạnh bạc, ánh mắt cười như không nhìn phía đối diện, khí chất mâu thuẫn khiến người ta sinh ra ý lạnh trong lòng, “Ta là con trai của Hiệu trưởng trường quân đội đệ nhất Đế quốc, ngài không biết tước vị của phụ thân ta sao? Ta chính là con trai duy nhất của ông ấy, có thể thừa kế tước vị của người, sao ta không thể càn rỡ chứ? Phu nhân vừa đến đã muốn dùng thân phận áp ta, ta không quan tâm, thế nhưng mưu tính thương tổn học sinh của ta, với danh tiếng của trường quân đội đệ nhất, ta quyết không bỏ qua!”
Sắc mặt Công tước phu nhân đỏ lên, hắn thừa nhận hắn đã nhìn nhầm rồi, đây căn bản không phải là giống cái yếu đuối hèn nhát dễ bị bắt nạt, ngoài cái mũ lớn bị chụp lên đầu, còn liên lụy tới cả trường học, hiển nhiên là muốn làm lớn chuyện. Nếu như chuyện này không giải thích rõ ràng, tuyệt đối sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đến phủ Công tước.
Sở Du Nhiên mặt không thay đổi nhìn đối phương, không lùi chút nào, ai dám động đến một cọng lông của Dillow, cậu liền chôn người đó cùng, bất kể thân phận của đối phương là gì.
Dillow cảm nhận được tâm tình Sở Du Nhiên không tốt, ngẩng đầu lên cọ cọ cằm cậu, không tiếng động an ủi, lại nhìn ông chú vạm vỡ trước mặt, Dillow khinh thường hừ một tiếng, cái tên bự con kia, nó nhớ kỹ rồi đó!
Mang theo học sinh đặc huấn trở về, Elton biết được thời gian này là lúc Sở Du Nhiên đưa bọn nhỏ về nhà, vì thế cố ý ở cổng Đông của trường học lượn một vòng, quả nhiên thấy được Sở Du Nhiên ở cổng. Chỉ là Sở Du Nhiên bây giờ, cùng thiếu niên ôn nhuận trong kí ức của hắn như hai người khác nhau.
Hai mắt Elton nham hiểm nhìn phía dưới, hắn thích Sở Du Nhiên, nhưng thích nhất vẫn là năng lượng tinh thần của cậu. Sở Du Nhiên là giống cái duy nhất có tinh thần lực đạt đến cấp S trong toàn bộ Đế quốc, hơn nữa tinh thần lực có thể dung hợp với bất kì giống đực nào. Vì kế hoạch báo thù, hắn phải đến bên cạnh Sở Du Nhiên, cho dù Sở Du Nhiên là ai, hắn đã định chắc rồi!
Mắt thấy động tĩnh phía dưới đã khiến cho đội giáo vệ chú ý, hai quân nhân mặc quân trang đi tới, Elton híp mắt lại, trong nháy mắt hạ xuống.
Sở Du Nhiên nhìn Elton đột nhiên xuất hiện trước mặt, khẽ nhíu mày, vừa muốn né tránh đã bị đối phương kéo cổ tay, trên khuôn mặt tuấn lãng của Elton tràn đầy quan tâm “Du Nhiên, không sao chứ?” Ánh mắt hắn thâm tình như nước, chìm đắm khiến Sở Du Nhiên có chút không thở nổi, muốn thoát ra lại thấy khuôn mặt khẩn trương của Elton không có ý muốn buông tay.
Sở Du Nhiên nhíu mày, vừa muốn mở miệng từ chối, liền phát hiện cổ tay đã buông lỏng, Elton vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Dillow, mà trên móng vuốt Dillow vậy mà lại mang theo ánh vàng. Sở Du Nhiên lần đầu tiên thấy Dillow có địch ý nặng với một người khác như vậy, thậm chí ngay cả dị năng cũng dùng đến, nếu không phải Elton tránh kịp, thì tuyệt đối sẽ bị thương.
Chẳng qua cũng may nhờ có Dillow, Sở Du Nhiên nghiêng người tránh Elton, khuôn mặt lạnh lùng.
Elton đến xem như đã phá vỡ bầu không khí vốn đang ngột ngạt, chỉ là Sở Du Nhiên cũng không có ý định bỏ qua, quét một vòng đám người phía đối diện, sau khi nhớ hết dáng vẻ của bọn họ, khóe miệng Sở Du Nhiên cong một cái: “Mời Công tước phu nhân trở về, xin đợi lệnh gọi của Quốc hội, chúng ta không gặp không về.”
“Sở Du Nhiên!” Mắt thấy Sở Du Nhiên muốn đi, Công tước phu nhân giương tay một cái, ra hiệu cho người phía sau, “Ngăn nó lại!” Nếu cứ để Sở Du Nhiên đi như vậy, chuyện lần này sẽ càng khó nói, đặc biệt là tội danh tổn thương ấu tể. Tâm tư của tên khốn này thực sự ác độc, dám chụp cho hắn một cái tội danh nặng như vậy.
Bầu không khí lần thứ hai giương cung bạt kiếm, lúc này tâm tư Sở Du Nhiên hơi động, thật giống như tâm linh cảm ứng, quay người lại, liền thấy một chiếc phi hành khí màu bạc đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu, khoang cửa mở ra, Wales vẻ mặt lạnh lùng ở trên cao nhìn xuống phía dưới, sắc mặt không nhìn ra vui buồn. Y không đội mũ lính, áo khoác quân trang cũng chỉ tùy tiện khoác trên người, ánh chiều tà chiếu lên người y, ở đuôi tóc vàng kim dát lên một màu vàng ấm áp, khiến cả người y thoạt nhìn lười biếng lại tùy ý.
Rõ ràng không có biểu tình gì, lại càng không nhìn ra vui giận, nhưng Wales xuất hiện lại khiến bầu không khí hiện trường trong nháy mắt rơi xuống điểm âm.
Khuôn mặt này đối với con dân khắp Đế quốc đều không xa lạ gì, bản thân Wales càng là trụ cột tinh thần của Đế quốc, trong cái thế giới cường giả vi tôn này, Wales là người bảo vệ Đế quốc, cũng là thần tượng tinh thần. Toàn bộ người ở đây đều quên cả phản ứng, chẳng ai nghĩ tới Wales lại đột nhiên xuất hiện ở trường học, còn là cửa bên chỉ dùng để cho trẻ nhỏ ra vào.
Wales lạnh nhạt liếc xuống dưới một cái, duỗi chân dài, thật giống như bước xuống từ vùng trời, thoải mái tùy ý. Nhưng mà, trong tích tắc giày ống cao chạm xuống đất, vạt áo lại vẽ ra một đường cong lạnh lùng nghiêm nghị, ngay cả không khí dường như cũng ùng ùng một tiếng, người ở chỗ này ngoại trừ Sở Du Nhiên cùng Dillow, đều cảm thấy tinh thần giống như bị hung hăng đạp một cái, trong giây lát đều có chút thất thần.
Wales giống như không nhận ra, liếc nhìn Sở Du Nhiên phía đối diện, chắp tay sau lưng nhàn nhã đi tới.
Sở Du Nhiên cong miệng lên, không nhìn bầu không khí trước mắt, cười hỏi: “Sao anh đột nhiên tới đây vậy?”
Wales đi tới ôm vai Sở Du Nhiên, cẩn thận gạt một lọn tóc loạn trên trán Sở Du Nhiên, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm, trầm ổn nghiêm túc, “Ta đói, cho nên về sớm.”
Sở Du Nhiên bị chọc phát cười, con mèo lớn này, rõ ràng biết cậu gặp phải phiền toái mới chạy về, trong lòng ấm áp, cơn giận bị Công tước phu nhân gây ra cũng biến mất theo, Sở Du Nhiên thoải mái nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Wales ôm eo Sở Du Nhiên, chủ động bế lấy Dillow, áng chừng trọng lượng, ghét bỏ nói: “Béo rồi!”
Dillow (▼ 皿 ▼#)
Công tước phu nhân rốt cục phản ứng lại được vừa định hành lễ, liền thấy tình cảnh trước mắt, nhất thời khϊếp sợ trong đầu vụt một tiếng, da đầu tê dại, mồ hôi lạnh trong chốc lát liền ướt đẫm sau lưng… Hiện tại trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ: Xong rồi!
Người phủ Công tước mặt trắng bệch, tất cả đều nhìn về Công tước phu nhân, giống như đang tìm kiếm một sự tin cậy, nhưng vừa thấy vẻ mặt đó của Công tước phu nhân, thì mặt cũng đầy tro tàn. Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Công tước phu nhân có chút oán hận, đều do hắn quá cưng chiều đứa con trai ngoan kia, giành mỹ nhân còn tranh cả của Bệ hạ, còn có báo nhỏ Bệ hạ ôm trong ngực kia, có ngu mấy cũng biết thân phận của nó, bất kính với thành viên hoàng tộc, công kích ấu tể hoàng thất, tội chết! Toàn bộ đều tội chết! Bệ hạ luôn quả quyết sát phạt tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Quả nhiên, trong nháy mắt Wales ôm eo Sở Du Nhiên quay người lại, dùng một tay đè Dillow đang chơi đùa xuống, lạnh nhạt nói với đội hộ vệ Hoàng gia sau lưng: “Bắt hết lại, một kẻ cũng không được buông tha.”
Đội hộ vệ Hoàng gia trực thuộc điều khiển của Wales, bọn họ cũng mặc kệ thân phận của đối phương là gì, cũng mặc kệ ngươi có phải là giống cái hay không, tất cả đều nghiêm ngặt chấp hành nhiệm vụ.
Người của phủ Công tước Zarro run rẩy nhìn Công tước phu nhân, “Phu nhân, làm sao bây giờ?!”
Kẻ hù dọa Dillow kia trên mặt không còn chút huyết sắc nào, run lẩy bẩy muốn chạy, nghênh đón hắn là một đôi chân đi ủng dài, trực tiếp đá một cước lên đùi, rắc một tiếng, thanh âm xương gãy kèm theo tiếng kêu thảm thiết xuyên thủng màng nhĩ, khiến Công tước phu nhân nháy mắt hoàn hồn, hắn run rẩy vịn vào một người hầu bên cạnh, miễn cưỡng đứng vững không để mất mặt, cắn răng để khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút: “Không nên phản kháng, thành thực phối hợp đi.” Không phối hợp thì chính là chết, đội hộ vệ Hoàng gia thời điểm thi hành chấp pháp xưa nay đều mặc kệ sống chết.
Wales nói không buông tha cho kẻ nào cả, các binh sĩ cũng không nhận mệnh lệnh bỏ qua cho Elton, mỗi người đều như lấy ra lợi kiếm, không nói một lời, hành động nhanh chóng, Elton cũng bị trói lại. Vệ binh trường học chạy tới chứng minh Elton trong sạch, đội hộ vệ cũng không nể mặt chút nào, trực tiếp nói cho thủ vệ trường học, bảo người phụ trách trường đến bộ ngành liên quan bảo lãnh người, chấp hành nhiệm vụ nghiêm ngặt.
Elton bị kìm giữ nhìn bóng lưng Wales, tròng mắt màu xám bởi vì tâm tình quá kích động dần biến thành màu đen, móng tay được cắt gọn sạch sẽ siết chặt vào lòng bàn tay, lực mạnh đến nỗi như muốn bị nắm đứt, lòng bàn tay đau nhói làm hắn khắc chế được tâm tình của mình, sau đó im lặng để bị mang đi, không chút nào phản kháng.
Sở Du Nhiên muốn quay đầu lại nhìn, lại bị Wales ôm eo, gần như nhấn cả người cậu vào trong ngực y, không cho từ chối.
Sở Du Nhiên tò mò nhíu mày, theo bản năng hỏi: “Anh, không phải là ăn giấm đó chứ?”
“Ăn giấm?” Khóe miệng Wales nhẹ cong lên một chút, xoa xoa đầu Sở Du Nhiên, giống như đang vò một quả bóng lông yếu ớt, quý trọng lại dịu dàng, “Giấm là gì? Chút nữa em làm cho ta ăn đi.”
Sở Du Nhiên xí một tiếng, tự nhủ đúng là mạnh miệng, chẳng qua nể tình Dillow ở đây, cậu cũng không tiện nói gì, chỉ là kéo bàn tay trên eo xuống, nắm vào tay, mười ngón đan nhau, nụ cười nhẹ, động tác cũng rất kiên định.
Wales nhìn cậu một chút, khóe miệng lần thứ hai cong lên, tâm tình không tệ.
Dillow nhìn hai bên, phát hiện không ai nói gì cả, lúc này mới duỗi móng ra, thổi thổi ánh vàng kim nhàn nhạt trên vuốt đen, đắc ý mở miệng: “Vừa nãy ta bảo vệ thầy ngốc.”
Lần này Wales vậy mà không trào phúng nó, lại còn tán dương: “Rất giỏi!”
“Theo như giao hẹn, ngươi phải dạy ta cái chiêu ầm ầm kia!” Chính là tụ cầu vàng lại trong bàn tay, ném đi ầm ầm!
Wales gật đầu, đáp ứng vô cùng sảng khoái, “Dạy!”
Sở Du Nhiên nghi hoặc hỏi: “Hai người có phải lén giao ước cái gì không thế?”
Wales lắc đầu một cái, Dillow thì gật gật đầu.
Hai chú cháu liếc mắt nhìn nhau, bị đứa cháu ngu xuẩn bán đứng, Wales bất đắc dĩ gật đầu, Dillow phản ứng lại cơ trí lắc đầu một cái.
Sau đó hai người đều ngạc nhiên vì độ ngu đần của nhau, nhìn nhau ghét bỏ, trên mặt còn viết một chữ to đùng: Ngu!
Sở Du Nhiên: “Phì!”
Sau khi về nhà, Sở Du Nhiên lấy đồ ăn cho bữa tối từ trong tủ lạnh ra, để người máy quản gia xử lý sạch sẽ, cậu ngồi trên ghế salon xoa bụng cho Dillow, hỏi Wales vừa mới đi thay một thân quân trang: “Vị Công tước phu nhân kia, ngươi định xử lý như thế nào?”
Wales nhíu mày, “Xử lý như thế nào? Đương nhiên là giải quyết việc chung, tập kích ấu tể Hoàng thất, tính toán bắt cóc Vương hậu tương lai, bất cứ tội danh nào cũng đều có thể trị tội hắn.”
Sở Du Nhiên kinh ngạc thốt lên: “Anh muốn công bố thân phận của em?”
Wales nhíu mày nhìn cậu, “Em không muốn?”
Sở Du Nhiên nghiêm túc tỉnh táo nói: “Một chút cũng không, người khác tìm em gây phiền phức thì sao bây giờ? Giống cái Đế tinh nhất định sẽ coi em thành kẻ địch, có nằm mơ cũng muốn tìm tới em gây sự, em mới không muốn bị bại lộ sớm như vậy đâu.”
Quốc vương Bệ hạ muốn bày tỏ trước toàn bộ Đế quốc nhưng vị hôn thê tàn ác lại cự tuyệt: ▼_▼————————————
_______________________
Phủ Công tước Zarro buổi tối mới nhận được tin tức, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện cả người Công tước Zarro như bị hút hết khí lực, tê liệt ngồi trên ghế hết đường xoay xở. Tra được Sở Du Nhiên có chuyện mờ ám với một giống đực tộc Báo, nhưng lại không nghĩ rằng đó chính là đương kim Bệ hạ. Rất tốt, đây là muốn đem toàn bộ phủ Công tước chôn cùng đây mà!
Luke biết mẫu phụ mình đi gặp Sở Du Nhiên, sau khi được tôi tớ phục vụ ăn uống no say xong phe phẩy đuôi chạy đi tìm mẫu phụ, phát hiện chỉ có phụ thân ngồi một mình ở phòng ăn, cũng không chú ý sắc mặt Công tước Zarro, cà lơ phất phơ hỏi: “Phụ thân, Sở Du Nhiên đáp ứng việc kết hôn không?”
Vừa nghe nhi tử mình không hỏi sao mẫu phụ hắn chưa về, cứ mãi nghĩ về Sở Du Nhiên, Công tước Zarro tức giận sắc mặt trắng bệch, trong lòng nghẹn một luồng tà hỏa, vì phu nhân không ở đây cũng không có ai áp chế, đột nhiên đứng lên nhấc chân đạp qua, “Ngươi nghiệt tử chỉ biết gây rắc rối!”
Hồi còn trẻ Công tước Zarro là quân nhân, cũng không yếu như trong tưởng tượng, hiện tại tức giận, một cước đạp Luke bay xa hai mét. Nhìn thằng con nằm trên đất hai vuốt ôm đầu hoảng sợ nhìn mình, Công tước Zarro chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cầm lấy ly trà đập xuống, Luke sợ đến cong đuôi run rẩy, chỉ có thể nằm trên mặt đất thấp giọng kêu ư ử.
Công tước Zarro tức giận sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, khóe miệng co rúm, ngực bởi vì tâm tình quá kích động mà phập phùng bất định. Cái thằng nghiệt tử không có tiền đồ tranh mỹ nhân còn tranh cả của Bệ hạ, thậm chí còn khuyến khích mẫu phụ nó ra mặt, ông thật sự nuôi được đứa con quá tốt rồi!
Còn nữa, lúc nghiệt tử này bị thương ông cũng nên nghĩ tới, một giống cái như Sở Du Nhiên, sao có khả năng thương tổn bọn chúng được, tuyệt đối là người bảo vệ trong bóng tối Bệ hạ phái tới, lúc trước để lại cho Luke một cái mạng, đã là cho ông mặt mũi rồi.
Đem chuyện đơn giản nghĩ thành phức tạp, sắc mặt Công tước Zarro âm trầm bất định, nhất thời không nghĩ ra bước kế tiếp nên làm thế nào.
Lúc này, một người trẻ tuổi tướng mạo rất giống Công tước Zarro từ cửa đi tới, nhìn tình cảnh bên trong, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cúi người xuống, lễ độ nói: “Phụ thân, Tam đệ lại không nghe lời rồi? Hắn còn nhỏ, ngài đừng tức giận với hắn, tức giận thân thể sẽ không tốt.”
Nằm trên mặt đất Luke lén lút ngẩng đầu nhìn anh trai cùng cha khác mẹ, khinh bỉ lườm một cái, động tác này vừa vặn bị Công tước Zarro nhìn thấy, tức giận liền muốn động thủ.
Hawke vội che trước người Luke, nóng nảy nói: “Phụ thân, Luke vốn có thương tích, ngài đánh mẫu phụ trở về sẽ đau lòng.”
Không nói lời này còn tốt, vừa nhắc tới phu nhân của mình, Công tước Zarro càng sinh khí, nếu như không do hắn cưng chiều, đứa nhỏ kia sẽ trưởng thành như thế này sao? Chén trà trong tay tức giận đập ra ngoài, mà cũng khéo, Hawke đang che chở em trai, lại vừa vặn nghiêng đầu bị cốc trà đập vào, một vết máu đỏ tươi men xuống theo gò má, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm trọng. Hawke nhíu mày, ôm trán khuyên em trai, “Tam đệ, mau xin lỗi phụ thân đi!”
Luke bưng đầu xì cười một tiếng, thầm mắng đại ca: Tên đần độn không biết đường mà tránh!
Ngộ thương đứa con lớn nhất, Công tước Zarro ngừng một lát, ánh mắt lóe lên ảo não, từ khi có Luke ông cũng ít để ý tới hai đứa con vợ trước sinh ra, bây giờ nhìn đứa con lớn hiểu chuyện ngoan ngoãn, lại nhìn Luke lúc này đang hả hê, sắc mặt Công tước Zarro thay đổi, lạnh giọng nói: “Nhốt thằng nghiệt tử này lại, không có lệnh của ta không ai được phép thả nó ra, dám càn quấy thì đánh gãy chân chó của nó luôn!”
Nói tới đây ngữ khí hòa hoãn một chút, “Tìm người xem vết thương cho Đại thiếu gia.”
Hawke dùng khăn xoa xoa trán, không thèm để ý cười cười, “Không có chuyện gì, chỉ rách chút da thôi, mẫu phụ sao còn chưa trở lại ạ?”
Công tước Zarro thở dài, “Còn không phải do nghiệt tử kia!”
Quản gia thay Công tước Zarro nói rõ ràng nguyên nhân, Hawke lẳng lặng nghe xong, ý lạnh trong mắt lóe ra rồi biến mất, khi ngẩng đầu lại là vẻ lo lắng, “Mặc kệ Tam đệ là bị Sở Du Nhiên thương tổn, hay là do người của Bệ hạ thương tổn, chúng ta cũng phải bỏ qua chuyện này, không thể nhắc lại, chắc chắn phụ thân cũng nghĩ như vậy.”
Công tước Zarro gật gật đầu, có chút bất ngờ con lớn có suy nghĩ giống mình, tâm tình tốt hơn một chút, giọng nói cũng dịu đi không ít, “Chỉ mong Bệ hạ sẽ không vì một giống cái mà làm khó dễ chúng ta, dù sao cũng cần cân nhắc bên ông ngoại của con.”
Hawke biết, ông ngoại này, không phải ông ngoại ruột của hắn, mà là ông ngoại của Luke —— Trung tướng Glenn. Đôi mắt híp híp, vẻ mù mịt che dấu nơi đáy mắt, Hawke trấn an nói: “Đương kim Bệ hạ là người trọng tình nghĩa, hẳn sẽ không tính toán quá mức.”
Sau khi cáo lui trở về phòng của mình, Hawke gửi tin nhắn cho người vừa liên hệ trước đó: Một triệu tinh tệ mua mạng chó của Luke!
Mẫu phụ hắn xuất thân bình dân, qua đời sớm, ông ngoại không có thế lực mạnh mẽ cùng hắn chống lại Luke, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, vô độc bất trượng phu*, bọn họ đối với mình bất nhân trước, thì đừng trách hắn bất nghĩa!
*không có lòng dạ hung hiểm, thủ đoạn độc ác thì không thành đại trượng phu được
——————————————
Sáng sớm, Sở Du Nhiên mông lung mở mắt ra, liền thấy một cục than lớn nằm úp sấp bên người, trên người cục than lớn có một cục than nhỏ nằm chồng lên, cậu nhất thời có cảm giác như đang nằm mơ. Cậu thấy, thế giới của mình bị động vật họ mèo chiếm lĩnh rồi.
Wales nghe thấy nhịp điệu hô hấp của Sở Du Nhiên thay đổi, lỗ tai run một cái, ngẩng đầu lên.
Dillow nằm sấp trên người y không vững, nháy mắt liền lăn xuống, Wales duỗi đuôi quấn lấy cháu trai, cẩn thận đặt chỗ cuối giường để thằng nhỏ ngủ tiếp, trong mắt lại có chút ghét bỏ, Dillow đã lớn rồi, lần sau tuyệt đối không để nó ngủ cùng ‘bóng lông nhỏ’ nữa.
Sở Du Nhiên nắm lấy Wales lỗ tai, xoa nắn, cười nói: “Điểm tâm muốn ăn gì? Em đi làm.”
Wales dùng miệng cà cà cằm Sở Du Nhiên, dịu dàng nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, ta phái người đưa đến.”
“Anh như vậy sẽ nuôi em đến lười đó.”
“Không sao, cho dù em có mập đến không đi được, ta cũng sẽ không ghét bỏ em.” Wales nghĩ ‘bóng lông nhỏ’ mập đến không thấy chân cũng sẽ vô cùng đáng yêu, có chút hối hận lúc đó sao không giữ ‘bóng lông nhỏ’ lại, giờ gặp lại đã biến thành người không thể đẩy lăn trên đất được nữa rồi.
Sở Du Nhiên không biết nói gì nữa, mập đến không đi được là thành mập thế nào rồi? Bất đắc dĩ xoa nắn tai Wales, Sở Du Nhiên tò mò hỏi: “Em đến cùng là chủng tộc gì?”
Wales trầm tư một chút, “Bóng lông?”
Sở Du Nhiên: “… Bóng lông là cái quỷ gì?”
Nghe có người nói chuyện, Dillow nhắm mắt ngồi lên, nhếch mũi ngửi một cái, sau đó làu bàu lăn xuống giường, lảo đảo đi ra ngoài, Sở Du Nhiên cùng Wales liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đứa nhỏ này đang mộng du, lúc này liền nghe thấy tiếng đi tiểu ào ào, sau đó liền nghe bịch một tiếng, Sở Du Nhiên vội bò lên nhìn, Dillow nhắm mắt va vào đùi người máy, lộn mèo, nằm úp sấp trên thảm trải sàn ôm đuôi ngủ tiếp.
Wales ghét bỏ thở ra một hơi, “Ngu muốn chết!”
Sở Du Nhiên phì một tiếng bật cười, “Anh không nên dùng ánh mắt người lớn nhìn nó, Dillow rõ ràng rất thông minh.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du Nhiên, Wales bỗng biến thành hình người, trực tiếp đẩy ngã người, bá đạo hôn lên.
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
———————————— tiểu kịch trường ————————
Wales: “Cho dù em có mập đến không đi được, ta cũng sẽ không ghét bỏ em.”
Sở Du Nhiên: “Cho dù anh có đen đến buổi tối nhìn không ra, em cũng sẽ không ghét bỏ anh.”
Miêu: “Dillow vừa đen vừa mập, trên bụng đều là thịt, nhưng tất cả độc giả đều hổng có ghét bỏ nhóc đâu, đều là mẹ ruột nha!”
—————Dillow đen sì quấn khăn lông trên hông lao nhanh qua —————