Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 10-9: Người ở trong lòng (9)

Đã hai ngày Chu Hồng không lên lớp. Từ khi biết Trình Thực bị tai nạn, cô cũng biến mất khỏi giảng đường.

Sinh viên năm ba, năm tư vô kỉ luật, giáo viên mắt nhắm mắt mở mặc kệ. Tô Nhất nhắn tin hỏi Chu Hồng có phải đã xảy ra chuyện gì không, có cần viết đơn xin nghỉ giúp không mà chẳng thấy cô trả lời, gọi điện thì di động tắt máy.

Hứa Tố Kiệt nói: “Em để ý đến nó nhiều thế làm gì, học hành mà nó còn mặc kệ thì em lo làm gì?”

Mấy ngày sau, Chu Hồng rốt cuộc cũng xuất hiện ở giảng đường. Tô Nhất hỏi cô sao mấy ngày vừa rồi không lên lớp, cô chỉ làm bộ dửng dưng không nghe thấy. Hứa Tố Kiệt ghét nhất thái độ này, liền giật mạnh tay Tô Nhất, ra hiệu đừng để ý đến nữa.

Tan học, Chu Hồng là người đầu tiên ra khỏi lớp. Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đến căn tin mua cơm mang về kí túc ăn. Dưới sân kí túc, họ nhìn thấy Chu Hồng đi ra, lạnh lùng lướt qua họ như người dưng.

Hứa Tố Kiệt không nhịn được liếc xéo. “Nhìn bộ mặt lạnh lùng của nó kìa, như bị ai mượn tiền không trả vậy. Làm bộ làm tịch cho ai xem chứ! Tô Nhất, em làm gì có lỗi với nó à?”

Sự lạnh nhạt của Chu Hồng khiến Tô Nhất cũng cảm thấy chột dạ. Chợt nhớ đến bó hoa và hộp thuốc bổ để trước cửa nhà Trình Thực, cô lờ mờ hiểu ra vấn đề.

Chẳng lẽ những thứ đó là của Chu Hồng? Cô ấy đã thấy cô ở trong nhà Trình Thực?

Hứa Tố Kiệt khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn là của nó. Nó nhìn thấy em ở nhà Trình Thực cho nên mới cư xử như vậy. Mà cũng lạ, nó có quyền gì mà tức giận? Nó là gì của Trình Thực chứ? Chẳng qua cũng chỉ là chân dài yêu được một đại gia, còn để ý chuyện em và Trình Thực thân thiết thế nào làm gì? Thật là vô lí!”

Tô Nhất thầm nghĩ: Đây đúng là sự hiểu lầm tai hại có cơ hội phải tìm Chu Hồng giải thích ngay.

Giờ ăn trưa, Chung Quốc gọi điện cho Tô Nhất, cô hí ha hí hửng nói: “Báo cáo thủ trưởng, tôi ăn rất no và ngon miệng, không tham gia trào lưu giảm béo, thủ trưởng cứ yên tâm.”

Hứa Tố Kiệt cười đến nỗi suýt chút nữa thì phun cả cơm ra ngoài. Chung Quốc cũng cười rồi lại nghiêm giọng nói: “Đồng chí Tô Nhất, nghiêm túc một chút, thủ trưởng tìm cô có chuyện đây.”

Tô Nhất vẫn cười khúc khích. “Xin thủ trưởng chỉ giáo.”

Nhưng lời Chung Quốc nói sau đó rất nhanh đã khiến cô không cười được nữa, cậu hỏi cô gần đây có đắc tội với người nào không, vì vừa rồi cậu nhận được một tin nhắn của người lạ, nói cô đang bắt cá hai tay, thân mật với chàng trai khác trong trường.

Tô Nhất bực bội la lên: “Ai nói linh tinh vậy? Em thân mật với ai chứ? Những lời không có căn cứ như vậy không lẽ anh cũng tin à?”

“Đương nhiên là anh không tin rồi. Thứ nhất, gửi tin nhắn nặc danh đến với ý đồ phá hoại tình cảm của chúng mình, người này coi thường anh quá đấy. Bé heo Tô Nhất, bình tĩnh nhé.”

Chung Quốc lại là người động viên Tô Nhất đừng nổi giận, sau đó bảo cô nghĩ cho kĩ xem có phải đã gây thù chuốc oán với ai không. Nếu không sao lại có người cố tình muốn làm tổn thương cô, lại còn lấy được cả số di động của cậu để gửi tin nhắn nữa. Có thể hòa giải thì cố gắng hòa giải, nếu không hòa giải được thì hãy tránh xa người đó ra.

Chẳng cần nghĩ, Tô Nhất lập tức đoán được người đó là ai. Hứa Tố Kiệt ngồi bên nghe thấy liền nói ngay: “Chu Hồng, nhất định là Chu Hồng.”

Mặc dù số điện thoại mà Chung Quốc đọc không phải là số của Chu Hồng nhưng Hứa Tố Kiệt vẫn khẳng định là cô ấy. Có điều lạ là Chu Hồng làm thế nào mà có được số của Chung Quốc. Hứa Tố Kiệt nhanh chóng đoán ra: “Chẳng phải vừa rồi nó về kí túc sao? Có khi là lấy từ lịch sử cuộc gọi ở máy bàn.”

Chung Quốc thường gọi vào máy bàn ở kí túc xá của Tô Nhất để tiết kiệm tiền. Điều này, Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng đều biết.

Tô Nhất giận tím người, ngay chiều hôm đó liền gọi Chu Hồng tới hỏi xem có phải cô ấy là người nhắn tin cho Chung Quốc không. Chu Hồng thề thốt là không phải, cô cũng không có bằng chứng, nên hai người đành tạm biệt nhau trong bầu không khí nặng nề.

Sau chuyện này, Hứa Tố Kiệt khuyên Tô Nhất đừng gặp Chu Hồng nữa. Cô nói tính nết Chu Hồng ngày càng kì quặc, tránh xa cô ấy là thượng sách.

Tô Nhất vừa buồn vừa giận, nói: “Nhưng dù sao trước đây cũng là chị em. Sao bây giờ lại thành ra như vậy chứ?”

Hứa Tố Kiệt lắc đầu, thở dài. “Chẳng còn cách nào. Con người ai cũng thay đổi cả, có điều Chu Hồng đã thay đổi quá nhiều.”

Từ bữa đó, Tô Nhất và Chu Hồng thành hai người xa lạ, Hứa Tố Kiệt cũng hầu như không qua lại với cô ấy nữa.

***

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Trình Thực trở về trường. Tô Nhất gặp cậu ta một lần, vốn muốn đến hỏi thăm xem tình hình hồi phục của cậu thế nào, nào ngờ mới thấy cô từ xa, cậu đã vội lánh đi chỗ khác.

Tô Nhất sao có thể không nhận ra cậu ta đang cố ý tránh mặt mình. Chính cô cũng từng làm như vậy với cậu ta. Giờ đổi lại vai, cô mới biết cảm giác ấy khó chịu đến thế nào. Khi đó Trình Thực hẳn còn khó chịu hơn cô nhiều. Cậu ta đã thật lòng coi cô là bạn, vậy mà cô từ nhiệt tình bỗng trở nên lạnh nhạt chỉ sau một ngày.

Tô Nhất vì chuyện này mà buồn bã cả ngày. Cô giữ khoảng cách với Trình Thực vì không muốn Chu Hồng hiểu lầm, rốt cuộc Chu Hồng càng hiểu lầm sâu sắc hơn, đến nơi trở mặt coi cô như kẻ thù, còn Trình Thực thì cứ như có chết cũng không muốn gặp cô. Cuối cùng mất đi cả hai người bạn, sao cô có thể không buồn được?

Trong lòng không vui cô lại gọi điện cho Chung Quốc. Nào ngờ đầu bên kia lại là một giọng nữ ngọt ngào, nhỏ nhẹ. Giọng nói đó, dù có biến thành tro cô cũng nhận ra, chính là Diệp Kha.

Tô Nhất tức giận hỏi sao di động của Chung Quốc lại ở chỗ Diệp Kha. Diệp Kha nhẹ nhàng giải thích: “Tô Nhất, Chung Quốc và Từ Văn Lượng đang đá bóng. Mình đang giúp bọn họ giữ đồ nên tiện tay nghe máy. Giờ không tiện gọi cậu ấy ra sân, lát nữa mình sẽ bảo cậu ấy gọi cho cậu.”

Đó chỉ là những lời xã giao thông thường nhưng Tô Nhất vẫn thấy khó chịu.

Bên cạnh Chung Quốc hầu như lúc nào cũng có mặt Diệp Kha, cùng lên lớp, cùng đi làm thêm, giờ đến đi đá bóng, cô ấy cũng đi theo giữ đồ cho cậu. Có một cô gái lúc nào cũng đi theo bạn trai mình như hình với bóng, liệu có ai thấy thoải mái không?

Tâm trạng Tô Nhất càng tồi tệ. Ngắt máy, cô giận dữ nghĩ bụng: Chung Quốc chỉ biết bắt cô giữ khoảng cách với Trình Thực, sao không giữ khoảng cách với Diệp Kha? Rõ ràng là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn.

Tô Nhất càng nghe càng giận, quyết định gọi cho Trình Thực để nối lại tình bạn với cậu ta, mặc Chung Quốc có thích hay không. Gọi hai lần không có người nghe máy, chẳng lẽ cậu ta cũng cố ý không nghe điện thoại của cô?

Nếu là các cô gái khác, có lẽ đã bỏ cuộc từ lâu, nhưng Tô Nhất thì không. Từ nhỏ đã nổi tiếng cứng đầu, cô chạy thẳng đến khoa Kinh tế tìm Trình Thực. Trùng hợp thế nào, đi được nửa đường thì thấy chiếc Golf đỏ của cậu ta đang chạy tới, cô lập tức lao ra chặn chiếc xe.

Trình Thực mở cửa kính, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. “Có chuyện gì à?”

Tô Nhất nghe một hồi mới nói: “Có, mình muốn hỏi bữa ăn khuya cậu nợ mình lần trước có thể đổi thành bữa tối được không, mình muốn đi ăn ngay bây giờ.”

Trình Thực ngạc nhiên, nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu. Cuối cùng, cậu ta chậm rãi gật đầu. “Được.”

Trình Thực đưa cô đến một nhà hàng đặc sản Chiết Giang, gọi rất nhiều món nhưng nói chuyện thì rất ít, cứ như chỉ vì thực hiện lời hứa với cô.

Bữa cơm ấy chẳng ngon một chút nào. Tô Nhất ngồi nhìn một bàn đầy ắp thức ăn nhưng lại chẳng hề có hứng thú. Trình Thực vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, cô cũng chẳng nói nhiều. Cuối cùng, sau khi thanh toán rồi ra khỏi cửa hàng, cô mới nhìn cậu ta, hỏi: “Đây là bữa tối cuối cùng nhỉ? Sau này mình và cậu có chết cũng không chơi với nhau nữa, phải không?”

Trình Thực hơi giật mình vì đúng là cậu ta đang nghĩ như vậy.

Tối hôm đó, vì tránh vụ tai nạn liên hoàn phía trước mà Trình Thực đâm phải cột đèn ven đường, cú va chạm mạnh khiến cậu choáng váng. Trong cơn mơ màng, cậu cố dùng những ngón tay run rẩy để nhấn số gọi điện cho Tô Nhất. Trình Thực không biết vì sao người đầu tiên mình nghĩ đến khi bị tai nạn lại là cô nhưng bản năng mách bảo cậu làm như vậy. Vậy mà từng hồi chuông cứ đổ dồn mà cô không hề nghe máy.

Nghĩ đến sự lạnh nhạt và xa lánh vô duyên vô cớ của Tô Nhất mấy ngày gần đây, Trình Thực đoán cô đã cố tình không nghe điện thoại của cậu. Vì sao cô lẩn tránh cậu? Không lẽ cô đã biết cậu thầm thích cô, cho nên mới cố tình lảng tránh? Suy nghĩ này khiến tim cậu đau như vỡ tan thành từng mảnh. Bất giác, cậu lại nhớ đến Uông Vũ Tây, Tô Nhất giờ cũng giống cô ta, sợ hãi muốn lảng tránh cậu đến vậy sao?

Trong thời tiết mùa xuân ấm áp, Trình Thực lại đột nhiên thấy lạnh đến thấu xương.

Sau vụ tai nạn, cậu nằm viện hai ngày, không muốn gặp bất kì ai. Phòng bệnh chỉ có chiếc ti vi làm bạn cùng cậu. Cậu bật ti vi, xem mà như không xem, chỉ vì trong lòng bực bội, phòng bệnh toàn màu trắng lạnh lẽo chỉ khiến lòng cậu lạnh thêm. Một mình nằm thẫn thờ trên giường bệnh, từ ti vi bỗng có một câu vọng ra: “Tôi biết rồi, muốn không bị người ta từ chối, cách tốt nhất là từ chối họ trước.”

Giật mình, Trình Thực bật dậy, nhìn về phía ti vi. Trên đó đang chiếc bộ phim kinh điển Đông tà Tây độc1. Lời thoại đó như lưỡi dao đâm thẳng vào tim cậu.

1. Đông Tà Tây Độc (tên tiếng Anh: Ashes of time) do Vương Gia Vệ đạo diễn là bộ phim hội tụ rất nhiều gương mặt diễn viên nổi tiếng Hồng Kông, ra mắt khán giả vào năm 1994.

Trình Thực quyết định sẽ tránh mặt Tô Nhất từ đó, muốn không bị người ta từ chối, cách tốt nhất là từ chối họ trước. Kinh nghiệm khiến cậu hết sức đồng tình với quan điểm ấy. Những người thừa nhận quan điểm này thường có lòng tự tôn rất lớn nhưng trái tim thì lại rất tự ti, mềm yếu, dễ tổn thương, cho nên cách họ hay dùng để bảo vệ bản thân nhất là tự khép mình trước mọi người.

Trình Thực im lặng một hồi lâu, Tô Nhất biết mình đã đoán đúng. Cậu đã trút bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng của mình, từng chút, từng chút một, coi cô như người bạn có thể tin cậy, chia sẻ mọi điều. Nhưng giờ đây, cậu lại khoác lên mình lớp vỏ bọc cũ, cự tuyệt cô.

“Xin lỗi cậu.”

Tô Nhất thấy mình cần phải xin lỗi và nợ Trình Thực một lời giải thích. “Từ Nam Sung trở về, mình luôn cố ý xa lánh cậu. Chu Hồng biết cậu đã cùng Hứa Tố Kiệt đến nhà mình, cậu ấy rất không vui. Mình không muốn cậu ấy hiểu lầm, cho nên mới cố lảng tránh cậu.”

“Cô ta không vui, ai làm gì mà cô ta không vui? Mình đến nhà cậu chơi thì có liên quan gì đến cô ta? Cô ta là gì của mình chứ?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Trình Thực lập tức chuyển thành kích động, giọng điệu đầy giận dữ. Cậu không ngờ nguyên nhân khiến Tô Nhất xa lánh cậu lại là Chu Hồng, những buồn bực bấy lâu nay bốc lên như núi lửa phun trào.

“Trình Thực, cậu biết không, thực ra Chu Hồng vẫn luôn thích cậu, cậu ấy chưa bao giờ quên cậu.”

“Đó là việc của cô ta, không liên quan đến mình. Cô ta không được lấy danh nghĩa ấy để cản trở cuộc sống của mình.”

Những lời lẽ kích động của Trình Thực cũng không phải là không có lí, nghĩ đến việc Chu Hồng nhắn tin nặc danh cho Chung Quốc, nói xấu cô, Tô Nhất cũng chỉ biết thở dài. Chu Hồng đúng là đã yêu đến mất hết cả tỉnh táo rồi.

Ánh mắt Trình Thực đã dịu dàng hơn. “Hôm nay cậu... chủ động đến tìm mình, không sợ Chu Hồng hiểu lầm à?”

Tô Nhất thở dài, nói: “Cậu ấy đã hiểu lầm đến mức không thể hiểu lầm hơn được nữa rồi, mình còn gì để sợ nữa?”

Trình Thực không hiểu lắm, Tô Nhất kể ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện. Nhưng cô chỉ kể chuyện Chu Hồng thấy cô ở căn hộ của Trình Thực rồi hiểu lầm chứ không nhắc đến chuyện cô nghi ngờ Chu Hồng nhắn tin cho Chung Quốc. Cô biết Chu Hồng thích Trình Thực đến mức nào nên không muốn nói xấu cô ấy trước mặt cậu.

Nghe xong chuyện, Trình Thực chau mày, liếc nhìn Tô Nhất, muốn nói điều gì nhưng rồi lại nín nhịn, nét mặt lộ rõ vẻ căm phẫn.

Sau khi đưa Tô Nhất về kí túc, Trình Thực lập tức quay trở về căn hộ nhỏ của mình, vừa vào nhà đã lúc tìm mấy hộp quà mà Chu Hồng tặng, vứt hết vào thùng rác.

Sau đó cậu gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi tìm một căn hộ khác... Càng sớm càng tốt... Tôi không muốn ở đây thêm một ngày nào nữa.”