Lúc nhận được điện thoại của Ngô Tư Tư, cũng chính là lúc Hàng Tiểu Ý đi chợ cùng mẹ về, hai ngày sau Hàng Vũ Tề sẽ đưa bạn gái về nhà ăn cơm, mẹ Hàng rất khẩn trương, hai ngày nay chỉ dành để suy nghĩ hôm đó nên nấu món gì, bữa ăn hôm đó nhất định phải có các loại cá tôm cua, mẹ còn sợ nếu hôm đó mới mua hải sản thì sẽ không còn tươi, sẽ lưu lại ấn tượng xấu với người ta.
Ngô Tư Tư là đồng nghiệp của Hàng Tiểu Ý, cô ấy nổi tiếng là phóng viên tài chính và tạp chí kinh tế, bởi vì đặc thù công việc nên cũng có gặp mặt vài lần với Hàng Tiểu Ý, từ đó hai người biết nhau, về sau hai người cũng thường xuyên trò chuyện, cô nổi tiếng là quen biết rất nhiều người tài giỏi, vì thế chương trình của Hàng Tiểu Ý cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của cô.
Ngô Tư Tư nói mình đang gặp rắc rối, các tạp chí muốn phỏng vấn Thiệu Thành Hi, tuy đã gặp được vài lần nhưng đều bị anh chặn từ trước, cô nghe nói Hàng Vũ Hằng là bạn thân hồi trung học, cũng là bạn chung trường đại học của anh, vì cô biết Hàng Vũ Hằng chính là anh trai của Hàng Tiểu Ý, nên muốn nhờ Hàng Tiểu Ý giúp việc này, dù sao bọn họ cũng có quan hệ mà.
“Tiểu Tiểu, nếu như không được, thì cũng không nên cố, vì tôi bị tổng biên tập làm khó nên mới không còn cách nào khác, nhờ cô giúp đỡ tôi.” Ngô Tư Tư áy náy nói, tại sao cô lại nhờ cô ấy đi làm chuyện mà cô ấy không muốn làm chứ, hơn nữa con người Thiệu Thành Hi lại không thích phiền toái.
Hàng Tiểu Ý suy nghĩ một lát, cô vẫn không thể nào từ chối Ngô Tư Tư được, “Tôi sẽ nói với anh ba, còn về phần Thiệu Thành Hi có đồng ý hay không tôi không dám chắc chắn.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều, Tiểu Tiểu.” Ngô Tư Tư mừng rỡ liên tục nói lời cảm ơn.
Hàng Tiểu Ý cúp điện thoại, nhân tiện gọi một cuộc cho Hàng Vũ Hằng, anh bắt máy vô cùng nhanh, “Alo, Tiểu Tiểu,có gì sao?”
“Anh bận à, anh ba?”
“Đừng đùa nữa, thật nhàm chán, em có chuyện gì vậy.”
Hàng Tiểu Ýcó chút do dự, nhưng vẫn nói chuyện đó ra, làm Hàng Vũ Hằng buồn bực, “Chuyện này em phải tự làm, em phải tự mình gọi điện thoại cho Thiệu Thành Hi, nếu anh ta từ chối em thì anh có nói thế nào cũng vô dụng.”
“Anh ba à…” Lời của Hàng Tiểu Ý mang theo đe doạ.
“Được được, anh sai rồi…” Hàng Vũ Hằng nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Anh gọi, anh gọi…”
Để điện thoại xuống, Hàng Tiểu Ý liền đi xuống bếp giúp mẹ làm bữa sáng, từ khi Hàng Vũ Hằng lên đại học thì trở thành một công tử ăn chơi, hút thuốc đánh nhau trốn học đều không thiếu, về sau lại đi lập một ban nhạc, tham gia vài bộ phim, mấy tháng không thấy bóng dáng ở nhà là chuyện bình thường, chuyện giữa Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi anh cũng biết sơ lược, về sau thấy hai người họ không có việc gì, nên cũng không để tâm lắm.
“Tiểu Tiểu, con đã thấy mặt bạn gái của anh hai con chưa?” Mẹ Hàng không kìm chế nổi, bắt đầu tò mò hỏi chuyện.
“Con đã cùng cô ấy ăn hai bữa cơm, là một cô gái dịu dàng nho nhã, so với con thì nhỏ hơn một tuổi.” Đến bây giờ Hàng Tiểu Ý
vẫn còn chưa tin nổi, biết là lúc còn nhỏ cô ấy rất thân thiết với anh hai, nhưng vẫn không ngờ tới, họ lại đi xa đến mức đưa về nhà ra mắt gia đình, xem ra anh hai thật sự rất để ý, ngoại trừ Tô Như đây là lần đầu tiên anh ấy mang bạn gái về, không giống Hàng Vũ Hằng, từ bé đến lớn, cô đã gặp được n bạn gái của anh ta rồi.
Thật ra thì, Thiệu Thành Hi chơi thân với Hàng Vũ Hằng như vậy, chẳng lẽ sẽ không thối giống nhau sao?
“Không cần con, con đừng đυ.ng vào nồi nước đó, đứng ở đây nói chuyện với mẹ là được rồi.” Mẹ Hàng đẩy cô ra, “Ngoan, đứng ở đó là được rồi.”
Hàng Tiểu Ý tỏ vẻ bất đắc dĩ, lau khô tay rồi đứng một bên nói chuyện với mẹ.
“Nếu con bé nhỏ hơn con một tuổi, có phải sẽ khó dỗ dành hay không?” Mẹ Hàng có chút lo lắng, “Anh hai con chính là một cọc gỗ, có khả năng dỗ dành con gái người ta không?”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.” Đàn ông luôn thể hiện họ là người thành thật, nhưng còn bản chất bên trong thì rất khó nói.
Hai mẹ con đang nói chuyện,
thì Hàng Vũ Hằng điện thoại đến, Hàng Tiểu Ý bước ra khỏi phòng bếp để nhận điện thoại, bên kia là Hàng Vũ Hằng đang lớn giọng, “Tên Thiệu Thành Hi này nói muốn em gọi điện thoại cho anh ta, chuyện gì cũng sẽ làm.”
Hàng Tiểu Ý cau mày, “Anh nói với anh ta như thế nào?” “Anh nói là có một người bạn của em muốn phỏng vấn anh ta.”
“Anh có thể ngốc hơn nữa sao? Anh ba à, anh nói với anh ta là bạn của anh không được hả?” Hàng Tiểu Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách không được trong nhà anh ấy lại đứng hàng thứ hai, thật sự chỉ có thể thứ hai.
“Hàng Tiểu Ý, anh cảnh cáo em, không phải anh ngốc, mà là tên Thiệu Thành Hi kia quá thông minh, mới chỉ nói chuyện vài câu đã phát hiện ra anh đang nói dối rồi, đến phần anh diễn rồi, em tự lo đi, anh cúp máy đây.” Cúp điện thoại xong, Hàng Tiểu Ý thở dài một hơi, cái con người này có thể đáng tin một chút hay không.
“Có chuyện gì sao, Tiểu Tiểu? Có phải Vũ Hằng gọi điện không? Nó chọc con giận rồi hả?” Giọng nói mang theo ý thăm dò của mẹ Hàng vọng ra.
Hàng Tiểu Ý thở dài một hơi, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, “Mẹ, có phải lúc mang thai anh ba mẹ ăn nhầm cái gì không?”
“Con nói Vũ Hằng không có đầu óc đúng không?” Trong giây lát mẹ Hàng đã hiểu câu nói của cô, “Năm đó mẹ không biết từ ‘hai’ lại mang ý nghĩa này, cho nên anh ba của con cũng bị vận mệnh trêu đùa, con cũng nên đối xử tốt với nó, không được phân biệt đối xử với người tàn tật, ngoan, Tiểu Tiểu.”
Hàng Tiểu Ý bị Hàng Vũ Hằng lừa, trong lòng khó chịu nhất thời không thể bình tĩnh được, cứ quấn quýt điện thoại cả buổi, Hàng Tiểu Ý định sẽ đi xin lỗi Ngô Tư Tư, so với Thiệu Thành Hi thì đối mặt với Ngô Tư Tư cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hàng Tiểu Ý quyết định rồi, sẽ gọi điện cho Ngô Tư Tư để xin lỗi, ai ngờ còn chưa kịp bấm số cô ấy, thì tiếng chuông điện thoại cô reo lên, là Ngô Tư Tư gọi đến, “Tiểu Tiểu, cảm ơn cô rất nhiều, vừa nãy thư ký của Thiệu Thành Hi gọi cho tôi, đã quyết định thời gian gặp mặt rồi, là ba giờ chiều ngày mai.”
Hàng Tiểu Ý ngơ ngẩn, sao anh lại đồng ý chứ? Thiệu Thành Hi uống nhầm thuốc sao?
“Nhưng mà, Tiểu Tiểu, Thiệu Thành Hi lại nói nếu muốn gặp mặt thì phải đưa cô đi cùng, bởi vì bọn họ không khẳng định cô là bạn tôi được, vì vậy nếu không thấy tôi, cuộc phỏng vấn sẽ bị huỷ bỏ, buổi chiều ngày mai cô có rảnh không?”
Hàng Tiểu Ý thở ra một hơi, quả nhiên, Thiệu Thành Hi vẫn là Thiệu Thành Hi, thâm sâu khó lường.
“Tiểu Tiểu, ngày mai cô có rảnh không?” Ngô Tư Tư thấy đầu dây bên kia im lặng, lặp lại câu hỏi vừa nãy.
“... Có.”
Hàng Tiểu Ý hẹn Ngô Tư Tư sẽ gặp mặt ở cửa chính của công ty Thiệu Thành Hi, Ngô Tư Tư dẫn theo một thợ chụp ảnh, một nhóm ba người, đi đến trước quầy lễ tân nói rõ mục đích đến đây.
Ở trước quầy lễ tân gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, thư ký của Thiệu Thành đã đi xuống, mời ba người cùng đi thang máy lên tầng 22.
Bước ra khỏi thang máy, thì sẽ nhìn thấy một không gian làm việc rộng lớn, chỗ nào cũng có thể thấy được các mô hình kiến trúc, Hàng Tiểu Ý nhìn xung quanh, đến khi thấy một mô hình hình cầu màu xám bạc thì dừng lại, đưa tay ra sờ thử, cuối cùng anh cũng đã thực hiện được giấc mơ của mình rồi.
“Tiểu Tiểu, mau đến đây.” Ngô Tư Tư mở miệng gọi cô, nghe thấy thế Hàng Tiểu Ý lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Tư Tư đang đứng ở cửa phòng làm việc, đứng ở đó còn có một người đàn ông đang đứng thẳng, ăn mặc chỉnh trang, biểu cảm trên khuôn mặt nhàn nhạt, không thể nhìn được anh đang vui hay buồn, đôi mắt dài nhỏ hơi híp lại, nhìn thẳng vào chỗ cô đang đứng.
Hàng Tiểu Ý hạ mi mắt xuống, siết lấy găng tay thật chặt, sửa sang trang phục, cố ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước.
Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Tiểu Ý rồi cố ý di chuyển đến bên cạnh cô, hơi xoay người rồi cúi đầu, nói khẽ vào tai cô, “Hàng Tiểu Ý,
trên mặt cô viết rõ hai chữ “bất mãn” kìa.”
Hả? Lúc Hàng Tiểu Ý theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh, thì anh đã đứng thẳng người lên rồi đưa ba người vào phòng làm việc, sau đó ngồi xuống chiếc ghế salông bằng da thật, đưa tay ra làm tư thế mời, “Mời ngồi.”
Hàng Tiểu Ý đứng im không nhúc nhích ở cửa ba giây, thở dài một hơi, Thiệu Thành Hi không muốn cho cô sống yên ổn.”
“Trợ lý Vương, pha cho tôi ba ly cà phê, một ly nước chanh, nhớ là ép chanh thì phải dùng chanh tươi, phải nóng.” Thiệu Thành Hi lên tiếng dặn dò.
Thư ký gật đầu rồi đi ra ngoài.
Ngô Tư Tư ngồi xuống phía đối diện Thiệu Thành Hi, đem tài liệu bày ra trên bàn, còn về phía thợ chụp ảnh thì tìm góc độ tốt nhất, chỉnh máy chụp hình ngay ngắn sao cho có thể chụp được mặt của Thiệu Thành Hi.
“Tôi chỉ đồng ý phỏng vấn, không cho phép chụp ảnh.” Thợ chụp ảnh vừa định bấm nút chụp nghe vậy liền ngẩn người, ngơ ngác nhìn về phía Ngô Tư Tư, Ngô Tư Tư vội vẫy tay ý bảo anh ta dừng lại, “Dù là ở trong phòng làm việc cũng không thể chụp mấy tấm sao?”
Thiệu Thành Hi gật đầu.
Ngô Tư Tư thở dài một hơi, thật may không khó khăn lắm, “Anh Thiệu, chúng ta có thể bắt đầu chưa?’
Thiệu Thành Hi gật đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tay, “Các cô có nửa giờ.”
Ngô Tư Tư gật đầu, không dám lãng phí thời gian, liền bắt đầu quá trình phỏng vấn.