Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 2 - Chương 17: Tiểu nhị

Dường như e ngại cái gì, tốc độ của bọn họ rất nhanh, không chút đình chỉ.

Hàn Nguyệt cũng không nói lời nào, tuy rằng hắn có vài lần muốn dừng lại nhưng chung quy vẫn nhịn xuống, chỉ một mạch đi theo bóng dáng cao to kia.

Ra khỏi phòng nhỏ, Đào Vũ Hi thả chậm tốc độ, ngừng lại. Thật sâu hít một hơi, "Nguyệt nhi, chúng ta hiện tại lập tức trở về kinh thành!". Không chút thương hương tiếc ngọc

(người ta cũng không phải nữ nhân!)

– đem Mộ Ti Vũ quẳng lên lưng ngựa, lôi kéo Hàn Nguyệt lên theo.Nhưng khi cánh tay y vươn tới, Hàn Nguyệt co rúm lại, cư nhiên tránh ra.

"Làm sao vậy?"

Nhãn thần Đào Vũ Hi tối lại, có điểm không giải thích được.

"Chúng ta cứ như vậy trở về sao?"

"Như vậy?" Nhìn Hàn Nguyệt một chút, lại theo ánh mắt Hàn Nguyệt nhìn Mộ Ti Vũ, trong lòng Đào Vũ Hi có chút hiểu rõ, "Hiện tại không thể để ý nhiều như vậy, tuy rằng chỉ có một con ngựa, chúng ta cũng phải đi một đoạn nữa mới có thể mua mã xa. Được rồi, Nguyệt nhi, đừng ngại nữa, tới

——"

"Ta không phải nói về ngựa——"

Hàn Nguyệt lớn tiếng hét lên, tuy rằng ba người cưỡi một con ngựa thoạt nhìn xác thực có chút vô nhân đạo, thậm chí còn có khả năng bị người tố cáo là ngược đãi động vật, nhưng thà rằng để người khác chịu tội cũng không để bản thân bị tội, Hàn Nguyệt mặc kệ chuyện đó, hắn hiện tại chỉ nghĩ tới sự tình tựa hồ đang tiến triển theo chiều hướng khác lạ.

"Ngươi rõ ràng nói qua phải đem Ti Vũ cứu trở về!"

"Ra là ngươi muốn nói cái này! Được rồi, ở đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong trấn nói tiếp!"

Sau đó cũng không để ý Hàn Nguyệt giãy dụa, cưỡng chế kéo hắn lên ngựa. Ba người ngồi một con ngựa, quả nhiên có loại quái dị không nói lên lời, tuy nói con ngựa này là thiên lý thần câu cũng không thể kham nổi trọng lượng như vậy, tốc độ tự nhiên chậm lại.

Dọc theo đường đi có người quái dị chỉ chỉ tổ ba người, thỉnh thoảng bàn tán một chút.

"Này, thấy không, hai người kia có phải cường đạo hay không?"

"Không giống a, ngươi xem y phục của bọn họ, nhất định là bộ dạng công tử quyền quý!"

Lập tức có người phải bác.

"Không phải, nếu như là quý công tử, sao lại chỉ mua một con ngựa, hơn nữa ngươi xem người đằng trước kia, còn là bộ dạng hôn mê bất tỉnh!"

"Có lý, có lý

——"

"..."

Đủ loại suy đoán từ trong đám người thoát ra, đương nhiên, xem náo nhiệt là một chuyện, cũng không có ai dám đi lên chọc vào hai sát thần lạnh lùng nghiêm mặt, bộ dạng viết rõ một câu "Chớ chọc ta!" này.

Nhưng mà mấy lời nói kỳ quái đó căn bản giống như không có lọt vào tai bọn họ, vẫn ba người cưỡi một con ngựa, không nhanh không chậm rêu rao đi trên đường, nhất là trong ba người còn có một người đang hôn mê bất tỉnh.

...

"Tiểu chủ tử!"

"Điên rồi, kia chính là Đào Vũ Hi!"

Tinh kéo lại Túc đang xung động muốn tiến lên, dưới ánh mắt ám hiệu của Tinh, hai người dùng thân pháp tuyệt diệu, lặng lẽ theo dõi, cũng không có động thái khác. Lúc này, Nhị cùng Tứ sớm đã mang theo tin tức trở về thông tri Mộ Tịch Thịnh.

Một đường theo dõi, kỳ thực tốc độ cũng không quá nhanh, bọn Đào Vũ Hi liền đứng trước cửa một nhà nghỉ.

"Yêu, khách quan, ngài là tới nghỉ chân hay ở trọ?"

Tiểu nhị trước mắt mặc kệ người này có cái gì quái dị, lập tức nhiệt tình tiến lên nghênh đón, đầu năm nay chỉ cần có tiền nhất định là đại gia.

"Đem cơm nước cho chúng ta!"

Đào Vũ Hi lạnh lùng liếc một cái, là một tiểu thiếu niên 15, 16 tuổi, mặc dù y phục vải thô nhưng người có vẻ vừa thông minh vừa đáng yêu, nhất là ánh mắt kia, chuyển nhanh như chớp.

Phân phó xong, Đào Vũ Hi đưa tay ném cho tiểu nhị một khối bạc vụn.

"Vâng, tới, tới, khách quan, mời vào bên trong!"

Thoáng chốc, khuôn mặt tiểu nhị cười càng thêm hoan hỉ, hai mắt cong thành đường chỉ, tay lại rất nhanh đem bạc vụn kia nhét vào trong lòng, động tác không có một tia đình trệ đem Mộ Ti Vũ, Hàn Nguyệt cùng Đào Vũ Hi nghênh tiến vào trong quán.

Đi tới, thoải mái ngồi vào vị trí của mình, Đào Vũ Hi thuận tay đem Mộ Ti Vũ gác lên ghế bên cạnh.

"Ca, ngươi như vậy sẽ làm đau Ti Vũ!"

Cẩn thận tiến lên đem Mộ Ti Vũ kéo vào trong ngực mình, Hàn Nguyệt mất hứng chỉ trích.

"Y đang hôn mê bất tỉnh, làm sao cảm thấy đau."

Đào Vũ Hi vẻ mặt không đồng ý, thấy thái độ nhiệt tình của Hàn Nguyệt đối Mộ Ti Vũ liền ôm một bụng hỏa, nhưng là người có lý trí, cho nên lập tức cứng rắn đè ép xuống, quay đầu nhìn tiểu nhị đứng một bên, chuẩn bị gọi đồ ăn.

"Tiểu nhị, tiểu nhị

——"

Vậy mà tiểu nhị kia lại cả người ngơ ngác đứng tại chỗ, hai con mắt trừng muốn rớt ra nhìn mặt Mộ Ti Vũ, khóe miệng thậm chí còn chảy ra dịch thể chướng tai gai mắt. Là bởi vì vừa rồi Mộ Ti Vũ bị Đào Vũ Hi coi như đồ vật khiêng trên lưng, tiểu nhị kia không thấy rõ ràng, vừa nhìn rõ, lại lập tức ngây dại.

"Hồng y công tử.... cái kia..... cư nhiên, cư nhiên là một mỹ nhân như thế này

——

ta

——

ta

——— "

Cho dù là suy nghĩ ở trong lòng tiểu nhị cũng bắt đầu biến thành nói năng lộn xộn.

"Ngươi nhìn đủ chưa?"

Thanh âm đã mang theo hơi thở nguy hiểm.

"A? Được rồi, được rồi

——" Vô thức đưa tay sờ soạng khóe miệng ướŧ áŧ, tiểu nhị vội vã cười lấy lòng, "Khách quan, ngài muốn ăn gì?"

"Gọi mấy món ngon nhất trong quán ra đây, nhanh lên!"

Cũng không muốn lại cùng người nọ dong dài, Đào Vũ Hi không chút suy nghĩ nói một câu.

"Vâng, tiểu nhân lập tức phân phó, xin ngài chờ một lát!"

Khuôn mặt tươi cười còn dính nước miếng, tiểu nhị thông minh quả nhiên tốc độ tăng lên, ánh mắt cũng không tiếp tục lưu luyến trên mặt Mộ Ti Vũ.

"Đúng rồi, quay lại đây

——"

Vừa mới chuẩn bị xoay người đi xuống đã bị một thanh âm dễ nghe gọi lại.

"Tiểu nhị ca, giúp ta chuẩn bị một chén cháo hoa thôi! Đúng rồi, nơi này có bán mã xa không?"

Hàn Nguyệt nhỏ nhẹ hỏi, lần đầu tiên ôn nhu đối người khác như thế.

"Có, đương nhiên là có! Khách quan, ngài muốn mua mã xa sao? Ta đây có thể đi mua giúp ngài, về phần bạc......"

"Làm phiền rồi, bạc này ngươi cầm đi, thừa thì cho ngươi!"

Hiểu rõ cười cười, Hàn Nguyệt đưa tay móc ra ngân phiếu hai trăm lượng đẩy tới. Tiểu nhị lưu loát tiếp nhận ngân phiếu Hàn Nguyệt đưa, liếc một cái, mắt cười sắp nở hoa, cho dù nhìn ánh mắt bất thiện của Đào Vũ Hi cũng không sợ hãi chút nào, cuối cùng đi xuống.

Thoáng chốc, không khí xung quanh bàn tựa hồ cứng lại, hai người đối diện nhìn nhau, yên lặng không nói gì.