Sợ hãi, hít thở không thông quay chung quanh người, cổ họng giống như bị người bóp nghẹt, hoàn toàn không thở nổi. Tâm tư cùng hành động đã mơ hồ tách rời, thân thể không khống chế được run rẩy, Hàn Nguyệt chậm rãi từ dưới gầm giường bò ra, vẻ mặt đã tái nhợt.
"Thế nào, ngươi sợ ta?"
Đào Vũ Hi một tay đem tiểu nhân nhi vẫn còn run rẩy kia kéo vào trong ngực mình, ngón tay thon dài tinh tế xoa lên dung nhan người nọ. Đôi mi thanh tú nhíu chặt bị một chút một chút xoa ấn giãn ra. Ngón tay theo lông mày một đường đi xuống, đi tới bờ môi khẽ run, không có màu đỏ trơn bóng khỏe mạnh nhưng cũng hiện ra phấn hồng mê người."Ca ——"
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép mở, thanh âm nhỏ bé yếu ớt khϊếp nhược truyền ra.
"Thế nào, ngươi còn biết ta là ca ca của ngươi?"
Ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi chuyên chú theo dõi biểu tình trên mặt hắn, là sợ hãi, là sợ hãi ——
Thập Tứ nương không biết từ khi nào đã ly khai, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Việc nên đối mặt, sớm muộn cũng sẽ tới, trốn tránh cũng không thể giải quyết.
Tuy rằng trong lòng Hàn Nguyệt minh bạch, nhưng sợ hãi từ lâu đã thẩm thấu vào cốt tủy, cũng không phải một chốc có thể biến mất.
"Ta ——"
Vừa định mở miệng, chính là môi lại bị chặt chẽ che lại, một nụ hôn khiến kẻ khác hít thở không thông. Hòa quyện triền miên, đầu lưỡi cường thế không chút do dự tách mở đôi môi đỏ mọng, dò xét tiến vào, dây dưa.... Một trận sung sướиɠ tê dại thẳng hướng vào đại não, Hàn Nguyệt cảm thấy bản thân đã say, hơi thở quen thuộc, ôm ấp ấm áp, hắn say trong giấc mộng của bản thân, không muốn tỉnh lại.
...
"Cha, chúng ta làm như vậy có được không?"
Trong giọng nói Mộ Ti Vũ lộ ra lo lắng nồng đậm, cái đầu nho nhỏ thi thoảng thò ra ngoài cửa nhìn xung quanh.
"Được rồi, đó là chuyện nhà người ta, chúng ta không cần lo nhiều như vậy!"
Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh lộ ra vẻ mặt bực mình nói.
Chủ tử ấp suất thấp, làm Tiểu Bồi đứng một bên càng thêm cố sức thu nhỏ thân thể, nỗ lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân. Bất quá đối với chuyện trước mắt, Mộ Ti Vũ vốn không yên lòng cũng trì độn không nhận ra.
"Chủ tử!"
Nghe tiếng ngẩng đầu, là Thập Tứ nương đã trở về.
"Sao lại có một mình ngươi, Hàn Nguyệt đâu?"
Thấy Thập Tứ nương một mình trở về, Mộ Ti Vũ vội vã nhảy xuống khỏi người Mộ Tịch Thịnh, cấp tốc chạy đến hỏi.
"Người nọ quả nhiên không hổ là tể tướng đương triều, chỉ một hồi đã nhìn thấu Hàn Nguyệt công tử làm trò!"
Trong lời Thập Tứ nương không giấu được kính phục, nhãn thần tối sầm lại, không khỏi nghĩ đến tình hình vừa rồi, nam nhân kia ——
"Thiết huyết thừa tướng đương triều Đào Vũ Hi, sao có thể đơn giản —?"
Mộ Tịch Thịnh hừ lạnh, hắn mặc dù không hỏi truyện triều đình, nhưng thân làm chủ nhân Bích Tỳ lâu, chuyện nên biết hắn cũng biết đến nhất thanh nhị sở.
"Cái gì ——" Mộ Ti Vũ thấp giọng thở nhẹ: "Vậy là ngươi đem Hàn Nguyệt đơn độc vất lại? Thiết huyết thừa tướng, người đáng sợ như vậy?"
Lời vừa nói ra đã cấp tốc muốn lao ra bên ngoài nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Mộ Tịch Thịnh nắm vạt áo kéo về.
"Vũ nhi ——" Bên tai là tiếng nói trầm thấp đầy oán hận, Mộ Ti Vũ đột nhiên cảm giác phía sau có chút lạnh.
Dưới nhãn thần uy hϊếp của Mộ Tịch Thịnh, Tiểu Bồi cùng Thập Tứ nương khó có được đồng lòng nhất trí, nhất tề lặng yên không một tiếng động lui xuống..... Còn không quên đóng cửa lại.
"Cha ——"
Cuối cùng cảm giác được có điều không thích hợp, Mộ Ti Vũ hậu tri hậu giác chuyên chú nhìn Mộ Tịch Thịnh, cảm giác thật kì quái.
"Vũ nhi ——"
Mộ Tịch Thịnh gầm nhẹ, ôm chầm lấy tiểu nhân nhi còn đang mơ mơ màng màng, không chút phân trần chặn luôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng luôn chọc hắn tức giận, luôn đẩy du͙© vọиɠ của hắn tới sát ranh giới nhẫn nại.
"Đừng ——"
Mộ Ti Vũ không khỏi rêи ɾỉ thành tiếng, trong đầu biến thành một mảnh tương hồ, căn bản không có cách nào tự hỏi.
Hai người kịch liệt dây dưa, không biết khi nào đã thư thái nằm lên giường lớn, huân hương trong phòng tản ra hương vị mê người, bầu không khí tối tăm, thích hợp làm một ít chuyện vui sướиɠ.
"Cha —— Cha ——"
Thanh âm vụn vỡ, gián đoạn theo cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng phun ra, Mộ Ti Vũ nhãn thần mơ màng nhìn Mộ Tịch Thịnh, hô hấp gấp gáp, toàn thân nóng như lửa.
Mộ Tịch Thịnh vung mạnh tay, thô bạo lột xuống y phục vướng bận trên người cả hai, rất nhanh, Mộ Ti Vũ xích͙ ɭõa hiện ra trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm lại, cúi người, bàn tay tinh tế xoa lên mỗi tấc da thịt non mịn dưới thân.
Mỗi chỗ bị Mộ Tịch Thịnh vuốt ve truyền đến cảm giác tê dại giống như bị điện giật, loại cảm giác này rất nhanh trải rộng toàn thân, da thịt trắng nõn bắt đầu chuyển sang màu hồng mê người.
"—— Ân —— Đừng ——"
Cảm giác thoải mái làm Mộ Ti Vũ ngoại trừ rêи ɾỉ cũng không thể phát ra thanh âm nào khác.
"Vũ nhi ——"
Theo một tiếng gọi tràn ngập thâm tình, Mộ Tịch Thịnh cúi đầu ngậm lấy vành tai từ lâu đã hồng thấu của Mộ Ti Vũ, tinh tế liếʍ lộng, đầu lưỡi xấu xa còn chậm rãi luồn vào trong lỗ tai, nhè nhẹ đâm chọc.
"A —— Không —— muốn ——"
Mộ Ti Vũ kêu to một tiếng, cảm giác xa lạ làm y toàn thân như muốn bay lên, tứ chi vô lực xụi lơ trên giường, tùy ý Mộ Tịch Thịnh muốn làm gì thì làm.
Mộ Tịch Thịnh trầm thấp cười khẽ, thấy y không có gì không vui, một tay cầm lấy phân thân non nớt, chậm rãi bộ lộng.
"A ———"
Chỉ trong chốc lát, Mộ Ti Vũ liền thét chói tai bắn ra.
"Bảo bối, thoải mái sao?"
Hơi thở nóng rực phun bên tai Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh nổi ý xấu giơ bàn tay dính bạch trọc lên trước mắt, "Bảo bối, bắn thật nhiều!"
Mộ Ti Vũ đôi mắt phủ sương mù nhìn lên, vẫn còn chìm đắm trong dư vị sau cao trào.
Đột nhiên một ngón tay thon dài luồn vào trong hậu đình y, xúc cảm hơi ướŧ áŧ làm toàn bộ thân thể y không khỏi cứng ngắc.
Mộ Tịch Thịnh hai tay cố sức vuốt ve mông Mộ Ti Vũ, ngón giữa tay phải nương theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ Mộ Ti Vũ bắn ra, chậm rãi quét qua cúc huyệt hồng hồng, sau đó từng chút từng chút đi vào dò xét. Một ngón tay, hai ngón tay, cho đến khi có thể dung nạp bốn ngón tay, Mộ Tịch Thịnh mới nhẹ nhàng rút ngón tay ra.
Tiểu huyệt vốn bị lấp đầy đột nhiên trống rỗng, Mộ Ti Vũ bất an giãy dụa thân thể, "Cha ——"
Giây tiếp theo, một thứ càng cứng càng nóng nào đó thật sâu vọt vào.
"A ———"
Mộ Tịch Thịnh thoải mái gầm nhẹ một tiếng, đâu tiên là nhẹ nhàng trừu sáp, sau đó cảm giác vách tường bao chặt quá thư thái, lực đạo không khỏi càng mạnh thêm.
Từng chút từng chút, rất nhanh rút ra, thật sâu cắm vào, mãnh liệt xông tới, lần đầu tiên nếm trải cảm giác làʍ t̠ìиɦ đối Mộ Ti Vũ mà nói là một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí mạng.
"A —— Ân —— Đừng ——"
Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào da^ʍ mỹ tràn đầy gian phòng, nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
...
...
Tác giả có lời muốn nói: Ta viết rồi, ta cuối cùng viết H rồi, lão nương cuối cùng đem lần đầu tiên của Vũ nhi tặng đi rồi! A, quả thực quá xoắn xuýt, muốn chết! Quá khó mà, lại nói năng lộn xộn rồi, mọi người thông cảm!