Nhiều người một chỗ thì sẽ có phân tranh, đây là bệnh chung của thế gian! Thần tuy rằng tài giỏi hơn nhân loại nhưng cũng bảo lưu lại chút tập tính của người trần.
Mầm mống nghi kị sinh ra giữa thiên địa, hắn có thể khiến cho thế nhân nghi kị lẫn nhau, có ma lực cường đại. Từ việc hắn có thể tùy tiện khống chế Ma vương Nhiễm có thể thấy được điều này.Việc Mộ Ti Vũ cần làm hiện tại là phải thu hồi cục diện, bằng không bi kịch vạn năm trước sẽ tiếp tục, Thần tộc sẽ đi vào vết xe đổ của Ma tộc.
Bởi vì mầm mống nghi kị, Thần tộc mới có thể ghen ghét Ngự tộc, cũng là bởi mầm mống nghi kị, Nhiễm mới phát điên mà gϊếŧ Ngự Tịch.
Đường tới Thần tộc ngoài ý muốn rất yên ổn, không bị một tia cản trở, bọn họ rất dễ dàng liền tiến nhập vào bên trong Thần điện.
Thần đứng ở trên vị trí cao nhất, lẳng lặng nhìn kính tiên tri, rất lãnh đạm, tựa hồ đối với việc bọn họ đến tuyệt không có một chút kinh ngạc.
Chiếc gương trên tường hiện lên cảnh tượng thê thảm, Thần tộc xuống dốc điêu linh, tự chém gϊếŧ lẫn nhau, khắp nơi là máu, màu đỏ đến chói mắt lại làm cho người ta có cảm giác hưng phấn khó hiểu.
"Ngươi đã đến rồi!"
Thần không quay đầu lại cho nên bọn Mộ Tịch Thịnh cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, "Thấy cảnh tượng này không? Là cỡ nào bao la hùng vĩ a!" Thần thậm chí mở ra hai tay, muốn ôm lấy mặt kính kia.
"Ngươi cuối cùng cũng không thể ngăn chặn a!"
Mộ Tịch Thịnh thản nhiên như đang nói tới một chuyện không liên quan đến mình.
"Kỳ thực ta ngay từ đầu đã sai rồi, vì sao phải ngăn chặn chứ? Mọi việc thuận theo tự nhiên phát triển là tốt rồi, các ngươi nhìn xem, cảnh tượng này có bao nhiêu đẹp đẽ! Thế nhân ngu xuẩn, Thần ngu xuẩn, chỉ bởi một chút nghi kị nho nhỏ thì biến thành như vậy, không phải là rất thú vị sao?"
Thần xoay người lại, vẻ mặt tràn ngập tươi cười càn rỡ tuyệt mỹ. Biểu tình nguyên bản trang nghiêm biến thành xa lạ, cho dù mới qua một ngàn năm ngắn ngủi, Mộ Tịch Thịnh thiếu chút nữa không nhận ra người kia, phụ thần đã từng thương yêu hắn nhất.
Thần trợn tròn hai con mắt đỏ rực, hung hăng nhìn Mộ Ti Vũ, nhìn dung nhan của Tịch Viễn.
"Vì sao ngươi phải quay trở lại? Ngươi không biết sao? Ngươi cùng Vô Hoa không thể cùng một chỗ, vì sao ngươi luôn muốn cướp bảo bối của ta?"
Vẻ mặt không biết từ khi nào biến thành dữ tợn, Thần đã chân chính bị nghi kị khống chế, biến thành ma.
"Tất cả đều tại ngươi gạt ta, chuyện đó bất quá chỉ là điều vô căn cứ mà thôi, nếu không phải tại ngươi, ta cùng cha cũng sẽ không bỏ phí nhiều năm như vậy!"
Mộ Ti Vũ tuy ngoài miệng đều đều thuật lại chuyện cũ nhưng đáy lòng cũng tuyệt không yên ổn.
"Ngươi luôn luôn cướp đoạt của ta, một vạn năm trước là Nhiễm, hiện tại là Vô Hoa của ta! Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi là hoàng tộc Ngự tộc, chỉ bằng ngươi là nhi tử của Thánh sao? Rõ ràng đều là ta nhận thức hắn trước, vì sao đến cuối cùng người hắn thích đều là ngươi?"
Thần bắt đầu nói năng lộn xộn, hắn một bên nói, một bên lắc lắc đầu, tựa hồ ý thức đã bắt đầu không tỉnh táo.
Đột nhiên có một sợi dây leo thật dài từ trong l*иg ngực hắn phá da, xé rách áo xông ra, thẳng tắp hướng tới Mộ Ti Vũ, "Chỉ cần ngươi chết, ngươi chết, tất cả sẽ quay trở lại như cũ!"
"Hừ, không nghĩ tới thứ này cư nhiên thực sự trưởng thành, càng không nghĩ tới ngươi đường đường là người đứng đầu thiên giới lại lấy thân nuôi loại yêu vật này!"
Mộ Ti Vũ oán hận nói xong, dễ dàng tránh thoát dây leo quất tới.
Thấy một kích không xong, càng nhiều dây leo xông ra, từ mọi hướng vây quanh Mộ Ti Vũ, hình thành một tấm lưới lớn. Mắt thấy tránh cũng không thể tránh, Mộ Ti Vũ đơn giản không hề động, cứ như vậy đứng tại chỗ, mặc cho dây leo bao vây lấy người mình.
Mộ Tịch Thịnh từ đầu tới cuối cũng không động một chút, hắn chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, ngay cả Viễn Viễn muốn tiến lên hỗ trợ cũng bị hắn đưa tay ngăn cản.
"Đây là chuyện riêng của Vũ nhi, ta tin tưởng y có thể tự mình giải quyết tốt, Viễn Viễn không cần tới gây phiền!"
"Ngươi ——" Viễn Viễn cũng vô pháp, chỉ phải cố nén tâm tình, nhìn không chuyển mắt.
Dây leo đem Mộ Ti Vũ càng khóa càng chặt, tựa hồ có vật gì theo dây leo cuồn cuộn không ngừng chảy từ thân thể Mộ Ti Vũ tới thân thể Thần.
"Không bao lâu nữa, ngươi sẽ bị hút khô lực lượng mà chết, ha ha ha ~"
Thần càn rỡ cười, trong mắt tràn ngập tự tin cao ngạo.
"Vậy sao?" Thanh âm Mộ Ti Vũ vẫn yên ổn như trước, "Ngươi muốn lực lượng, vậy ta cho ngươi!"
Tốc độ lực lượng truyền tới nhanh hơn, dây leo dần dần phồng lên, thậm chí có xu thế nứt vỡ, biểu tình của Thần cũng dần dần biến thành thống khổ.
"Tại sao có thể như vậy?" Thần có chút không dám tin tưởng, "Ngươi rốt cuộc làm cái gì?"
"Ba ——"
Là thanh âm dây leo vỡ vụn.
Mộ Ti Vũ là Sáng Chế Thần, lực lượng của y là tuyệt đối cường đại, cho dù là mầm mống nghi kị sinh ra giữa thiên địa cũng không có đủ khả năng thừa nhận, đây là cái gọi là hối hận không kịp.
Thần ngã trên mặt đất, cho dù là trước khi chết, ánh mắt của hắn vẫn mở to, hắn không cam lòng, chỉ là oán khí của hắn cũng không lưu lại được bao lâu, cứ như vậy biến thành tro bụi, cùng hài cốt của mầm mống nghi kị kia biến mất.
...
"Cha, người nói thế gian liệu có tiếp tục sinh ra một viên mầm mống nghi kị nữa không?"
"Đương nhiên, đây là quy luật, chỉ là xem thế nhân sẽ nhìn nhận như thế nào mà thôi!"
"Cha, chúng ta đi làm con người chân chính thôi!"
"Được, chỉ cần ở bên cạnh Vũ nhi, làm cái gì ta đều nguyện ý!"
"Ân, chúng ta đây bước chân vào giang hồ! Cả đời này, chúng ta sinh ra tại võ lâm thế gia, cư nhiên ngay cả một khách giang hồ cũng chưa từng làm qua, quá đáng tiếc, ta muốn làm đại hiệp!"
Mộ Ti Vũ vui vẻ chạy nhảy, bầu trời là xanh như vậy, mây trắng ở trên trời nhàn nhã trôi lơ lửng, Mộ Tịch Thịnh mỉm cười nhìn tiểu tinh linh màu đỏ tươi, cũng rất nhanh đuổi theo.
"Tịch Viễn, đứng ở tầng mây cao cùng tầng mây thấp có gì khác nhau a?"
Mạc cơ đã từng hỏi qua như vậy, Tịch Viễn chỉ lắc đầu.
"Không biết a, ta chưa từng đứng ở tầng mây thấp!"
"Mạc cơ, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, đứng ở tầng mây cao, đó là ràng buộc, đứng ở tầng mây thấp, đó là tự do, trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy!"