Editor: Minh
Mông Ngữ không nhớ rõ đường đi, bọn họ chỉ có thể chọn một hướng để đi, trước hết phải đi qua sa mạc rồi tính tiếp.
Bóng đêm dày đặc, đoàn người đi trong sa mạc, may mắn không gặp phải trời mưa to. Không biết đi được bao lâu, bầu trời bắt đầu trở nên trắng, nhiệt độ không khí từ từ tăng cao, vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối của sa mạc.
Dạ Hi định tìm kiếm một mảnh ốc đảo để nghỉ ngơi, chờ đến tối rồi đi tiếp.
"Mông Ngữ, cuối cùng nhà của ngươi ở chỗ quái quỷ nào vậy." Hoa Hồ Điệp oán giận nói, ở cái nơi ngay cả cứt chim cũng không có này còn có người có thể ở sao?
"Ngươi im đi, quê hương của ta là thế ngoại đào nguyên, mới không phải là địa phương quái quỷ gì biết chưa?" Mông Ngữ không khách khí nói, cái tên Hoa Hồ Điệp này tại sao lại đáng ghét thế chứ.
Đầu gỗ còn bảo nàng đến hỏi Hoa Hồ Điệp, bỏ đi. Loại người không có kiến thức như hắn không có đủ tư cách, nói không chừng hắn là một người rừng mới từ trong núi đi ra đấy chứ.
Quỷ Diện đang ở Thiên Linh, nói thầm trong lòng: Cô nương, vấn đề này của ngươi nam nhân nào cũng biết, nó chẳng có một xu dính líu gì đến việc có kiến thức hay không ngươi.
"Ôi chao, ta có nói gì sai sao? Ngươi xem, chúng ta đã đi cả một đêm rồi mà vẫn không có đi ra ngoài." Hoa Hồ Điệp chỉ vào Mông Ngữ.
Mông Ngữ tức giận, tiến lên một bước, nhấc chân lên, hung hăng giẫm lên trên lưng của Hoa Hồ Điệp, sau đó nhanh chóng tránh sang chỗ khác.
"Gào.... Ngươi… tiểu nha đầu chết tiệt kia, xuống chân nặng như thế, ta có thù oán gì với ngươi sao?" Hoa Hồ Điệp nổi giận nói, tiến lên tóm lấy cánh tay của Mông Ngữ.
"Ai bảo miệng của ngươi tiên, làm cho người khác ghét." Mông Ngữ không khách khí cãi lại.
"Hừ, ngươi là một nha đầu đáng ghét, có tin ta bóp chết ngươi hay không?" Hoa Hồ Điệp rất tức giận, từ lúc nào mà một tiểu nha đầu cũng có thể trèo lên đầu lên cổ hắn ngồi thế kia.
"Ngươi bóp chết ta, ta cắn chết ngươi." Mông Ngữ giãy dụa muốn thoát ra khỏi trói buộc, lấy bảo bối từ trong tay áo của nàng ra, lắc lư ở trước mặt Hoa Hồ Điệp.
Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp thay đổi, làm sao hắn lại có thể quên nha đầu kia là một kẻ khác người, xem rắn độc là bảo bối. Đừng nhìn con rắn nhỏ trắng tinh, mập mạp này mà xem thường, hắn biết nó còn có một tên gọi rất vang nữa là bạo phong xích luyện.
"Ha ha, chỉ đùa thôi mà, chỉ đùa thôi, Mông Ngữ ngươi cất bảo bối nhà ngươi đi." Mặt mày Hoa Hồ Điệp tươi tắn cười làm lành nói.
Mọi người khinh bỉ nhìn Hoa Hồ Điệp, như vậy đã khuất phục? Thật nghi ngờ không biết tên yêu râu xanh gϊếŧ người không chớp mắt kia có phải là do người khác đóng hay không.
Như đọc được suy nghĩ trong lòng của mọi người, Hoa Hồ Điệp tức giận thở phì phò nói: "Nếu như các ngươi không sợ thì đừng tránh sang chỗ khác nhanh như vậy." Thật là, đây không phải là một con rắn hoa bình thường không có độc mà là bạo phong tuyết xích luyện vô cùng độc. Không may bị cắn một cái, đồng nghĩa với việc chết ngay lập tức.
"Chúng ta vốn không cần phải tránh né, bởi vì, Mông Ngữ sẽ không để rắn cắn chúng ta." Dạ Hi tự tin nói, nào có ai như Hoa Hồ Điệp, suốt ngày chọc đến Mông Ngữ. Bị chính là đáng lắm.
Hoa Hồ Điệp phẫn hận nhìn Dạ Hi, hừ, vậy mà không thèm lên tiếng nói giúp cho hắn một chút, ai mà chẳng biết Mông Ngữ rất nghe lời của nàng, chỉ cần Dạ Hi nói đông, Mông Ngữ chắc chắn sẽ không đi hướng Tây.
Dạ Hi sờ mũi một cái, hình như nàng không có chọc đến Hoa Hồ Điệp mà, không cần phải nhìn nàng như vậy.
"Lão Hoa, huynh có thể chọn cách gϊếŧ bạo phong tuyết xích luyện mà." Vân Thanh Phong nhìn có chút hả hê nói.
"Hắn dám." Mông Ngữ phách lối nói. Gϊếŧ bảo bối của nàng,
chắc chắn Hoa Hồ Điệp sẽ không dám, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
Còn tại sao lại không dám, đó là bởi vì hắn đã từng bị tổn thương sâu đậm. Chính là lần trước không cẩn thận ném con rắn bảo bối của nàng vào trong nồi súp, kết quả là có một quãng thời gian thật lâu, thỉnh thoảng có vài con rắn xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Các ngươi có thể tưởng tượng ra được cảnh đó không? Khi ngươi đang ngồi chồm hỗm trong nhà vệ sinh lấy giấy chùi đít lại phát hiện lành lạnh ở trên mông, duỗi tay sờ thử, thế nhưng lại là một con rắn nhỏ. Chưa dừng lại tại đó, trên giường của hắn, trong thức ăn của hắn, hầu như lúc nào cũng thấy có rắn.
Bà cô nhỏ này, hành hạ hắn không ít lần. Nếu không phải Mông Cổ đã từng giúp bọn hắn thì hắn đã sớm gϊếŧ nha đầu này từ lâu rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn lại rất thích tranh cãi cũng Mông Cổ. Tất cả đều là vì báo thù rửa hận.
"Ha hả, Mông đại tiểu thư, " nhìn cách hắn càng ngày càng gần Bạo Phong Tuyết Xích Luyện, Hoa Hồ Điệp biểu tình trên mặt càng phát chân chó.
Tiếng Mông Cổ vô số Hoa Hồ Điệp lấy lòng, tiếp tục cầm Tiểu Bạch Xà đi về phía trước, đúng vậy cái loại này, nếu muốn chết cũng không chết, muốn sống vừa không có dũng khí sống tiếp cảm giác mới là giỏi nhất.
Lúc này, Quân Mặc Hiên vẫn luôn một mực giữ im lặng đứng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Lão Hoa, ngươi có hai loại bệnh cần phải đi tìm đại phu gấp."
"Bệnh gì?" Hoa Hồ Điệp nghi hoặc hỏi.
"Miệng tiện là một loại bệnh, phải chữa."
Hoa Hồ Điệp chỉ vào Quân Mặc Hiên không biết phải nói cái gì, miệng tiện, miệng của hắn đâu có tiện.
"Chân chó cũng là một loại bệnh, cần phải trị." Lời này là của Dạ Hi nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng không một tiếng động, một giây, hai giây, ba giây, sau đó, "Ha ha ha..." từng trận tiếng cười vang lên!
"Người hiểu ta, chỉ có Hi nhi." Khóe miệng Quân Mặc Hiên hơi hơi nhếch lên, chứng tỏ tâm trạng của hắn lúc này rất tốt.
"Quân Mặc Hiên." Hoa Hồ Điệp không biết nói cái gì, có người nào lại đi tổn thương huynh đệ như thế sao? Chuyên đi làm mấy chuyện như bỏ đá xuống giếng.
"Ta thì làm sao, vẫn tốt mà. " Quân Mặc Hiên vô sỉ nói, duỗi tay ôm lấy Dạ Hi, bước nhanh hơn, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao, không nên dừng lại lâu.
Hoa Hồ Điệp không nói gì, hắn nói không phải là chuyện này có được không? Thôi kệ, hắn đi guốc trong bụng mấy người này rồi, không thèm chấp nhặt với mấy người này làm gì.
Lúc mấy người tranh cãi ầm ĩ thì thời gian lặng lẽ trôi qua, đã gần đến chính ngọ (*), đám người Dạ Hi vẫn chưa tìm được ốc đảo (**), nhiệt độ không khi ngày càng tăng cao, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị cảm nắng mất.
(*) Chính ngọ: giữa trưa khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu.
(**) ốc đảo: là một vùng đất có cây, có nước, có thức ăn ở trên sa mạc
"Mẹ kiếp." Lúc này, ngay cả Vân Thanh Phong cũng nhịn không được chửi thẩm. Có bao giờ bọn họ gặp môi trường ác liệt như vậy đâu, Tuyết Dung quốc mặc dù lạnh, nhưng ít ra vẫn có thể dùng lửa sưởi ấm, còn địa phương quái quỷ này, lúc nóng lúc lạnh, quan trong nhất là ngay cả nhóm lửa để sưởi ẩm, dùng nước để giải nóng cngx không được.
"Đừng nóng vội nóng, càng nôn nóng, thể lực tiêu hao càng nhanh, điều này rất nguy hiểm đối với chúng ta." Dạ Hi lên tiếng nhắc nhở. Đột nhiên, trong mắt Dạ Hi hiện lên vui mừng, có người!
Đồng dạng, mấy người Quân Mặc Hiên cũng phát hiện, có người ở phía trước cánh đó không xa.
"Ha ha ha, được cứu rồi." Vân Thanh Phong vui sướиɠ hô to.
Mấy người bước nhanh đi về phía trước, đi được một đoạn không xa, quả nhiên nhìn thấy được một nam một nữ đang cưỡi lạc đà đi trong sa mạc. Nhìn màu da của họ và trang phục mặc trên người, chắc là người quanh năm sinh sống trong sa mạc.
"Vị tiểu muội này, ta muốn hỏi đường đi đến Tỏa Thược quốc đi như thế nào?" Dạ Hi tiến lên, lễ phép hỏi.
Nào ngờ vị cô nương này nhìn cũng chưa từng nhìn Dạ Hi một cái, ánh mặt lướt qua Dạ Hi, nhìn thẳng vào ba vị mỹ nam tuấn tú ở phía sau lưng nàng, oa, nam nhân thật đẹp, nhất là nam tử mặc áo đen đứng ở giữa, bá khí trên người hắn quả thực là mê chết người.
Thì ra, nam tử ở trung nguyên đều tuấn tú như vậy.
Thấy tâm tư của cô nương này không có đặt trên người mình Dạ Hi cũng không giận, tiếp tục lên tiếng hỏi: "Cô nương, xin hỏi Tỏa Thược quốc đi như thế nào?"
Vẫn không để ý đến nàng.
Không còn cách nào khác, Dạ Hi không thể làm gì khác hơn là tăng thêm âm lượng hỏi lại lần nữa: "Cô nương, xin hỏi Tỏa Thược quốc đi như thế nào?"
Nam tử đứng bên cạnh thấy muội muội của mình vốn không có tâm tư để ý đến người ta, lập tức tốt bụng lên tiếng nhắc: "Cô nương, Tỏa Thược quốc...." Nam Tử còn chưa có nói xong đã bị muội muội nhà mình cắt ngang.
"Cô nương, ngươi muốn đi đến Tỏa Thược quốc sao?" Nữ tử dị tộc lấy lại tinh thần xác nhận lại nói.
Dạ Hi gật đầu, nụ cười ấm áp vẫn giữ nguyên trên mặt, dù sao hiện tại đang có việc cần người ta giúp đỡ, vẫn nên khách khí một chút thì tốt hơn. Miễn cho làm tổn hại hòa khí, đến lúc đó bọn họ không chịu chỉ đường thì làm sao bây giờ.
Nữ tử dị tộc suy tính trong lòng, lên tiếng nói: "Cô nương các ngươi đi nhầm đường rồi, muốn đến Tỏa Thược quốc thì phải đi về phía đông mới đúng, vừa vặn, chúng ta cũng muốn đi đến Tỏa Thược quốc, có thể kết bạn cùng đi."
Nam tử dị tộc nghi ngờ liếc mặt nhìn muội muội nhà mình, Tỏa Thược quốc rõ ràng là ở phía tây, tại sao lại ở phía đống chứ? Cuối cùng muội muội định giở trò gì đây?
"Được." Dạ Hi đồng ý không một chút suy nghĩ. Mặc dù biết hai người này có gì đó quái lại, nhưng ngoài đi theo bọn hắn ra quả thực bọn họ không có biện pháp nào tốt hơn.
"Tốt lắm, hiện tại đã chính ngọ, ta biết ở gần đây có một mảnh ốc đảo, chúng ta có thể đi qua đó nghỉ ngơi một chút, đợi muộn một chút rồi lên đường." Nữ tử dị tộc vui sướиɠ nói.
Trong lúc nói chuyện, vẫn không quên quan sát Quân Mặc Hiên đứng cách đó không xa, thực sự là rất suất.
Dạ Hi nhíu mày, tại sao cô nương này luôn luôn nhìn chằm chằm về phía Quân Mặc Hiên vậy, chẳng lẽ lại coi trọng? Dạ Hi lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ ở trong đầu, đi theo sau.
Đồng thời, những người còn lại cũng theo kịp, nếu Dạ Hi chọn đi cùng với hai huynh muội này, tất nhiên bọn họ sẽ không ý kiến gì.
Dưới sự hướng dẫn của nữ tử dị tộc, rất nhanh bọn họ đã đến một mảnh ốc đảo. Diện tích ốc đảo cũng không lớn, chỉ bằng một căn phòng ngủ, tuy nhiên có nguốn nước, có thảm thực vậy, có thể che bóng che mưa.
"Con mẹ nó, cuối cùng cũng thấy nước." Vân Thanh Phong kích động nói, chạy nhanh đến, múc nước suối lên, cũng không để ý có sạch sẽ hay không mà bắt đầu uống.
Cũng đúng, lúc này ai còn quản nước này có sạch sẻ hay không, có nước uống đã là tốt lắm rồi.
"Hi nhi, uống nước đi." Quân Mặc Hiên quan tâm đưa túi nước chính mình mới múc đầy đưa cho Hi nhi uống.
Dạ Hi tự nhiên nhận lấy nước mở miệng bình uống, cũng không để ý nước ở trong túi có phải là của nàng hay không. Vừa vặn, một màn nạy bị nữ tử dị tộc tên là A Tháp Na đứng các đó không xa nhìn thấy.
Lúc ở trên đường, Dạ Hi đã hỏi thăm biết hai người này là huynh muội, nữ tử tên là A Tháp Na, còn nam tử tên là A Tháp Hạo.
Quan hệ của hai người kia là thế nào, sao lại thân mật như vậy?
"Muội muội, muội đừng có đánh động suy nghĩ sai lệch gì! Những người này không đơn giản đâu." A Tháp Hạo tốt bụng khuyên can.
"Huynh thì biết cái gì, thích một người chính là phải tự mình tranh thủ, muội biết huynh coi trong nàng kia, đừng trách muội không có nhắc nhở huynh, hay mau chóng hành động đi." A Tháp Na dùng cùi chỏ huých nhẹ lên người A Tháp Hạo.
A Tháp Na ước chừng lượng nước có trong túi của mình, một chủ ý hình thành trong đầu, lập tức bước chân ddi nhanh về phía trước, vẻ mặt ân cần nói với Quân Mặc Hiên: "Công tử, nơi này có nước sạch, là nước ta mang theo từ nhà đi, ngươi muốn uống chứ?"
"Cám ơn, ta có ở đây rồi." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói. Trong lúc nói chuyện, đưa tay lấy túi nước Dạ Hi vừa mới uống, mở miệng bình ra uống nốt chỗ nước dư còn lại.
"Công tử, nước suối làm sao có thể.... sạch được!" Hai chữ cuối cùng A Tháp Na nói với âm lượng rất nhỏ, bời vì ánh mắt lạnh lẽo của Quân Mặc Hiên làm cho nàng có chút sợ.
"Không sao, ta không ngại." Quân Mặc Hiên trả lời nói, chỉ là nhiệt độ trong mặt càng lạnh hơn.
Là người khác đều biết, lúc này nên tranh xa một chút, nhưng hết lần này tới lần khác, cái người tên A Tháp Na này không biết nhìn ánh mắt của người khác, vẻ mặt vẫn nhiệt tình lấy lòng Quâ Mặc Hiên như trước.
Một bên lấy lòng, một bên tự đánh gia quan hệ của hai người này là thế nào.
Đưa túi nước của mình cho người khác cũng thôi, hắn còn uống hết chỗ nước người ta uống còn thừa, chẳng lẽ quan hệ của hai người này lại là phu thê, không, làm sao có thể như vậy chứ? Một chút cũng không có dáng vẻ của phu thê, nhiều lắm cũng chỉ là huynh muội thôi.
Đúng, nhất định là huynh muội, nàng mới không muốn thừa nhận hai gười này là phu thê đâu. Tuy nhiên, sự thật luôn luôn trái ngược với lý do.
Vì vậy, A Tháp Na giả vờ quen biết hỏi: "Dáng vẻ của cô nương cùng vị công tử đây có chút tương tự, chẳng lẽ là huynh muội, cô nương, thật hâm mộ ngươi có một ca ca tuấn mỹ như vậy."
Nữ nhi gia vốn rụt rè làm cho nàng không dám hỏi thẳng Quân Mặc Hiên, chỉ có thể nói bóng nói gió với Dạ Hi.
"Xin lỗi, chúng ta là phu thê, ta gọi là Dạ Linh, hắn là phu quân của ta tên là Hi Mặc, lớn lên giống nhau chỉ có thể nói hai người bọn ta rất có tướng phu thê." Dạ Hi đáp lại, nàng cũng không dùng tên thật. Mặc dù là ở trong sa mạc, nhưng cũng không thể cam đoan những người này chưa từng nghe nói qua hai người Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên.
"Ồ.... Thật sao?" A Tháp Na không yên lòng trả lời, hóa ra thật sự là vợ chồng. Tuy nhiên, phu thê thì thế nào, nam nhân có tam thê tứ thϊếp cũng là chuyện rất bình thường. Cùng lắm thì chung một phu quân với Dạ Linh.
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ỉu xìu của A Tháp Na lại bừng sáng, lần này, nàng không chỉ lấy lòng Quân Mặc Hiên giành được hảo cảm của hắn nữa mà còn phải làm cho Dạ Hi vui vẻ, như vậy nàng mới có cơ hội gả cho Hi Mặc.
"Tỷ tỷ, ta biết cách đó không xa có một hồ nước, mặc dù không lớn lắm, thế nhưng vẫn đủ để tắm. Tỷ có muốn qua đó tắm một chút hay không?" A Tháp Na tốt bụng đưa ra ý kiến.
Nhìn dáng vẻ phong trần của Dạ Hi, chắc chắn là đã lâu rồi chưa có tắm giặt. Nữ nhân đều thích chưng diện làm đẹp, người nào có thể chịu đựng được dáng vẻ bẩn bẩn của mình, huống chi lại còn đang ở trước mặt nam nhân của mình, mà bên cạnh nam nhân của mình lại có một mỹ nữ là nàng chứ.
Hoàn toàn chính xác, ở trong mắt của A Tháp Na nàng chính là một mỹ nữ, điều này được cả bộ lạc công nhận.
May mắn nàng không có nói những lời này ra, nếu mà thật sự nói ra khỏi miệng, chẳng phải mọi người sẽ phải cười đến rụng răng, nàng mà là mỹ nữ? Tùy tiện bắt một người trên đường đều đẹp hơn nàng rất nhiều, còn mỹ nữ! nữ nhân xấu còn xem được.
Ngoài ngũ quan có chút dễ nhìn ra, trên mặt có mấy cái bớt, màu da lại tối, da thịt ngăm đen lại thô ráp. Dáng người tuy cao nhưng lại nuôi dưỡng không tốt. Như vậy cũng có thể xem là mỹ nữ sao?
"Tắm à, chính ngươi đi thôi, ta đợi muộn một chút nữa." Dạ Hi lên tiếng từ chối, nàng cũng không có thói quen bại lộ chính mình trước mặt người xa lạ, mặc dù người này là nữ nhân nàng cũng không thích.
"Như vậy sao, vậy được rồi, hồ nước ở ngay vùng đông nam, từ nơi này đi khoảng năm trăm bước là đến." A Tháp Na nói ra phương hướng của hồ nước.
Nếu Dạ Hi không đi cùng với nàng, không có người để lấy lòng, một mình nàng đi cũng không có ý nghĩa gì cả. Chi bằng ngồi suy nghĩ làm sao có thể lấy lòng Hi Mặc thì hơn.
Đợi đến khi tỷ tỷ không có ở đây, nàng có thể to gan lấy lòng.
Sau khi đoàn người ăn uống no đủ, ai cũng tự tìm cho mình một chỗ râm mắt để nghỉ ngơi, Quân Tư Mặc dựa vào trên người Tiểu Bạch để ngủ. Tuy lông lá rất nóng, nhưng hơn ở chỗ mềm mại, ngủ không đau cơ thể.
Đi đường cả đêm, tất cả mọi người đều rất mệt, nhanh chóng ngủ say. Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, mấy người ung dung tỉnh lại. Chính xác hơn thì mấy người bị gió lớn thổi tỉnh.
Dạ Hi từ trong lòng Quân Mặc Hiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn ngủ, ánh mắt mông lung nói: "Sao thế?"
"Không có chuyện gì đâu, nổi gió thôi, nàng ngủ tiếp đi." Quân Mặc Hiên vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhẵn của Dạ Hi, dỗ dành.
"Cái gì, nổi gió." Dạ Hi nhảy bắn lên, chết tiệt, trong sa mạc nổi gió, đó không phải là biểu hiện của bão cái sao, mẹ kiếp, tại sao bọn họ lại có thể xui xẻo như vậy.
Mọi người thấy Dạ Hi có phản ứng lớn như vậy, vẻ mặt không hiểu nhìn Dạ Hi.
"Bão cát, bão cát sắp tới." Lời của Dạ Hi còn chưa nói hết, xa xa, cát vàng đầy trời đang lấy tốc độ quỷ dị đi về phía này.
Mọi người vừa nghe là có bão cát, tâm tình vốn đang lo lắng thì bình tĩnh lại, cò tưởng đây là mối nguy hiểm không thể cản nổi chứ, chỉ là bão cát thôi mà, có gì phải sợ chứ.
"Cô nương cũng biết bão cát?" A Tháp Hạo nghi ngờ hỏi. Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, hiển nhiên là thường hay gặp nhưng tình huống như vậy.
DạHi gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn về nơi xa. Khoảng cách của bão cát vẫn còn tương đối xa, không uy hϊếp được đến nơi này, sợ lại sợ bão cát còn chưa kết thúc lại đến thêm một hồi gió lốc nữa.
"Tiểu Hi nhi, không phải chỉ là bão cát thôi sao, đừng lắng, dáng vẻ này của ngươi làm cho ta cũng lo lắng theo." Vân Thanh Phong thả lỏng nói.
Dạ Hi nhìn Vân Thanh Phong giống như đang nhìn một tên ngu ngốc, khinh bỉ nói: "Không có kiến thức, thật là đáng sợ."
Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, không hiểu tại sao.
A Tháp Hạo ngây ngô gãi gãi đầu, lên tiếng giải thích: "Bão cát là một loại hiện tượng tự nhiên thường gặp trong sa mạc, nhưng nơi không có nhiều cây cối, hơn nữa cấu tạo và tính chất của đất lại xốp, chỉ cần gió lớn thổi qua, bùn cát bị bốc lên, hình thành bão cát. Thực sự rất lợi lại, trong chốc lát, có thể chôn sống được một người."
Thật sự lợi hại như vậy sao? Mọi người đều không tin, có một chút gió lốc như vậy thì có thể mang theo được bao nhiêu bùn cát chứ. Vì khoảng cách của bão cát còn khá xa, nên đám người Quân Mặc Hiên không biết tình huống cụ thể như thế nào, nhưng điều chưa thấy qua tất nhiên sẽ không có cách nào tưởng tượng được sự lợi hại của nó.
Thấy đám người Quân Mặc Hiên vẫn chưa coi trọng, Dạ Hi phải bỏ thêm thuốc có dược lực mạnh: "Các ngươi cũng đừng xem thường bão cát này, chôn sống một người tính là gì? Lúc nghiêm trọng nhất, có thể dễ dàng chôn vùi một thành phố."
Đến lượt Dạ Hi bắt đầu kể về chỗ lợi hại của bão cát.
Bão cát là một loại thiên tai với gió cát cường độ cao, phần lớn thường xuất hiện trong sa mạc, bởi đất đai bị cát lấn nghiêm trọng, kết hợp với gió lớn, bùn cát bị cuốn lên bay đầy trời. Kèm theo bão cát còn có gió lốc.
Gió lốc có cường độ lớn cùng với bão cát vừa dầy vừa nặng tạo nên một cơn bão cát siêu mạnh có thể phá hủy một thành phố trong nháy mắt. Nhất là thành thị trong sa mạc, vốn bởi vì cấu tạo và tính chất của đất ở đây rất xốp, nền không bền chắc, gặp gió có cấp độ lớn một chút là có thể thổi bay nóc nhà.
Đây là điều thứ hai, phòng ốc sụp đổ có thể xây dựng lại, người chết cũng không sao, chỉ cần có người còn sống, thì con người vẫn có thể tiếp tục sinh sối nảy nở.
Mà bão cát là mối nguy hại rất lớn đối với môi trường. Bề mặt đất bùn bị thổi đi, là cho đất đai càng ngày càng cằn cỗi, làm cho nhưng nơi vốn có thảm thực vật rất thưa thớt lại càng thêm thưa thớt hơn, cuối cùng sẽ trở thành vùng đất hoang.
Mảnh sa mạc này rất lớn, nhưng chắc cũng có người sinh tồn, nếu thật sự không có một ngọn cỏ, bọn họ chỉ có thể chờ đợi và chết đói. Vẫn chưa dừng tại đó, trong bão cát có chứa đứng ít nhất ba mươi loại nguyên tố có hại đối với sự khỏe, cơ thể của con người, điều kiện của môi trường biến thành nguyên tố bị ô nhiếm.
Ngươi có thể tưởng tượng một chút, mười năm, hai mươi năm sau, cứ lặp đi lặp lại như vậy, diện tích sa mạc chỉ có thể càng ngày càng lớn, nói không chừng có có thể lan đến gần Trung Nguyên.
"Con người hãm hại chúng ta còn có thể chiến thắng, nhưng đứng trước thiên tai, lực lượng của con người rất nhỏ bé, giống nhừ đã chết, cho dù người có là đại phu tốt nhất cũng không thể làm cho người ta khởi tử hoàn sinh (*) được." Da Hi nghiêm túc nói.
(*) Khởi tử hoàn sinh: chết đi rồi sống lại
Nói nhiều như vậy, cũng không biết những người này có nghe vào chứ nào không.
Thực ra bọn họ cũng không hiểu rõ ra làm sao, thế nhưng trong chớp mắt có thể phá hủy một thành phố, những lời này bọn họ nghe được rất rõ ràng. Bão cát thực sự kinh khủng như vậy sao.
Tất cả mọi người không bao giờ… dám xem thường nữa.
"Hi nhi, thế chúng ta phải làm sao bây giờ?" Quân Mặc Hiên lên tiếng hỏi. Bọn họ không hiểu gì về bão cát, quả thực là do tri thức của bọn họ không đủ uyên bác.
Nếu đã không hiểu, vậy thì không cần ngại học hỏi người khác.
"Chờ đã." Dạ Hi nhìn chăm chú về phía trước, may mắn bão cát dừng lại giữa đường, tuy nhiên, nàng vẫn không dám xem thường.
Quân Mặc Hiên không nói gì, có hỏi cũng như không.
Chờ một lúc lâu, cũng không thấy có biến cố gì xảy ra, cơ thể vốn đang căng thẳng của Dạ Hi cũng thả lòng. Nhưng mà nàng còn chưa kịp thở, sa mạc ở phía xa vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu nổi gió.