Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 52-3: Thừa nhận cha con (3)

"Vừa rồi người của ngươi tự nguyện nhận thua, đây xem như là hồi báo." Dạ Hi thản nhiên nói. Nàng biết Nam Cung Trần có bệnh, rất cần đóa hoa Thiên Sơn tuyết liên này, vậy mà, hắn lại để cho thủ hạ mình rút lui khỏi cuộc tranh tài. Phần ân tình này, Dạ Hi há có thể không biết.

Nhận lấy Thiên Sơn tuyết liên, Nam Cung Trần không biết nên khóc hay nên cười. Hắn cho thuộc hạ rút khỏi trận thi đấu đúng là vì Dạ Hi. Mặc dù, hắn thật sự rất cần Thiên Sơn tuyết liên, nhưng khi hắn ra quyết định này thì cũng đã bỏ qua Thiên Sơn tuyết liên kia rồi.

Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, Dạ Hi lại đoán trúng lý do ở trong đó, Nam Cung Trần không khỏi có chút sợ hãi Dạ Hi sẽ nhìn thấu tâm tư của hắn.

Ngay sau đó, hắn vội vã nói lời từ biệt với Dạ Hi xong liền rời đi.

Đại hội võ lâm kết thúc, đoàn người cũng dần dần tản đi, Dạ Hi cũng dẫn theo Quân Tư Mặc rời khỏi. Vốn định đi tìm Quân Mặc Hiên, nhưng ngẫm lại lời nói vừa rồi của hắn, nàng vẫn nên trở về chờ hắn thì tốt hơn. Nữ hài tử mà, vẫn nên dè dặt chút!

Mọi người không nói gì, dè dặt, từ khi nào thì Dạ Hi biết viết hai chữ dè dặt vậy, gần đây không phải là nàng cũng nổi danh là vô sỉ sao?

Màn đêm buông xuống, Dạ Hi sửa sang, vô cùng buồn chán nằm ở trên giường chờ Quân Mặc Hiên, cũng đã năm năm không gặp hắn rồi, không ngờ trong lòng nàng rất xúc động.

Nhưng chờ mòn chờ mỏi, chờ đến khi nàng không kiên nhẫn được nữa, Quân Mặc Hiên mới chậm rãi đi vào phòng Dạ Hi.

Lúc này, Quân Mặc Hiên đã thay đổi trở về khuôn mặt vốn anh tuấn của mình, cũng không ngồi xe lăn, hơn nữa, trên người còn truyền đến mùi thơm thoang thoảng. Vừa ngửi, Dạ Hi liền biết rõ tiểu tử này vừa tắm rửa thay y phục xong.

Năm năm không gặp, trong lòng Quân Mặc Hiên rất rất thấp thỏm, hơn nữa hình tượng buổi chiều của hắn quả thật là không được tốt lắm. Vì vậy, hắn trở về viện tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, lúc này mới chạy tới gặp Dạ Hi.

Khi Quân Mặc Hiên thấy Dạ Hi nằm trên giường, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nhớ nhung trong lòng nữa, tiến lên ôm cổ Dạ Hi.

"Hi Nhi, ta rất nhớ nàng!" Quân Mặc Hiên dịu dàng nói.

Dạ Hi lẳng lặng tựa vào trước ngực Quân Mặc Hiên, ngửi mùi hương quen thuộc kia, một loại cảm giác yên bình nảy lên trong lòng nàng.

"Mặc, sau khi ta đi, là Thương Duyên chữa khỏi cho ngươi sao?" Dạ Hi rất là nghi hoặc, dù sao lúc đó Quân Mặc Hiên bị thương nặng như vậy, hơn nữa lại còn trúng độc, muốn bình phục nói thì dễ, làm mới biết khó ra sao.

"Ta cũng không biết, sau khi nàng đi ta vẫn ngủ say. Thời gian trọn một năm ta mới tỉnh lại, lại mất thời gian bốn năm ròng rã để điều trị, cuối cùng mới khỏi hẳn." Quân Mặc Hiên thở dài nói. Thật ra thì hắn biết thân thể của hắn xảy ra chuyện gì, thế nhưng thật không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, hắn cũng không muốn Dạ Hi nhìn hắn giống như nhìn quái vật, cho nên Quân Mặc Hiên cũng không nói cho Dạ Hi biết sư phụ đã chữa khỏi cho hắn như thế nào.

Nghe thấy Quân Mặc Hiên năm năm ròng rã mới khôi phục lại, trong lòng Dạ Hi chợt đau nhói, ngay sau đó dịu dàng nói: "Mặc, đồng ý với ta, sau này đừng làm chuyện điên rồ được không? Đừng cho rằng dùng thân đỡ kiếm cho ta thì ta sẽ cảm kích chàng. Ta cho chàng biết, cho dù chàng có vì ta mà chết ta cũng sẽ không cảm kích chàng... Chàng chết rồi, có tin lão nương ta lập tức tái giá hay không."

"Nàng dám!" Quân Mặc Hiên trợn mắt hung ác nhìn Dạ Hi một cái, tái giá sao, nàng nghĩ cùng đừng nghĩ.

"Chàng dám chết, ta liền dám!" Dạ Hi phách lối nói, ngay sau đó, bất ngờ chuyển giọng nói, giải thích: "Nếu như không muốn ta tái giá, thì bảo vệ mình thật tốt, vì ta, bảo vệ thật tốt tính mạng của chàng, biết không?"

Dạ Hi rất dịu dàng, hoàn toàn hiện ra dáng vẻ của một tiểu nữ nhân ở trước mặt Quân Mặc Hiên, trước kia, khi hắn ngu ngốc, nàng phải mạnh mẽ, nhưng mà, hiện tại hắn đã mạnh mẽ, có phải nàng có thể tranh thủ lười biếng một chút rồi không.

Có lẽ là vẻ dịu dàng của Dạ Hi khiến Quân Mặc Hiên nhộn nhạo, hoặc có thể là cuộc sống làm hòa thượng suốt năm năm qua khiến cho Quân Mặc Hiên không nhịn nổi. Quân Mặc Hiên không chịu đựng thêm được nữa, nhẹ nhàng cúi người cắn bờ môi căng mọng của Dạ Hi.

Đồng thời, vẻ mặt Dạ Hi cũng say mê nhìn Quân Mặc Hiên.

Năm năm xa cách, vào lúc này hắn sẽ không để cho bất kỳ thứ gì ngăn cách giữa hai người bọn họ nữa, mặc dù trong lòng Quân Mặc Hiên còn có rất nhiều điều không hiểu, hắn cũng không khó chịu một chút nào.

Hắn có thể cảm nhận được Dạ Hi yêu hắn, mà tình yêu của hắn dành cho Dạ Hi trong năm năm qua chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Toàn bộ mọi thứ đều tự nhiên như vậy, giống như đã xuất hiện trong đầu Quân Mặc Hiên vô số lần. Chẳng biết lúc nào, hai người đã song song lăn đến trên giường.

Ở bên trong rèm che màu hồng, hai bóng người giao hòa lẫn nhau, có thể thấp thoáng nhìn thấy bọn họ không mặc y phục.

Đột nhiên, Quân Mặc Hiên ngậm vành tai Dạ Hi, khiến cho Dạ Hi thét lên từng trận chói tai.

Có lẽ là Dạ Hi kêu rất thảm thiết. Dù sao, Quân Tư Mặc cũng ở sát vách, nhận thấy tiếng kêu thảm thiết đúng là tiếng của Dạ Hi. Vì vậy, Quân Tư Mặc mơ màng mở hai mắt ra, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống.

Hai chân thò xuống đất, vừa vặn đạp phải Tiểu Bạch đang ngủ ở trên ghế dài. Ngay lập tức Tiểu Bạch mơ mơ màng màng mở hai mắt, uất ức nhìn chủ tử nhà mình.

"Thật tốt quá, Tiểu Bạch, ngươi đã tỉnh. Chúng ta đến phòng của mẫu thân, mẫu thân gặp nguy hiểm!" Quân Tư Mặc lo lắng nói.

Nghe vậy, Tiểu Bạch nháy mắt tỉnh táo lại từ trong cơn buồn ngủ, vẻ mặt nhanh chóng hăng hái cùng chủ nhân đi bắt người xấu. Ừ, nó thích nhất là cùng chủ nhân đi bắt người xấu gì gì đó. Bởi vì thời gian này không chỉ mình chủ nhân đối xử tốt Tiểu Bạch, ngay cả mẫu thân của chủ nhân cũng sẽ đối với nó rất tốt.

Sao lại không đối xử tốt với nó chứ? Lúc Dạ Hi ở Điệp cốc mà nói, tác dụng lớn nhất của Tiểu Bạch chính là bắt chuột, bởi vì Điệp cốc nằm sâu trong rừng rậm, đặc biệt nhiều rắn, sâu bọ và chuột. Chẳng hạn mỗi lần trong nhà có con chuột, Dạ Hi đều sẽ khiến Tiểu Bạch bắt giúp một tay. Khi đó, Dạ Hi sẽ cho Tiểu Bạch vẻ mặt hòa nhã.

Dù sao, để vua rừng rậm biến thành một con mèo nhà bắt chuột cũng có chút không biết trọng nhân tài, vì bù đắp áy náy trong lòng, khi có cơ hội Dạ Hi cũng sẽ đối xử tốt với Tiểu Bạch.

Vậy mà, khi hai người trong phòng đang trong trạng thái hết sức nóng bỏng thì ngoài phòng, Tiểu Bạch cõng Quân Tư Mặc phá mở cửa phòng Dạ Hi.

Nghe thấy tiếng động, Quân Mặc Hiên kéo chăn qua quấn Dạ Hi thật chặt, ngay sau đó, túm y phục ở bên cạnh mặc lên người mình, thật may là hắn và Dạ Hi còn chưa tiến hành đến một bước cuối cùng kia. Nếu không, lúc này sẽ rất nguy hiểm.

"Bại Hoại, tại sao ngươi ức hϊếp mẫu thân ta?" Quân Tư Mặc nhảy từ trên lưng Tiểu Tạch xuống, vẻ mặt chính nghĩa nói.

Vậy mà, khi hắn đến gần thì lại thấy Bại Hoại đang đè nặng lên mẫu thân mình. Quân Tư Mặc lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bùng nổ dữ dội, lắc lắc cái mông nhỏ, dáng đi đáng yêu bước vào, bò lên giường, vung hai cánh tay nhỏ bé giáng xuống trên người Quân Mặc Hiên.

Thấy thế, Dạ Hi núp ở trong chăn rất lúng túng, thật hận không thể tìm cho mình một cái động để chui vào. Vậy mà, câu nói tiếp theo của Quân Mặc Hiên lại khiến Dạ Hi mất bình tĩnh.

"Thì ra là Tiểu Dã Chủng nhà ngươi sao! Quấy rầy chuyện tốt của lão tử, muốn ăn đòn phải không?" Nói xong, bàn tay to của Quân Mặc Hiên chống đỡ đầu nhỏ của Quân Tư Mặc.

Hừ hừ, từ lâu hắn đã nhìn đứa trẻ này không vừa mắt rồi, vậy mà còn chủ động đâm đầu vào trên họng thương, đây không phải là cố tình tìm tai vạ sao?

Mà bởi vì cánh tay của Quân Tư Mặc ngắn, bị Quân Mặc Hiên kìm hãm như vậy, hắn chỉ có thể vung lung tung hai cánh tay nhỏ bé, nhưng ngay cả mép y phục của Quân Mặc Hiên cũng không chạm tới.

Tức không nhịn nổi, Quân Tư Mặc đến cả chân cũng đã đùng đến nhưng vẫn không có cách nào đánh trúng Quân Mặc Hiên.

Thấy Quân Tư Mặc vung cánh tay nhỏ bé và chân ngắn gần giống như con rùa nhỏ, nụ cười trên mặt Quân Mặc Hiên càng hiện ra vẻ vui sướиɠ.

Mà Dạ Hi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khóe miệng run rẩy lợi hại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Trong đầu nàng đã từng hiện lên vô số cảnh tượng hai cha con họ gặp nhau, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ đến hai người này gặp mặt sẽ làm người ta sốc như vậy.

"Hai người các ngươi dừng lại cho ta." Dạ Hi nổi giận hét lên một tiếng. Ngay sau đó, hai cha con Quân Mặc Hiên cùng nhau quay lại nhìn Dạ Hi. Một giây kế tiếp, Quân Tư Mặc bất chấp Dạ Hi đang hét lên giận dữ, tiếp tục vung cánh tay nhỏ và chân nhỏ của mình.

Quân Tư Mặc lên tiếng mắng: "Đại Phôi Đản, cho ngươi ở trên giường mẫu thân ta, cho ngươi đè ép mẫu thân của ta, cho ngươi bắt nạt mẫu thân ta......."

"Quân Tư Mặc, con im miệng cho ta, hắn là Quân Mặc Hiên – phụ thân của con!" Dạ Hi giận dữ hét lên, hai người này có thù sao. Còn bản thân Quân Mặc Hiên, đã lớn như vậy rồi còn so đo với một tiểu hài tử làm gì chứ.

"Tiểu Dã Chủng là con trai ta?"

"Đại Phôi Đản là phụ thân con?"

Hai người cùng nhau lên tiếng, vẻ mặt chứa nghi vấn nhìn Dạ Hi.

Nghe vậy, Dạ Hi đưa tay nâng trán, vẻ mặt im lặng nhìn hai người.

Thấy Dạ Hi không trả lời mình, Quân Tư Mặc tự nhiên nói ra suy nghĩ của mình: "Mẫu thân, người gạt người! Phụ thân con rõ ràng là tàn phế, ban ngày con còn nhìn thấy mà? Hơn nữa phụ thân con lớn lên rất...... Ặc, dung mạo rất đàng hoàng, mới không phải cái người Đại Phôi Đản này đâu!"

Thật ra, Quân Tư Mặc muốn nói là phụ thân hắn lớn lên rất xấu xí, nhưng mà dù sao cũng là phụ thân của hắn, cho dù thật sự rất xấu, hắn cũng không thể chê bai phụ thân mình ngay trước mặt kẻ xấu này. Vì vậy, hắn nghĩ tới một tính từ rất tốt đó là: Đàng hoàng.

Nghe vậy, trên mặt Dạ Hi thoáng hiện vẻ lúng túng, mà vẻ mặt Quân Mặc Hiên chính là đang tức giận, theo như ba chữ Quân Tư Mặc mới vừa rồi Dạ Hi gọi, thì hắn đã đoán được tiểu tử này chính là con trai của mình. Lại nhìn vầng trán kia, quả thật giống hắn đến mấy phần.

Vậy mà, tiểu tử này dám nói phụ thân hắn là tàn phế, vậy không phải gián tiếp nói hắn rất tàn phế sao? Vì vậy Quân Mặc Hiên hoàn toàn nổi giận thật sự, dự định cho con trai một bài học thật tốt ngay tại lần đầu tiên gặp mặt, để đề cao hình tượng phụ thân của mình.

"Xú tiểu tử, nhìn cho rõ, ta chính là phụ thân con, mà phụ thân của con là ta đây anh tuấn, phong độ, thân thể cường tráng, mới không phải tàn phế gì đó, hiểu chưa?" Vẻ mặt Quân Mặc Hiên nghiêm túc nói. Ánh mắt kia, đã thật sự hù dọa Quân Tư Mặc sững sờ.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc nghi hoặc nhìn mẫu thân mình tìm kiếm đáp án.

Thấy thế, vẻ mặt Dạ Hi cũng thành thật nói: "Hắn thật sự là phụ thân của con, cái người buổi chiều tên Dạ Mặc đó cũng là phụ thân của con, bọn họ là cùng một người, chỉ là cái người phụ thân con thấy lúc chiều là phụ thân hiện tại đã dịch dung."

Nói xong, cả Dạ Hi cũng có chút chóng mặt rồi, phụ thân buổi chiều và phụ thân bây giờ, trời ạ, tại sao lúc chiều nàng lại tiện miệng nói cho Quân Tư Mặc đó là cha hắn cơ chứ?

Nghe Dạ Hi giải thích, Quân Tư Mặc cái hiểu cái không, cũng không xác định người trước mắt đến cùng có phải phụ thân hắn hay không. Xoắn xuýt mãi, Quân Tư Mặc quyết định tối nay hắn phải ngủ với mẫu thân, mà người không biết có phải là phụ thân hắn hay không kia trước hết ngủ với Tiểu Bạch đi.

Khi Quân Tư Mặc nói ra quyết định này thì Quân Mặc Hiên không bình tĩnh được nữa. Ngủ với Dạ Hi, đùa gì thế, đó là địa bàn của hắn có được hay không.

"Xú tiểu tử, xéo về phòng của con đi!" Quân Mặc Hiên đen mặt lại, cực kỳ bất mãn nói.

"Con không, con muốn ngủ cùng mẫu thân, bản thân người lớn như vậy rồi, còn ngủ cùng mẫu thân, có cảm thấy xấu hổ hay không hả!" Quân Tư Mặc không khách khí nói.

Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên run rẩy lợi hại, tiểu tử này đừng nói chuyện sốc như vậy có được không.

Hít sâu một hơi, Quân Mặc Hiên ra sức giữ cho mình bình tĩnh, ngay sau đó mở miệng nói: "Xú tiểu tử, phụ thân đây là thay mẫu thân con làm ấm giường, làm ấm giường là công việc của phụ thân con, con mau trở về phòng của mình, tắm một cái rồi ngủ đi."

"Con....... Vậy con cũng sẽ làm ấm giường!" Quân Tư Mặc người không sợ chết nói.

Quân Tư Mặc nói một câu như vậy, Dạ Hi hung ác bấm Quân Mặc Hiên một cái, ngay sau đó giống như đà điểu chui vào trong chăn.

Đồng thời, Quân Mặc Hiên đen mặt, đứng dậy, nhấc Quân Tư Mặc lên một cái, đi về phía cửa, đặt hắn lên trên lưng Tiểu Bạch.

Đúng lúc này, sắc mặt Quân Mặc Hiên trầm xuống, lại xách theo Quân Tư Mặc đi vào phòng. Cũng thuận tiện để Tiểu Bạch vào theo.

"Hi Nhi mau dậy đi, có sát thủ!" Quân Mặc Hiên vội vàng nói. Hoàn toàn quên mất bản thân hắn vẫn còn đang xách Quân Tư Mặc trong tay.