“Mẫu thân, bộ dáng của Lan thúc thúc nhìn rất là đẹp nha!”
Dương Bảo Nhi lúc này nhớ tới một màn kinh diễm vừa rồi, nhịn không được ‘báo cáo’ cho mẫu thân, hai mắt sáng ngời đầy vẻ chờ mong chuyển động lên gương mặt Len, tỏ vẻ rất muốn dùng sức xuyên thấu qua lớp vải che kia để thưởng thức khuôn mặt thật ẩn bên dưới của hắn một lần nữa.
Len nhớ tới lời cảnh báo vừa rồi của Dương Liên Đình, không khỏi đại thán Dương Bảo Nhi ‘miệng rộng’, có chút hối hận chính mình vừa rồi không có suy nghĩ cẩn thận đã để cho bé nhìn thấy gương mặt thật.
Dương Liên Đình vội vàng nói:
“Lan huynh dung mạo tuấn mỹ, trên giang hồ trêu chọc không ít nữ nhân, bởi vậy từng cắt tóc thề độc, trước khi không tìm được tình yêu thật sự sẽ không dùng mặt thật để gặp người khác, từ đó vẫn luôn mang theo khăn che mặt.”
Hắn nói dối vô cùng lưu loát, Len nghe mà cảm thấy bội phục.
Đông Phương Bất Bại là người tài trí, làm sao không phân biệt được lời nói thật hay nói dối, nhưng Liên đệ đã nói như vậy, y cũng không hỏi nhiều làm gì. Chỉ có điều dưới đáy lòng vẫn có khúc mắc, nghĩ ngày nào đó nhất định phải nhìn cho được bộ dáng của vị Lan huynh này.
Dương Bảo Nhi còn muốn nói gì tiếp, lại bị phụ thân âm thầm trừng mắt, liền im lặng, lưu luyến nhìn qua gương mặt Len.
Mọi người hàn huyên một lát, Len ở lâu không tiện, liền tìm một cái cớ rời đi. Dương Bảo Nhi thấy thế, cũng lập tức nhảy xuống giường, chạy đuổi theo hắn.
Trong phòng chỉ còn lại Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình và hai đứa con sinh đôi.
Đông Phương Bất Bại nói:
“Vị Lan huynh kia thực không phải người thường. Đêm qua một luồng sáng trắng lóe lên đã đưa chúng ta về đến nơi này, Liên đệ không có điều gì muốn nói với ta sao?”
“Đang muốn giải thích với ngươi đây.”
Dương Liên Đình sớm muộn gì cũng nói cho y biết thân phận của mình, lúc này thời cơ đã chín muồi, thực ra thì trải qua lần biệt ly này, trong nội tâm hắn càng suy nghĩ nhiều, không muốn tiếp tục giữ kín, liền đem lai lịch chân thật của mình nói với y.
Đông Phương Bất Bại chậm rãi nghe lời hắn nói, mặt từ đầu đến cuối không hề biến sắc, đợi hắn nói xong, trầm tư thật lâu, nói:
“Liên đệ, ý của ngươi là ngươi không phải Dương Liên Đình thật sự?”
Dương Liên Đình nói:
“Cũng không thể nói như vậy. Đông Phương, nếu ngươi không có cách nào giải thích được, cũng có thể coi như tá thi hoàn hồn. Ta xác thực là chiếm hữu thân thể này, nhưng sau khi dung hợp cùng nguyên chủ, một vài tính cách và thói quen của hắn vẫn được giữ lại, ta chính là hắn, hắn cũng chính là ta.”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, nói:
“Ta sớm biết Liên đệ không phải người bình thường, nếu không làm sao có thể khiến cho ta sinh hạ mấy hài nhi kia.”
Y vỗ nhẹ dỗ dành hai bé con đang ngủ say, nói:
“Năm đó ta sinh hạ Bảo Nhi, Liên đệ đã từng nói qua có một ngày sẽ nói hết với ta, mỗi câu mỗi chữ ngươi nói ra ta đều tin tưởng. Bất luận ngươi đến từ tương lai, hay là tá thi hoàn hồn, ta chỉ cần biết ngươi chính là ngươi, những cái khác đối với ta không quan trọng.”
Dương Liên Đình thấy y bình thản tiếp nhận, tuy rằng đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn là vô cùng vui vẻ cảm động, đưa tay ôm lấy y nói:
“Đông Phương, ta thật sự là vạn phần may mắn chính mình ngàn dặm xa xôi tới đây, có thể tìm được ngươi. Hiện tại tinh thần lực của ngươi đã được đề cao rất nhiều, lại có hình dáng tinh thần thể sơ cấp, đợi thời cơ chín muồi, ta có thể mang ngươi cùng bọn nhỏ trở về thế giới của ta. Nhưng là nơi đó so với nơi này kém rất lớn, ngươi có nguyện ý hay không?”
Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói:
“Ngươi đi đâu, ta liền theo đó. Bất kể là tiên cảnh thần tiên, hay là ác phủ địa ngục, ta đều vui vẻ chấp nhận.”
Dương Liên Đình hôn y, nói:
“Hảo lão bà, ta làm sao lại cam lòng để cho ngươi đi đến địa ngục được. Thế giới này cùng thế giới kia của ta thành lập một đường hầm thời không, tương lai nếu như ngươi ở nơi kia cảm thấy không quen, chúng ta thỉnh thoảng có thể quay lại đây một khoảng thời gian, coi như là nghỉ phép đi du lịch.”
Đông Phương Bất Bại đại khái cũng đoán được ‘nghỉ phép đi du lịch’ là có ý gì, không khỏi cười nói:
“Đã nói là chỉ cần có ngươi, đi đến nơi nào ta đều không để ý. Ta cũng không tin thế giới kia của ngươi khó khăn đến mức nào, còn sợ ta không đối phó được sao?”
Dương Liên Đình cười nhẹ:
“Tất nhiên không sợ. Ta vẫn biết ngươi là người có khả năng vô cùng nhất.”
Đông Phương Bất Bại cẩn thận hỏi thêm hắn một vài chi tiết. Nhưng mà Dương Liên Đình cũng không nói cho y biết thế giới này được tạo thành trên cơ sở một quyển sách có tên là [Tiếu Ngạo Giang Hồ]. Thứ nhất, việc này còn liên quan đến rất nhiều lý luận cùng khoa học kỹ thuật khó có thể giải thích; thứ hai, hắn cũng không muốn để cho Đông Phương Bất Bại biết y vốn chỉ là nhân vật ở trong một quyển sách. Dù sao thế giới này là chân thật, y và bọn nhỏ cũng đều tồn tại thực sự. Cho nên Đông Phương Bất Bại chỉ cần biết hắn là một người từ tương lai xa xôi trở về thời cổ đại nơi y sống.
Đông Phương Bất Bại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:
“Nếu nói như thế, dung mạo của hài nhi này cũng là di truyền từ ngươi?”
Dương Liên Đình nhìn về phía trưởng tử đang nằm trong tã lót. Tinh thần lực của tiểu tử kia không kém, đôi mắt to vừa vặn mở ra, linh động nhìn bọn họ, một đôi mắt to giống như ngọc phỉ thúy, xinh đẹp hữu thần nói không nên lời.
“Tất nhiên rồi. Ta cũng không thể nghĩ được rằng, tinh thần thể của ta còn có thể di truyền qua thân thể.”
Dương Liên Đình quả thực là vừa ngoài ý muốn vừa cao hứng. Dù sao hắn thông qua thân thể này kết hợp với Đông Phương Bất Bại, chính là hài nhi sau khi sinh ra lại tự động di truyền diện mạo vốn có từ nguyên thể của hắn, quả thực là hiếm có. Bởi vì Bảo Nhi cùng Đông Phương Bất Bại quá mức giống nhau, cơ bản không có chút bóng dáng của mình, cho nên hắn còn tưởng hai hài nhi này cũng sẽ như vậy.
Tuy rằng giống Đông Phương Bất không có chỗ nào không tốt, Dương Liên Đình cũng rất thích, nhưng trong nội tâm ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy, liền nhẹ nhàng thở ra.
Dương Liên Đình nhạy cảm phát hiện ra tâm tình cùng suy nghĩ của y, nhịn không được cười nói:
“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi đây là đang lo lắng hài nhi có phải thân sinh của ta hay không?”
Đông Phương Bất Bại trừng mắt liếc hắn, sẵng giọng:
“Có phải thân sinh hay không chẳng lẽ ngươi còn không biết? Ngươi cũng không biết, hôm qua ta nhìn thấy màu mắt của đứa con này, trong lòng là tư vị gì, thật sự rất sợ Liên đệ ngươi hiểu lầm ta, như vậy ta……ta chính là không thể sống nổi.”
Dương Liên Đình nói:
“Sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ta là người như vậy sao?”
Đông Phương Bất Bại dựa vào trong lòng Dương Liên Đình, trầm thấp nói:
“Ta biết rõ ngươi không phải người như vậy, nhưng ta, ta lại không chịu đựng nổi một chút hoài nghi cùng hiểu lầm nào của ngươi. Liên đệ, những việc ngươi vừa mới nói kia, tuy rằng ta đã sớm có chuẩn bị, nhưng cảm giác vẫn là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ta đã không chút do dự tiếp nhận rồi, đều là bởi vì ngươi a.”
Dương Liên Đình hôn lên trán y, nói:
“Ta biết rõ. Đông Phương, ta biết rõ ngươi yêu ta tin ta, ta thật sự rất vui mừng. Sở dĩ không sớm nói cho ngươi biết những điều này, cũng không phải là vì không tin ngươi. Mà là lúc đó tinh thần lực của ngươi còn rất yếu, không thể hiểu rõ. Thứ hai, chính là sợ ngươi vì vậy mà trong lòng không yên, lo được lo mất. Hiện tại chúng ta đã có ba hài nhi, tinh thần thể của ngươi cũng đã bắt đầu ngưng tụ, ta cũng yên tâm.”
Đông Phương Bất Bại cười khẽ.
Hai người ôn tồn một lát, Đông Phương Bất Bại lại nói:
“Tên của các con đến giờ vẫn chưa được đặt. Bây giờ ngươi đã trở về rồi, mau đặt cho bọn chúng một cái tên a.”
Dương Liên Đình cười nói:
“Danh tự ta đã sớm nghĩ ra, nhưng mà chỉ có một. Như vậy đi, chúng ta mỗi người đặt một cái. Ta đặt tên cho đứa lớn, ngươi đặt tên cho đứa nhỏ, thế nào?”
Đông Phương Bất Bại đáp:
“Được.”
Dương Liên Đình bộc phát ý tưởng, nói:
“Chúng ta trước khi nói ra, viết tên muốn đặt lên giấy được không?”
Đông Phương Bất Bại hé miệng cười:
“Ngươi nói như thế nào thì cứ như thế ấy đi.”
Dương Liên Đình hưng phấn chuẩn bị văn phòng tứ bảo thật tốt, đưa cho Đông Phương Bất Bại một tờ, mình cũng cầm một tờ.
Hai người đều viết xong, đồng thời nhìn nhau cười, đưa lại cho nhau.
Đông Phương Bất Bại thấy trên tờ giấy của Dương Liên Đình viết hai chữ ‘Ái Húc’, Dương Liên Đình thấy trên tờ giấy kia lại viết hai chữ ‘Ái Liên’. Tâm ý cùng thâm tình của hai người đều biểu hiện rõ.
“Thật đúng là hai huynh đệ a.”
Dương Liên Đình kinh hỉ nhìn về phía Đông Phương Bất Bại. Giờ khắc này chỉ cảm thấy trong lòng có cảm ứng, ý hợp tâm đầu.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nói:
“Mặt trời mọc lên ở phương đông, tên là Ái Húc. Ái Húc, Ái Húc……”
Y liếc mắt nhìn Dương Liên Đình, tràn đầy ý nghĩ yêu thương vô hạn, nói:
“Cùng với hai chữ Ái Liên của ta, đúng thật là thú vị.”
Dương Liên Đình cười ha ha, nói:
“Được. Vậy trưởng tử tên là Dương Ái Húc, thứ tử tên là Đông Phương Ái Liên.”
Đông Phương Bất Bại có chút chấn động:
“Đông Phương Ái Liên?”
Dương Liên Đình nói:
“Ta biết thời đại này vô cùng coi trọng chuyện có hậu tự kế thừa. Chúng ta đã có hai nhi tử, một đứa họ Dương, một đứa họ Đông Phương, không phải là rất vừa vặn sao?”
Đông Phương Bất Bại vô cùng vui sướиɠ, hai con ngươi dần hiện lên một tầng ướŧ áŧ.
Tuy rằng y đã sớm tự cung, cũng tự cho mình là nữ tử, nhưng không có hài tử vẫn là tiếc nuối lớn nhất của cả đời y. Về sau sinh Bảo Nhi ra rồi, y cuối cùng cũng cảm thấy mình trở thành một nữ nhân trọn vẹn, toàn bộ tình thương của mẫu tử đều trút xuống toàn bộ cho con gái. Nhưng sâu trong nội tâm của y, lại không thể nói là không có tiếc nuối.
Y xuất thân từ bần gia, sinh kế gian khổ, nhưng phụ mẫu y đối với y yêu thương có thừa, cho y đến lớp học tư thục duy nhất trong thôn đọc sách tập viết. Về sau phụ thân bị chính đạo làm hại, y cùng với mẫu thân ở dưới sự bảo hộ của Đồng Bách Hùng trốn được đến trong phạm vi quyền lực của Nhật Nguyệt Thần giáo sống qua ngày. Khi đó mẫu thân ngày ngày mong chờ, chính là mong y sớm ngày trưởng thành, thú thê sinh con, có thể khiến cho phụ thân y ngậm cười nơi chín suối, mẫu thân cũng không phụ lòng liệt tổ liệt tông của Đông Phương gia.
Nhưng tâm nguyện này, khi mẫu thân của y qua đời thì vẫn chưa thực hiện được. Về sau Đông Phương Bất Bại một lòng tranh quyền, cố gắng vươn lên, làm một người đứng trên người khác. Sau khi có địa vị rồi, y thú bảy phòng tiểu thϊếp, thỉnh thoảng nhớ đến nguyện vọng năm đó của mẫu thân, cũng đã từng chờ đợi tử tự được sinh ra, đáng tiếc là cuối cùng cũng không có thực hiện được. Đến khi y tự cung luyện công thì, càng tuyệt suy nghĩ này.
Hôm nay Dương Liên Đình đặt tên cho thứ tử là ‘Đông Phương Ái Liên’, giọng nói và dáng điệu của phụ mẫu từ bao nhiêu năm trước dường như lại hiện ra trước mắt, Đông Phương Bất Bại cảm động vô cùng, nhịn không được rơi lệ.
“Đông Phương, ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Dương Liên Đình không ngờ được y lại kích động như thế.
Đông Phương Bất Bại lau nước mắt, cầm tay hắn thật chặt, nức nở nói:
“Ta không sao……Liên đệ, cảm ơn ngươi. Ta thực vui mừng. Ta rốt cuộc……không phụ lòng của liệt tổ liệt tông Đông Phương gia. Phụ thân cùng mẫu thân ở dưới đất có biết, cũng sẽ tha thứ cho ta.”
Dương Liên Đình biết thân thể y vẫn còn yếu, thấy bộ dáng y như thế, không khỏi cực kỳ đau lòng, kéo y lại, vỗ vai của y nói:
“Chờ bọn nhỏ lớn lên một chút, chúng ta liền đi thắp hương cho phụ mẫu ngươi. Nhị lão ở dưới suối vàng có biết, cũng cảm thấy cao hứng.”
“Ân.”
Qua nửa ngày sau, Đông Phương Bất Bại từ từ bình tĩnh lại, lau nước mắt đi, khóe miệng nhếch lên, nói sang chuyện khác:
“Liên đệ, vậy bộ dáng tinh thần thể của ngươi là như thế nào?”
Dương Liên Đình không nghĩ tới y sẽ hỏi đến cái này, hơi hơi sửng sốt, thần bí cười nói:
“Sau này ngươi nhìn Húc Nhi của chúng ta sẽ biết.”
Đông Phương Bất Bại liếc mắt khinh thường, nói:
“Nói cũng như không nói. Nhưng mà Liên đệ, hiện tại còn có một việc khẩn cấp, không thể không làm.”
Dương Liên Đình nhìn y.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười, nói:
“Có ân báo ân, có oán báo oán. Những người khiến cho phu thê chúng ta ngày đó chia lìa, một kẻ cũng không thể tha!”