Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi "Liên" Ái Đông Phương

Chương 22

Edit: Robin♥

Dương Liên Đình đối với phái nữ vốn rất thương hương tiếc ngọc, lại có tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, khuyên Đông Phương Bất Bại đối với mấy tiểu thϊếp kia chỉ cần đuổi đi là được, không cần thiết phải gϊếŧ người.

“Bọn nàng dù sao cũng đã từng hầu hạ ngươi, không có ái tình cũng có ân tình, đều là tiểu nữ tử đáng thương, ngươi lưu cho bọn nàng một đường sống đi.”

Đông Phương Bất Bại có chút ngạc nhiên vì sự 『 hào phóng 』kia của hắn, lại cảm thấy không tốt lắm: “Liên đệ, ngươi tuyệt không để ý sao?”

Dương Liên Đình nhìn y có một tia khó chịu rất nhỏ, nói: “Ta sao có thể không để ý. Bất quá đây đều là chuyện trước khi ngươi gặp ta. Chỉ cần từ nay về sau ngươi chỉ thích một mình ta, chuyện quá khứ ta sẽ không tính nữa.”

Đông Phương Bất Bại lúc này mới cao hứng hơn chút, trầm ngâm một lát, nói: “Thả các nàng đi là không có khả năng. Ta tìm một nơi giam lỏng các nàng lại, không thể để các nàng gặp người khác.”

Dương Liên Đình biết y làm vậy nhất định là có nguyên nhân, cũng không nhúng tay thêm, lưu lại tính mạng của mấy nữ nhân này đã, sau này có thời gian lại tiếp tục tính.

Nhưng hắn không ngờ, biến động nho nhỏ này, về sau lưu lại hậu hoạn quá lớn.

Lúc này Dương Liên Đình nhớ tới một chuyện rất quan trọng, nhưng vẫn chưa có dịp cùng Đông Phương Bất Bại thương lượng. Đó là về Nhậm Ngã Hành.

Mặc dù bên ngoài tất cả mọi người đều cho rằng Nhậm Ngã Hành vì luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết, nhưng Dương Liên Đình vẫn biết, lão chỉ là bị Đông Phương Bất Bại giam lỏng trong địa lao tại Hàng Châu.

Dương Liên Đình không hiểu vì cái gì Đông Phương Bất Bại không diệt cỏ tận gốc, lấy mưu lược hùng tâm cùng tâm ngoan thủ lạt của y, sao có thể không biết chuyện lưu lại hậu hoạn như thế thật quá ngu xuẩn. Chỉ là hắn cũng phát giác, Đông Phương Bất Bại mặc dù rất cường đại, cũng có rất nhiều tâm kế và thủ đoạn, nhưng ở một nơi sâu thẳm trong tim lại có một thứ nhu nhuyễn mềm mại không ngờ.

Đây chính là điểm mâu thuẫn của y, nhưng đối Dương Liên Đình mà nói, cũng là điểm tối mê người. Dù sao một người ngồi trên cao mà

hoàn toàn lãnh khốc, mặc dù cường đại, cũng làm cho người ta thấy quá vô tình. Mà một điểm ôn nhu giấu kín này, khiến người khác cảm thấy thật tươi mới, càng sinh động, cũng càng khến người phải thương tiếc và động tâm.

Dương Liên Đình không biết phải nhắc tới chuyện này thế nào với Đông Phương Bất Bại. Bất quá nghĩ một chút, thời gian Nhậm Ngã Hành thoát khỏi địa lao vẫn còn khoảng một năm nữa, hơn nữa hiện tại đã có hắn ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, sẽ không để y phải chịu bất cứ thương tổn nào, vì vậy sự tình này tạm không đề cập đến. Mặt khác hắn cũng muốn chờ xem, lưu lại Nhậm Ngã Hành dụ ra Hướng Vấn Thiên, thúc đẩy kịch tình bình thường của câu chuyện, nếu không để biến động quá lớn, sẽ làm ảnh hưởng đến cân bằng của thế giới này.

Hiện tại hắn còn không tiện cùng Đông Phương Bất Bại đường hoàng ở chung một chỗ. Cho nên việc quan trọng nhất vẫn là phải nhanh nhanh xây cho xong hoa viên bí mật. Chờ có chỗ ẩn cư, hắn cùng Đông Phương Bất Bại mới có thể khoan khoái thong thả hưởng thụ thế giới của hai người, hơn nữa, cũng tiện chuẩn bị cho sau này Đông Phương Bất Bại sinh đứa con đầu lòng cho hắn.

Sau khi có động lực, hiệu suất làm việc liền tang cao trông thấy. Đông Phương Bất Bại giam lỏng mấy tiểu thϊếp xong, bất quá mới mất có ba ngày đêm, Dương Liên Đình đã đem hoa viên bí mật sửa chữa xong.

Ngày ấy Đông Phương Bất Bại tại Thành Đức Đường triệu tập toàn bộ giáo chúng, xử lý xong hết mọi chuyện, cho mọi người lui ra, chỉ để lại Dương Liên Đình.

“Ai, mấy việc giáo vụ này thật sự rất phiền, không biết đến khi nào mới có thể chỉ cùng Liên đệ ngươi một chỗ, ai ta cũng không muốn gặp, sống một đời an an tĩnh tĩnh.”

Dương Liên Đình thấy trên mặt Đông Phương Bất Bại có vẻ buồn chán, dạo này cũng thường thấy y oán giận, liền mỉm cười, nói: “Ta hôm nay có một tin tốt muốn nói cho ngươi.”

“Nga?” Đông Phương Bất Bại lập tức phấn chấn, hai con ngươi trong suốt phát sáng nhìn hắn.

Dương Liên Đình đắc ý cười, nói: “Đi theo ta.”

Vừa nói vừa dựng Đông Phương Bất Bại dậy, nắm tay dắt đi, ra phía sau Thành Đức Điện, qua một đoạn hành lang, tới trong hoa viên nhỏ, vào một gian thạch ốc nhỏ ở phía tây.

Đông Phương Bất Bại đoán được mấy phần, nói: “Lẽ nào là nơi ta ẩn cư đã làm xong?”

Dương Liên Đình cười mà không đáp, đẩy tưởng đá, mở thiết môn (cửa sắt), mang y men theo địa đạo đi xuống.

Đông Phương Bất Bại kể từ lần trước dẫn hắn qua mật đạo này, chính mình đều chưa hề quay lại, thấy nơi này đã được tu sửa qua, cực kỳ trơn nhẵn, hai bên còn treo mấy chén đựng đèn dầu, không khỏi thầm khen ngợi tinh tế cẩn trọng của Dương Liên Đình.

Hai người ngoặt mấy lần, phía trước trở nên sáng sủa, lộ ra ánh mặt trời. Đông Phương Bất Bại đột nhiên ngửi thấy một trận hương thơm, trong lòng sảng khoái dễ chịu.

Theo địa đạo đi ra, nguyên bản một vùng hoang vu cây cỏ mọc hỗn độn trên đình nhai hiện tại lại xuất hiện một tiểu hoa viên tinh mỹ tỉ mỉ. Hồng mai lục trúc, bố trí vô cùng có ý tứ, giữa có hồ nước có vài con uyên ương đang nhàn rỗi lả lướt, bên bờ hồ có bốn con bạch hạc.

Đông Phương Bất Bại hai mắt sáng lên, trong lòng dâng lên một loại cảm giác như ở nơi thế ngoại đào nguyên (chốn bồng lai tiên cảnh).

Dương Liên Đình kéo tay y, tiếp tục đi về phía trước, thấy y hai mắt mở to hết nhìn chỗ này lại ngắm chỗ kia, hai mắt đảo vòng vòng, không khỏi cười nói: “Phía trước còn có thứ hai lắm.”

Quả nhiên đi qua mấy hòn giả sơn, xuất hiện một vườn hoa lớn. Trong đó toàn bộ đều trồng mẫu đơn hoa màu phấn hồng lẫn đỏ son, hương thơm ngát, vô xùng tươi đẹp.

Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, hai mắt tập trung thưởng ngoạn vẻ đẹp.

Dương Liên Đình cười hói: “Có đẹp không?”

“Đẹp. Rất đẹp.”

Đông Phương Bất Bại cả ánh mắt cũng thay đổi, giống như đang phát sáng, kích động đến cả người nhẹ run lên.

Dương Liên Đình mặc y còn đang thưởng thức cảnh đẹp lôi trở về, kéo ý nói: “Được rồi được rồi. Hiện tại chúng ta lại đi xem một chỗ hay lắm.” Vừa nói vừa kéo y hướng tiểu xá tinh nhã đi.

Đông Phương Bất Bại đành buông tha không ngó đình nghỉ mát tinh xảo. Biết rằng sau này nơi đây chính là nơi y cùng Liên đệ bắt đầu chung sống, không khỏi lại càng chờ mong, cả người đều có chút gấp rút không đợi nổi.

Tiểu xá (nhà, phòng) nhìn ra sườn dốc, bên ngoài nhìn vô cùng khéo léo tỷ mỉ, bên trong vô cùng rộng lớn, bố trí cũng rất có ý tứ.

Giữa sảnh bày một bàn gỗ tứ phương thanh nhã, hai bên thêm hai cái ghế. Bên trái là thư phòng, Dương Liên Đình làm riêng cho mình, cũng không có gì đáng xem, liền trực tiếp đi vào căn phòng bên phải.

Vừa đi vào liền ngửi thấy hương hoa thoang thoảng. Đông Phương Bất Bại nhìn kỹ, bên trong phòng bày đủ loại mẫu đơn cùng hoa dại vô cùng xinh đẹp kiều diễm.

Ở giữa có một hương tháp (giường nhỏ) khắc từ gỗ cây tử mộc hương, trên treo màn trướng rủ xuống, còn tỏa ra hương hoa tươi mát.

Bên tường phía đông có một bàn trang điểm nhỏ, hiển nhiên là chuẩn bị riêng cho Đông Phương Bất Bại. Hơn nữa gương trên đó, vốn là Dương Liên Đình phải cố công chuẩn bị thủy tinh kính của Ba Tư. Mặc dù so ra còn kém gương soi của hậu thế, nhưng là vẫn vô cùng trân quý.

“Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại nhìn 『 khuê phòng 』,

còn nhìn bóng mình soi trong tấm gương kính, kích động đến đỏ hồng hai má.

Dương Liên Đình cười hắc hắc, không đợi y ngắm kỹ, lại kéo y đẩy ra cánh cửa ngọa thất, đi qua một hành lang nhỏ, tới một thạch ốc bằng phẳng tinh xảo tuyệt đẹp.

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn, vươn tay đẩy mở cánh cửa, vừa đi vào nhìn, thấy chính là một gian dục thất (phòng tắm) làm từ đá cẩm thạch. Dục trì (hồ tắm) rộng rãi thoải mái, có đầu hổ điêu khắc đang phun nước, bên trong hồ còn có bậc thang, có thể dễ dàng ngồi bên trong.

“Này là…”

Dương Liên Đình nói: “Dục thất này tốn rất nhiều công phu của ta a.”

Đông Phương Bất Bại khen ngợi nói: “Thật tuyệt. Ta cũng không nhịn được muốn tắm rửa ngay tại nơi này a.”

Dương Liên Đình nghe thế lại càng vui sướиɠ, lập tức sờ sờ lên đầu hổ, một cột nước nóng đột nhiên phun ra, chậm rãi chảy vào hồ tắm.