Nước mắt Chu Mộ Nhiên rơi xuống, quay đầu không nhìn đối phương.
Phía dưới bị cảm xúc ôn nhu quen thuộc vây quanh, Chu Mộ Nhiên cảm thấy mũi đau xót, sau đó thân thể cũng nhũn ra.
“Ngươi xem, ngươi vừa nhìn thấy ta liền mềm nhũn, như vậy làm sao có thể công người khác? Ngoan ngoãn để ta thương yêu đi, bệ hạ.” Tô Cấm Khê đẩy ngã Chu Mộ Nhiên trên án thư, “Bệ hạ, thoải mái không?”
“A… Ân a…” Chu Mộ Nhiên làm sao còn có tinh lực suy nghĩ gì, đầu óc đã sớm trống rỗng.
“Nơi này đều chuẩn bị kỹ càng
, nhưng đáng tiếc ta chỉ có thể cho ngươi ngón tay.” Tô Cầm Khê không biết là đang nói với Chu Mộ Nhiên hay là đang nói với chính hắn, hoặc là cả hai đều có.
Địa phương mềm mại nhất kia bị ra vào kịch liệt, Chu Mộ Nhiên thì lại nỗ lực dùng tay che miệng lại, nước mắt lưng tròng
rầm rì.
“Gọi ra, không có chuyện gì.” Tô Cấm Khê vừa liếʍ hôn lỗ tai Chu Mộ Nhiên, vừa nhỏ giọng nói.
“Không, không được.” Chu Mộ Nhiên ngậm lệ lắc đầu, “Bên ngoài có năm mươi bảy thị vệ, có mấy người cũng bắt đầu quay đầu lại nhìn.”
“A?” Tô Cấm Khê sững sờ.
“A… Ô ô…”
“Ngươi biết ta đến?” Tô Cấm Khê bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.
Từ hắn đi vào, đến phất tay để các tiểu thái giám rời đi, cũng không nói một câu, mà đối phương lại không kinh ngạc một chút nào.
Hiện tại, đối phương lại có thể nói ra có bao nhiêu thị vệ đang canh gác bên ngoài.
Hoàng đế đương triều, sinh hoạt thường ngày đều có thị vệ ở bên cạnh bảo vệ, đây là chuyện rất bình thường. Thế nhưng nếu như có thể nói rõ ràng bên ngoài có bao nhiêu người bảo vệ thì chuyện này đã trở nên rất không bình thường, hơn nữa trong số đó còn có mấy tên thị vệ là hắn mang đến, là cao thủ dưới tay hắn, đều núp trong bóng tối, làm sao y biết được?
“Nghe, nghe được.” Chu Mộ Nhiên thở hổn hển, nhỏ giọng trả lời.
“Hóa ra là nhĩ lực siêu cường sao?” Hai người cùng nhau lâu như vậy, Tô Cấm Khê đương nhiên biết mỗi một thế giới đối phương đều có một sở trường. Không nghĩ tới đời này lại là thính lực.
“Nhanh, nhanh lên một chút.” Tô Cấm Khê phân tâm nghĩ những cái khác, động tác trên tay tự nhiên chậm mấy nhịp, Chu Mộ Nhiên không kiên nhẫn giục. Mắt thấy liền đạt tới đỉnh điểm, bỗng nhiên chậm lại mấy cái là có ý gì!
Tô Cấm Khê nghe vậy không nhịn được nở nụ cười, trong đầu bỗng nhiên lóe qua một ý nghĩ, nhanh chóng co rúm mấy lần, đến khi đối phương đang ở điểm giới hạn, một cái tay khác bỗng nhiên đưa đến
phía trước Chu Mộ Nhiên, ngón cái ngăn chặn
lỗ nhỏ.
“Ngươi ngươi…” Chu Mộ Nhiên không trên không dưới, quả thực khó chịu chết rồi. Thời điểm như thế này ngăn chặn, có còn đạo đức nghề nghiệp, có nhân tính hay không?
“Nhiên Nhiên, ta yêu ngươi.”
Đầu óc Chu Mộ Nhiên trống rỗng, đối phương sau khi nói xong liền buông lỏng tay, Chu Mộ Nhiên bắn ra, cả người đều cứng ngắc ở nơi đó.
“Ngươi, làm sao biết danh tự này…” Chu Mộ Nhiên không dám quay đầu nhìn lại. Mất đi cảm xúc mãnh liệt, thân thể dần dần lạnh xuống.
“Trước tiên mặc vào xiêm y, ta mang ngươi đi tắm suối nước nóng.” Tô Cấm Khê hôn một cái lên môi đối phương
thuận lợi dời đi đề tài. Mặc quần cho Chu Mộ Nhiên, đỡ y xuống bàn.
Chu Mộ Nhiên từ lúc nãy đã hồn bay phách lạc, chuyện họ tên chân thực của mình sớm đã bị đối phương biết làm cho y không thể nào tưởng tượng được. Y không thể nào tưởng tượng được đối phương là người y quen biết, thế nhưng trong tiềm thức, y lại có chút cao hứng, cao hứng đối phương kêu lên họ tên chân thực của y mà không phải gọi tên của nguyên thân như các thế giới khác.
Chân Chu Mộ Nhiên có chút nhũn ra được Tô Cấm Khê đỡ lấy, hai chân chạm xuống đất suýt chút nữa ngã.
“Không sao chứ?”
Chu Mộ Nhiên trừng đối phương một chút, “Lão bà kia không có chuyện gì thì ta cũng không có chuyện gì!”
“Lão bà gì…” Tô Cấm Khê có thông minh đến cỡ nào thì nhất thời cũng không kịp hiểu đối phương đang nháo cái gì. Nhìn tiểu nương tử nghiêng mặt không chịu nhìn hắn, nhẫn không được trầm thấp nở nụ cười.
Nụ cười này càng làm Chu Mộ Nhiên thẹn quá thành giận, tránh thoát
cánh tay Tô Cấm Khê muốn rời khỏi.
“Cẩn thận.” Tô Cấm Khê kéo người lại trong ngực, “Ngươi đang ghen sao?”
“Ta làm sao sẽ a —— ”
Hai người gắn bó quấn quýt, muốn nói đều bị che lấp.
“Ta thật cao hứng, ngươi ghen vì ta.” Cả người Tô Cấm Khê đều lộ ra vẻ hưng phấn
điên cuồng hôn môi Chu Mộ Nhiên.
Chu Mộ Nhiên muốn tránh thoát, chỉ cảm thấy cánh tay của đối phương giống như sắt thép ghìm chặt y vậy, không thể động đậy chút nào, chỉ có thể chịu đựng nụ hôn nồng nàn cuồng nhiệt giống như bão tố kia.
“Chỗ này của ta, chỉ cho một mình ngươi dùng, vĩnh viễn sẽ không có người khác.” Tô Cấm Khê hôn quá ác, đem môi của Chu Mộ Nhiên đều cắn phá, lúc này ôn nhu lên, ôn nhu liếʍ những kia vết thương nhỏ, làm chỗ bị nứt hơi nhói. “Ngươi đáp ứng ta, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau.”
“Ta cho rằng, chúng ta đã sớm nói, vĩnh viễn cùng nhau.” Chu Mộ Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Cấm Khê.
“Ngươi phải nhớ kỹ câu nói này, dùng linh hồn của ngươi để thề.” Tô Cấm Khê ép sát một bước.
Chu Mộ Nhiên không cảm thấy có vấn đề gì, gật gù, “Ta dùng linh hồn lực thề, ta vĩnh viễn yêu người yêu của ta.”
Mắt Tô Cấm Khê đỏ ngầu, miệng lộ ra cười to, “Ngươi nói rồi, ngươi không thể đổi ý.”
Cả người Chu Mộ Nhiên như nhũn ra, Tô Cấm Khê cũng không kịp nói nhiều, dùng áo khoác đen của mình gói lại cẩn thận Chu Mộ Nhiên, vận khinh công nhanh chóng bay về phía tẩm cung của hoàng đế.
“Trước tiên đi rửa ráy, được không?”
“Ừm.”
Tô Cấm Khê vẫn mặc áσ ɭóŧ vào ao như trước.
Chu Mộ Nhiên hơi híp mắt lại, lười giãy dụa, liền nằm trong ngực Tô Cấm Khê, mềm mại
tựa sát.
“Ngươi đến cùng là ai?” Chu Mộ Nhiên lười nói chuyện, cũng không có nghĩa là choáng váng, “Vì sao lại biết tên thật của ta.”
“Ngươi sẽ biết, hiện tại còn không phải lúc.” Chu Mộ Nhiên muốn phản bác, bị Tô Cấm Khê dùng ngón tay đặt ở
trên môi, “Suỵt. Ngươi chỉ cần nhớ, ta yêu ngươi.”
“Ta…”
“Một ngày nào đó, ngươi sẽ nhớ lại tất cả.”
Chu Mộ Nhiên cau mày. Hắn lẽ nào quên
cái gì sao? Không thể, đừng nói mấy thế giới này, cho dù là chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trên ting tế y cũng đều nhớ rõ.
“Cố gắng ngủ đi, ngày mai còn phải lâm triều.” Tô Cấm Khê đặt Chu Mộ Nhiên đã được lau người sạch lên giường, chính mình cũng cùng lên giường, đem người ôm vào trong l*иg ngực của mình.
“Ừm.”
“Đúng rồi…”
“Hả?” Chu Mộ Nhiên nằm trong l*иg ngực ấm áp kia, buồn ngủ.
“Đại hôn, không nên đáp ứng.” Tô Cấm Khê nhỏ giọng nói.
“A?” Chu Mộ Nhiên không có nghe rõ, giãy giụa ra nửa cái đầu từ trong l*иg ngực đối phương, mờ mịt nhìn đối phương.
“Không có chuyện gì.” Trong lòng Tô Cấm Khê biết đối phương không thể làm gì với chuyện đại hôn này, mình phản đối cũng vô hiệu.
Đối phương rốt cục là hoàng đế, chung quy sẽ kết hôn, trừ phi trước đó đã tiêu diệt xong kẻ địch, đem tất cả chính cục nắm giữ trong tay.
“Ngươi mới vừa nói đại hôn?”
“Ta…” Tô Cấm Khê biết rõ đối phương đáp ứng đại hôn cũng chỉ là kế tạm thời, không muốn để cho đối phương cảm giác mình mưu mô. Thế nhưng nhìn thấy Chu Mộ Nhiên hỏi ngược lại một câu, trong lòng đau xót, bật thốt lên, “Đúng, ta chính là không muốn ngươi đại hôn, không muốn ngươi chạm nữ nhân, không muốn ngươi cùng người khác đứng chung một chỗ!”
Chu Mộ Nhiên sửng sốt chốc lát, xì nở nụ cười.
“Này có cái gì, trước tiên định ra hôn ước, ổn định đối phương, sau đó tra ra tội chứng không là được rồi.”
Tô Cấm Khê sững sờ.
“Thủ hạ ngươi cao thủ đông đảo, việc này vẫn là muốn dựa vào ngươi.”
Tô Cấm Khê nghiêm túc gật đầu.”Yên tâm, ta nhất định nhanh chóng điều tra rõ.”
Trên buổi triều ngày hôm sau, Thái sư quả nhiên đưa ra chuyện Hoàng thượng đại hôn.
Thế nhưng không giống với trước kia, trước kia Thái sư thế lớn, chỉ cần Thái sư mở miệng, vây cánh của lão lại phụ họa thì những trung thần kia tuy rằng cũng sẽ đứng ra phản bác vài câu, thế nhưng bởi vì Hoàng thượng là đứng ở phía của Thái sư cho nên cũng không quá kiên trì, chỉ là nản lòng thoái chí, thờ ơ lạnh nhạt.
Thế nhưng bây giờ lại không giống. Trước Chu Mộ Nhiên kể chuyện, sau đó lại mỗi ngày vào triều, không đến muộn về sớm, làm cho các chúng thần tử trong lòng lại dấy lên
hi vọng.
Bệ hạ quả nhiên là lớn rồi, biết quan tâm triều chính.
Đương nhiên cái này cũng là chỗ mà đảng Thái sư đảng bất an.
Sau đó bệ hạ chấp thuận sửa đổi mấy chỗ trung thần bẩm báo, điều này làm cho một phần nhỏ người mừng thầm, hầu như đã xác định bệ hạ là nhìn thấu phái của Thái sư.
Hết thảy đều không muộn!
Những chuyện nhỏ nhặt này, không đến nỗi trêu đến đảng Thái sư mãnh liệt phản hồi, cũng không đến nỗi để phái trung thần lộ sự vui mừng ra ngoài mặt.
“Bệ hạ, chuyện đại hôn cần phải thông báo rộng rãi.” Thái sư đứng ra khởi bẩm.
“Bệ hạ còn tuổi nhỏ, cần phải thân chính trước rồi mới nói chuyện đại hôn.” Một dê đầu đàn trong đám trung thần cũng đứng ra.
Tuy rằng hắn cũng ngóng trông bệ hạ đại hôn, dù sao nam nhân một khi thành hôn sẽ trở nên thành thục một ít. Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện đại hôn là do Thái sư đưa ra, liền biết trong này nhất định là có vấn đề.
Đám người này là không lợi không dậy sớm nổi, tuy rằng nhất thời không nhìn ra dị tượng gì, thế nhưng trong đó nhất định có mờ ám. Vì thế, trước tiên phản bác rồi tính sau.
“Bệ hạ bây giờ không khác gì thân chính cả, chúng ta làm thần tử, lẽ nào không muốn nhìn thấy giang sơn vững chắc, huyết thống bệ hạ kéo dài sao?”
Lời kia của Thái sư vừa thốt ra, vị lão thần kia trái lại không thể nói thêm nữa, nếu bị bắt được nhược điểm trái lại không đẹp.
Thế nhưng đối phương đã đấu với bọn gian nịnh này nhiều năm, tự nhiên không phải người cổ hủ.
Muốn cùng gian nịnh đấu, nhất định phải càng gian trá hơn gian nịnh mới đúng. Lão thần này cũng cho rằng như vậy.
Con ngươi đảo quanh, trong lòng đã có dự định.
“Thái sư nói rất đúng, không bằng liền như vậy, ba ngày sau khi bệ hạ thân chính thì đại hôn.”
Thái sư ngẫm lại, việc này sớm một ngày cũng không có gì khác nhau. Dù sao cách ngày thân chính cũng không đầy một năm, để cho chuyện của mình có thể thuận lợi tiến hành, sớm thân chính mấy tháng lại có là gì, ngược lại hiện tại cũng gần như đã xong.
Vừa nghĩ như thế, Thái sư cũng gật đầu, “Lão thần tán thành.”
“Đã như vậy, các vị đồng liêu hẳn là cũng không có ý kiến
mới đúng. Còn người chọn cho ngôi vị Hoàng hậu, lão thần mặt dày đề cử cháu gái của thần.” Chuyện mình nên làm thì phải làm, “Cháu gái kia của thần xuất thân thư hương môn đệ, ở kinh thành cũng có có tài danh. Dung mạo đoan chính tú lệ, ôn nhu nhất uyển ước, chính là…”
“Ngươi lão bất tử này, thực sự là không xấu hổ, còn có thể đem cháu gái của mình ra!” Thái sư tức giận đến râu mép đều nhếch lên rồi. Lão bên này tính toán đủ cả không nghĩ tới bên kia lại có người muốn ngáng chân!
Có người này ở một bên chọc cười, người bên cạnh cũng đều ngộ ra. Mặc kệ là trung thần vẫn là gian nịnh, đều dồn dập tiến cử chính mình, hoặc là nữ hài nhà thân bằng cố hữu.
Dù sao nếu như Hoàng thượng coi trọng, vậy thì chính là nhà mẹ đẻ của quốc mẫu, trong lúc nhất thời trên triều đình khí thế ngất trời, đủ loại lời ca tụng bay tán loạn ở giữa không trung, những nữ hài kia đều được khen thành thiên tiên. Chỉ có Thái sư tức giận đến sắc mặt tái nhợt.
“Không được ầm ĩ.” Chu Mộ Nhiên xem xong trò hay, ho nhẹ một tiếng, “Đã như vậy, sau ba tháng liền đến tuyển tú. Các loại tài nghệ so một lần là được.”