Lạc Vương Phi

Chương 72: Thân phận của Mộng Khê

“Lạc Mộng Khê!” Ngô Phi tức giận tận trời, hận không thể lập tức đem Lạc Mộng Khê bầm thây vạn đoạn, điên cuồng hét lên, xuyên qua tảng đá lạnh lẽo chắn trước cửa động, truyền vào trong tai Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê lơ đễnh, đứng cách ngoài sơn động mấy thước, phủi phủi bụi dính trên tay, nhìn khói đen không ngừng bốc lên cuồn cuộn trong khe đá, Lạc Mộng Khê thờ ơ khuyên giải: “Ngô Phi, cửa động đã bị ta phong kín, các ngươi trở thành cá trong chậu, hơn nữa bên trong lửa lớn hừng hực, mùi không tệ. Chuyện đã tới nước này, các ngươi chỉ có một con đường chết, không bằng, chúng ta giao dịch đi, thế nào?”

“Nói cho ta biết nội dung kế hoạch của các ngươi, ta sẽ thả các ngươi ra ngoài.” Lấy một kế hoạch đổi lấy mạng của tất cả các ngươi, các ngươi cũng quá lời rồi.

Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, yên lặng chờ đáp án của Ngô Phi. Không biết Ngô Phi có đồng ý hay không…..

“Lạc Mộng Khê, ngươi nằm mơ đi….. Khụ khụ khụ…..” Tiếng Ngô Phi phẫn nộ, điên cuồng la hét truyền vào trong tai. Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: “Ta muốn giúp các ngươi vạch ra đường sáng, là các ngươi không nghe ta khuyên bảo, lại muốn đi tìm đường chết, không thể trách ta được.”

Một khi đã như vậy, các ngươi cứ đứng trong sơn động chờ lửa lớn thiêu chết đi: Đối với việc Ngô Phi sẽ nói kế hoạch cho nàng, nàng cũng không ôm quá nhiều hy vọng….

Thời gian đã không còn sớm, trong đầu thoáng hiện kế hoạch trong lời nói của tên nam tử thần bí kia, Lạc Mộng Khê híp mắt lại: Ta phải nhanh chóng chạy về Lạc Vương phủ, nói toàn bộ mọi việc phát sinh ở đây cho Nam Cung Quyết, để hắn sớm phòng bị…..

Lạc Mộng Khê đang muốn đứng dậy rời đi, bất thình lình một dòng khí lạnh như băng mang theo luồng hơi thở xa lạ đầy sát khí truyền đến từ phía sau. Lạc Mộng Khê cả kinh, đột nhiên xoay người nhìn lại.

Cách đó không xa, một tên nam tử trẻ tuổi ăn bận không tầm thường đang đứng đưa lưng về phía nàng, Lạc Mộng Khê không nhìn thấy dung mạo của hắn, nhưng khí chất của hắn lại nồng đậm sát khí. Quần áo khẽ bay trong gió, vừa thấy liền biết người này là cao thủ tột đỉnh.

Kiếp trước làm đặc công trong thời gian dài, khiến Lạc Mộng Khê rất nhạy bén đối với sự thay đổi của tất cả mọi việc, trực giác nói cho Lạc Mộng Khê, người này rất nguy hiểm, vì thế, nàng ngầm tăng thêm cẩn trọng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Xuống địa ngục hỏi Diêm vương đi.“ Giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai, đồng thời, Lạc Mộng Khê cũng cảm thấy một trận ác phong đánh úp từ chính diện. Thân ảnh cao lớn của nam tử trẻ tuổi nháy mắt đã đến trước mặt Lạc Mộng Khê, đáy mắt lóe lên nồng đậm sát khí thị huyết. Năm ngón tay nhanh như chớp đánh úp về phía ngực Lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê thực sự bị một chưởng này đánh trúng, thì không chết cũng tàn phế…..

Lạc Mộng Khê cả kinh, theo bản năng nghiêng người, khó khăn tránh thoát tập kích của tên kia nam tử. Một mảnh tay áo không kịp tránh bị tên nam tử kia chọc thủng năm lỗ…..

Thân pháp thật nhanh, võ công rất cao, sát khí rất nặng! Lúc này, Lạc Mộng Khê đứng mặt đối mặt với người nọ. Lạc Mộng Khê mang mạng che mặt, người nọ cũng che khuất hai gò má. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên ngưng trọng. Đáy mắt lạnh như băng của người nọ lóe lên nồng đậm sát khí thị huyết.

Chỉ có điều, lúc này Lạc Mộng Khê cũng biết được thân phận của người này: Chính là tên nam tử thần bí vừa ở trong sơn động kia, không ngờ võ công của hắn lại cao cường như vậy, chỉ sợ ngang hàng với đám người Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần…..

Phía sau, cách đó không xa, hơn mười tên hắc y nhân đã chạy tới cửa sơn động, dùng sức di chuyển tảng đá chắn ở cửa động.

Thì ra trong sơn động còn có thông đạo khác thông ra ngoài, chẳng qua, cái thông đạo đó ngoài tên nam tử thần bí kia, chắc chỉ có vài người biết đến. Nếu không, đám người Ngô Phi đã trực tiếp theo thông đạo kia rời đi thì sẽ chẳng bị gì, cũng không cần ở bên trong chờ chết……

“Lạc Mộng Khê, ngươi thật sự rất thông minh, ngay cả bản…..ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi lừa.” Cố tình ngu dốt, khiến ta lơ là cảnh giác, thừa dịp ta rời đi, liền ra tay với thủ hạ của ta, rồi nhân cơ hội rời đi. Hành động quả thực thông minh, chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, ngươi vẫn không thể thoát khỏi nơi này…..

Ngữ khí của nam tử thần bí lạnh như băng, đáy mắt thoáng hiện hàn quang, mơ hồ còn mang theo sự tức giận vì bị lừa gạt: “Nhưng mà, ngươi đã nghe trộm được chúng ta nói chuyện, đừng mơ có thể sống sót rời đi….”

“Muốn gϊếŧ ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh lớn như vậy hay không.“ Ngữ khí của Lạc Mộng Khê cao ngạo: Thật ra, chỉ với một chiêu vừa rồi, nàng đã biết, võ công của tên nam tử thần bí này cao hơn nàng, song, nàng không thể dễ dàng nhận thua, nếu không, chỉ có đường chết…

Bây giờ chỉ còn một kế, nàng sẽ chọc giận tên nam tử thần bí này, thừa lúc hắn tức giận, lơ là phòng bị, sẽ có cơ hội trốn thoát…..

“Lạc Mộng Khê, ngươi muốn chết.” Quả nhiên không ngoài dự tính của Lạc Mộng Khê, lời của nàng quả nhiên chọc giận tên nam tử thần bí kia.

Nam tử thần bí nổi giận gầm lên một tiếng, nâng chưởng đánh vào Lạc Mộng Khê. Võ công của Lạc Mộng Khê so với tên nam tử thần bí này thua kém rất nhiều, cho nên, nàng không cùng nam tử thần bí dùng cứng đối cứng, mà là vận khinh công, linh hoạt gia đấu cùng tên nam tử thần bí, vừa đánh vừa lui, cố ý làm tiêu hao khí lực của hắn…..

Chờ hắn phát tiết tức giận, khí lực tự nhiên cũng sẽ bị tiêu hao không ít, đến lúc đó, Lạc Mộng Khê sẽ trốn đi, cơ hội thành công sẽ nhiều hơn…

Cùng lúc đó, Nam Cung Quyết mang vẻ mặt lo lắng, khuôn mặt Bắc Đường Diệp hơi trầm xuống, Lâm Huyền Sương lạnh lùng vận khinh công, theo ám hiệu Lạc Mộng Khê lưu lại. Rất nhanh đã đi tới hướng này….

Kế hoạch của Lạc Mộng Khê rất tốt, đáng tiếc, võ công của tên nam tử thần bí rất cao, nằm ngoài dự đoán của nàng. Mấy chục chiêu qua đi, Lạc Mộng Khê dần dần không chống đỡ nổi, nhưng tên nam tử thần bí ra chiêu không những không chậm, ngược lại càng lúc càng nhanh…..

Đột nhiên, tên nam tử thần bí nhân lúc Lạc Mộng Khê không chú ý, vung chưởng đánh vào ngực Lạc Mộng Khê. Chưởng này dùng chín phần công lực, nếu Lạc Mộng Khê bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ bị thương nặng….

Ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê tự nhiên theo bản năng lắc mình né tránh, bởi vì nội lực của người này vô cùng thâm hậu, nàng không thể so chiêu với hắn, nếu không, chắc chắn sẽ bị hắn đánh gãy gân mạch….

Ai ngờ, tên nam tử thần bí vô cùng giảo hoạt, lần đánh úp vào ngực Lạc Mộng Khê chỉ là hư chiêu, ngay tại lúc Lạc Mộng Khê lắc mình tránh né chưởng phong, đáy mắt của tên nam tử thần bí phát lạnh, bàn tay đột nhiên đổi hướng, nhanh như chớp chụp trúng cổ Lạc Mộng Khê….

Lạc Mộng Khê muốn né tránh, dĩ nhiên không kịp: Đáng chết, người này thật sự giảo hoạt, chẳng lẽ hôm nay ta nhất định sẽ mất mạng như thế này….

Đáy mắt âm lãnh của tên nam tử thần bí lóe lên ý cười thị huyết lạnh như băng, Lạc Mộng Khê chịu chết đi….

Vốn tưởng rằng lần này Lạc Mộng Khê chết chắc rồi, ai ngờ, ngay khi bàn tay của tên nam tử thần bí sắp chụp trúng cổ của Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, mùi trúc tươi mát quanh quẩn ở chóp mũi, cả người nháy mắt đã được kéo vào một l*иg ngực ấm áp….

Lạc Mộng Khê còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Phanh!” Một tiếng vang lên, tên nam tử thần bí cùng người tới đối chưởng. Hai bên đều lui về phía sau năm, sáu bước mới dừng lại.

Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn người vừa cứu nàng, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên kinh ngạc và nghi hoặc: “Lãnh Tuyệt Tình, sao ngươi ở đây?”

“Trùng hợp đi ngang qua.” Lãnh Tuyệt Tình trả lời qua loa, ánh mắt lãnh liệt (lạnh lạnh) thủy chung vẫn nhìn tên nam tử thần bí đứng cách đó không xa: Võ công của người này rất cao, nội lực thâm hậu, sợ là tương đương với ta …..

Mùi hoa khương dã nhàn nhạt khiến người khát say mê bay vào mũi, cảm giác âm ấm êm ái, xúc cảm tuyệt đẹp, mềm mại như không xương truyền đến từ trong lòng, Lãnh Tuyệt Tình mới ý thức được:

Lạc Mộng Khê đang bị hắn ôm trong ngực, hơn nữa, hắn còn phát hiện, mình không ghét loại cảm giác này, thậm chí còn có thể nói là, hơi thích….

Đáy mắt lãnh liệt của Lãnh Tuyệt Tình lóe tia mất tự nhiên: Hôm nay sở dĩ hắn xuất hiện ở nơi này, là vì tả hữu hộ pháp nói cho hắn biết, thánh nữ đã đến đây. Bọn họ đã nghĩ cách dời sự chú ý của đám người Nam Cung Quyết, nên bọn hắn sẽ không tìm tới đây, hắn có thể yên tâm mang thánh nữ về…..

Lãnh Tuyệt Tình đi theo hướng tả hữu hộ pháp chỉ, chuẩn bị tìm thánh nữ. Lúc đi ngang qua nơi này, nhìn thấy Lạc Mộng Khê giao đấu với người khác, trong lòng không khỏi thầm thở dài.

Vị cô nương này, luôn thích gạt cha mẹ lén lút chuồn ra ngoài chơi, nay, lại gặp phiền toái. Nam tử cùng giao đấu với nàng, chắc là tên đạo tặc chuyên bắt cóc vơ vét tài sản…..

Lãnh Tuyệt Tình thở dài rồi lại thở dài, thấy Lạc Mộng Khê bị nam tử thần bí kia đánh tới, theo bản năng mà ra tay cứu nàng.

Sau khi Lãnh Tuyệt Tình đối chưởng cùng nam tử thần bí kia, mới phát giác, mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ. Đạo tặc bình thường không thể có nội lực cao thâm như thế: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tảng đá lớn chặn ở cửa động bị nhóm hắc y nhân cố gắng đẩy ra, rốt cuộc cũng đẩy được. Khói đặc cuồn cuộn xông vào mặt, đám người Ngô Phi ở bên trong bị hun đến toàn thân đen thui, những hắc y nhân có võ công hơi kém thì bị hun đến bất tỉnh, cũng có một số tỉnh táo.

Những hắc y nhân tỉnh táo tự nhiên là tự mình chạy ra, còn những tên bị bất tỉnh đương nhiên là phải nhờ những hắc y nhân khác hỗ trợ khiêng ra…

Nhìn đám người Ngô Phi chật vật, đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi hơi lóe lóe, vỗ nhẹ bàn tay Lãnh Tuyệt Tình đang đặt bên hông nàng. Lãnh Tuyệt Tình ngầm hiểu, buông lỏng cánh tay đặt nơi eo nhỏ của Lạc Mộng Khê, cảm nhận hương thơm và thân thể mềm mại đột nhiên rời đi, trong lòng Lãnh Tuyệt Tình không hiểu sao lại dâng lên sự mất mát.

“Không ngờ người ít giao du với bên ngoài, không màng đến thế sự, Cung chủ của Tuyệt Tình cung cũng có lúc xen vào việc của người khác.” Nam tử thần bí đáp phi sở vấn, giọng điệu âm lãnh đầy trào phúng.

“Bản cung làm việc, không tới phiên người khác chất vấn.” Giọng của Lãnh Tuyệt Tình cũng lạnh đến đáng sợ, khí thế cường thịnh, đáy mắt lãnh liệt giao nhau với nam tử thần bí giữa không trung, mưa giật sấm rền đã qua lại cả trăm chiêu, không khí xung quanh nháy mắt bị đông lại, hơi thở lạnh lẽo tràn ra trong không khí.

Một lát sau, dĩ nhiên là nam tử thần bí đành thỏa hiệp trước, ánh mắt nhìn Lãnh Tuyệt Tình, ngón tay chỉ Lạc Mộng Khê, giọng điệu lạnh như băng không có một tia độ ấm: “Lãnh Tuyệt Tình, lưu lại nàng, ngươi có thể rời đi!”

Lãnh Tuyệt Tình hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu trào phúng: “Nếu bản cung tính để lại nàng, vừa rồi sẽ không ra tay cứu nàng.”

“Được, tốt lắm!” Ngữ khí của nam tử thần bí càng âm lãnh, người hiểu tính hắn đều biết, đây là điềm báo hắn đang tức giận: “Một khi đã như vậy, tại hạ sẽ đưa các ngươi cùng quy thiên.”

Trong lúc đang nói, tên nam tử thần bí đã xuất thủ, chưởng lực cường thế lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh úp về phía Lãnh Tuyệt Tình.

Nhìn chưởng phong cường thế cách hắn càng ngày càng gần, Lãnh Tuyệt Tình vẫn đứng bất động tại chỗ, đáy mắt lãnh liệt lóe lên tia ngưng trọng.

Bàn tay nam tử thần bí hướng về phía Lãnh Tuyệt Tình, làm tất cả mọi người đều nghĩ mục tiêu của hắn là Lãnh Tuyệt Tình, ai ngờ, khi bàn tay của hắn sắp đánh tới người Lãnh Tuyệt Tình, đột nhiên thay đổi, chuyển hướng đánh thẳng đến Lạc Mộng Khê đứng cách đó không xa….

Giống như đã sớm đoán được sẽ là như vậy, Lãnh Tuyệt Tình cười lạnh, đột nhiên nâng tay bắt được cổ tay của tên nam tử thần bí, trong giọng nói lạnh như băng không che giấu nồng đậm trào phúng: “Các hạ cũng chỉ có thể đánh lén một nữ tử thôi sao? Nếu việc này truyền ra ngoài, các hạ đừng mơ sẽ yên ổn mà sống trong chốn giang hồ.”

Nam tử thần bí mạnh mẽ thoát khỏi bàn tay của Lãnh Tuyệt Tình, giọng điệu lạnh như băng: “Tại hạ cũng không dấn thân vào giang hồ, có thể sống yên ổn trong chốn giang hồ hay không, ta cũng không quan tâm, chỉ có điều….”

Nam tử thần bí nâng mắt nhìn Lạc Mộng Khê, hàn quang trong đáy mắt càng đậm: “Mạng của nàng, ta nhất định phải lấy.”

Nói xong, nam tử thần bí huy chưởng đánh hướng Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình tự nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được quỷ kế, liền ra tay nghĩ cách giúp Lạc Mộng Khê. Trong lúc nhất thời, cuồng phong nổi lên, làm người ta không thể mở được mắt, trời đất mù mịt, nhật nguyệt vô quang, lá cây nhánh cây, theo động tác hai người kịch liệt đánh nhau, bay loạn xung quanh….

Võ công của Lạc Mộng Khê cũng coi như tương đối, có thể đứng ở chỗ hơi xa nhìn Lãnh Tuyệt Tình và nam tử thần bí giao đấu. Còn đám người Ngô Phi võ công không đủ tầm, cho nên, bọn chúng bị ác phong thổi mạnh đến không thể mở mắt, tự nhiên cũng không thể di chuyển nửa bước…..

Lạc Mộng Khê cũng không biết tên nam tử thần bí kia mang những hắc y nhân này đến, rốt cuộc là muốn làm gì. Song, trên người hắc y nhân đều có chứa thuốc nổ, ngẫm lại cũng biết là bọn họ sẽ không làm ra chuyện tốt đẹp gì. Nhìn những hắc y nhân bị hun đến bất tỉnh, đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe, chủ ý đã định.

Thừa lúc đám người Ngô Phi bị ác phong thổi cho không mở mắt ra được, tên nam tử thần bí đang giao đấu kịch liệt với Lãnh Tuyệt Tình, không rảnh chú ý mọi việc. Lạc Mộng Khê lặng lẽ đi tới bên cạnh đám hắc y nhân bị khói hun, tháo toàn bộ thuốc nổ trên người bọn chúng xuống….

Đặt thuốc nổ tại nơi nàng dự tính, cẩn thận kiểm tra xong. Lạc Mộng Khê liền hô to với Lãnh Tuyệt Tình: “Lãnh Tuyệt Tình, nhanh về đây, có việc gấp.”

Nghe vậy, Lãnh Tuyệt Tình liên tục ra chiêu bức lui nam tử thần bí, bóng dáng thon dài rất nhanh đi tới bên cạnh Lạc Mộng Khê, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Đi mau, nơi này sắp nổ.” Nói xong, không đợi Lãnh Tuyệt Tình hỏi lại, Lạc Mộng Khê đã kéo cổ tay hắn, chạy nhanh ra ngoài.

Lạc Mộng Khê nói với Lãnh Tuyệt Tình bằng giọng rất nhỏ, cho nên nam tử thần bí vẫn chưa nghe rõ Lạc Mộng Khê rốt cuộc đã nói cái gì, nay thấy Lạc Mộng Khê kéo Lãnh Tuyệt Tình chạy nhanh ra khỏi tầm mắt hắn, hắn sao phải cần suy nghĩ nữa.

Đáy mắt phát lạnh, nam tử thần bí đang muốn đuổi theo, bất thình lình bên tai truyền đến tiếng “Tê tê”, nam tử thần bí cả kinh, quay đầu nhìn phía âm thanh truyền đến, nơi cách hắn ba thước, dây lửa dẫn đã cháy tới đoạn cuối.

“Bùm!” Một tiếng vang lên, xung quanh nhất thời toàn là khói thuốc nổ, đá vụn bay tứ tung. Lạc Mộng Khê nắm chặt cổ tay Lãnh Tuyệt Tình, chạy vội về phía trước, để lại phía sau hai người là khói đen cuồn cuộn, đá vụn đầy trời, bụi đất cuộn lên….

Không biết vì lần nổ mạnh này sinh ra tiếng nổ và ảnh hưởng quá lớn, hay là vì nguyên nhân khác. Lần nổ mạnh này thậm chí làm cho phạm vi ngoài trăm mét đều bị chấn động nhẹ.

“Vừa rồi là tiếng gì?” Võ vông của đám người Nam Cung Quyết đều rất cao, xung quanh có chuyện không bình thường, khắp nơi bị chấn động, tự nhiên không thể tránh được ánh mắt bọn họ.

“Hình như phía trước truyền đến …. Tiếng nổ mạnh…..“ Bắc Đường Diệp dừng bước, cẩn thận quan sát một chặp, nói thẳng.

Nam Cung Quyết cả kinh: Trước mặt truyền đến tiếng nổ mạnh? Mộng Khê đang ở phía trước…..

Không kịp suy nghĩ, Nam Cung Quyết chạy vội về hướng mà tiếng nổ mạnh truyền đến, lòng nóng như lửa đốt: Mộng Khê, ngươi không thể có việc gì, nhất định không thể…..

Ngoài sơn động, khi tiếng nổ mạnh chấm dứt, khói bụi tan hết. Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê sớm đã không còn thấy bóng dáng. Bụi đất xám xịt phủ lên một khối thân thể, không biết là đã chết hay còn sống.

Một lát sau, khối thân thể bị bụi đất phủ lên hơi hơi giật giật, đột nhiên lật người đứng lên. Toàn thân người này từ trên xuống dưới đều dính đầy bụi đất, không nhìn rõ bộ dạng, đáy mắt thị huyết lạnh như băng thoáng hiện lệ quang: ”Lạc Mộng Khê, chờ ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.“

Bên này, Lạc Mộng Khê kéo Lãnh Tuyệt Tình bước nhanh về phía trước. Khinh công của Lãnh Tuyệt Tình cao hơn hẳn Lạc Mộng Khê, nhưng mà, hắn không vượt lên trước để kéo Lạc Mộng Khê chạy đi, mà vẫn đi sau nàng, tùy ý để nàng kéo hắn chạy nhanh về phía trước.

Cảm giác mềm mại, ấm ấm từ cổ tay truyền đến. Lãnh Tuyệt Tình ngẩng đầu nhìn ánh mắt ngưng trọng nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê, bất giác mỉm cười: Không ngờ nàng chỉ là tiểu thư nhà giàu, nhưng lại rất thông minh, có thể nghĩ đến cách thoát hiểm này, nhưng không biết, nàng tên là gì….

Theo sau Lạc Mộng Khê bước nhanh về phía trước, nhìn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ngoài mạng che mặt nửa trong suốt, cùng với đường cong duyên dáng ẩn sau mạng che mặt làm cho người ta suy nghĩ miên man: Không biết, nàng rốt cuộc lớn lên trông như thế nào, nhưng khẳng định là mỹ nữ tuyệt sắc…

Lãnh Tuyệt Tình là Cung chủ tương lai của Tuyệt Tình cung, đã gặp qua vô số mỹ nữ, có thể nói đối với nữ tử xinh đẹp, hắn đều có định lực chống cự nhất định, nhưng đối với những nữ tử xinh đẹp đó hắn lại không cảm thấy đẹp.

Nhưng bây giờ, hắn lại sinh ra tò mò với dung mạo của Lạc Mộng Khê, nói chính xác một chút, hắn đối với người như Lạc Mộng Khê, rất hiếu kỳ: Rốt cuộc nàng là ai?

Lạc Mộng Khê kéo Lãnh Tuyệt Tình bước nhanh đi trước. Ba người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Lâm Huyền Sương từ phía đối diện bước nhanh tới bên này, vượt qua một đồi núi nhỏ, Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình và Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Lâm Huyền Sương lại gặp nhau. Khoảng cách giữa mấy người cách hơn mười thước.

“Mộng Khê.” Nam Cung Quyết dẫn đầu đám người, dừng bước, nhìn Lạc Mộng Khê bước nhanh về phía này, và Lãnh Tuyệt Tình theo sát phía sau nàng. Nam Cung Quyết cả kinh: Chẳng lẽ Lãnh Tuyệt Tình đã biết thân phận của Mộng Khê. Nếu không, hai người bọn họ sao có thể ở cùng một chỗ….

Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở phía trước không xa là bóng dáng màu trắng quen thuộc, Lạc Mộng Khê trong lòng vui vẻ, bàn tay nhỏ theo bản năng liền buông lỏng cổ tay Lãnh Tuyệt Tình ra, bước nhanh đến chỗ Nam Cung Quyết:

“Nam Cung Quyết, vừa rồi ta phát hiện một chuyện vô cùng kỳ quái, cũng đặc biệt khẩn cấp…….”

Sau khi Lạc Mộng Khê buông tay ra, xúc cảm mềm mại trên cổ tay Lãnh Tuyệt Tình liền biến mất, trong lòng không khỏi dâng lên chút mất mát.

Nhìn thấy Lạc Mộng Khê đang bước nhanh đến gần Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình cả kinh: Vừa rồi Nam Cung Quyết gọi nàng là Mộng Khê, chẳng lẽ nàng chính là thánh nữ của Tuyệt Tình cung, Lạc Mộng Khê mà ta đang tìm kiếm….

Ý thức được điều này, Lãnh Tuyệt Tình đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt đầy tức giận, chạy nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê….

Mà khi Nam Cung Quyết vừa thấy Lãnh Tuyệt Tình có phản ứng lại, đáy mắt phát lạnh, liền chạy nhanh đến. Thân ảnh màu trắng thon dài nháy mắt đã tới phía sau Lạc Mộng Khê, vung chưởng đánh về phía Lãnh Tuyệt Tình đưa bàn tay to về hướng Lạc Mộng Khê.

Tâm tư của Lạc Mộng Khê đều đặt trên người tên nam tử thần bí cùng với kế hoạch của hắn, nên chưa kịp chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, dừng bước, quay đầu về phía sau, cuống cuồng giải thích với Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, vừa rồi ta ở bên kia phát hiện …..”

“Nàng là Lạc Mộng Khê.” Tiếng kinh hô khó tin của Lãnh Tuyệt Tình truyền vào trong tai, thành công đánh gãy lời nói của Lạc Mộng Khê.

Nhìn đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình đầy khϊếp sợ, Lạc Mộng Khê sinh lòng khó hiểu, theo bản năng liền gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Vì sao nàng không nói sớm cho ta biết?” Giọng của Lãnh Tuyệt Tình đầy phẫn nộ: Thì ra nàng chính là Lạc Mộng Khê, khó trách mỗi lần ta đi tìm thánh nữ, đều gặp được nàng. Lúc trước ta cứ nghĩ chỉ là trùng hợp, lại không ngờ đến, nàng vốn là người ta muốn tìm….

“Ngươi cũng không có hỏi qua tên của ta mà.” Lạc Mộng Khê càng thêm nghi hoặc: Nghe giọng điệu phẫn nộ như thế của hắn, chẳng lẽ trước kia Lạc Mộng Khê có cừu oán với hắn……

Nghe Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê đối thoại, Nam Cung Quyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Nguy hiểm thật, chỉ thiếu một chút, Mộng Khê đã bị hắn đoạt đi rồi, may mắn ta hành động nhanh lẹ….

Vừa nghĩ tới đó, Nam Cung Quyết khẽ cười, dùng truyền âm nhập mật lạnh giọng cảnh cáo: “Lãnh cung chủ đã thấy mục tiêu rồi sao, Mộng Khê là của Nam Cung Quyết ta. Ngươi và nàng, có duyên không phận, nếu không, sẽ không nhiều lần gặp lại không nhận ra nhau.”

Lãnh Tuyệt Tình hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh như băng: “Nam Cung Quyết, ngươi không nên cao hứng quá sớm, nhân duyên giữa bản cung và Mộng Khê đã sớm được an bài tốt, vận mệnh của hai người chúng ta có gắn bó mật thiết.“

“Cho dù hiện tại nàng đã gả cho ngươi, nhưng một ngày nào đó, nàng sẽ trở lại bên cạnh ta. Bởi vì, đây là vận mệnh của chúng ta, ai cũng không thể thay đổi được….”

Lần ra khỏi cung này, thu hoạch lớn nhất của Lãnh Tuyệt Tình đó là quen biết Lạc Mộng Khê, cùng nàng ở chung một chỗ, hắn cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ.

Trong những đêm tĩnh lặng, hắn cũng từng nghĩ tới nếu Lạc Mộng Khê là thánh nữ, thì thật tốt biết bao. Hắn có thể không cần phải chia rẽ nhân duyên của người khác, cũng có thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ.

Nay, mọi việc lại đúng như hắn mong muốn, Lạc Mộng Khê chính là thánh nữ, nhưng mà, một vấn đề khác cũng liền theo đến:

Hắn thích nữ tử Lạc Mộng Khê, cũng là Lạc Vương phi. Hắn vẫn phải chia rẽ nhân duyên của người khác. Hơn nữa, Lạc Mộng Khê không thương hắn….

Nhìn Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình vung kiếm giương nỏ, Bắc Đường Diệp vẫn đứng bất động tại chỗ, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: Quan hệ của ba người này nhìn đơn giản nhưng lại quá phức tạp, thật sự là khó giải quyết….

Lâm Huyền Sương sống ở Dược Vương cốc, từng gặp qua Lãnh Tuyệt Tình một lần, lúc này nhìn thấy trận thế của Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình, mắt đẹp hơi trầm xuống

Lạc Mộng Khê là Vương phi của Nam Cung Quyết, vì sao vừa rồi lại đi cùng Lãnh Tuyệt Tình? Phản ứng của Nam Cung Quyết khi nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ không giống như ghen tuông, lại giống như kích động. Giữa Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

“Lãnh Tuyệt Tình, bổn vương tin ‘nhân định thắng thiên’, Mộng Khê, nàng chỉ có thể là của bổn vương.” Ngữ khí của Nam Cung Quyết lạnh như băng, đáy mắt thâm thúy thoáng hiện lệ quang, tay trái nắm chặt cổ tay Lạc Mộng Khê, chỉ sợ khi hắn buông lỏng tay ra, Lạc Mộng Khê sẽ biến mất.

Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình đều là tuyệt thế cao thủ, hai người bọn họ lại dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện với nhau, nên những người khác cơ bản đều không nghe được. Ở trong mắt những người khác, Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình chính là đang rất căm tức mà nhìn nhau….

Ngay tại lúc Lãnh Tuyệt Tình đang muốn nói cái gì đó, bất thình lình một trận cuồng phong ập tới. Một bóng dáng màu đen không biết từ đâu xuất hiện phía trên bọn họ, trường kiếm cầm trong tay không phải lóe lên hàn quang, mà là ánh lửa, đáy mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, trường kiếm trong tay lấy khí thế nhanh như sét đánh, chém xuống chỗ đám người Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình…..

Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình đều là cao thủ, khi hoàn cảnh phát sinh thay đổi, bọn họ liền nhận ra có chỗ không đúng. Nhưng bóng dáng màu đen kia đã xuống tay trước, chiếm lấy tiên cơ, hơn nữa tốc độ của hắn cực nhanh, khiến bọn họ không kịp phản kích, thì trường kiếm đã bổ xuống…

Chỉ nghe: “Phanh!” Một tiếng vang lên, trường kiếm chém tới Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình, nhất thời, bụi đất vỡ vụn bay loạn bốn phía. Thân ảnh của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình nháy mắt đã biến mất không thấy nữa….

“Nam Cung Quyết…. Lạc Mộng Khê….” Sau khi bụi đất tản mất hơn phân nửa, Bắc Đường Diệp gấp giọng gọi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, tìm kiếm khắp nơi, nhưng trên toàn bộ núi nhỏ ngoài hắn và Lâm Huyền Sương, căn bản không còn ai khác….

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Huyền Sương vẫn lạnh lùng, nhưng đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc và khó hiểu, bởi vì khi trường kiếm vừa chém xuống, nàng thấy, Nam Cung Quyết gắt gao bảo hộ Lạc Mộng Khê trong lòng, đáy mắt thâm thúy đầy kiên định và quyết tuyệt, không có chút do dự…

Lạc Mộng Khê là Vương phi của Nam Cung Quyết, hắn bảo hộ nàng ấy không có gì là kỳ quái, nhưng trong hoàn cảnh này, khi người ta đang cận kề với cái chết, thì việc đầu tiên là luôn nghĩ cách bảo hộ chính mình.

Nhưng vừa rồi, khi trường kiếm kia chém tới, Nam Cung Quyết kề cận với cái chết, nhưng việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là làm sao để bảo vệ mình bình yên vô sự, mà là bảo hộ Lạc Mộng Khê không bị thương…

Lúc này, Lâm Huyền Sương đối với phán đoán của mình không khỏi sinh ra hoài nghi: Chẳng lẽ cho tới nay, ta đều hiểu lầm Nam Cung Quyết ….

Ngay tại lúc Lâm Huyền Sương đang âm thầm suy tư, Bắc Đường Diệp phóng pháo hiệu màu lam lên bầu trời, không lâu sau, rất nhiều thị vệ đã tập trung đến:

“Lạc vương gia, Vương phi mất tích ở đây, các ngươi tìm kiếm trong phạm vi trăm mét, dù phải lục tung từng tấc đất cũng phải tìm ra hai người.” Bắc Đường Diệp lạnh giọng ra lệnh: Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê mất tích trên sườn, triền núi cũng không cao, cho dù có rơi xuống triền núi, cũng chỉ trong vòng trăm mét…..

“Vâng!” Bọn thị vệ cung kính trả lời một tiếng, tản nhanh ra mọi nơi. Lâm Huyền Sương nhìn thị vệ có kỷ luật nghiêm minh, chỉnh tề, nhịn không được hỏi: “Tứ hoàng tử, thị vệ này là do Hoàng thất huấn luyện sao?”

“Không phải, là Nam Cung Quyết tự mình huấn luyện.” Bắc Đường Diệp xem xét khắp nơi một lượt, tìm kiếm nơi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết có khả năng sẽ rơi xuống, hời hợt trả lời câu hỏi của Lâm Huyền Sương:

“Nam Cung Quyết làm người chính trực, muốn huấn luyện thị vệ kỷ luật nghiêm minh, thì tất nhiên, hắn phải tự mình làm tấm gương tốt, nếu không, những thị vệ đó sẽ không thể được hắn huấn luyện lợi hại như vậy…”

Đáy mắt Lâm Huyền Sương chợt lóe: “Lạc vương gia rất lợi hại sao?”

“Đương nhiên.” Ngữ điệu của Bắc Đường Diệp đầy tự hào, giống như người được khen là hắn: “Nam Cung Quyết thân mang bệnh nặng, lại hoàn mỹ giống như người bình thường, không có nhược điểm gì, đối nhân xử thế, công bằng, công chính……”

Sau khi thao thao bất tuyệt nói một loạt những ưu điểm của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp khe khẽ thở dài: “Hắn phải gánh vác rất nhiều chuyện, cuộc sống vẫn luôn mệt chết đi được, chưa bao giờ cười, nhưng từ sau khi Lạc Mộng Khê xuất hiện thì luôn cười vui vẻ.”

“Lạc vương gia thực sự thích Vương phi sao?” Lâm Huyền Sương nhẹ nhàng trầm hạ mí mắt.

“Đúng vậy, Lạc Mộng Khê là người duy nhất đi vào sinh mệnh của Nam Cung Quyết, cho nên, hắn rất trân trọng nàng ấy.” Bắc Dương Diệp thở dài, ngữ điệu phiền muộn: “Chỉ tiếc, thời gian của Nam Cung Quyết đã không còn nhiều….”

“Vương phi có thứ gì không giống người bình thường sao? Vì sao Lạc vương gia lại thích nàng như thế?” Thậm chí còn vì cứu nàng, đến mạng sống của mình cũng không cần.

Bắc Đường Diệp hơi hơi suy tư: “Theo ta được biết, Lạc Mộng Khê rất thông minh, võ công cũng không tệ, tính tình cởi mở. Khi Nam Cung Quyết và nàng ấy ở một chỗ, có thể quên đi rất nhiều phiền não…..”

“Lâm cô nương, ngươi hỏi cái này để làm gì?” Khi có phản ứng, Bắc Đường Diệp sinh long khó hiểu.

Đáy mắt Lâm Huyền Sương lóe tia mất tự nhiên: “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, chúng ta đi tìm Lạc vương gia, Vương phi đi!”

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê mất tích. Lạc vương phủ đại loạn, ngoài giữ lại một số thị vệ gác ngoài phủ, thì toàn bộ đã ra ngoài kiếm hai người, cũng không nghĩ, lần này không chỉ có Lạc Vương phủ đại loạn, mà toàn bộ kinh thành cũng vậy….

“Hoàng Thượng, không tốt, rất nhiều hắc y nhân bao vây tấn công Hoàng thành…..” Thanh Hoàng đang ngồi ở thư phòng phê duyệt tấu chương, một tên thái giám hoang mang khẩn trương báo lại.

“Hắc y nhân cụ thể có bao nhiêu người, năng lực tác chiến như thế nào?” Trải qua chuyện phản loạn lần trước, Thanh Hoàng đã nhận ra nhiều việc. Cho dù có chuyện khẩn cấp, hắn cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng rồi mới dung cách thích hợp để xử lý, không hề kích động giống trước đây.

“Tương sĩ canh thành báo lại, hắc y nhân có mấy trăm người, năng lực tác chiến thuộc hàng nhất.” Thái giám bẩm báo chi tiết.

Thanh Hoàng buông tấu chương, đáy mắt hơi trầm xuống: “Mấy trăm tên hắc y nhân, không thể uy hϊếp được Hoàng thành, chỉ sợ, bọn chúng ý không ở trong lời. Truyền lệnh xuống, toàn thành đề phòng.” Cách một lúc nữa mới đến hừng đông, chỉ cần nội trong khoảng thời gian này không phát sinh biến cố, sau hừng đông, hắc y nhân tự nhiên sẽ bỏ chạy…..

“Vâng, Hoàng Thượng.” Tuy rằng không biết Thanh Hoàng rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng mà, nếu người đã ra lệnh, thì một tên thái giám nhỏ cũng chỉ có thể nghe theo phân phó, trong lòng không khỏi thầm thở dài: Chỉ mong chuyện phản loạn một năm trước không tái diễn tiếp….

Trong mông lung, mùi cỏ xanh nhàn nhạt hoà với mùi đàn hương quen thuộc bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê cảm thấy mệt chết đi được, muốn xoay người, thế nhưng làm thế nào cũng không động đậy được, không vui mở hai mắt mỏi mệt ra, đập vào tầm mắt, là màu xanh của khung trời.

Đây là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê nghi hoặc, khi hoàn toàn mở mắt, lập tức, bị ánh nắng chiếu xuống làm chói mắt, Lạc Mộng Khê nhất thời không thích ứng kịp, vội vàng lấy tay che mắt lại.

Chờ mắt đã thích ứng với cường độ ánh sáng, Lạc Mộng Khê đánh giá mọi nơi, phát hiện nàng đang nằm trên một bãi cỏ, bên cạnh là một lớp lá cây, trên người cũng phủ một lớp lá cây, nằm bên cạnh, là khuôn mặt tuân tú đang ngủ say của Nam Cung Quyết.

Kỳ quái, sao ta lại ở đây? Lạc Mộng Khê cố gắng nhơ lại toàn bộ mọi việc phát sinh, trong đầu thoáng hiện lúc nàng ở trong sơn động, cùng với những việc phát sinh ở trên sườn núi, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng lay Nam Cung Quyết vẫn đang ôm chặt nàng: “Nam Cung Quyết, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.” Trước khi nàng gặp được Nam Cung Quyết ở triền núi, đã là buổi chiều, nhưng hiện tại mặt trời đã lên cao, đã là giữa trưa, cho nên, từ lúc chúng ta bị kiếm khí bức bay tới đây, ít nhất cũng đã qua một ngày, không biết kế hoạch mà tên nam tử thần bí kia nói đã hành động hay chưa…..

Nam Cung Quyết giống như mệt chết vậy, Lạc Mộng Khê lay cả nửa ngày, hắn mới từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy Lạc Mộng Khê hoàn hảo không bị tổn hao gì, Nam Cung Quyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì?”

Nam Cung Quyết có võ công tuyệt thế, lúc trường kiếm chém tới, tuy rằng hắn không kịp đánh trả, nhưng cũng có thể né tránh. Nhưng hắn vì cứu Lạc Mộng Khê, không hề chuyển động, chỉ ôm chặt nàng, tùy ý để kiếm khí cường thế đánh bay bọn họ…..

Ý thức mơ hồ, hắn cảm giác thấy hai người bọn họ giống như rơi xuống rồi đυ.ng phải một bề mặt cứng cáp, sau đó, vẫn tiếp tục quay cuồng mà rơi tít xuống dưới. Những chuyện sau đó, hắn thật ra không có ấn tượng gì, cho đến khi vừa rồi được Lạc Mộng Khê đánh thức….

Võ công của Lãnh Tuyệt Tình tương đương với Nam Cung Quyết, thật ra, hắn có thể an toàn né tránh một kiếm kia, nhưng khi trường kiếm sắp chém tới, Nam Cung Quyết nhìn thấy, Lãnh Tuyệt Tình vươn tay hướng về Lạc Mộng Khê, không biết vì muốn cứu nàng, hay là muốn nhân cơ hội mà đoạt lại Lạc Mộng Khê….

Rốt cuộc hắn có mục đích gì Nam Cung Quyết cũng không biết, nhưng mà, hắn biết, Lãnh Tuyệt Tình khẳng định cũng bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ.

Lạc Mộng Khê cũng ngồi dậy theo, giọng điệu ngưng trọng: “Ta nghi ngờ kinh thành sắp tới có thể sẽ loạn, hoặc là nói, đã xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, nhẹ nhàng đứng lên: “Vì sao nói như vậy?”

Toàn thân Lạc Mộng Khê mềm nhũn, không có gì khí lực, liền nhanh tay bắt được cổ tay Nam Cung Quyết, mượn khí lực của hắn kéo mình đứng lên. Vừa phủi lá cây trên người, vừa đem đoạn đối thoại giữa nam tử thần bí và Ngô Phi trong sơn động mà nàng đã nghe lén được, kể lại một mạch cho Nam Cung Quyết nghe.

“Đại phu nhân thông qua Ngô Phi để liên lạc với tên nam nhân kia thần bí kia, có thể thấy được đại phu nhân không chỉ hợp tác với Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, mà còn có những người khác. Nói không chừng nam tử thần bí kia cũng chỉ là một trong phần đông đối tượng hợp tác mà thôi.”

“Cũng có khả năng, đại phu nhân không phải là chủ mưu, còn có người ở phía sau điều khiển bà ta. Nam Cung Quyết, ngươi phải phái người điều tra về đại phu nhân, ta vẫn cảm thấy, bà ta không đơn giản.”

Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, nhẹ nhàng giúp Lạc Mộng Khê lấy lá cây trên người xuống: “Đại phu nhân quanh năm đều ở kinh thành, muốn điều tra bà ta, cũng không khó, chỉ có điều, sau khi gặp chuyện này, bọn chúng nhất định sẽ tăng thêm phòng bị nghiêm ngặt, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không có động tĩnh gì….”

”Về phần tên nam tử thần bí kia, trong chốn giang hồ, người có được tuyệt thế võ công như thế chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thân phận của hắn cũng không khó tra…..” Nếu ta không đoán sai, Chắc là hắn… Không thể tưởng được, hắn lại đến Thanh Tiêu quốc, nhưng hắn tới đây với mục đích gì?…

Đột nhiên, Nam Cung Quyết giống như nghĩ tới cái gì đó, đáy mắt hơi hơi lóe lóe, do dự mà mở miệng: “Mộng Khê, Băng Lam bắt đầu đi theo ngươi từ lúc nào?

“Hai năm trước.” Lạc Mộng Khê phủi phủi vai mình, xác nhận không còn lá cây, mới ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, lấy những lá cây còn dính trên quần áo của hắn xuống: “Ta vừa ra đời, mẫu thân vì khó sinh mà mất, là nhờ Tuân nhũ mẫu nuôi lớn ta, Tuân nhũ mẫu là bà vυ' của ta, tuổi tác đã cao, biết mình không còn nhiều thời gian, nên vào hai năm trước đã mua Băng Lam về làm bạn với ta….”

“Băng Lam rất trung thành với ngươi sao?” Nam Cung Quyết biết rõ Lạc Mộng Khê, nàng có ân tất báo, có cừu oán tất trả lại đủ. Nàng vẫn xem Băng Lam là tỷ muội, cho nên Nam Cung Quyết đoán, Băng Lam đối với Lạc Mộng Khê chắc là tốt lắm.

“Đúng vậy.” Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng gật gật đầu: “Lúc trước ở phủ Thừa tướng, ta bị nhóm nha hoàn, nô bộc khi dễ, đều là nhờ Băng Lam che chở ta, thay ta chịu tội bị đánh….”

“Võ công của ngươi cao như vậy, đám nha hoàn, nô bộc làm sao khi dễ được ngươi?” Đối với điểm này, Nam Cung Quyết vẫn sinh lòng khó hiểu.

Lạc Mộng Khê dừng động tác lại, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức: “Nam Cung Quyết, ngươi còn có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở ngoài thành hay không?”

“Đương nhiên nhớ rõ.” Lần đó gặp nhau, cả đời này ta khó quên được!

“Thật ra lúc trước, ta đuổi theo Nam Cung Phong chạy đến khu vực săn bắn của Hoàng thất, nghĩ muốn giải thích chuyện tín vật với hắn, nhưng hắn không chỉ không nghe còn đánh ta một quyền, ta nhất thời thương tâm đi tới bờ sông, vì không cẩn thận nên rơi vào giữa sông súyt chết, khi tỉnh lại, ta rời khỏi đó rồi gặp ngươi….”

Lạc Mộng Khê thử thăm dò mở miệng: ”Nam Cung Quyết, nếu ta nói, ta trước kia không biết võ công, nhưng từ khi ta chết đi sống lại, chẳng biết tại sao lại có võ công, ngươi có tin hay không?“

Nhìn ánh mắt chân thành của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết khẽ cười: ”Bổn vương tin.”

Nam Cung Quyết ở Thiếu Lâm tự năm năm, lại biết rất nhiều thế ngoại cao nhân thu đồ đệ đều có tính tình cổ quái, tỷ như, không cho phép đệ tử để lộ danh tính của sư phụ ra giang hồ, hay trước khi bao nhiêu tuổi đó không thể sử dụng võ công của bổn môn, cho nên, hắn nghĩ rằng, Lạc Mộng Khê cũng gặp phải sư phụ như vậy, nên lúc trước mới không sử dụng võ công.

“Thật sao?” Loại chuyện nhảm nhí này mà Nam Cung Quyết cũng tin là thật, hay chỉ là trả lời có lệ với ta thôi…..