Lạc Vương Phi

Chương 62: Đại hôn, sửa lệnh

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lạc Mộng Khê đã bị Băng Lam gọi dậy, tắm rửa thay quần áo, xông hương. Sau đó, Lạc Mộng Khê ngồi trước bàn trang điểm, khép hờ mắt, để hỉ bà tùy ý trang điểm, mặc trang phục cho nàng. Ở phía sau hai người, nhóm nha hoàn bận làm việc, hết đi qua lại đi lại. Cùng lúc đó, quốc sư Phùng Thiên Cương mang theo bốn nam tử trẻ tuổi đi đến Cảnh vương phủ, mấy người đó không đi đâu khác, mà lập tức đi đến tiểu viện của Nam Cung Phong.

Nam Cung Phong có thói quen dậy sớm luyện công, thấy Phùng Thiên Cương mang vẻ mặt ngưng trọng đang dẫn người đi đến, thì nhanh chóng ngừng việc vận công, trong lòng khó hiểu: “Quốc sư, ngươi đây là?”

“Hành động, chia cắt vận mệnh giữa Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê!” Sắc mặt của Phùng Thiên Cương hơi trầm xuống, đáy mắt lóe ra là ngoan độc và âm lãnh: “Như vậy, Lạc Mộng Khê chỉ có một thân một mình, chúng ta sẽ tiêu diệt nàng, ngày Cảnh vương gia đăng cơ làm đế, đã sắp tớ rồii!”

“Người có vận mệnh tương liên với Lạc Mộng Khê là cung chủ Tuyệt Tình cung Lãnh Tuyệt Tình sao?” Đáy mặt lạnh lẽo của Nam Cung Phong hiện lên một tia khϊếp sợ, sau đó lại khôi phục bình thường: “Quốc sư, bây giờ là ban ngày, sao không để đến tối rồi hành động? Còn nữa, quốc sư định hành động với hai tay không sao?”

Nhìn Phùng Thiên Cương chỉ cầm trong tay cây phất trần, cùng với bốn tên man tử đứng sau hắn hai tay cũng trống không, trong lòng Nam Cung Phong càng thêm nghi hoặc: Không phải mở pháp đàn sao……

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương trầm giọng trả lời: “Bổn tọa sửa mệnh của Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình, không phải bắt yêu đuổi quỷ, không cần mở pháp đàn.”

Nói xong, Phùng Thiên Cương khẽ khoát tay áo, bốn tên nam tử đứng ở sau hắn hiểu ý, nhún người nhảy, bốn người bay lên bức tường trong viện, phân ra đứng ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc, cổ tay khẽ lật, bàn tay vốn trống không trong nháy mắt đã xuất hiện một mặt gương. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, vẻ mặt của bốn người đều lạnh như băng, không nói một lời nào, giống như máy móc đang làm việc.

“Cảnh vương gia, phiền người hạ lệnh, trong sáng nay, bất luận kẻ nào cũng không được vào tiểu viện này!” Phùng Thiên Cương giọng điệu trầm trọng: “Nếu có người xâm nhập, phá hỏng việc của bổn tọa, vậy mọi cố gắng của chúng ta trước đây đều sẽ hủy hoại trong chốc lát!”

“Bổn vương hiểu rồi!” Nam Cung Phong than nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Nhưng mà, bổn vương không hiểu, vì sao quốc sư nhất định phải ở chỗ của bổn vương để chia cắt vận mệnh của Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình?”

“Bởi vì Cảnh vương là Vương gia của Thanh Tiêu quốc, cũng chính là long tử, thân phận tôn quý, nơi này của người có quý khí, có thể áp chế rất nhiều thứ tà ác, nếu bổn tọa thực hiện ở đây, sẽ có hiệu quả gấp đôi.”

Khê viên Tướng phủ, giờ lành sắp tới, Lạc Mộng Khê đã phục trang thỏa đáng, mặc giá y màu đỏ, đầu đội mũ phượng, im lặng chờ giờ lành đến. Trên giường lớn gần đó, bày ra một khăn voan uyên ương hí thủy màu đỏ.

Dựa theo nghi lễ của cổ đại, ngày nữ tử xuất giá, cả ngày cũng không được ăn gì, nhưng Lạc Mộng Khê không phải là người cổ đại, lại có tư tưởng của thế kỷ hai mươi mốt, đương nhiên sẽ không bị lễ nghi phiền phức này trói buộc.

Hơn nữa tối hôm trước nàng ăn rất ít, đã sớm đói bụng, liền lệnh cho Băng Lam mang đến một ít điểm tâm, tùy tiện tìm lý do đuổi nhóm nha hoàn đi, một mình ngồi ở trước bàn thưởng thức.

Lơ đãng, Lạc Mộng Khê nhìn thấy hình ảnh tân nương của mình trong gương, trong lòng cảm khái: Không ngờ được Lạc Mộng Khê ta hai lần làm người, lần đầu tiên xuất giá lại là làm lá chắn cho hắn, nhưng mà, thế này cũng tốt, ít nhất ta cũng biết, ta được gả cho người ta không yêu, nếu không lại ngu dốt làm tất cả cho hắn, đổi lại kết quả là một viên đạn đoạt mệnh……

“Đại phu nhân, tam phu nhân!” Tiếng Băng Lam cung kính gọi truyền đến từ ngoài cửa, Lạc Mộng Khê hoàn hồn, vội vàng thu dọn điểm tâm trên bàn, ngay tại lúc nàng cất điểm tâm xong, ngồi ngay ngắn ở trên giường thì cửa phòng bị đẩy ra, đại phu nhân ung dung xinh đẹp cao quý, ôn nhu nhàn nhã cùng tam phu nhân hiền lương thục đức, ôn nhu động lòng người vênh váo tự đắc tiêu sái tiến vào.

Nhìn giá y màu đỏ, tuy rằng bị che bởi mạng che mặt, nhưng khí chất của Lạc Mộng Khê vẫn xuất trần, không giống người phàm. Đáy mắt sắc bén của đại phu nhân hiện lên một tia âm độc, nháy mắt chuyển thành nồng đậm ý cười: “Mộng Khê, hôm nay ngươi sẽ xuất giá, đại nương cũng không có thứ gì tốt đưa ngươi, ngọc như ý này là khi đại nương xuất giá mang đến từ nhà mẹ đẻ, giờ đưa cho ngươi, chúc ngươi mọi chuyện đều như ý!”

Nói xong, khóe miệng đại phu nhân nhếch lên ý cười quỷ dị, cầm ngọc như ý trong tay giao cho Băng Lam, Băng Lam tiếp nhận ngọc như ý, trình tới trước mặt Lạc Mộng Khê. Nhìn ngọc như ý trong tay Băng Lam, chất lượng cực kém, còn rớt ra một cái sừng, đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: Ngọc như ý, tên như ý nghĩa, chính là mọi chuyện như ý, chất lượng không phải thứ yếu, quang trọng nhất là phải đầy đủ, nếu thiếu một sừng nhọn, chẳng phải thành “Ngọc không như ý” sao.

Hôm nay là đại hôn của Lạc Mộng Khê, đại phu nhân đưa nàng một cái “Không như ý” bị rớt sừng, căn bản chính là cố tình ám cho nàng xui xẻo, Lạc Mộng Khê nàng là người có thù tất báo, ngươi không cho ta như ý, ta há lại có thể cho ngươi hài lòng……

Quan sát ngọc như ý một lát, Lạc Mộng Khê cố tình bất đắc dĩ thở dài: “Tâm ý của Đại phu nhân, Mộng Khê xin nhận, ý nghĩa của ngọc như ý này tuy tốt, nhưng chất lượng hơi kém, huống chi, trên ngọc như ý còn rớt một sừng, ta là nữ nhi của phủ Thừa tướng được gả đi, nếu lấy thứ này làm của hồi môn, chẳng phải sẽ khiến người đời chê cười sao.”

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn đại phu nhân, đáy mắt lóe nồng đậm đồng tình: “Đại phu nhân, xem ra năm đó bà xuất giá, trong nhà nhất định là nghèo rớt mồng tơi, có thể so với ăn mày trên đường lớn, lệnh tôn, lệnh đường chắc là chưa già đã yếu, mắt mờ, không ngờ lại lấy “Không như ý” rớt sừng này coi là ngọc như ý, làm của hồi môn cho đại phu nhân.”

Nghe vậy, hai mắt đại phu nhân bốc hỏa, tam phu nhân thì âm thầm cười trộm: Nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân là thủ phủ kinh thành, nay lại bị Lạc Mộng Khê nói thảm không chịu nổi như vậy, đại phu nhân còn không tìm được lời để phản bác, thật sự là hả lòng hả dạ…… Lạc Mộng Khê, thật không đơn giản……

Lạc Mộng Khê không đếm xỉa đến phản ứng của đại phu nhân và tam phu nhân, lập tức nói tiếp: “May mắn đại phu nhân và Lạc Thừa tướng có tình cảm sâu đậm, ý nghĩa của không như ý này không hề phủ xuống người đại phu nhân. Nếu không, lệnh tôn, lệnh đường sẽ phạm sai lầm, hại đại phu nhân và Lạc Thừa tướng không hợp, đồng sàng dị mộng, đại phu nhân lén lút với nam nhân khác sau lưng phu quân mình, Lạc Thừa tướng bên ngoài cưới vợ thú thϊếp, hai người gặp mặt liền ầm ĩ, gặp mặt liền đánh nhau, vậy sai lầm của lệnh tôn, lệnh đường rất lớn nha!”

Tam phu nhân chỉ mượn cơ hội Lạc Mộng Khê làm tổn thương đại phu nhân mà tiếp tục cười trộm, không có phản ứng gì đặc biệt, đại phu nhân bị lửa giận thiêu đốt, đáy mắt mơ hồ hiện lên một tia khϊếp sợ, nháy mắt đã biến mất không thấy vết……

Hai mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: Xem ra, giữa đại phu nhân và Phùng Thiên Cương, thật sự có gian tình……

“Đại phu nhân, ngươi đừng để ý, ta chỉ thí dụ thôi, cũng không có nói bà vung trộm sau lưng phu quân mình!” Nhìn đại phu nhân đột nhiên nắm chặt bàn tay, Lạc Mộng Khê vội vàng giải thích nói: Hôm nay là đại hôn của nàng và Nam Cung Quyết, cũng là ngày nàng hoàn toàn rời khỏi Tướng phủ, nàng không muốn đại phu nhân phá hỏng việc này.

Vừa rồi nàng nói ra câu kia, đại phu nhân đã tức giận, lại khiến bà ta không có chỗ trút cơn giận, dù sao, ở trong mắt mọi người, đại phu nhân không có lén lút vụиɠ ŧяộʍ, nếu như đại phu nhân vì câu nói của Lạc Mộng Khê mà ra tay với nàng, mọi người sẽ thấy khả nghi, người thông minh như đại phu nhân, lần này chỉ có thể bị đánh gãy răng và nuốt máu……

“Đại nương không phải là người ích kỷ!” Đại phu nhân lạnh giọng trả lời, âm thầm khẽ thở ra: May mắn vừa rồi ta kiềm chế được, nếu không, chính là không đánh đã khai. Lạc Mộng Khê, hôm nay ngươi dám sỉ nhục ta, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần……

“Đại phu nhân lương thiện mọi người đều biết, Mộng Khê thấy tự ti!” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng cho qua, ý cười trêu tức trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng càng đậm: Chuyện giữa ngươi với Phùng Thiên Cương ta sẽ từ từ điều tra rõ ràng, vừa rồi ngươi đưa ta ‘Không như ý’, bây giờ, ta cũng muốn đưa ngươi một phần đại lễ……

“Cho đến bây giờ, sự việc đã qua nhiều năm, đại phu nhân không muốn nhắc sự ‘giản dị’ khi thành thân, Mộng Khê đương nhiên cũng sẽ không gợi lại chuyện thương tâm của đại phu nhân, xem ra đại phu nhân đối với ‘Không như ý’ này rất qúy trọng, thực sự làm cho Mộng Khê cảm động!”

“Chẳng qua, cũng có thể nhìn ra, sự hiểu biết của đại phu nhân với ngọc chưa đủ!” Nói xong, Lạc Mộng Khê xuất ra một khối ngọc, cả vật thể xanh biếc, trong suốt sáng long lanh, không nhiễm tạp chất, vừa thấy đã biết là cực phẩm, chính là, hình dạng của ngọc này, giống chuông!

Đáy mắt hiện lên một tia ý cười trêu tức, Lạc Mộng Khê chuyển ánh mắt đến đại phu nhân: “Đại phu nhân, chất lượng và phẩm chất của ngọc này đều là cực phẩm, Mộng Khê đưa nó cho bà, để bà tham khảo. Về sau khi bà chọn ngọc, nếu chất lượng giống như ngọc này, thì chính là ngọc tốt!”

Nói xong, không đợi đại phu nhân trả lời, bàn tay Lạc Mộng Khê khẽ nâng, ngọc bội trong tay bay thẳng vào tay đại phu nhân: Đại phu nhân, ngươi đưa cho ta “Không như ý”, ta đưa “chuông” [chết]* cho ngươi.

(钟: chung; chuông; đồng hồ. 终: hết; cuối; chết; chung quy => Hai chữ này phát âm giống nhau: chung [zhong1]. Ở đây Khê tỷ chơi chữ nhá)

Đây vốn là một khối ngọc phế, trộn lẫn trong rất nhiều của hồi môn mà Lạc Thừa tướng đưa tới, Lạc Mộng Khê vô tình phát hiện, liền tính mài nó thành một hình dạng gì đó, trong lúc nhàm chán, Lạc Mộng Khê mài nó thành chuông, không nghĩ tới, hôm nay lại có tác dụng.

Sắc mặt của đại phu nhân âm trầm đáng sợ, đáy mắt nhìn Lạc Mộng Khê thoáng hiện lệ quang, giống như muôn lăng trì xử tử nàng.

Lạc Mộng Khê không hề yếu thế, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thẳng vào đại phu nhân. Ánh mắt lạnh như băng của hai người giao nhau giữa không trung, ánh mắt tóe lửa đã qua trăm chiêu, không khí xung quanh bị đóng băng, sát ý không giới hạn nhanh chóng tràn ra bốn phía……

Tam phu nhân và Băng Lam tự nhiên cũng cảm giác được cổ sát khí này, đáy mắt tam phu nhân hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, Băng Lam thì sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, xoay quanh: Tiểu thư chuẩn bị xuất giá, chỉ mong không xảy ra chuyện gì……

“Giờ lành đã đến, kiệu hoa của Lạc vương phủ đã tới cửa, mời tân nương lên kiệu!” Tiếng người chủ trì cất cao giọng truyền từ ngoài cửa vào, đại phu nhân và Lạc Mộng Khê cùng thu hồi ánh mắt sắc bén của mình, đi qua một bên.

“Đại tiểu thư, giờ lành đến, mau, mau đội khăn lên!” Vẻ mặt hỉ bà đầy vui mừng bước nhanh đến. Băng Lam cầm khăn voan màu đỏ trên giường lên, đi đến Lạc phủ lên mũ phượng, che dung nhan của Lạc Mộng Khê lại.

Băng Lam và hỉ bà khẽ đỡ Lạc Mộng Khê đi ra bên ngoài, Lạc Mộng Khê trong lòng bùi ngùi: Rốt cuộc cũng rời khỏi nơi đấu đá lẫn nhau, tính toán mưu kế này, tuy nói ở Lạc vương phủ chỉ là lá chắn, nhưng ở đó lại không nhiêu cơ thϊếp, đương nhiên không có người thiết kế, hãm hại nàng, nàng có thể yên tĩnh mà sống qua ngày……

Khí tức phẫn nộ khó tiêu của đại phu nhân đập tới một bên, Lạc Mộng Khê dừng bước: “Đại phu nhân, nhớ giữ lại ngọc thượng hạng mà Mộng Khê tặng, trong tương lai bà cần đến nó để phân biệt chất lượng ngọc đó.” Ngụ ý là, giữ lại khối ngọc kia, chờ ta tới lo ma chay cho ngươi!

Nói xong, Lạc Mộng Khê không hề để ý tới đại phu nhân nữa, lập tức ra khỏi cửa phòng, bước nhanh ra phía ngoài.

Nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, đại phu nhân đột nhiên nắm chặt khối chuông ngọc thượng hạng, trong phút chốc, ngọc bội bị nội lực cường thế của bà ta bóp nát: Lạc Mộng Khê, không lâu nữa ngươi sẽ biết, rốt cuộc là ai lo ma chay cho ai……

Nam Cung Quyết thân là Vương gia của Thanh Tiêu quốc, hắn nạp phi, không cần tự mình đến đón tân nương, chỉ cần phái một thuộc hạ đưa thư đến là được rồi, hắn chỉ cần chờ ở lễ đường để bái đường với tân nương.

Người Nam Cung Quyết phái tới lần này, là phụ tá đắc lực nhất của hắn Lưu Vân. Lúc hắn ở cửa Tướng phủ chờ Lạc Mộng Khê đi ra, hắn nhìn thấy một người toàn thân được quấn vải trắng như người chết, đang đứng ở bên trong cánh cửa ưu thương nhìn đội ngũ đón dâu, mắt hạnh sưng to, còn không ngừng chảy nước mắt. Lòng sinh nghi hoặc: Đây rõ ràng là một người, tại sao lại giống như một quái vật vậy……

Người này không phải ai khác đúng là Lạc Thải Vân, cả người mặc quần áo bằng gấm tuyết, lỡ mất dịp tốt làm Lạc vương phi: Hôm nay Lạc Mộng Khê xuất giá, người Lạc vương phủ đến đón dâu. Tuy rằng Lạc vương phi không phải là Lạc Thải Vân nàng, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà kêu nha hoàn đỡ đến đây, nàng muốn tận mắt nhìn thấy đội ngũ đón dâu……

Nếu đại phu nhân không tẩm độc vào toàn bộ quần áo của ta, vậy tân nương của Quyết nhất định là ta, tuyệt đối không tới phiên người quái dị như Lạc Mộng Khê kia. Đại phu nhân đáng chết, một ngày nào đó, Lạc Thải Vân ta chắc chắn sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn: Quyết, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ đi tìm chàng, chàng nhất định phải chờ ta, chờ ta nha……

Lạc Mộng Khê vừa mới đi tới cửa, đã nghe được tiếng khóc nức nở của Lạc Thải Vân, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài: Thật ra tình cảm của Lạc Thải Vân đối với Nam Cung Quyết rất thắm thiết, chỉ có điều, hai người bọn họ là không cùng một thế giới, bất luận thế nào, bọn họ cũng không thể đến với nhau…..

Lạc Mộng Khê được Băng Lam và hỉ bà đỡ ngồi vào kiệu hoa, mành kiệu được thả xuống, che khuất mọi người và mọi việc bên ngoài……

“Giờ lành đã đến, khởi kiệu!” Không biết là ai hô lớn một tiếng, đội ngũ đón dâu từ từ đi về phía trước. Ngay lúc đội ngũ đón dâu đã đi được một đoạn, nước mắt Lạc Thải Vân càng chảy nhiều hơn, nếu không phải nàng ta có thương tích trong người, khẳng định sẽ đuổi theo sau đội ngũ: Quyết, chàng nhất định không được quên ta……

Cùng lúc đó, Phùng Thiên Cương đang khoanh chân ngồi trong khoảng đất trống ở Cảnh vương phủ nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, đáy mắt thoáng hiện tia sáng lạnh: “Đã đến giờ!”

Cùng lúc đang nói, Phùng Thiên Cương đột nhiên vươn tay, trong bàn tay vốn trống trơn bỗng không biết từ đâu xuất hiện một mặt gương bát quái. Gương hướng đông, tây, nam, bắc phân tán ra bốn tia sáng chói mắt.

Trong nháy mắt hào quang được bắn ra, bốn tên nam tử đứng ở trên tường cao rất nhanh đã cầm gương trong tay phóng tới ngực, tia sáng của gương bát quái xuyên qua tấm gương trước ngực bốn người, bắn thẳng vào đám mây trên trời……

Trong phút chốc, gió lớn nổi lên, khiến người ta không mở mắt ra được, quần áo bay phần phật, cho dù người có võ công cao cường như Nam Cung Phong, cũng nhất thời không thể phòng bị, lảo đảo lui về sau mấy bước. Nếu lúc này mà không có võ công, chắc chắn sẽ bị thổi bay ra xa mấy thước.

Bầu trời vốn trong xanh nháy mắt đã biến đổi, mây đen như nghìn ngựa phi nhanh trên bầu trời không ngừng cuồn cuộn, toàn bộ vùng trời của tiểu viện đều bị mây đen bao phủ……

Lạc vương Nam Cung Quyết cưới trưởng nữ Lạc Mộng Khê của Tướng phủ, làm tan nát tâm hồn các thiếu nữ. Việc Nam Cung Quyết không gần nữ sắc đã sớm đi sâu vào lòng người, người biết hắn có thể đến gần Lạc Mộng Khê cũng không nhiều, cho nên, không ít nữ tử thanh xuân có ý nghĩ như thế này: Chẳng lẽ Lạc vương gia muốn thành thân với xấu nữ để tập gần nữ sắc, chờ lúc hắn chính thức có thể gần nữ sắc, chắc chắn sẽ cưới rất nhiều nữ tử có dung mạo xinh đẹp. Dù sao hắn cũng là Hoàng đế của Thanh Tiêu quốc trong tương lai, nhất định không thể thiếu tam cung lục viện, xem ra, ta còn có cơ hội……

Đội ngũ đón dâu của Lạc vương phủ rất dài, xếp từ đầu đường đến cuối phố, mọi người diễn tấu sáo và trống, đi qua đường lớn nhộn nhịp…Lướt qua đám người hối hả xem náo nhiệt…Bước trên một đoạn đường thưa thớt người ở.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, gió nhẹ thoảng qua, mùi hoa nhàn nhạt bay tới, khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái, nhưng phải đi hai đoạn lộ trình dài như vậy, mới đi Lạc vương phủ ……

Người ở cổ đại này muốn thành thân cũng thật là phiền toái, phải ngồi trên kiệu hoa lâu như vậy, tuy rằng cỗ kiệu rất vững vàng, nhưng phải trùm khăn lên đầu, chán đến phát khóc……

Ngay khi Lạc Mộng Khê đang oán thầm, hai bóng dáng mặc quần áo quái dị đột nhiên thoát ra từ hàng cây hai bên đường, nháy mắt đã bay tới giữa không trung, cổ tay khẽ lật, khi mọi người trong đội ngũ đón dâu còn chưa kịp phản ứng, hai quả đạn khói đã được ném vào trong đám người:

“Bùm, bùm!” Hai tiếng nổ qua đi, sương khói mù mịt, khiến tầm mắt của mọi người mơ hồ, đội ngũ đón dâu loạn cả lên……

Cảnh vương phủ, mây đen cuồn cuộn trong phút chốc đã biến mất không còn nữa, giữa bầu trời màu đen, ngôi sao bản mệnh của Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình hiện rõ mồn một trong mắt mọi người. Không biết có phải Nam Cung Phong nhìn nhầm hay không, ở giữa ngôi sao bản mạng của hai người bọn họ là sợi tơ hồng rất nhỏ!

“Quốc sư, ngươi tính làm như thế nào?” Ngôi sao bản mệnh của Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê đã mở ra, thật sự hai người đó không hề có quan hệ sao?

“Sợi tơ hồng giữa Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê đã bị cắt đứt, tiếp đó, đẩy Lãnh Tuyệt Tình rời khỏi Lạc Mộng Khê!” Phùng Thiên Cương lạnh giọng trả lời: “Chỉ có điều, bên cạnh Lạc Mộng Khê còn có những nhân trung chi long (người giữa loài rồng) khác, khi bổn tọa thực hiện, sẽ thay đổi vị trí của mấy người bọn họ, tranh thủ khiến Lạc Mộng Khê trở nên cô độc, như vậy, đại hôn của nàng và Nam Cung Quyết cũng đừng mơ tiếp tục tiến hành được!”

Khi nói ra những lời này, đáy mắt Phùng Thiên Cương hiện nhanh tia lạnh lẽo, rõ ràng là đối với chuyện Lạc Mộng Khê hại hắn mất mặt trước mọi người lần trước, hắn luôn canh cánh trong lòng.

Nam Cung Phong đang muốn hỏi cái gì đó thì đáy mắt Phùng Thiên Cương đột nhiên phát lạnh: “Đã đến giờ!” Đang nói đồng thời Phùng Thiên Cương lật cổ tay, gương bát quái kia bị lật lại, một tia sáng rất nhỏ lại rất lạnh bắn ra từ gương bát quái, chiếu vào ngôi sao bản mệnh của Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình!

Trên đường lớn, đội ngũ loạn cào cào, kiệu hoa đương nhiên bị dừng lại, tiếng mọi người kinh hô vang ở bên tai, mùi thuốc nổ nồng đậm truyền vào trong mũi, đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, đang muốn mở kiệu xem rốt cuộc là có chuyện gì, bất thình lình “Vèo vèo vèo” Vài tiếng giòn tan vang lên, mỗi một mặt kiệu hoa của Lạc Mộng Khê đều bị tấm thép che lại, vây nàng ở trong kiệu hoa……

Ngay tại lúc đội ngũ đón dâu còn đang hốt hoảng, bốn bóng dáng mặc quần áo quái dị bay tới từ bốn phía, huy chưởng về phía thị vệ đứng gần kiệu, nâng kiệu hoa của Lạc Mộng Khê lên bay nhanh về một phía……

Cỗ kiệu bay rất vững vàng, Lạc Mộng Khê ngồi trong kiệu hoa, không chút hoang mang: Xem ra những người này không muốn gϊếŧ ta, nếu không, ta đã bị nhốt trong kiệu không thể động đậy, bọn họ chỉ cần phá hủy cỗ kiệu, ta có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Nhóm người đang nâng cỗ kiệu bay đi này, rất có khả năng chính là muốn ngăn cản ta gả cho Nam Cung Quyết……

Bốn người nâng kiệu hoa nhanh chóng đi trước, vốn tưởng có thể vứt thị vệ của Lạc vương phủ ở phía sau, mang Lạc Mộng Khê đi. Ai ngờ, bọn họ vừa mới bay được một đoạn, thì một bóng dáng màu trắng đã nghênh đến, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ diện mạo người đến, thì một trận kình phong cường thế đã đánh úp lại, bốn người không hề chuẩn bị, đều bị nội lực cường thế đánh bay ra xa mấy chục thước……

Cùng lúc đó, một bóng dáng thon dài màu xanh bay ra từ bên cạnh, xu thế nhanh như chớp, huy chưởng đánh hướng bóng dáng màu trắng kia.

Nhận thấy bên cạnh có ác phong đánh úp lại, đáy mắt của bóng dáng màu trắng chợt lóe, xoay người rất nhanh, tụ mười tầng công lực trong lòng bàn tay, đưa tay tiếp chưởng của bóng dáng màu xanh, chỉ nghe “Phanh!” Một tiếng, hai người đều bị chấn động mà lui về sau năm, sáu bước. Thân ảnh thon dài giống như thiên ngoại phi tiên, nhẹ nhàng tiếp đất!

Lại nói bốn người nâng kiệu hoa bị người mặc đồ trắng đánh bay, cỗ kiệu mất đi chống đỡ nên rơi xuống rất nhanh. Lạc Mộng Khê bị nhốt trong kiệu không thoát ra được, chỉ có thể lo lắng suông, nhưng mà, nàng đã bình tĩnh lại rất nhanh:

Sau khi đi vào dị thế, cuộc sống của ta chưa từng được yên ổn, sinh mệnh của ta bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc, lần này cũng như vậy, là phúc không phải họa, đã là họa tránh thì không khỏi. Nếu sống chết có số, vậy mặc cho số phận đi, chỉ có điều, dường như sinh mệnh của ta vẫn rất cứng, trong thời khắc quyết định sẽ biến nguy thành an……

Lạc Mộng Khê tự an ủi mình, kiệu hoa đột nhiên ngừng lại, không rơi xuống nữa, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: Có người tiếp được kiệu hoa, bọn họ lại là ai đây? Địch hay là bạn?

Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm đoán thân phận của nhóm người này, thì ngoài kiệu truyền đến tiếng hỏi lo lắng của Bắc Đường Diệp: “Lạc Mộng Khê, ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao, ngươi có thể đưa ta ra ngoài không?” Thì ra là Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê âm thầm khẽ thở ra, trong lòng nghi hoặc: Kiệu hoa này không phải của Lạc vương phủ sao? Tại sao lại bị người khác động tay động chân……

Kiệu hoa đột nhiên dừng lại, xác nhận đã chạm đất, tiếng đánh nhau kịch liệt truyền vào trong tai. Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: Người đến cướp kiệu hoa đang giao thủ với thị vệ của Lạc vương phủ.

“Vèo vèo vèo!” Vài tiếng giòn tan vang lên, mấy tấm thép vây quanh cỗ kiệu bị tháo bỏ, Lạc Mộng Khê lại có được tự do, hơn nữa nàng cũng nóng lòng muốn biết tình huống hiện tại, vén khăn voan che khuất khuôn mặt lên trên mũ phượng, đưa tay vén mành kiệu qua một bên, bước nhanh ra ngoài.

Tiếng binh khí va chạm kịch liệt truyền vào trong tai, nhưng sau khi Lạc Mộng Khê bước ra ngoài kiệu hoa, đập vào mắt nàng không phải trận hỗn chiến của trăm người, mà là:

Trên bãi đất trống cách đó không xa, hai nam tử anh tuấn dáng người thon dài, mặt đối mặt, hai người bọn họ không ai nói gì, nhưng ánh mắt sắc bén, lạnh như băng của hai người đang giao nhau giữa không trung, nháy mắt đã qua trên trăm chiêu, toàn bộ không khí bên ngoài vô cùng quỷ dị, giương cung bạt kiếm, sóng ngầm mãnh liệt, chiến sự hết sức căng thẳng.

Nam tử áo trắng phiêu dật xuất trần, tuấn mỹ không giống người phàm, đúng là tân lang hôm nay: Nam Cung Quyết. Một nam tử khác cả người mặc quần áo màu xanh, anh tuấn tiêu sái, cơ trí khôn khéo, khi nhìn thấy bộ dạng của hắn, Lạc Mộng Khê cả kinh: Lăng Khinh Trần, làm sao có thể là hắn?

Ngay khi Lạc Mộng Khê đang lộ ra vẻ kinh ngạc, suy nghĩ về nguyên nhân của việc lần này, thì Lăng Khinh Trần đột nhiên xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt khôn khéo cơ trí hiện lên một tia kiên định giống như nhìn thấu tất cả mọi việc.

Thân hình vừa chuyển, bóng dáng thon dài của Lăng Khinh Trần nháy mắt đã đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lăng Khinh Trần đã đưa tay kéo cánh tay Lạc Mộng Khê: Lạc Mộng Khê là của hắn, hắn muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này, cho dù bởi vậy mà đắc tội với toàn bộ Thanh Tiêu quốc, hắn cũng không hối hận.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, ngay tại lúc bàn tay của Lăng Khinh Trần sắp chạm tới cổ tay của Lạc Mộng Khê, bóng dáng màu trắng thon dài của Nam Cung Quyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt hai người, đưa tay nắm lấy tay của Lạc Mộng Khê, kéo nàng ra sau lưng mình:

“Lăng công tử, xin tự trọng, Mộng Khê là Vương phi của bổn vương!” Lại không nể mặt người khác mà tự tiện cướp giật!

Lăng Khinh Trần khinh thường hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo trào phúng: “Nam Cung Quyết, Mộng Khê không yêu ngươi, ngươi cưỡng bức nàng làm phi của mình là có ý gì, thực ra, Lạc Thừa tướng đã gả Mộng Khê cho tại hạ trước, nếu không phải cửa hàng ở Thương Châu gặp chuyện không may, tại hạ đã sớm mang theo Mộng Khê về Tô Châu bái kiến gia phụ, gia mẫu rồi!”

Cái gì, Lạc Thừa tướng đã gả ta cho Lăng Khinh Trần? Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên nồng đậm khϊếp sợ, sau đó thì chuyển sang phẫn nộ:

Khó trách khi Lạc Thừa tướng chuẩn bị của hồi môn cho ta lại được chuyển đến Tường phủ nhanh như vậy, thì ra ông ta đã có định đoạt, là của hồi môn để ta gả vào Lăng phủ, ma xui quỷ khiến thế nào, lại dùng vào hôn sự của ta cùng với Nam Cung Quyết…

Lạc Thừa tướng cũng không mua bán lỗ vốn, xem ra ông ta đang nhờ Lăng Khinh Trần giúp gì đó, mới đem ta ra trao đổi, giao cho Lăng Khinh Trần……

Nam Cung Quyết và Lăng Khinh Trần cùng nhìn về một người, ánh mắt của Lạc Mộng Khê cho bọn họ biết, Lạc Mộng Khê cũng không biết chuyện này, Nam Cung Quyết âm thầm khẽ thở ra, mà trong mắt Lăng Khinh Trần lại lộ ra khϊếp sợ: “Nàng không biết chuyện này?”

Lạc Mộng Khê khẽ gật gật đầu: “Lạc Thừa tướng chưa bao nói đến việc này với ta?” Xem ra, ngày ta đến tham gia Cúc Hoa yến, đại phu nhân đã nói một câu “Chuyện của Mộng Khê đã định” chính là chỉ hôn sự của ta cùng với Lăng Khinh Trần sao……

Điều này sao có thể, Lạc Hoài Văn vì sao không nói rõ mọi việc với Mộng Khê? Lăng Khinh Trần tức giận ngút trời, nhưng mà, chuyện tới hôm nay, đã không thể tùy theo hắn.

Sau khi hạ quyết tâm, Lăng Khinh Trần ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt khôn khéo lóe tia kiên định: “Mộng Khê, nàng bằng lòng đi theo ta không?”

“Ta đã mặc giá y, ngồi qua kiệu hoa, chuẩn bị thành thân, sao có thể rời đi với ngươi.” Lạc Mộng Khê ngữ khi mang theo bất đắc dĩ: “Huống chi, dung mạo của ta xấu như quỷ, người gặp người sợ……”

“Ta không ngại, ta thích con người của nàng, tấm lòng của ngươi, không phải dung mạo của nàng!” Lăng Khinh Trần giọng điệu thành khẩn: “Tại hạ là thủ phủ đệ nhất Giang Nam, địa vị ở Giang Nam cũng không kém so với Vương gia Nam Cung Quyết của Thanh Tiêu quốc……”

Bình thường Lăng Khinh Trần ghét nhất là nữ tử hám quyền hám thế, nhưng mà lúc này, hắn lại thấy may mắn vì mình có được quyền thế cao nhất này, bởi vì nó có thể giúp mình giữ lại người mình yêu thương……

Cổ tay đột nhiên truyền đến cơn đau đớn, Lạc Mộng Khê không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy bàn tay to của Nam Cung Quyết đang nắm chặt cổ tay nàng:

“Lạc Mộng Khê, ngươi không thể đi cùng hắn!” Mệnh lệnh lạnh như băng và uy nghiêm.

“Nam Cung Quyết, mau buông tay, cổ tay của ta sắp bị ngươi bóp nát rồi.” Lạc Mộng Khê cũng giống Nam Cung Quyết, dùng truyền âm nhập mật để trách hắn, nổi giận đùng đùng dùng cánh tay khác gỡ tay hắn ra.

Nhưng tay của Nam Cung Quyết giống như được sinh trưởng ở trên cổ tay nàng, bất luận Lạc Mộng Khê dùng sức như thế nào, đều không gỡ ra được, nhận thấy cổ tay của Lạc Mộng Khê thật sự đã bị hắn nắm đau, Nam Cung Quyết hơi thả lỏng tay ra, nhưng không buông ra hẳn.

“Lăng Khinh Trần, Mộng Khê sắp trở thành Vương phi của bổn vương, nàng sẽ không đi với ngươi!” Ngữ khí của Nam Cung Quyết lạnh như băng làm cho người ta như rơi vào hầm băng tháng chạp, lạnh làm người ta hít thở không thông, dùng truyền âm nhập mật lớn tiếng cảnh cáo Lăng Khinh Trần: “Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê là của bổn vương, ngươi đừng cố làm lung lay quyết định của nàng.”

“Lạc Mộng Khê không thích ngươi……” Lăng Khinh Trần tràn đầy tự tin.

Nam Cung Quyết hừ lạnh một tiếng: “Nếu nàng không thích bổn vương, sẽ không đưa hoa Cầu cho bổn vương lúc ở Cúc Hoa yến, nàng không thích Lăng Khinh Trần lại là sự thật, nếu không, nàng cũng sẽ không mãi đến hôm nay mới biết được, mình đã bị Lạc Thừa tướng gả cho ngươi……”

Đáy mắt Lăng Khinh Trần hơi trầm xuống, bằng tốc độ nhanh nhất để giải quyết tình cảnh khó xử này: “Mộng Khê, nàng yêu ta hay yêu Nam Cung Quyết?”

Trong lòng mọi người đều biết rõ, vấn đề này sớm hay muộn cũng phải giải quyết, căn bản không thể trốn tránh. Hơn nữa, giải quyết càng sớm, đau khổ càng ít, kéo dài thời gian, đều bất lợi đối với tất cả mọi người.

Cách đó không xa, người của Lạc vương phủ và Lăng Khinh Trần đã ngừng đánh nhau, gần trăm con mắt đổ về phía Lạc Mộng Khê, im lặng chờ đáp án của nàng.

Lạc Mộng Khê thu mắt cười khổ: Kỳ thật, Nam Cung Quyết cũng tốt, Lăng Khinh Trần cũng được, Lạc Mộng Khê ta không yêu ai, cũng không thích ai. Kiếp trước, nàng bị thương rất nhiều, cho nên, kiếp này, nàng không dám yêu nữa,

Chỉ có điều, Lạc Mộng Khê sắp gả cho Nam Cung Quyết, nàng không thể ở trước mặt mọi người mà nói không yêu Nam Cung Quyết. Về phần Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê không nghĩ sẽ yêu hắn, nhưng mà, chuyện tới hôm nay, có rất nhiều việc nàng không thể quyết định.

“Lăng Khinh Trần, giữa hai chúng ta, không có duyên phận!” Sau khi đắn đo nhiều lần, Lạc Mộng Khê nói ra những lời này. Nghe như hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng thực ra nàng trả lời câu hỏi của Lăng Khinh Trần như vậy, là muốn giảm thương tổn đến mức thấp nhất!

Nghe vậy, Nam Cung Quyết khẽ thở ra, đáy mắt thâm thúy mơ hồ hiện tia ý cười, nhưng bàn tay nắm cổ tay của Lạc Mộng Khê không buông ra.

Ánh mắt sắc bén, khó tin của Lăng Khinh Trần nhìn phía Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê mặc dù cự tuyệt hắn, nhưng không hề tỏ ra yếu thế, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dũng cảm đối diện với Lăng Khinh Trần: Ta không nợ tình cảm ngươi, cho nên, sự việc hôm nay, ngươi không có quyền trách ta.

Trong lúc nhất thời, tất cả vô cùng im lặng, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Trong lúc đó đều có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Gió thổi qua lá cây, phát ra tiếng xào xạc.

Không biết qua bao lâu, Lăng Khinh Trần thỏa hiệp, hơi hơi xoay người nhìn về một bên. Đáy mắt lóe lên không phải mê hoặc sắc bén mà là chua sót: “Vì sao chọn Nam Cung Quyết, không chọn ta, hắn có thể cho của nàng mọi thứ, ta cũng có thể cho nàng.”

Lạc Mộng Khê khẽ lắc lắc đầu: “Lăng công tử, trên đời này có một số việc, là không cần lý do, khi ở cùng với Nam Cung Quyết, ta rất vui vẻ, rất khoái nhạc, có thể quên mọi phiền não, cho nên ta chọn gả cho hắn……”

Khi nói ra những lời này, Lạc Mộng Khê âm thầm bội phục chính mình: Bản lĩnh nói dối của ta đúng là càng ngày càng siêu……

“Chẳng lẽ lúc nàng nói chuyện với ta không thấy vui sao?” Đáy mắt Lăng Khinh Trần hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Thời gian hai chúng ta ở cùng một chỗ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa thời gian rất ngắn, còn chưa nói được mấy câu, đã phải đi……”

“Ta hiểu ý của nàng!” Lăng Khinh Trần nhẹ giọng đánh gãy mời nói của Lạc Mộng Khê: Nói đến nói đi, đều là ta sai, nếu khi ta đi Thương Châu mà mang nàng cùng đi, thì những việc này sẽ không phát sinh, chính là: “Chọn Nam Cung Quyết, nàng xác định mình sẽ không hối hận? Tương lai hắn sẽ là vua của một nước, thê thϊếp thành đàn, khó bảo đảm sẽ không cắm sừng nàng……”

“Đối với quyết định của mình, cho tới bây giờ Mông Khê chưa bao giờ hối hận!” Lạc Mộng Khê giọng điệu khẳng định: Nếu muốn kết thúc, sẽ kết thúc rõ ràng. Một lần tổn thương, hoàn toàn chấm dứt. Dây dưa, lại cho hắn hy vọng không phải tốt cho hắn, mà là hại hắn!

Khóe miệng Lăng Khinh Trần khẽ nhếch lên ý cười nồng đậm chua sót: Ta là kỳ tài trong giới kinh doanh, ở trên thương trường chưa bao giờ bị đánh bại, thế mà lại thua trên tình trường, hơn nữa thua đến triệt để, hoàn toàn triệt để, không đường xoay chuyển. Thương trường đắc ý, lỡ tình trường, chính là nói tình cảnh của ta bây giờ……

Cảnh vương phủ, dưới màn trời màu đen, ngôi sao bản mệnh của Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần và Nam Cung Quyết bị Phùng Thiên Cương làm phép, không ngừng thay đổi vị trí.

Nhất là ngôi sao bản mệnh của Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần, càng lúc càng xa, dây tơ hồng giữa ngôi sao bản mệnh của hai người cũng là càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mờ……

Khi Lạc Mộng Khê ngồi trên kiệu hoa của Lạc vương phủ, Lạc Tử Hàm cũng tức muốn chết. Tâm tư của nàng và Lạc Thải Vân không khác nhau: Trước cứ để Lạc Mộng Khê quái dị chiếm tiện nghi đi, chờ một thời gian nữa, khi Nam Cung Quyết có thể gần nữ tử khác, ta lại tùy thời mà hành động……

Nếu nàng muốn nắm giữ toàn bộ Lạc vương phủ, dựa vào năng lực của một mình nàng thì không đủ, phải tìm người giúp đỡ, vì thế, nàng đứng dậy đi đến Cảnh vương phủ, thời gian nàng và Nam Cung Phong ở chung không phải quá dài, nhưng lại rất hiểu con người của hắn.

Nam Cung Phong một lòng muốn làm Hoàng đế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua như thế, cho nên, hắn chắc chắn sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của Lạc vương phủ, vì thế, nàng có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi……

Trước kia, Lạc Tử Hàm ở Cảnh vương phủ một thời gian dài, cho nên người trong Cảnh vương phủ nàng đều biết, tự nhiên cũng không ai ngăn nàng vào phủ.

Đi một vòng Cảnh vương phủ, Lạc Tử Hàm tùy tiện gọi một hạ nhân lại: “Cảnh vương gia đâu?”

“Bẩm Lạc tiểu thư, Cảnh vương gia ở phòng ngủ!” Tên hạ nhân kia cung kính trả lời, Lạc Tử Hàm gật đầu, xoay người đi đến tiểu viện của Nam Cung Phong……

Bầu trời trong tiểu viện của Nam Cung Phong là một màu đen xám, ngôi sao bản mệnh của Lăng Khinh Trần, Nam Cung Quyết dần dần rời xa Lạc Mộng Khê……

Trên đường lớn, Lăng Khinh Trần mỉm cười, nụ cười chua sót, xoay người, từ từ đi về phía trước. Bước đi có chút lảo đảo: “Hôm nay Lăng mỗ đã phạm sai lầm…… Ngày khác rảnh rỗi chắc chắn sẽ đến cửa tạ tội, chúc hai vị…… Vĩnh kết đồng tâm…… Đầu bạc răng long……”

Thân ảnh thon dài của Lăng Khinh Trần càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy nữa, nhưng người hắn mang theo đương nhiên cũng rời đi……

Lăng Khinh Trần đi rồi, Nam Cung Quyết cũng buông lỏng cổ tay của Lạc Mộng Khê ra, không nói lời nào mà xoay người bước về phía trước……

Nhìn than ảnh của Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe: Nếu chuyện Lăng Khinh Trần cướp tân nương bị người khác biết được, bọn họ chắc chắn sẽ nói Lạc Mộng Khê ham quyền thế, có mới nới cũ. Lạc Mộng Khê chẳng quan tâm, đối với tin đồn, nàng luôn luôn không có phản ứng gì, miệng ở trên mặt người khác.

Nhưng Nam Cung Quyết thân là Lạc vương của Thanh Tiêu quốc, Hoàng đế tương lai, với thân phận, địa vị của hắn không nên dính tin đồn vô căn cứ. Nếu Lạc Mộng Khê không muốn việc này liên lụy đến Nam Cung Quyết, cũng chỉ có từ hôn, sau khi từ hôn, người khác sẽ nói Nam Cung Quyết nhìn rõ mọi việc, đuổi kẻ đê tiện đi, hả lòng hả dạ……

Ở cổ đại, nữ tự bị từ hôn coi như danh dự bị tổn hại, chỉ sợ từ nay về sau, không ai bằng lòng cưới nàng nàng, nhưng Lạc Mộng Khê không quan tâm, tổn thương kiếp trước khiến nàng không dám yêu nữa, sống một mình không tệ.

Nghĩ xong điểm này, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, đang muốn nói: “Nam Cung Quyết, ngươi muốn từ hôn hay không?” Thì bất thình lình trong lòng dâng lên một trận ưu thương nồng đậm, lúc này đây, ưu thương càng đậm, Lạc Mộng Khê không chịu nổi, vô cùng khó chịu: Đáng ghét, tên mặc đồ trắng kia đang ở gần đây, ngươi tối ngày ưu thương cái gì chứ……

Cảnh vương phủ, bầu trời đen xám, ngôi sao bản mệnh của Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần lại thay đổi rất nhanh, tán loạn xung quanh. Phùng Thiên Cương tập trung tinh thần, từng chút từng chút cắt đứt tơ hồng giữa Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình……

Đột nhiên, Phùng Thiên Cương không hề chú ý, ngôi sao bản mệnh của Nam Cung Quyết đột nhiên vọt tới trước mặt Lạc Mộng Khê……

Trên đường lớn, Nam Cung Quyết giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, dừng bước, quay đầu nhìn Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê đang đưa tay ôm ngực, vô cùng khó chịu, mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán……

“Mộng Khê, ngươi làm sao vậy?” Đáy mắt của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, bóng dáng thon dài trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê, vươn tay cánh tay nửa ôm nàng vào trong ngực.

Lòng ngực ấm áp thơm mát, lại có mùi hoa khương dã mà hắn thích nhất vương vấn quanh chóp mũi, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hôn nhẹ thân thể mềm mại trong lòng, nhưng ưu thương trong lòng Lạc Mộng Khê càng ngày càng đậm, rất khó chịu, Nam Cung Quyết có suy nghĩ kia, cũng không thấy hưng trí: “Gần, có người ở gần……”

Có người ở gần? Nam Cung Quyết không hoàn toàn hiểu được ý của Lạc Mộng Khê, đáy mắt hơi hơi lóe lóe: “Lưu Vân, ngươi dẫn người xem xét xung quanh, rốt cuộc là ai ở gần đây!”

Cảnh vương phủ, Phùng Thiên Cương làm phép bức ép, tách rời ngôi sao bản mệnh của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, xác định Nam Cung Quyết sẽ không đột nhiên mà chạy đến bên cạnh Lạc Mộng Khê nữa, mới yên tâm mà cắt đứt tơ hồng giữa Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình.

Chỉ một chút nữa, sẽ thành công! Đáy mắt âm lãnh của Phùng Thiên Cương thoáng hiện hàn quang, dùng hết mười tầng công lực hướng đến sợi tơ hồng sắp không nhìn thấy nữa……

Trên đường lớn, Lưu Vân dẫn người đi xem xét xung quanh, cách đó không xa, gió thổi qua tay áo màu trắng, quần áo tung bay, người nọ quay mặt sang một bên, âm thầm ưu thương, Lưu Vân đột nhiên ngẩng đầu, quát lạnh nói: “Ai?”

Cảnh vương phủ, sắc mặt Phùng Thiên Cương âm trầm, dùng hết tia khí lực cuối cùng, chỉ nghe “Roẹt” Một tiếng, sợi tơ hồng giữa Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình đã hoàn toàn bị cắt đứt……

Trên đường lớn, Lạc Mộng Khê vốn đang vô cùng khó chịu, cảm giác không thoải mái nháy mắt đã biến mất không dấu vết, nàng khôi phục lại bình thường, mà người mặc đồ trắng bị đám người Lưu Vân phát hiện, bóng dáng chợt lóe, nháy mắt đã biến mất không thấy nữa……

Có câu, người tính không bằng trời tính, ngay tại lúc Phùng Thiên Cương cắt đứt sợi tơ hồng giữa Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình, làm phép để những người khác cũng rời xa Lạc Mộng Khê, thì nghe “Két” một tiếng vang lên, cửa tiểu viện bị Lạc Tử Hàm đẩy ra: “Phong!” Lạc Tử Hàm gọi thân mật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười ôn nhu. Dường như không nghĩ tới trong tiểu viện sẽ có tình huống này, sau khi Lạc Tử Hàm goi tên Nam Cung Phong, liền sững sờ đứng lại, khó hiểu nhìn lên bầu trời màu đen: Đây là có chuyện gì?

Cửa vừa mở ra, không khí bên ngoài ập vào, trận pháp của Phùng Thiên Cương trong nháy mắt bị phá hỏng. Trên bầu trời, ngôi sao bản mệnh của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần vô cùng lộn xộn, loạn xà ngàu, không theo trình tự.

Sau khi vầng sáng chói mắt hiện lên, màn trời màu đen theo vầng sáng biến mất không thấy nữa, bên trong tiểu viện khôi phục như bình thường, ánh nắng chói chang, trăm hoa đua nở.

Phùng Thiên Cương “Phốc” Một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt hết sức khó coi, đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Tử Hàm đang nghi hoặc đứng ở cửa, đáy mắt thoáng hiện âm độc: “Lạc Tử Hàm, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi có biết, ngươi đã làm hỏng việc lớn của bổn tọa.”

Câu cuối cùng, Phùng Thiên Cương tăng thêm giọng điệu, nếu hắn không bị thương, chắc chắn sẽ đánh một chưởng vào Lạc Tử Hàm!

“Người đâu, người đâu!” Vẻ mặt của Nam Cung Phong âm trầm rống giận ra tiếng, hai tên thị vệ bước nhanh vào viện: “Vương gia có gì phân phó?”

“Bổn vương không phải nói các ngươi canh giữ ở cửa, không cho phép bất luận kẻ nào vào trong sao.” Nam Cung Phong chỉ Lạc Tử Hàm, đáy mắt thoáng hiện lệ quang: “Nàng đến đây làm gì?”

“Bẩm……Bẩm Vương gia, nàng là Lạc tiểu thư, trước kia người đã cho nàng đặc quyền ở Cảnh vương phủ, cho nên……” Thuộc hạ không có ngăn lại.

Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng: “Khi bổn vương phân phó, nói là bất luận kẻ nào, đương nhiên cũng bao gồm cả nàng, hai người các ngươi, sao nhãng khinh suất, xem mệnh lệnh của bổn vương là trò đùa à, người đâu, kéo xuống thiên đao vạn quả*!”

(*thiên đao vạn quả: Chém nghìn vạn nhát dao.)

“Vương gia…… Vương gia, tha mạng, xin tha mạng……” Hai tên thị vệ kia đau khổ cầu xin, nhưng vẫn bị kéo ra ngoài. Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, quỷ thần khϊếp sợ truyền từ bên ngoài vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tử Hàm trắng bệch.

Chưa để ý tới Lạc Tử Hàm, Nam Cung Phong chậm rãi đi tới bên cạnh Phùng Thiên Cương, nhẹ giọng hỏi: “Quốc sư, kết quả lần này như thế nào?”

Phùng Thiên Cương thở dài thật mạnh: “Bản thân bổn tọa đã bị trọng thương, tạm thời không thể làm phép nữa, đợi đến tối xem vị trí sao chiếu mệnh sẽ biết!”

“Cảnh vương gia, phiền ngươi giúp bổn tọa an bài một phòng khách, bổn tọa muốn vận công chữa thương!” Nói xong, Phùng Thiên Cương mỏi mệt nhắm hai mắt lại.

Nam Cung Phong gật gật đầu: “Người đâu, đỡ quốc sư đến Lan viên!”

Hai tên thị vệ đi đến, nâng Phùng Thiên Cương lên đi ra bên ngoài. Nam Cung Phong thì chẳng nói câu nào lập tức lướt qua Lạc Tử Hàm, đi vào thư phòng, từ đầu tới cuối, cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái!

Trên đường lớn, Lạc Mộng Khê khôi phục lại bình thường, từ trong lòng Nam Cung Quyết đứng thẳng dậy: “Ta không sao, Nam Cung Quyết, ngươi muốn từ hôn không?”

“Từ hôn?” Nam Cung Quyết lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tại sao bổn vương phải từ hôn?”

“Bởi vì chuyện của Lăng Khinh Trần vừa rồi, nếu ta gả vào Lạc vương phủ, chắc chắn bôi nhọ thanh danh của ngươi.” Lạc Mộng Khê ngôn từ khẩn thiết: “Chuyện này là vì ta nên mới xảy ra, ngươi từ hôn, ta sẽ không trách ngươi.”

Nam Cung Quyết khẽ cười, phủ lại khăn đỏ trên mũ phượng của Lạc Mộng Khê, giúp đỡ nàng đi đến kiệu hoa: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, chuyện của Lăng Khinh Trần ngươi không cần cảm kích, bổn vương sao lại không phân biệt được phải trái, mà trách tội ngươi chứ.”

Đỡ Lạc Mộng Khê ngồi vào kiệu hoa xong, Nam Cung Quyết giọng điệu mềm nhẹ: “Bổn vương đi trước, quay về thay lễ phục, Bắc Đường Diệp sẽ ở lại bảo vệ ngươi, Lạc vương phủ cách đây không xa, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa……”

Khó trách Nam Cung Quyết lại xuất hiện đúng lúc như vậy, thì ra hắn đã sớm đoạn được đội ngũ đón dâu sẽ xảy ra chuyện ở chỗ này, tâm cơ của hắn, rốt cuộc đã sâu đến đâu rồi, năng lực lớn thế nào đây! Làm tấm chắn cho ngươi, là may mắn, hay bất hạnh!

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Cung Quyết, đội ngũ đón dâu đi đến Lạc vương phủ mà không gặp phải chuyện gì nữa. Khi kiệu hoa dừng ở trước cửa Lạc vương phủ, tiếng pháo, tiếng mọi người vui vẻ chúc phúc vang lên bên tai, ngay sau đó, mành kiệu được vén lên, một đôi tay ấm áp được đưa ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, đỡ nàng ra khỏi kiệu hoa.

Trong quá trình bước xuống kiệu, đi qua chậu than, bái đường, bàn tay to của Nam Cung Quyết vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương của nàng. Hơn nữa, nắm rất chặt, dường như hắn sợ khi buông tay ra, nàng sẽ biến mất không thấy nữa.

Thậm chí, Lạc Mộng Khê có cảm giác rõ lúc kết thúc, khi người chủ trì hô lớn “Đưa vào động phòng”, Nam Cung Quyết lại mơ hồ không muốn buông ra.

Trong tân phòng, trướng mạn đỏ thẫm, khăn trải giường đỏ thẫm, áo ngủ bằng gấm, đến ngay cả ấm trà, chén trà trên bàn đều dán chữ song hỉ màu đỏ.

Lạc Mộng Khê không thích đám người hỉ bà cứ ở trước mặt nàng nói lải nhải không ngừng, liền kêu Băng Lam mời tất cả bọn họ ra ngoài. Khăn đỏ phủ trên mặt có chút buồn bực, Lạc Mộng Khê liền vén khăn lên, tự mình chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, rót chén trà.

Trà rất thanh, cũng rất thơm, khác với hương vị của trà trong Tướng phủ, ngay tại lúc Lạc Mộng Khê uống xong trà, ngồi trở lại giường, thì cơn buồn ngủ kéo đến: Lạc Mộng Khê thích ngủ lại cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa chắc nửa đêm Nam Cung Quyết mới trở về, cho nên, nàng không hề bận tâm gì nữa mà nằm ngủ.

Lúc Mộng Khê đã chìm vào giấc ngủ, hai nam nữ mặc quần áo quái dị không biết từ đâu xuất hiện ở trong tân phòng, nhìn Lạc Mộng Khê đang mê man nằm trên giường, trong mắt hai người hiện lên một tia vui sướиɠ: “Thuốc ngươi hạ thật lợi hại, nhanh như vậy đã có tác dụng rồi.” Nam tử tán thưởng nói.

“Đó là đương nhiên!” Nữ tử đắc ý dào dạt: “Cũng không xem thuốc này là ai nghiên cứu ra, bớt nói nhảm đi, nhanh mang nàng đi gặp thiếu chủ, nếu không, bị người của Lạc vương phủ nhìn ra manh mối, chúng ta muốn đi cũng không được!”

Nói xong, nữ tử bước nhanh đến, khiêng Lạc Mộng Khê đang mê man lên, mở cửa sổ ra, quan sát mọi nơi không thấy bóng người, mới thả người nhảy ra, nháy mắt đã bay xa mấy thước!

Tất cả nha hoàn, nô bộc của Lạc vương phủ đã đến tiền viện giúp việc, cho nên, hậu viện rất im lặng. Màn đêm buông xuống, toàn bộ vương phủ được treo đèn l*иg đỏ thẫm, nữ tử dùng tốc độ rất nhanh di chuyển trong Lạc vương phủ, khiêng Lạc Mộng Khê giống như khiêng không khí vậy.

Đột nhiên, một tay áo màu lam đập vào tầm mắt, nữ tử cả kinh, bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đến, toàn thân đề phòng: “Ngươi là ai?”

Nam tử áo lam “Xọat” Một tiếng đã khép quạt xếp lại, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười trêu tức:

“Những lời này nên để bổn hoàng tử hỏi ngươi mới đúng, hôm nay là đại hôn của Lạc vương Nam Cung Quyết, ngươi không đến tiền viện uống rượu, lại chạy đến hậu viện bắt tân nương của hắn đi, nếu bị Nam Cung Quyết biết được, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ rớt.”

“Ngươi muốn thế nào?” Nói đến đây, nữ tử cũng biết nam tử áo lam trước mặt là người của Nam Cung Quyết.

“Hôm nay là đại hôn của Lạc vương gia, tâm tình của bổn hoàng tử không tệ, không muốn đại khai sát giới, để lại tân nương, ngươi có thể rời đi.” Bắc Đường Diệp nói: “Nếu không, đừng trách bổn hoàng tử không khách khí với ngươi.”

Nữ tử liếc mắt nhìn Lạc Mộng Khê trên vai, hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia ý cười quỷ dị: “Muốn đối phó với ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh lớn như vậy hay không.” Nữ tử vừa dứt lời, một bóng dáng cao lớn đánh úp về phía Bắc Đường Diệp.

“Thì ra ngươi còn có người giúp đỡ!” Trong giọng nói của Bắc Đường Diệp mang theo càng đậm trêu tức, đột nhiên nghiêng người tránh được tập kích của tên nam tử kia, đáy mắt càng đậm trêu tức: “Người giúp đỡ không chỉ ngươi mới có, bổn hoàng tử cũng có vậy!”

Nói xong, Bắc Đường Diệp vỗ nhẹ tay, trong phút chốc, một đám thị vệ theo bốn phương tám hướng nhào ra, bọn thị vệ cầm cung tiễn trong tay, đầu mũi tên, đương nhiên là chỉ đôi vợ chồng kia!

“Nếu các ngươi dám động thủ, ta sẽ gϊếŧ nàng?” Nữ tử thả Lạc Mộng Khê đứng thẳng, bàn tay mềm gắt gao đặt ở cái cổ mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê đang mê man:

Thật ra, nàng không dám gϊếŧ Lạc Mộng Khê, nếu không, nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của toàn bộ Tuyệt Tình cung, nhưng mà, đám người Bắc Đường Diệp không biết việc này, cho nên nữ tử đành dùng Lạc Mộng Khê để giúp bọn họ thoát thân.

Vốn tưởng rằng Bắc Đường Diệp thấy khó khăn mà ra lệnh cho bọn thị vệ lui về phía sau, ai ngờ, hắn chỉ khẽ cười, không thèm quan tâm: “Gϊếŧ đi, gϊếŧ đi, muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi, nhưng mà, chỉ sợ, không phải ngươi gϊếŧ nàng, mà là nàng gϊếŧ ngươi.”

Bắc Đường Diệp vừa dứt lời, Lạc Mộng Khê vốn đang hôn mê đột nhiên mở mắt, đáy mắt thoáng hiện hàn quang, thoát ra khỏi bàn tay của nữ tử kia, đồng thời trở tay đánh vào ngực của nữ tử kia, nữ tử kia không hề phòng bị, bị nàng đánh ra xa hơn mười thước, rơi thật manh xuống đất “Phốc” Một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi……

Bắc Đường Diệp cố tình bất đắc dĩ mà thở dài: “Hai người các ngươi thật là ngu dốt, mặc giá y thì nhất định là tân nương sao? Lần sau bắt người phải nhìn rõ bộ dạng……”

Nam tử và nữ tử nghi hoặc nhìn Lạc Mộng Khê. Mà Lạc Mộng Khê kia đang cởi giá y trên người xuống, tháo mũ phượng, vén mạng che mặt, lộ ra gương mặt bình thường: Đây căn bản không phải là Lạc Mộng Khê, mà là tên còn lại, bọn họ bắt nhầm người……

Thì ra Nam Cung Quyết đã sớm biết bọn họ sẽ đến bắt Lạc Mộng Khê, nên cố ý bày mê trận cho bọn hắn, để bọn hắn sập bẫy của Nam Cung Quyết……

Nam tử và nữ tử nhìn nhau liếc mắt một cái, đáy mắt lóe lên hối hận và chán nản, bàn tay mềm khẽ nâng, hai viên thuốc bay về phái đám thị vệ, Bắc Đường Diệp thấy không ổn, hô to: “Cẩn thận!”

Bắc Đường Diệp còn chưa nói xong, chỉ nghe “Bùm bùm!” Hai tiếng, khói trắng bụi mù, nương theo khói trắng, đôi nam nữ kia phi thân rời đi……

Đáng chết, hai mắt Bắc Đường Diệp bốc hỏa, đang muốn đuổi theo thì tiếng Nam Cung Quyết khuyên giải đã vang ở bên tai: “Không cần đuổi theo, chỉ cần Mộng Khê không có việc gì là tốt rồi!”

“Tiện nghi cho bọn họ quá!” Bắc Đường Diệp nhìn hướng hai người kia biến mất hừ lạnh một tiếng, khi xoay người nhìn Nam Cung Quyết, ánh mắt tức giận đã chuyển thành nồng đậm trêu tức: “Lạc Mộng Khê đương nhiên không có việc gì, đang ngủ ở tân phòng, Nam Cung Quyết, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nên trở về phòng đi!”

Trong tân phòng, Lạc Mộng Khê vốn đang nằm ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen như mực, cùng với ngọn nến đỏ đang cháy trên bàn, Lạc Mộng Khê cả kinh: Không ngờ trời đã tối thế này……

Nàng còn chưa ăn trưa với ăn tối, bụng đương nhiên đói cồn cào, yên lặng nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, nói cách khác, bên ngoài không có người, Lạc Mộng Khê vui vẻ trong lòng, nhìn đồ ăn trên bàn, nhất thời thèm ăn mà di chuyển.

Sau khi xuống giường, Lạc Mộng Khê bước nhanh đến bên cạnh bàn, đang muốn cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng động nhỏ. Lạc Mộng Khê theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nam Cung Quyết mặc lễ phục đỏ thẫm, nhưng vẫn tuấn mỹ vô song, khí chất xuất trần, làm cho người ta vừa thấy đã muốn đui mù, đang từ từ đi vào.