Lạc Vương Phi

Chương 22: Diệt khẩu

Ads Edit: kun’xjh

Lời này vừa nói ra, trong phút chốc đủ loại ánh mắt ái mộ, tán thưởng, kinh ngạc, nghi hoặc tất cả đều tập trung trên người Nam Cung Quyết.

“Lạc vương gia có cao kiến gì, không ngại nói nghe một chút!” Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống:

Vừa rồi nàng là cố ý cùng Nam Cung Phong tranh chấp, mục đích là muốn thăm dò Nam Cung Phong, trải qua cuộc tranh chấp này, nàng cũng đã thăm dò xong, cho dù Nam Cung Quyết không mở miệng, nàng cũng sẽ tìm lý do để chấm dứt tranh cãi với Nam Cung Phong!

“Ý kiến của Lạc cô nương cùng với Cảnh vương gia không hòa mục, đơn giản là không thể nhất trí hình phạt nặng nhẹ đối với Lí Thụy, Lí Thụy làm nhiều việc ác, chặt đứt tay chân là trừng phạt đúng tội, nhưng hắn là con trai độc nhất của Thượng Thư, Thượng Thư lại đối với triều đình có công, lại là ân nhân cứu mạng của Cảnh vương gia, Cảnh vương gia không đành lòng phạt nặng Lí Thụy cũng có tình có lý!”

“Theo bổn vương, không bằng như vậy, trước phạt nhẹ Lí Thụy là bắt hắn giam vào đại lao mười năm, đối mặt với bức tường, chờ hắn thực sự tỉnh ngộ, sẽ thả ra……” Nam Cung Quyết giọng nói âm vang đanh thép, không những có khí phách đặc biệt cao ngạo của hoàng thất, dường như còn mang theo ma lực thần bí nào đó, làm cho người ta bất tri bất giác bị hắn thần phục, người như thế là trời sinh vương giả.

Bị giam vào đại lao đối với người thường mà nói có thể không có ý nghĩa quá lớn, nhưng đối với con cháu quan lại thích làm mưa làm gió như Lí Thụy mà nói, mười năm lao ngục so với gϊếŧ hắn còn khó chịu hơn, cho nên, Nam Cung Quyết nghĩ trừng phạt này xem như là phạt nặng rồi!

Nam Cung Quyết đối với chuyện của Lí Thụy phân tích chặt chẽ thấu đao, đối với sự trừng phạt này cũng coi như hợp lý, mọi người đều không có gì ý kiến, chính là Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong……

“Tam Hoàng huynh đưa ra hình phạt đối với Lí Thụy rất hợp tình hợp lý, bổn vương không có ý kiến!” Nam Cung Phong trong lòng lửa giận thiêu đốt, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không cách nào xóa bỏ được chuyện có thật là Nam Cung Quyết lợi hại hơn so với hắn!

Lạc Mộng Khê mâu quang chợt lóe:“Lạc vương gia vừa rồi nói bỏ tù Lí Thụy là phạt nhẹ, vậy như thế nào là phạt nhẹ?”

Nam Cung Quyết chưa trả lời, Nam Cung Phong đã giành mở miệng trước:“Lí Thụy đã bị trọng thương, nếu bị phạt chỉ sợ không chống đỡ được, bổn vương sẽ thay Lí Thụy, trả lại công đạo cho Lạc đại tiểu thư!”

Nói xong, Nam Cung Phong đột nhiên đưa tay rút bội kiếm của thị vệ đứng bên cạnh ra, dùng sức hướng cánh tay trái của mình chém xuống……

Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng, ngón tay khẽ bắn ra một viên đá nhỏ đánh vào đầu gối của thị vệ đứng gần Nam Cung Phong, thị vệ nhất thời đứng thẳng không được, té nhào vào cánh tay cầm kiếm bên phải của Nam Cung Phong……

Chỉ nghe một tiếng:“Xoát” vang lên, lập tức máu tươi chảy ra, tất cả mọi người đều kinh động sững sờ tại chỗ……

“Keng” một tiếng nhỏ vang lên, trường kiếm trong tay Nam Cung Phong rơi xuống đất, một gã thị vệ bước nhanh đến băng bó miệng vết thương cho Nam Cung Phong, Nam Cung Phong thì liếc mắt nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mặt hiện tia lửa giận:“Lạc đại tiểu thư, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

Lạc Mộng Khê cố tình bất đắc dĩ thở dài:“Cảnh vương gia, ngươi vừa rồi rất nóng vội, không nghe ta nói hết lời, Lí Thụy đã bị thương nặng, Mộng Khê đương nhiên biết nếu phạt hắn, hắn sẽ chịu không nổi, theo lời nói phạt nhẹ của ta, là để cho Lí Thụy đi từ nơi này đến đại lao hình bộ, khiến hắn sẽ bị đau tay một chút, ai biết ngài lại nóng vội như vậy, giành đâm chính mình một kiếm……”

Nam Cung Phong sở dĩ vội vã thay Lí Thụy chịu phạt, đơn giản là muốn trong lòng mọi người lưu lại hình tượng trọng tình trọng nghĩa của mình, vừa rồi hắn cầm kiếm hướng cánh tay của mình, đã tính chuẩn lực đạo, người ở bên ngoài sẽ nhìn thấy hắn dùng hết toàn lực, nhưng khi đâm trúng tay, chỉ xuất hiện một vết thương nhỏ.

Nhưng vừa rồi khi thị vệ ngã vào Nam Cung Phong, Nam Cung Phong nhất thời không kịp thủ thế, khiến cánh tay bị thương nặng, giả bị thương lại trở thành bị thương thật, nếu miệng vết thương sâu hơn một chút, chỉ sợ sẽ phải phế bỏ cánh tay……

Thông minh như Lạc Mộng Khê, đương nhiên biết trò lừa bịp của Nam Cung Phong, vừa rồi nàng nói lời kia, chỉ là cố ý chọc giận hắn, mà Nam Cung Phong cũng thực sự bị lừa, đáy mắt ẩn nhẫn đã khó nén ngoan độc, hận không thể lập tức đem Lạc Mộng Khê băm thành nghìn mảnh……

Làm như không nhìn đáy mắt âm độc của Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê thờ ơ mở miệng:“Lạc vương gia, Cảnh vương gia, nếu sự tình đã giải quyết xong rồi, Mộng Khê còn có việc đi trước một bước! Băng Lam, hồi phủ!”

Mọi người tự giác tạo ra một con đường, Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam nghênh ngang đi trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, đi được nửa đường, Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Nam Cung Phong, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trêu tức cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ:

“Cảnh vương gia, muội muội Lạc Tử Hàm của ta gần đây đều ở Cảnh vương phủ quấy rầy ngươi, ta thân làm tỷ tỷ trước thay nàng cám ơn Cảnh vương gia đã chiếu cố, tỷ muội chúng ta cũng rất lâu chưa có gặp mặt, hôm khác nếu có thời gian, Mộng Khê chắc chắn sẽ đi Cảnh vương phủ thăm hỏi, tỷ muội chúng ta cùng ôn lại chuyện xưa!”

Lạc Mộng Khê lễ phép nói, nhìn như là đang nói lời cảm tạ Nam Cung Phong, thực ra là đang khiêu chiến hắn, người không biết nội tình, tự nhiên nghe không hiểu!

Nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, đấy mắt âm lãnh của Nam Cung Phong càng ngưng tụ sâu hơn: hôm nay Lạc Mộng Khê khí thế ưu việt, khí chất xuất trần, hơn nữa còn không buông tha người khác, so với sự nhát gan, yếu đuối trước kia, nàng căn bản là hai người khác biệt.

Lạc Mông Khê thân thể mang độc ‘Vật tử’, điểm này không có người nào có thể giả mạo. Lạc Mông Khê này đang là Đại tiểu thư của Lạc phủ, nhưng mà chỉ cách có vài ngày, nàng làm sao có thể biến đổi lớn như vậy, chẳng lẽ những việc tồi tệ trước đây mà Lạc Mộng Khê làm ra chỉ là để ngụy trang…

Bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê càng chạy càng xa, đến khi biến mất không thấy nữa, Nam Cung Quyết lúc này mới cáo từ rời đi, mọi người cũng tản ra mọi nơi, Nam Cung Phong tiến đến y quán cách đó không xa chữa trị vết thương, lưu lại vài tên thị vệ phụ trách giải đám người Lí Thụy vào đại lao.

Một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ trong gian phòng của một tòa tửu lâu, bởi vì hắn quay lưng lại, cho nên không nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn. Nhìn tư thế của hắn, liền biết hắn đã ở nơi này một khoảng thời gian dài rồi, chắc chắn đối với hết thảy sự việc phát sinh trên đường đều đã thu vào tầm mắt hắn.

Hình dáng yểu điệu của Lạc Mông Khê đang thản nhiên đi trên đường, bóng hình cao lớn khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười rõ ràng, nhẹ nhàng lách mình, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong phòng:”Người đâu, dùng bồ câu đưa thư báo tin cho thiếu chủ, thánh nữ đã thức tỉnh.”

Bên này, Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam thong thả đi trước, vừa rồi nàng nói hồi phủ chính là muốn tìm một cái cớ để cách xa Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong lần đầu giao thủ, người thắng đều không phải hai bọn họ mà là Nam Cung Quyết.

Chỉ nói đơn giản mấy câu, đã giải quyết vấn đề nan giải, làm cho dân chúng kinh thành ai cũng biết đến Lạc vương gia Nam Cung Quyết, biết rõ năng lực của hắn, càng khiến cho uy tín của hắn trong lòng dân chúng càng ngày càng tăng, có tài ở một khía cạnh nào đó lại mang đến nhiều lợi ích như vậy, ngoài Nam Cung Quyết ra không có người thứ hai.

Cùng Nam Cung Quyết tiếp xúc lâu dài, Lạc Mộng Khê càng có thể cảm nhận nguy cơ và thâm trầm của hắn, hơn nữa, trên người hắn giống như có một cỗ ma lực vô vùng thần bí, làm cho người ta bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn, nhịn không được chầm chậm tới gần hắn, cho nên đó là lý do nàng không muốn chạm trán với Nam Cung Quyết…

Buổi trưa, đã đến lúc dùng bữa, mùi thức ăn thơm ngon lẫn trong gió bay vào trong mũi, lúc này Lạc Mộng Khê mới nhớ tới, bản thân cũng chưa ăn sáng:”Băng Lam, tửu lâu tốt nhất kinh thành là ở đâu?”

“Cái này…Tiểu thư! Nô tỳ cũng rất ít khi ra ngoài…Cho nên…” Băng Lam có chút khó xử nhìn Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê khẽ thở dài, đang muốn nói:”Chúng ta sẽ tìm một tửu lâu dùng bữa!” Thình linh một tiếng kêu thảm thiết “A!” yếu ớt, tuyệt vọng truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê đột nhiên nhướng mày: tiếng hét này là của ~ Lí Thụy!

Mặt khác không kịp suy nghĩ, Lạc Mộng Khê rất nhanh chạy đến nơi truyền tới tiếng hét.

Tới khúc cua, mùi máu tanh nồng bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê đi chậm lại, nhíu mày, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cổ tay khẽ lật, một thanh chủy thủ tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lạc Mộng Khê cẩn thận đi đến chỗ rẽ, bàn tay nắm chặt chủy thủ, chỉ cần có động tĩnh, nàng liền ra đòn đánh phủ đầu, đáy mắt mâu quang hơi trầm xuống, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người nhìn lại, đập vào mắt chính là xác chết nằm ngổn ngang trên đất, thị vệ cũng có mà tùy tùng cũng có, quan sát màu máu, bọn họ là vừa mới chết.

Xác chết nằm ngửa ở phía trên không ai khác chính là người bị bọn thị vệ áp giải đến đại lao hình bộ ~ Lí Thụy.

Lúc này, chân tay của hắn đều bị chặt bỏ, chỉ còn một khối thân thể trơ trụi, hơn nữa hình dáng hắn chết rất thê thảm, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc, giống như trước khi chết nhìn thấy người hoặc sự việc rất đáng sợ.

Gϊếŧ người diệt khẩu! Trong đầu Lạc Mộng Khê lập tức xuất hiện từ này, nàng biết cái chết của Lí Thụy là do ai sai khiến, cũng biết sau khi Lí Thụy bị giam vào đại lao đã hết giá trị sử dụng, sai người gϊếŧ Lí Thụy chắn chắn là để bịt đầu mối, nhưng Lạc Mộng Khê lại không nghĩ tới, người đứng sau dĩ nhiên lại lớn mật như vậy, dám ban ngày ban mặt đại khai sát giới.

“Lạc Mộng Khê, là ngươi gϊếŧ bọn họ!” Giọng chất vấn phẫn nộ, lạnh như băng truyền đến từ phía sau, Lạc Mộng Khê theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nam Cung Phong vết thương trên tay đã được băng bó, sắc mặt đang giận dữ đứng ở chỗ rẽ, đáy mắt nhìn nàng âm lãnh và sắc bén.