Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 48

Thiên không xanh thăm thẳm, thảo nguyên rộng mênh mông, gió thổi lay cỏ thấp, dê bò chậm chạp dạo quanh. Thật sự gặp được cảnh tượng như vậy, mới có thể cảm nhận được hiện thực so những vần thơ chỉ có hơn chứ không kém.

Một nhà Lập Hạ rời đi bộ lạc đã năm, sáu ngày rồi, dọc đường đi có thể nói là hành quân gấp, trừ ăn cơm, ngủ nghỉ ra, cơ hồ đều chưa từng ngừng lại. Thời điểm mặt trời treo cao, bọn cậu rốt cuộc thoát khỏi rừng rậm, đi tới thảo nguyên rộng lớn.

Không giống những nông trường chăn thả ở Thiên triều, cỏ dại tại đây sinh trưởng cực tốt, mọc dày đặc, độ cao đều hơn phân nửa người trưởng thành, bởi vì không có dãy núi và tảng lớn cây cối ngăn trở, nên gió từ phương xa có thể dễ dàng thổi tới, cây cỏ phập phồng tựa như những con sóng biển liên tục nhấp nhô, phát ra thanh âm xoàn xoạt.

Ân Tư Đặc cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh nửa ngày, mới tại tiếng thúc giục của Lập Hạ ngồi lên chiếc ghế cao lấy ra từ không gian. Trên đống lửa đặt lên bình gốm, cháo thịt băm thơm phưng phức bên trong đã được ninh không sai biệt lắm, bãi cỏ dưới chân bọn cậu đã được thanh lý ra một vòng để phòng hỏa hoạn, Lập Hạ còn đem cỏ dại bị nhổ ra mang đi ném thật xa.

Con đường đi tới bộ lạc Xà tộc thực sự rất xa, ngoài việc muốn chữa bệnh cho Ân Tư Đặc, Lập Hạ còn muốn để cho hai đứa nhóc kiến thức một chút về thế giới bên ngoài, trong không gian tuy an toàn, nhưng không thể ở lỳ bên trong không đi ra ngoài được. Á Địch vừa ra không gian liền không thể chờ đợi thêm nữa, chạy nhảy đi dò xét hết thảy những thứ mới lạ trước mắt. Nhóc cũng rất thông minh ngoan ngoãn, chỉ chuyển động trong phạm vi cho phép, không rời đi quá xa hai người lớn.

“A ba a ba, cỏ ở nơi đây thật cao a, so bộ lạc chúng ta còn cao hơn thiệt nhiều, con đều không thể nhìn tới bên kia.” Á Địch nhảy bật lên mấy lần nhưng tầm mắt vẫn không thể với tới những nơi khác, liền quay người lại phàn nàn cùng Ân Tư Đặc.

“Được rồi, yên lặng chút, bây giờ chúng ta đang ở dã ngoại, xung quanh tùy thời cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, lúc nói chuyện đừng nói lớn tiếng.” Miệng Ân Tư Đặc dặn dò Á Địch, nhưng vẫn túm lấy Á Địch cho cưỡi lên trên cổ mình, để nhóc có thể xem rõ ràng hơn một ít.

Lập Hạ ôm Đại Nhi, thổi nguội đi cháo thịt trên thìa mới cẩn thận từng li từng tí một đút vào miệng nhỏ nhắn của nhóc con. Thấy hành động của Ân Tư Đặc, mặt ngay lập tức đen lại, nghiêm nghị ngăn cản. “Á Địch, nhanh xuống dưới, thân thể a ba con còn chưa khỏe. Ân Tư Đặc, anh còn muốn có cái chân của mình hay không!”

Thiên triều có câu nói, thương cân động cốt nhất bách thiên

(thương gân động cốt nghỉ trăm ngày). Mặc dù năng lực phục hồi của thú nhân rất mạnh, nhưng lúc khỏe trở lại cũng không còn có thể tựa như trước mà khỏe mạnh lưu loát. Ân Tư Đặc đại chiến với rắn Đầm Lầy, xương sườn cùng xương chân đều bị gãy, nhất là chân, vết thương mới vết thương cũ chồng chất, Lập Hạ thấy, cứ như vậy nó sẽ báo hỏng vào một ngày không xa.

Lần này đi ra ngoài, Lập Hạ vốn nghĩ để Ân Tư Đặc cùng hai đứa con vào trong không gian đợi, một mình cậu đi thôi, nhưng Ân Tư Đặc như thế nào cũng không đồng ý, vì vậy liền chống cây gậy đi bên cạnh cậu, tuy chỗ gãy xương đã cố định bằng tấm gỗ, nhưng một đường bôn ba vẫn có nguy hiểm xảy ra vấn đề lệch khỏi vị trí, chỉ riêng cái xương sườn kia, vạn nhất bị lệch đi chọc vào đâu, hậu quả quả thật không dám tưởng tượng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lập Hạ lại nổi giận như vậy.

“A.” Á Địch le lưỡi, vội vàng bò từ trên cổ a ba xuống, giữ chặt góc áo Lập Hạ, “Mẫu phụ, thực xin lỗi.” Lời xin lỗi của nhóc vô cùng thành khẩn, mặc dù trẻ nhỏ đối với những sự vật mới lạ rất là tò mò, nhưng nhóc vẫn không quên trên người a ba còn có những tổn thương thật lớn, mẫu phụ tức giận cũng là điều đúng đắn.

Ân Tư Đặc tiến lên sờ một đầu tóc mềm của Á Địch, “Không có vấn đề gì. Anh có chừng mực.”

Lập Hạ tức giận hừ một tiếng, nhưng thật sự cũng không so đo gì hai cha con kia, sau khi dặn dò Á Địch tự mình đi múc cháo liền đón lấy Đại Nhi tiếp tục bón cơm. Ân Tư Đặc chứng kiến cảnh Lập Hạ chùi miệng cho đứa út liền cười không ra tiếng, quay người ngồi lại lên ghế, hắn đoán Lập Hạ sẽ không thật sự tức giận với hắn.

Trên thảo nguyên rộng lớn, một nhà ăn cơm ngược lại ăn được an an ổn ổn, Lập Hạ dập đống lửa, bát đũa thì dùng ý thức ném vào trong không gian, bên trong có một con sông, không lo không có nơi để rửa bát. Nhưng ngay tại phía trước cách nơi bọn cậu nghỉ ngơi không xa, thời điểm chuẩn bị tiếp tục lên đường thì nghe thấy tiếng xột xoạt xột xoạt.

Lập Hạ ôm chặt Đại Nhi, nắm chặt tay Á Địch và Ân Tư Đặc, đợi có nguy hiểm gì liền lập tức sẽ trốn vào không gian. Thế nhưng bụi cỏ bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một thú nhân có đôi tai sư tử lại làm bọn cậu loại bỏ đi ý nghĩ này.

“Các ngươi là ai?” Người đàn ông cao lớn dẫn đầu há miệng hỏi thăm, thời điểm bọn hắn săn bắn vừa rồi liền phát hiện có khói bay lên ở bên này, vốn tưởng rằng lửa ngoài ý muốn liền vội vàng chạy tới, phải biết rằng, thảo nguyên chính là địa bàn săn bắn của bọn hắn, nếu xảy ra hỏa hoạn thì bọn hắn phải chạy đi đâu để bắt con mồi chứ. Nhưng ai lại nghĩ tới lúc đi qua liền thấy được bốn người cả lớn cả nhỏ.

Lập Hạ quay đầu nhìn nhìn Ân Tư Đặc, khi thấy hắn gật đầu mới trả lời câu hỏi người tới. “Người một nhà chúng ta là từ bộ lạc Lang tộc đến, muốn đi trị bệnh tại bộ lạc Xà tộc. Hiện tại chỉ là đi ngang qua, cũng không có ác ý gì.” Lập Hạ đem nguyên nhân đơn giản nói qua một lần, trên đường tại thời điểm nói chuyện phiếm với Ân Tư Đặc, có nghe hắn nhắc tới, mỗi chủng tộc đều có ý thức lãnh địa rất cao, nếu như bị hiểu lầm sẽ không tốt.

Người cao lớn dẫn đầu cao thấp đánh giá bọn cậu vài cái, một lớn một nhỏ giống đực, mặt khác đứng bên cạnh hắn ta cùng đứa bé đang được ôm trong ngực đều là giống cái a. Lại quay đầu xem xét Ân Tư Đặc, đôi nẹp gỗ trên ngực quá sáng loáng, căn bản không thể lừa được người. Bãi cỏ sau lưng đã được thanh lý vô cùng sạch sẽ, chính giữa đốt một đống lửa đã bị dập tắt hoàn toàn, chỉ còn lại than tro. Nhìn đến đây, một đội thú nhân Sư tộc triệt để yên lòng.

“Các ngươi theo chúng ta cùng nhau trở lại bộ lạc đi, thương thế của hắn thành ra như vậy, tại dã ngoại cũng không thể nghỉ ngơi được tốt a.” Người đàn ông cao lớn chỉ chỉ Ân Tư Đặc, sảng khoái mở lời mời với Lập Hạ, giống đực vốn rất tôn trọng giống cái, bình thường đều hỏi ý nghĩ của bọn họ trước tiên, hỗ động vừa rồi giữa Lập Hạ và Ân Tư Đặc, mắt đưa mày lại, hắn vốn nhìn thấy được, cho nên lúc này trực tiếp hỏi Lập Hạ. Dù sao hôm nay bọn hắn cũng săn bắn xong rồi, mang một nhà bốn người cũng là tiện đường. Ngước mắt lên nhìn Lập Hạ, giống cái này nhưng thật sự vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc cậu ta đã có bầu bạn, nếu không những thanh nên bộ lạc mình liền có hi vọng rồi. Chậc chậc, vẫn là Mễ Hiết Nhĩ nhà mình tốt nhất, vừa xinh đẹp tính cách lại đủ mạnh mẽ!!

Có nơi ở lại đương nhiên không cần phải ép buộc tại dã ngoại ngủ trong không gian, nghĩ tới lần trước mới sáng sớm từ không gian ra đã thấy Ban Tư Long đi dạo cách đó không xa, khiến Lập Hạ vẫn còn sợ hãi. Không gian tốt thì tốt đấy, chính là không có công năng thấu thị a. Một nhà bốn người vui vẻ tiếp nhận lời mời của đối phương, đi theo nhóm trở về bộ lạc Sư tộc.

Lập Hạ ôm Đại Nhi dính chặt Ân Tư Đặc đi theo đội ngũ, Á Địch sôi nổi chạy nhảy phía trước phía sau, người đàn ông vạm vỡ vừa rồi, hóa ra là tộc trưởng Lôi Đốn của bộ lạc Sư tộc, hắn giới thiệu đã tiến nhập vào phạm vi bộ lạc, nên Lập Hạ cũng yên tâm để cho Á Địch chơi đùa. Trên đường có hỏi có đáp, Lập Hạ theo lời nói của Lôi Đốn biết được, bộ lạc Xà tộc còn cách vài ngày nữa là có thể đi đến, liền an tâm.

“Lôi Đốn!!!” Vừa đi vào bộ lạc, Lập Hạ chợt nghe thấy một tiếng quát, từ bên mé xông ra một bóng người vỗ một phát vào đầu Lôi Đốn, phát ra một tiếng bốp rõ to. “Ta đang thắc mắc tại sao ngươi không dựa theo thời gian bình thường trở lại, hóa ra là cùng giống cái này cười cười nói nói, ngươi muốn chết có phải hay không?!”

“Ai ôi!!! Đừng đánh đừng đánh, Mễ Hiết Nhĩ, đau ~” Lôi Đốn mới vừa rồi còn cao cao tại thượng tràn ngập khí tức thượng vị giả, lập tức thay đổi thành bộ dáng khác, chỉ thấy một tay hắn ta vươn ra ôm lấy eo nhỏ người đến, một tay bắt được cái tay giơ lên cao cao kia, cằm mọc chỉa ra râu dùng sức cọ trên ngực người tới, giọng điệu có chút nịnh nọt.

“Xin chào… Ngươi khỏe, đây là bạn lữ ta, Ân Tư Đặc, và đây là con ta Á Địch, Đại Nhi.” Lập Hạ có một chớp mắt trở nên ngây dại, giống cái Sư tộc này có vẻ khá bưu hãn a, nhớ tới một phát tát vừa nãy, nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau rồi.

Giống cái tóc đỏ trong lòng Lôi Đốn nghe thấy âm thanh quay đầu lại nhìn về phía Lập Hạ, Ân Tư Đặc khá là tự giác tiến lên một bước ôm vai Lập Hạ dán sát vào hắn.

Trên mặt giống cái tóc đỏ thoáng qua một chút quẫn bách, a a, cậu oan uổng Lôi Đốn rồi. Nhưng lại lập tức tựa như không có việc gì, vẻ mặt tươi cười tiến lên giữ chặt tay Lập Hạ, “Ta là Mễ Hiết Nhĩ, các ngươi từ bộ lạc khác đến à, ngươi tên là gì, đi thôi, cùng ta về nhà.” Một tràng lời bắn liên thanh từ trong miệng cậu ta, còn không đợi Lập Hạ kịp phản ứng đã bị cậu ta dắt tay đi về nhà. Thời điểm đi ngang qua Lôi Đốn, Mễ Hiết Nhĩ vẫn không quên nhấc chân đá cho một cái, “Ngu ngốc, còn không mau đi phân phối con mồi, chúng ta còn phải chiêu đãi khách nhân…!”

“Vâng vâng, lập tức đi ngay đây ạ.” Lôi Đốn chân chó đáp lời, đưa mắt nhìn một đoàn người Mễ Hiết Nhĩ rời khỏi mới gọi một đội thú nhân đem con mồi mang đến đất trống, cuối cùng vừa đi vừa xoa xoa cái đầu than thở, “Mễ Hiết Nhĩ của ta thật là thô bạo.” Chọc một đám giống đực bên cạnh nhao nhao cách xa hắn một bước.

Bộ lạc Sư tộc cùng bộ lạc Lang tộc lúc trước giống nhau, đều là phòng gạch mộc, trong phòng đốt đống lửa hun lên một mảng đen kịt két mỡ trên nóc nhà.

Mễ Hiết Nhĩ cầm lấy nhánh cây chọc xuyên một khối thịt vừa nướng tốt đưa tới trong tay Lập Hạ, miệng vẫn không quên giới thiệu chủng loại thịt. “Lập Hạ, ngươi nếm thử cái này đi, đây chính là thịt con Miên Mị đó, so với Thổ Tê còn muốn non mềm hơn nhiều. Hôm nay đám Lôi Đốn rõ ràng lại săn được Miên Mị, các ngươi gặp may rồi.”

Lập Hạ đưa thịt cho Ân Tư Đặc, Ân Tư Đặc thực thuần thục giúp cậu đem thịt phân thành mấy khối, Lập Hạ chỉ lấy một miếng trong đó, còn lại đưa Ân Tư Đặc và Á Địch phân chia. Kéo một ngụm thịt từ một tảng lớn bằng nắm đấm cho vào trong miệng nhai, không có đồ gia vị che mùi vị, hương vị vốn có nồng đậm tràn ngập khoang miệng, Lập Hạ chỉ cần một ngụm là có thể đoán được thịt con động vật tên Miên Mị này đại khái giống với thịt dê trên địa cầu.

Lập Hạ đưa khối thịt cầm trong tay cho Ân Tư Đặc, sau đó từ trong bọc tùy thân lấy ra hai bao đồ gia vị, đứng dậy rắc chút ít lên thịt cho mấy người mới lại lần nữa bắt đầu ăn. Đại Nhi vừa sinh chưa đến nửa tháng, hiển nhiên không ăn được thịt nướng, nhưng tại đây cũng không có điều kiện để Lập Hạ nấu cháo thịt cho nhóc con uống, nên Lập Hạ chỉ đành đem miếng thịt nhai nát trong miệng sau đó mớm cho nhóc, Đại Nhi cũng không kiêng ăn, ăn vẫn rất ngọt ngào.

Mễ Hiết Nhĩ vẫn một mực chú ý động tác của Lập Hạ, chứng kiến cậu rắc chút ít bột phấn lên thịt nướng càng thêm hiếu kỳ đến khó chịu rồi, không đợi làm xong thịt cho Lôi Đốn ngồi một bên liền mở miệng hỏi. “Lập Hạ, thứ ngươi rắc lên trên thịt là cái gì đấy?”

“Một vài thứ biến thịt thành món ăn ngon, các ngươi có muốn thử một chút hay không?” Lập Hạ đem muối cùng bột ớt đẩy sang bên chỗ Lôi Đốn và Mễ Hiết Nhĩ.

Mễ Hiết Nhĩ nhanh tay, học tập bộ dáng giống Lập Hạ, vốc một ít rắc lên thịt, há mồm liền gặm một miếng lớn. “A! Ăn thật ngon, Lôi Đốn nhanh làm chút nếm thử đi, phóng lên trên thịt đem lại hương vị càng ngon.”

Lôi Đốn nhìn Mễ Hiết Nhĩ ăn đến vui mừng, liền dưới sự ra hiệu của Ân Tư Đặc làm thịt ăn, vừa nhai hai phát liền lập tức hai mắt tỏa sáng giống hệt Mễ Hiết Nhĩ.

“Ân Tư Đặc, đây là cái gì?” Thân là tộc trưởng, Lôi Đốn cũng không phải hạng đầu óc ngu si, chỉ vẻn vẹn một ngụm đã có thể khiến hắn phát hiện ra môn đạo. Vì sao lại không hỏi Lập Hạ? Bởi vì Mễ Hiết Nhĩ bảo bối nhà hắn ghét nhất hắn nói chuyện cùng giống cái khác, chậc chậc, tính chiếm hữu của bảo bối thực mãnh liệt, hắn thích!

“Đây là đặc sản bộ lạc Lang tộc chúng ta, a, đúng rồi, chúng ta sáp nhập cùng bộ lạc Hùng tộc, hiện tại đổi tên thành bộ lạc Hi tộc.” Mễ Hiết Nhĩ có đồ gia vị nên đang ăn từng ngụm từng ngụm thịt một cách hoan hỉ, Á Địch nhóc ăn hàng cũng tay đầy mỡ ôm khối thịt gặm cắn, Lập Hạ đang bận rộn mớm thức ăn cho Đại Nhi, Ân Tư Đặc đành đơn giản tự thuật thoáng qua với Lôi Đốn về tai nạn Hùng tộc gặp phải và các vấn đề sau khi hai tộc sáp nhập, về phần đồ gia vị cùng các loại lương thực cũng chỉ đề cập thoáng qua.

Cũng may thế giới thú nhân không có ai giống người địa cầu đầy bụng cong cong lượn lượn như vậy, Lôi Đốn tại sau khi Ân Tư Đặc giới thiệu qua liền bắt đầu quyết định trao đổi vật tư với bộ lạc Hi tộc.