Lâm Phàm nói chiêu đãi không chu toàn sau, liền vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bởi vì tăng 4 người ngoại lai, Lâm Phàm không có ý định xuất ra đồ gì chói mắt cả, may mắn mấy hôm trước gieo mầm đậu nành đã có thể ăn, ăn cùng cháo gạo nấu khoai lang, với một cây cải thảo đã mọc được một nửa trong vườn, thêm thức ăn thừa buổi trưa nữa hẳn là đủ rồi, mặc dù cải thảo mới lớn được một nửa đã cắt đi có điểm đáng tiếc, nhưng Lâm Phàm cũng chẳng thiếu rau dưa, dù sao đều dùng để che mắt người khác thôi.
Ngay lúc mùi cháo ngọt ngào khiến 4 người ngồi phòng khách không ngừng trộm nuốt nước miếng, mấy người Lôi Khê rốt cuộc trở lại.
“Khê ca
~~~~~~
!” Đinh Tố Thu vừa thấy Lôi Khê liền nhào tới, Lôi Khê không kịp phản ứng, trực tiếp đem đối phương ôm vào lòng, Lâm Phàm bưng cháo đi ra vừa vặn thấy được.
Thản nhiên liếc Lôi Khê, “Đều về rồi, nhanh chóng rửa mặt rửa tay, có thể ăn cơm.”
Lôi Khê cảm nhận được tầm mắt Lâm Phàm, liền đẩy Đinh Tố Thu ra, “Tố Thu, sao ngươi lại tới đây.”
“Khê ca, ngươi không nhớ ta sao
? Ta nhưng rất nhớ ngươi, lo lắng cho ngươi nữa. Nghiêm thúc muốn tới đây đón cháu hắn, ta mới xin theo lại đây, Khê ca, theo ta về quân khu Quỳnh Châu đi, so với an toàn khu này còn lớn hơn, điều kiện vật chất cũng tốt hơn nữa.” Đinh Tố Thu giống như không phát hiện Lôi Khê tránh né, lại dính lên, sống chết ôm lấy cánh tay y, Lôi Khê nhìn ở bố mẹ đối phương có thâm giao với cha mẹ mình, cũng không tốt đùn đẩy quá mức kịch liệt.
“Ngươi trước buông, ta vừa mới từ ngoài về, trên người bẩn…” Lôi Khê một bên rớt ra Đinh Tố Thu một bên hướng phòng tắm đi tới, tính toán đổi quần áo sạch.
“Không việc gì, Khê ca, ta không chê ngươi, ta giờ là thủy hệ dị năng giả nga, chúng ta sau này tuyệt đối không thiếu nước dùng.” Theo Lôi Khê ly khai, tiếng líu ríu của Đinh Tố Thu nhỏ đi rất nhiều.
Vào nhà sau Lôi Khê, Nghiêm Hàn tự nhiên thấy được chú mình, nghĩ tới mục đích chú đến đây, Nghiêm Hàn sẽ không phản ứng đối phương, lạnh lùng tới gần kéo kéo quần áo Lâm Phàm, cầu quan tâm.
Lâm Phàm sớm quen Nghiêm Hàn mặt thì lãnh khốc, trên thực tế chính là tính cách tiểu nam sinh, cười cười vỗ nhẹ lên tay Nghiêm Hàn đang giữ chặt ống tay áo mình, “Đi trước rửa ráy rồi lại ra.”
“Tiểu Hàn…” Nghiêm Hạo thấy Nghiêm Hàn không có ý định hỏi han mình, đành chủ động lên tiếng.
Nghiêm Hàn căn bản không thèm để ý đối phương, đi thẳng lên tầng hai phòng mình. Mấy người còn lại nhìn nhau, cũng sôi nổi tự đi làm việc của mình. Đại Hắc mẫn cảm phát hiện không đúng, khó có được không tìm Lâm Phàm làm nũng đòi hôn hôn sờ sờ, mà ngoan ngoãn đi tắm rửa, y thích cận chiến, nên là người bị bẩn nhất.
Khi tất cả ngồi vào bàn cơm, không khí im lặng quỷ dị, Lâm Phàm giống như không phát hiện, cười giúp mọi người múc cháo, “Thực vật không nhiều, chỉ có thể làm cháo đãi mọi người.”
Nghiêm Hạo Đinh Tố Thu vốn không phải người thường, hơn nữa giờ lại hoặc nắm giữ thực quyền hoặc là thân phận dị năng giả, phương diện ăn uống chưa bao giờ thiếu thốn, gạo khoai lang đối hai người cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng trong cháo có rau mầm tươi mới, cải thảo mọng nước, làm cho bọn họ đứng tại địa vị như này cũng cảm thấy chảy nước miếng, bao lâu rồi chưa có ăn qua rau dưa mới mẻ, cho dù vừa mới gieo trồng tới được, an toàn khu Quỳnh Châu còn có nhiều người cấp bậc cao hơn hắn không ít, như thế nào có thể tới phiên hưởng. Còn hai gã cảnh vệ đi theo, ánh mắt đều phát lục.
Lúc ăn cơm, mọi người cũng không bàn chính sự, tâm tư đều đặt trên bàn cơm. Mấy người Nghiêm Hạo ăn vui vẻ, mấy người Lôi Khê lại khổ bức, mệt mỏi một ngày rồi về nhà ăn cháo, tuy rằng cháo rất ngon, nhưng đối vài người cả ngày ăn thịt cá rau dưa mỹ vị mà nói, thật sự nhạt nhẽo, nhịn không được lòng oán thầm bốn người tới, rõ ràng Tiểu Phàm Phàm không muốn lộ bí mật, mới làm bữa tối đơn giản như vậy.
Ăn xong cơm tối, mọi người đều tự về phòng mình, đem phòng khách lưu lại cho mấy người Nghiêm Hàn. Lâm Phàm cũng lười rửa bát, trực tiếp thu dọn xong ném tới bếp, liền kéo Đại Hắc về phòng, sau đó tiến không gian gϊếŧ gà gϊếŧ heo, hắn không phải lòng buồn bực nên đi sát sinh, quả thật thịt tươi tồn trữ đã không đủ dùng, hơn nữa Đại Hắc đáng yêu bữa tối chưa ăn no, hắn muốn tiến không gian cho Đại Hắc ăn mảnh, hừ!
Đại Hắc vào không gian, sẽ để lộ ra đuôi và tai, lắc lắc đuôi có ý ôm eo Lâm Phàm, trộm nhạc, Tiểu Phàm vẫn là thích hắn nhất.
Lâm Phàm cũng không dám hoàn toàn thả lỏng trong không gian, vẫn để lại một tia tinh thần lực chú ý tình huống bên ngoài. Khi hắn nghe Nghiêm Hàn gọi thì Lâm Phàm lập tức lôi Đại Hắc ra không gian.
Không biết bọn họ nói chuyện như thế nào, chú Nghiêm Hàn cùng Đinh Tố Thu đã rời đi, trở lại nơi ở tạm thời tại khu xanh lục. Nghiêm Hàn vừa thấy Lâm Phàm lập tức bổ một đạo tia sét ngăn cản Đại Hắc nhào lên, sau đó ôm Lâm Phàm vào lòng, cằm để trên vai Lâm Phàm, ấp úng nói, “Ta không rời đi ngươi.”
Lâm Phàm buồn cười sờ sờ mái tóc Nghiêm Hàn đã hơi dài, “Quân khu Quỳnh Châu phương tiện đầy đủ, đã muốn nhanh chóng xây dựng hệ thống sản xuất nhỏ, đi đến đó ngươi có thể sống tốt hơn.”
“Không có ngươi, làm thế nào cũng không tốt!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nghiêm Hàn thoát ra khiến lòng Lâm Phàm run lên, “Nếu không, chúng ta cùng đi quân khu Quỳnh Châu.”
Lâm Phàm lắc đầu cự tuyệt, “Bên kia không thích hợp chúng ta hiện tại.” Quân khu Quỳnh Châu bởi vì được xây dựng tại nơi đất rộng người thưa, có dầu mỏ khí thiên nhiên phong phú tại khu Tây bộ, hơn nữa người lãnh đạo ánh mắt tinh tế, phát triển được vô cùng nhanh, tại đời trước cũng là một trong 5 căn cứ lớn phi thường danh tiếng, ít nhất tại trước khi Lâm Phàm đi tìm kiếm ốc đảo “Ô Nhã”, quân khu Quỳnh Châu như trước sung sướиɠ hưởng vinh, đứng ở nơi đó ít nhất có thể cam đoan 15 năm không bị thảm sát do tang thi vây thành. Nhưng chính vì thế hắn mới không thể qua, bên kia quản lý so bên này chặt chẽ nhiều, hiện giờ còn không có không gian dị năng giả xuất hiện, coi như hắn đi đầu mở lối, liền đơn thuần chỉ là không gian dị năng trữ vật cũng sẽ khiến chú ý tới; mặt khác bên cạnh hắn tỉ lệ người xuất hiện dị năng phi thường cao cũng vô pháp giải thích, nếu biết được nước suối trong không gian cấp người nhiễm vi rút SR uống, liền sinh ra dị năng, đây còn có thể khiến người ta khϊếp sợ hơn nữa! Cho nên tuyệt không thể để người phát hiện mà gặp nguy hiểm.
“Vậy ta cũng không đi!”
“Cha mẹ ngươi ở bên kia.” Nghiêm Hàn mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành, Lâm Phàm không muốn tương lai Nghiêm Hàn phải hối hận.
“Bọn họ thực an toàn.” Nghiêm Hàn nghẹn ngào nói.
“Ai, tùy ngươi vậy.” Lâm Phàm cuối cùng vẫn đầu hàng, hắn từ bắt đầu liền thích thanh niên kiêu ngạo lạnh lùng này, nếu tách ra từ biệt không còn gặp nhau nữa, trong lòng tự nhiên là không muốn.
Đang nói chuyện, Lôi Khê cũng đi tới, thấy hai người ôm nhau đáy mắt lóe lóe, “Đinh Tố Thu kia không phải vợ chưa cưới của ta, chính là trước mạt thế cha mẹ an bài đối tượng xem mắt thôi.”
Lâm Phàm nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương một lúc lâu, “Chuyện của ngươi.”
(hoặc “Chính ngươi giải quyết”???)
Nói xong kéo Nghiêm Hàn cùng Đại Hắc về phòng, bị Lôi Khê nắm chặt cổ tay.
“Ta sẽ không từ bỏ!” Lại nói câu kia, Lâm Phàm thấy thực đau đầu, nhưng tia khó chịu tại đáy lòng lúc trước lại lặng yên biến mất, khóe miệng nhịn không được cong lên nhanh chóng bị áp xuống, “Đều sớm nghỉ ngơi đi.”
Ngày hôm sau, Nghiêm Hạo cùng Đinh Tố Thu lại chạy tới, muốn đem Nghiêm Hàn cùng Lôi Khê về quân khu Quỳnh Châu. Hai người phiền không thôi, thẳng thừng nhận nhiệm vụ rời đi an toàn khu, đi theo còn có toàn bộ thành viên tiểu đội Lôi Thần, chính là đồ đạc trong biệt thự đều bị Lâm Phàm thu vào không gian, coi như không ai ở cũng không sợ. Nhà bọn hắn dùng điểm tích phân mua, bọn hắn đều rời đi cũng không có người vào ở, trừ khi an toàn khu đã không còn chỗ, cần thu hồi lại biệt thự, mới có thể sắp xếp người khác vào.
Nhiệm vụ lần này là phụ trách tra xét một sơn động, bên trong tựa hồ có đồ vật tang thi e ngại. Vốn việc này quân đội ra mặt tốt hơn, nhưng trước đó phái người xuống không một ai trở lại, dị năng giả của quân đội lại được phái đi nơi khác có nhiệm vụ trọng yếu hơn, chỉ có thể để nhiệm vụ này treo đấy, cho tiền thưởng phong phú, hi vọng có dị năng giả dân thường nguyện ý tra xét.
Tiểu đội Lôi Thần đã có khoảng 5 dị năng giả, lấy xác suất xuất hiện dị năng giờ mà nói, đây là số lượng tương đối khủng bố. Tuy lo lắng bên trong sơn động khẳng định có nguy hiểm, nhưng đối mặt 5 dị năng giả toàn vẹn, hẳn không có nguy hiểm quá lớn đến tính mạng.
“Sơn động thật lâu trước kia bị dân địa phương cho là có quỷ, phàm ai đi vào không một người ra được. Phía trước có một tiểu đội vì né cỡ trung tang thi vây lại mà trốn vào bên trong, kết quả tang thi bình thường đều tản hết đi, cũng không vào sơn động. Làm bọn họ cảm thấy bên trong hẳn có bảo bối khiến tang thi sợ hãi, để một người tại cửa động, mới đầu còn có liên hệ, sau liền im bặt không thanh âm, người kia nhát gan, cũng thấy nên chạy về an toàn khu báo cáo. Lúc sau quân đội cử binh lính thường qua tra xét cũng không người trở về.” Lôi Khê chỉ chỉ bản đồ, “Đối mặt tình huống không rõ, chúng ta cần tuyệt đối bảo trì hai trăm phần trăm cẩn thận, lấy từng bước mà tiến, tuy rằng như vậy hơi chậm chạp cùng lãng phí thời gian, nhưng có thể lớn nhất cam đoan an toàn tính mạng.”
Những người khác gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hứa Sách cùng Trữ Bằng bởi vì không phải dị năng giả, cho nên ở lại cửa động tiếp ứng, hai người mặc dù không cam lòng, nhưng dưới tình huống này chỉ có thể buồn bực mình không phải dị năng giả. Hoàn hảo Lâm Phàm cho quạt dao cùng cây roi cũng không phải vũ khí đơn giản, thuần thục sử dụng xong, lực chiến đấu của bọn hắn đã gần đạt dị năng giả cấp 1.
“Bên trong có thể có tang thi tiến hóa lợi hại hơn không?” Hồng Tư đột nhiên hỏi.
Những người khác nghe vậy đều suy nghĩ sâu xa, trước mắt tang thi đa phần là bình thường cùng đã tiến hóa, tiến hóa xong so người bình thường lợi hại hơn, nhưng so dị năng giả lại chẳng đáng gì, chính là nếu kia là tang thi tăng cấp rồi, có thể hay không lợi hại hơn nhiều? Nói không chừng so với dị năng giả hiện tại lợi hại gấp mấy lần.