Liêu Bóng Chí Dị

Chương 31

" Tiên sinh...huynh thật là tuyệt vời"

" Tiểu Thiện, cửa mình đệ rất chật..ah..ah"

Tiên sinh tùy lúc lấy lòng, Tiểu Thiện nghe xong mở rộng cửa lòng, nghĩ thầm cùng người tình lang này trên giường , tựa như đoạn dục đắc tiên là một chuyện hoàn toàn không thể làm được, nguyện làm uyên ương không làm thần tiên, bờ mông Tiên sinh dùng sức chuyển động hết sức, dươиɠ ѵậŧ liều mạng hướng trong hậu huyệt chui vào rút ra lặp đi lặp lại..

"A….a"

"Hự….hự"

Đôi uyên ương ra sức thở hổn hển mới hơn nửa canh giờ, Tiểu Thiện bỗng nhiên cảm thấy một hồi vô cùng mỹ diệu tê dại, không khỏi run rẩy thân thể, nhịn không được lay động, dươиɠ ѵậŧ cũng kìm lòng không được nhúc nhích, liền phóng ra một làn tϊиɧ ɖϊ©h͙

Tiên sinh gấp rút đùn đẩy, ôm chặt hai chân Tiểu Thiện đẩy đến trồi đầu, cơ thể giằn dục rung phi như cởi xe ngựa trên con đường gồ gề. trên khuôn mặt Tiên sinh dính đầy mồ hôi, hài lòng mãn nguyện phóng dòng tinh khí tràn ngập vào trong hang sâu, chàng ngã xuống nằm vật vờ

Thời khắc khoái đãng chưa lặng xuống, bổng cửa sổ mở bung, các ngọn nến trong đèn l*иg vụt tắt. Tiểu Thiện giật mình một cái, thoát cái choàng lại bạch y, chàng đưa tay thí phép hóa ra mười ngọn nến lung linh, chuyển một luồng pháp khí chặn cơn gió đang lùa vào cửa sổ

Trên mái nhà có ai vừa đạp chân , lắc những tiếng chuông. Tiểu Thiện ngước mặt nhìn một cái, đoán biết có cao nhân rình rập liền vụt thân ra ngoài cửa sổ, đạp chân một cái ngay cột trụ bay vυ't lên nóc nhà. Tiểu Thiện bật đôi mắt hồ yêu sáng chóe, thì ra là Pháp sư Đạt Lai, không nằm ngoài suy đoán của Tiểu Thiện, lúc này mở khẩu

" Pháp sư, ta với ông không thù không oán, hà cớ gì ông đến đây"

" Hồ yêu nhiễu loạn nhân gian, hôm nay ta thu phục ngươi"

Nói đúng một câu Pháp Sư liền bay vụt đến

Tiểu Thiện liền bay về núi Tản Viên, Đại Sư đuổi theo phía sau, lộn nhiều vòng lộn bên trên đầu Tiểu Thiện vượt qua để cắt đứt đường . Đại sư chỉ cây tích trượng nói

" Yêu tinh chạy đi đâu"

Tiểu Thiện cười xem thường

" Lão tưởng ta sợ lão sao?là ta không muốn làm náo loạn kinh thành"

Tiểu Thiện liền phóng ra một dãy lụa màu trắng dài bất tận, đạp chân trên dãy lụa đó bay đến như chim bạch hạc, xòe 2 tay hóa ra 2 thanh kiếm . Đại sư quay tin tít như hoa trò , cũng đạp lên bên trên tấm lụa cùng lao vào nhau đấu đá

Tiếng leng xeng giữa 2 binh khí phát ra liên hồi, cuộc tỉ võ nghệ trên không diễn ra trong nháy mắt. Đại sư tỏ ra thất thế, quăng lên trên không một cái chuông, tức thì hóa ra trăm cái bao vây Tiểu Thiện, mỗi cái chuông lắc ra phát ra những dấu thập bằng thứ ánh sáng màu vàng. Tiểu Thiện dùng 2 thanh kiếm đánh tan lần lượt những pháp quang bay đến mình, trúng một chữ vào ngực văng xa mấy bước. Các chữ xếp thành một hàng dọc vụt tới. Tiểu Thiện phóng đồng loạt 2 thanh kiếm vào. Kiếm và chữ đồng thời tan biến, phát một tiếng nổ long trời lỡ đất

Cái đuôi Tiểu Thiện vương cao lên bầu trời, giáng xuống một cái trời long đất lỡ. Đại sư dùng cây tích trượng đỡ ngang đầu, cái đuôi trắng toát phi thường đè ông hạ xuống dần dần, không cách nào thóa ra nổi, Đại sư theo phương thẳng đứng hạ thân xuống mặt đất. Sức mạnh của cái đuôi làm cong vòng cây tích trượng. Đại phu quyết định buông bỏ vũ khí, phóng vụt ra ngoài, cây tích trượng vừa kịp gẫy đôi, đồng thời cái đuôi quật xuống mặt đất phát một tiếng nổ thật lớn. chưa dừng lại ở đó, trong một khắc chiếc đuôi tạt ngang quấn chặt vào cơ thể Đại sư khiến ông không tài nào cử động được. Tiểu Thiện biến ra một thanh kiếm trong tay bay vụt tới , chạm mũi kiếm ngay cần cổ Đại Sư, ông hơi ngước mặt lên như sẵn sàng chờ đợi một cái chết

" Lão khôn hồn thì biến khỏi Đại Việt, lần sau ta còn gặp lão ta sẽ không lưu tình đâu"

Dứt lời Tiểu Thiện phóng thanh kiếm găm vào một gốc cây cổ thủ, thu chiếc đuôi vào hạ thể rồi bay đi

Tối hôm ấy, Cửu Vĩ Hồ lẽn vào cung Long Đức, bung năm đầu ngón tay hóa ra móng vuốt sắc nhọn toang gϊếŧ thái tử Lý Phật Mã , bất ngờ chòm sao thất tinh - bắc đẩu trên người thái tử rực sáng khiến Cửu Vĩ Hồ không châm vào được , mà ngược lại còn bị tổn hao nguyên thần đến thổ huyết.

(Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, Thái tử Lý Phật Mã có 7 cái nốt ruồi sau gáy tụ lại như chòm sao Thất Tinh - Bắc Đẩu. Sao Bắc Đẩu là chòm sao sáng nhất tại bán cầu Bắc)

" Tại sao trên người Lý Phật Mã lại có chòm sao thất tinh bắc đẩu?", Cửu Vĩ Hồ uất ức

Đúng lúc này trên bầu trời hoàng cung có tiếng hót lánh lót của một con chim công. Cửu Vĩ Hồ ngẩn đầu lên nhìn, "là Con Khổng Tước ", ngay tức khắc Cửu Vĩ Hồ hóa thành luồng gió bay ra khỏi cung

Cửu Vĩ Hồ dùng tà thuật khống chế ba vị vương , Đông Chinh vương, Dực Thánh vương, Vũ Đức vương , trong đầu các vị lúc nào cũng văng vẳng một tà ý , " vua Lý Thái Tổ đã băng hà, hãy mau mau đi gϊếŧ thái tử Lý Phật Mã, gϊếŧ thái tử Lý Phật Mã ..ngươi sẽ trở thành vua, ngươi sẽ trở thành vua"

Đến sáng, các quan lại trong triều đều đến cung Long Đức xin Thái tử vâng theo di chiếu lên ngôi. Lúc bấy giờ ba vị vương là: Đông Chinh vương, Dực Thánh vương, Vũ Đức vương đều đem quân ở phủ mình phục sẵn trong cấm thành. Đông Chinh vương phục ở trong Long Thành, hai vương Dực Thánh, Vũ Đức phục trong cửa Quảng Phúc, đợi Thái tử đến thì đánh úp.

Một lát sau, Thái tử từ cửa Tường Phù vào, đến điện Càn Nguyên, biết có biến, sai người hầu đóng hết các cửa điện và sai các vệ sĩ trong cung phòng giữ, nhân đó nói với người xung quanh rằng,

“Ta đối với các khanh không phụ bạc chút nào. Nay ba vương làm việc bất nghĩa, quên di mệnh của Tiên đế, mưu chiếm ngôi báu, các khanh nghĩ thế nào?”.

Nội thị là Lý Nhân Nghĩa nói:

“Huynh đệ với nhau, bên trong có thể hiệp sức bàn mưu, bên ngoài có thể cùng nhau chống giặc. Nay ba vương làm phản, thì là anh em hay là kẻ thù? Xin cho bọn thần đánh một trận để quyết được thua”.

Thái tử nói, “Ta lấy làm xấu hổ là Tiên đế mới mất, chưa quàn mà cốt nhục đã gϊếŧ nhau, há chẳng để cho muôn đời chê cười sao?”.

Nhân Nghĩa nói:

“Thần nghe rằng muốn mưu xa thì phải quên công gần, giữ đạo công thì phải dứt tình riêng, đó là việc Đường Thái Tông và Chu Công Đán bất đắc dĩ phải làm. Nay điện hạ có cho Đường Thái và Chu Công là chăm mưu xa, giữ đạo công chăng? Hay là tham công gần, đắm tình riêng chăng? Điện hạ biết theo dấu cũ của Đường Thái, Chu Công thì đời sau ca tụng công đức còn chưa rỗi, còn rỗi đâu mà chê cười!”.

Nhân Nghĩa lại nói:

“Tiên đế cho điện hạ là người hiền, đủ để nối được chí, tài đủ để làm nổi việc, nên đem thiên hạ phó thác cho điện hạ. Nay giặc đến vây bức cửa cung mà ẩn nhẫn như thế, thì đối với sự phó thác của Tiên đế ra sao?”.

Thái tử im lặng hồi lâu rồi bảo Nhân Nghĩa và bề tôi trong cung là bọn Dương Bình, Quách Thịnh, Lý Huyền Sư, Lê Phụng Hiểu rằng:

“Ta há lại không biết việc làm của Đường Thái, Chu Công hay sao. Chỉ vì ta muốn che giấu tội ác của ba vương, khiến họ tự ý rút quân chịu tội để được vẹn toàn cốt nhục là hơn”.

Khi ấy phủ binh của ba vương vây bức càng gấp, Thái tử liệu không thể ngăn được, nói:

“Thế đã như vậy, ta còn mặt mũi nào trông thấy ba vương nữa. Ta chỉ biết làm lễ thành phục đứng hầu Tiên đế, ngoài ra đều ủy cho các khanh cả”.

Bọn Nhân Nghĩa đều lạy hai lạy nói:

“Chết vì vua gặp nạn là chức phận của bọn thần. Nay đã được chỗ đáng chết, còn từ chối gì nữa!”.

Bèn ra lệnh cho vệ sĩ trong cung mở cửa ra đánh, ai cũng vui lòng xông pha, đều là một người địch với trăm người. Quân đánh nhau chưa phân được thua, Lê Phụng Hiểu tức giận, rút gươm chạy thẳng đến cửa Quảng Phúc hô to rằng:

“Bọn Vũ Đức vương ngấp nghé ngôi báu, không coi vua nối vào đâu, trên quên ơn Tiên đế, dưới trái nghĩa tôi con, vì thế thần là Phụng Hiểu xin đem thanh gươm này để dâng?",

Nói rồi, xông thẳng đến chỗ ngựa của Vũ Đức vương. Vương quay ngựa tránh, ngựa quỵ xuống, bị Phụng Hiểu bắt gϊếŧ. Quân của ba vương thua chạy, hai vương Đông Chinh và Dực Thánh thoát được.