Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 145: Chương cuối

Không biết vì Triển Chiêu thân thể khỏe mạnh, hay là Hiểu Vân chăm sóc tốt. Tóm lại, tháng tiếp theo, Triển Chiêu đã có thể xuống giường đi lại một chút. Đổi lại là người khác, bị trọng thương như vậy, không nằm bốn năm tháng là không thể nào.

"Tướng công, cẩn thận, từ từ thôi."

Hiểu Vân đỡ cánh tay phải của Triển Chiêu, giúp hắn chậm rãi đi ra sau nhà. Sau đó buông rèm, xoay người tránh vài bước chờ. Qua một lát, nghe Triển Chiêu gọi, lại đi qua đỡ hắn về giường, để hắn nửa nằm nửa ngồi, sau đó bưng nước tới cho hắn rửa tay.

Sau khi Triển Chiêu có thể tự xuống giường, hắn không gọi Hiểu Vân giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý nữa. Tuy là vợ chồng, tiếp xúc thân mật cũng đã có, nhưng hắn có tự tôn của hắn, Hiểu Vân cũng có thể hiểu. Cho nên lúc Triển Chiêu yêu cầu nàng ra ngoài tránh đi, nàng cũng nghe theo. Cử động một chút cũng không gây hại cho hắn. Hơn nữa, Triển Chiêu tuy bình thường luôn hòa khí, nhưng tính tình cứng rắn. Bắt đầu bướng bỉnh, thì không ai khuyên được, tất nhiên nàng cũng không đối nghịch với hắn.

"Canh bổ xương vừa nấu, uống nào.” Hiểu Vân rửa tay xong, đem canh tới tay Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn chén canh đầy ắp trước mặt, khẽ nhíu mày.

"Vân Nhi, nhiều quá."

Hiểu Vân cười cười, cầm chén canh đưa lên miệng hắn vừa nói: “Uống nhiều mới mau khỏe. Canh mất rất nhiều công sức mới nấu được, không thể cô phụ tâm ý của ta."

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, bất đắc dĩ cười. "A, mỗi lần đều dùng câu này."

"Là thật đó, mỗi bát canh đều phải tỉ mỉ pha chế. Nếu không uống, sao có thể khôi phục nhanh như vậy?"

Triển Chiêu lắc đầu, tiếp nhận bát canh uống hết. Hiểu Vân ngồi bên cạnh, vừa nhìn vừa nói.

"Đúng rồi, ta nhận được thư của cha, bọn họ nói sẽ phái xe ngựa tới đây, chúng ta có thể về thành Lăng Châu rồi."

Vì thương tích của Triển Chiêu không thể di chuyển, bọn họ liền ở lại trong Thạch Đầu thôn. Công Tôn Sách cách mấy ngày lại cho người đưa đồ ăn và thảo dược tới.

"Công Tôn tiên sinh gởi thư?" Triển Chiêu ngẩng đầu lên, hỏi.

"Ừ." Hiểu Vân trả lời, "Vừa nhận được."

"Đại nhân có nói chừng nào khởi hành hồi kinh không?"

"Không nói cụ thể, có điều chuyện ở thành Lăng Châu đã xử lý xong. Tài sản của Sài Vương phủ đã sung công, người bị hại cũng đã nhận được tiền đền bù, tuy rằng người chết không thể sống lại, nhưng người còn sống vẫn nhận được chút an ủi vật chất. Chuyện coi như giải quyết xong.” Nói đến đây, Hiểu Vân không khỏi thở dài.

"Sài Ngọc hắn, tự sát rồi. Tuy rằng hắn không chết dưới lưỡi đao của Bao đại nhân, có điều cũng coi như đã gánh vác trách nhiệm do hắn gây ra."

"Loại người như hắn, chết trăm lần cũng chưa hết tội." Nói đến Sài Ngọc, Triển Chiêu không khỏi tràn ngập phẫn nộ. Đông người như vậy, điện tiền thị vệ hắn mang theo, thợ mỏ trong hầm, quân sĩ canh giữ thợ mỏ, cùng với người nhà của bọn họ, tất cả đều chết. Trong đó có đủ trẻ già nam nữ, đứa nhỏ kia, chỉ sợ còn chưa tới mười tuổi. Xác của những người đó, hắn tận mắt thấy, chồng chất ở đó, đập vào mắt lúc thức tỉnh, hắn suốt đời khó quên.

"Tướng công..." Hiểu Vân vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn không cần kích động. "Chuyện đã qua, hắn cũng đã chết, đừng nghĩ nữa. Tức giận không tốt cho thân thể, hiện tại chàng đang là người bệnh đó."

Hiểu Vân cười, khiến Triển Chiêu bình tĩnh lại, uống nốt nửa bát canh. Hiểu Vân nhận lại bát không, bưng lên chuẩn bị ra ngoài, lại bị Triển Chiêu gọi lại.

"Sao thế?” Hiểu Vân buông đồ xuống, đi đến bên người Triển Chiêu hỏi.

"Vân Nhi, nghỉ một lát đi." Triển Chiêu dịch người sang một bên lấy chỗ, khẽ nói: “Mấy ngày nay nàng vất vả, gầy đi rồi. Hơn nữa, giờ nàng thân mình không tiện, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều đi."

Hiểu Vân ngơ ngẩn, một lát sau mới cười nói: “Yên tâm, ta biết chiếu cố bản thân, bằng không, nếu bệnh cũng không ai chiếu cố."

"Được. Vậy ngồi xuống đây một lát, từ sáng đã thấy nàng bận rộn rồi.” Triển Chiêu kéo nàng dựa vào vai phải mình, nhẹ nhàng ôm lấy.

"Vâng." Hiểu Vân hạ mi mắt, nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.

-0-

Sau khi Triển Chiêu cùng Hiểu Vân trở lại thành Lăng Châu nửa tháng, Bao đại nhân mang theo mọi người của phủ Khai Phong dẹp đường hồi phủ. Chỉ để lại hai người bọn họ ở dịch quán, đợi thương thế của Triển Chiêu khôi phục bảy tám phần mới khởi hành trở về. Mà lần này bọn họ ở lại dịch quán tới một tháng. Thời gian một tháng này, vết thương của Triển Chiêu coi như khôi phục rất tốt. Đây là chuyện tốt, có điều, mấy ngày nay Triển Chiêu thường xuyên nhăn mày, không biết buồn phiền chuyện gì?

"Vân Nhi!"

"A." Hiểu Vân cả kinh, quần áo trên tay đều rớt xuống.

"Vân Nhi, sao thế?” Triển Chiêu chống gậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Hiểu Vân. Mấy lời hắn vừa rồi nói nàng đều không nghe thấy.

"Không, không có gì." Hiểu Vân tránh ánh mắt quan tâm của Triển Chiêu, ngồi xuống xếp lại quần áo. Hiểu Vân dọn quần áo xong, xoay người tới đỡ Triển Chiêu. “Không còn sớm nữa, uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi."

Triển Chiêu ngồi xuống mép giường, chầm lấy tay Hiểu Vân, không chịu buông ra.

Hiểu Vân giật mình, giương mắt nhìn hắn, trong lòng run lên. Hắn, vì sao lại nhìn như vậy?!

"Tướng, tướng công..."

"Vân Nhi, gần đây luôn xuất thần, có phải có tâm sự gì không? Ta luôn cảm thấy nàng có chuyện gì đó gạt ta?” Triển Chiêu yên lặng nhìn Hiểu Vân, hỏi.

"Không có." Hiểu Vân vội vàng phủ nhận, "Chỉ là hơi mệt, cho nên..."

"Thật sự không có chuyện gì gạt ta?" Triển Chiêu nửa tin nửa ngờ.

"Thật!" Hiểu Vân kiên định đáp, "Có chuyện gì để giấu chứ! Mau uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong, Hiểu Vân đứng dậy đem canh thuốc đưa cho Triển Chiêu. Triển Chiêu nhận lấy, không nói gì một ngụm uống cạn. Hiểu Vân hầu hạ Triển Chiêu rửa mặt, dìu hắn nằm xuống xong, lại ngồi bên giường một lát, mới đứng dậy rời đi.

Mới vừa nhắm mắt lại, đột ngột lại mở ra, nhìn bóng dáng gầy yếu của Hiểu Vân biến mất sau cánh cửa, Triển Chiêu vừa đau lòng vừa buồn bực.

Vân Nhi, vì sao? Đến tột cùng là vì cái gì?

-0-

Đêm khuya yên tĩnh, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có ánh trăng, lặng lẽ soi xuống, chiếu sáng một bóng dáng lặng lẽ rời đi.

Lời từ biệt không thể nói ra miệng, để lại dưới đáy lòng. Xoay người bỏ đi, kiếp này, sẽ không gặp lại nữa.

Triển Chiêu, hẹn gặp lại!

"Đinh Hiểu Vân! Nàng dám thì đi đi!"

Giọng nói thính lình vang lên, giữa đêm đen yên tĩnh, càng thêm rõ ràng. Ngay cả nỗi giận dữ cũng thể hiện rõ trong đó.

Nàng xoay người lại, người nọ đứng dưới mái hiên, ánh trăng che khuất nửa thân thể hắn, nhìn không rõ mặt, lại cảm nhận rất rõ hắn đang phẫn nộ.

"Chàng, không phải đã ngủ sao?"

"Vì sao?” Triển Chiêu nói từng chữ, từng bước tới gần. Hiểu Vân kêu lên sợ hãi, vội sán tới.

"Làm gì chứ! Sao có thể không mang gậy đã chạy ra ngoài!” Hiểu Vân muốn đỡ hắn, lại bị hắn tránh đi.

"Nếu đã quyết định bỏ đi, quản ta làm gì nữa?"

"..." Hiểu Vân không nói gì, chỉ có thể nhếch miệng, nhìn bóng dáng hắn. Nàng biết, hắn đang tức giận, thật sự tức giận. Bởi vì hắn chưa từng quay lưng về phía nàng.

"Chính là..." Hiểu Vân nắm chặt hành lý trong tay, không biết làm thế nào cho phải.

"Nói xem, vì sao nàng phải bỏ đi?” Triển Chiêu xoay người, đối mặt với Hiểu Vân.

"Ta, sợ hãi, sợ hãi sẽ gặp phải bất trắc. Lần này nếu không phải có ngọc bội của sư phụ, sẽ không gặp được chàng nữa!” Hiểu Vân quay đầu đi, không dám nhìn hắn.

"Nàng nghĩ sẽ đem bất hạnh đến cho ta? Cho nên, muốn lặng lẽ bỏ đi, tự mình từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta?"

"..."

"Vân Nhi, còn nhớ rõ lúc ở Đăng Châu, chúng ta đã nói gì không?"

"Nhớ rõ." Lời thề đó, sao có thể quên?

"Sống chết cũng phải ở bên nhau. Nhưng mà nàng đang làm gì? Đang định một mình vụиɠ ŧяộʍ bỏ đi!” Triển Chiêu đi đến trước mặt nàng, nắm lấy vai nàng.

"Triển Chiêu, không nên, tay trái chàng chưa thể dùng lực!” Hiểu Vân đỡ tay hắn, hắn lại không chút để ý.

Đau xót trong mắt Triển Chiêu, đâm vào khiến hai mắt Hiểu Vân nóng rực. Nước mắt, như lũ muốn đổ ra. Không ngừng được từng giọt lệ, cũng không kéo được tay Triển Chiêu ra, chỉ có thể giải thích: “Xin lỗi, thật xin lỗi..."

"Không, không cần xin lỗi, chỉ cần ở bên cạnh ta.” Bộ dáng khóc lóc bất lực, khiến Triển Chiêu đau lòng không thôi. Hai tay giơ lên, đem nàng ôm vào lòng. Hắn vẫn luyến tiếc nàng, thật sự luyến tiếc.

"Vân Nhi, đừng đi, ở lại bên cạnh ta. Phải tin tưởng ta, chắc chắn ta sẽ sống tốt, bởi vì phải chiếu cố nàng, còn có con của chúng ta nữa."

Con? Hắn, biết?

"Vân Nhi, có từng nghĩ tới, vì có nàng ta có thể sống càng lâu hơn? Nếu không phải vì nhớ kỹ nàng, có lẽ ta đã chết bên trong giếng mỏ; nếu không phải nhớ kỹ nàng, sẽ không để ý tới sống chết. Cũng vì nàng mà có vướng bận, khiến ta không dễ dàng buông tha sinh mệnh của mình?"

Trong mắt nóng cháy, nhắm mắt cũng không thể giảm bớt cảm giác này, cho đến lúc có chất lỏng tràn ra.

"Vân Nhi, nàng cũng biết. Nếu nàng ra đi, ta sẽ không vướng bận nữa, cho dù chết, cũng không cảm thấy tiếc nuối. Vân nhi, chẳng lẽ nàng muốn như vậy sao?"

"Không, không phải." Hiểu Vân cơ hồ khóc không thành tiếng. "Không thể làm bừa như vậy!"

"Vậy ở lại bên cạnh ta, nhìn ta cho rõ, không để ta làm bừa."

"..." Nghe Triển Chiêu nói, Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Hai tháng qua đã suy nghĩ những gì? Mâu thuẫn cái gì? Suốt thời gian hai tháng, lại nghĩ ra cái kết luận đó, buổi tối còn muốn mang hành lý chạy lấy người. Nếu Triển Chiêu không phát hiện ra, nếu thật sự mình như mong muốn, bỏ đi mất, mà hắn không tìm ra, chuyện sẽ càng hỏng bét. Triển Chiêu không chừng ở đâu đó trong khi làm nhiệm vụ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sẽ đánh mất cơ hội bọn họ ở bên nhau, đổi lấy cùng một kết cục, thật là một cuộc mua bán lỗ vốn.

"Ta, sao lại, sao lại hồ đồ…” Hiểu Vân khóc thút thít ngẩng đầu lên, nhìn Triển Chiêu. “Tướng, tướng công, xin lỗi..."

"Biết sai là tốt rồi, không được có lần sau.” Triển Chiêu véo nhẹ mũi nàng, Hiểu Vân nín khóc mà cười, ngoan ngoãn gật đầu, đỡ cánh tay phải của hắn. “Trở về phòng đi."

"Vân Nhi, tối nay nghỉ trong phòng đi, chúng ta phân phòng cũng đã hai tháng rồi."

"A? Cái này không được." Hiểu Vân kinh hô, vội không ngừng lắc đầu.

"Vì sao không được?" Triển Chiêu nghi vấn.

"Chàng, vết thương còn chưa lành đâu! Hơn nữa, mang thai còn chưa đến ba tháng, thai nhi chưa ổn định, cho nên, không thể… cái đó..."

"..."

Nếu ánh trăng đủ sáng, tất nhiên có thể thấy hai lỗ tai đã đỏ ửng.

"Chỉ là muốn cùng đứa nhỏ nói chuyện thôi!"

"."

"..."

"Đúng rồi, khi nào chàng biết ta mang thai, ai nói cho chàng biết?"

"Đêm trước lúc đại nhân hồi kinh, tiên sinh đã nói với ta."

"Cha? Rõ ràng nói với cha rồi, dặn cha đừng nói mà."

"Tiên sinh sợ nàng không chăm sóc bản thân, dặn ta chú ý."

"Chàng, thật mệt chàng nhẫn được, không hề hỏi tới."

"Có thể nhịn được, hai tháng trời cũng không chịu nói ra, thử mấy lần nàng cũng không chịu nói, ta sao có thể thiếu kiên nhẫn được."

"Không phải đang giận dỗi chứ?"

"..."

"Triển Chiêu, thật đáng yêu, giống như đứa nhỏ vậy."

Người nào đó lỗ tai càng hồng.

"Ta không phải đứa nhỏ, trong bụng nàng mới là đứa nhỏ!"

"..."