“A? Cái gì?” Mai Nhi trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn ta: “Vương gia, ngươi thực sự muốn kết hôn tam hoàng tử Tây Bình Quốc làm phi sao?”
“Đương nhiên, ta đã đáp ứng rồi.”
Mai Nhi kinh hô: “Ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Ta thở dài nói: “Ta đã có một chút hối hận rồi, ai.”
Mai Nhi mặt lộ vẻ vui mừng: “Đúng đúng, thánh chỉ còn chưa hạ, ngươi lập tức đi từ hôn, vẫn còn kịp, nếu bị Vương phi biết, hắn khẳng định sẽ giận dữ.”
“Thiết, ta mới là vương gia, ta nói được là được! Ta hối hận chính là vừa rồi không gặp tam hoàng tử một mặt trước, nghe nói hắn văn võ song toàn, nếu như vậy, tướng mạo nhất định thường thường, ai, hi vọng đừng nhìn đặc biệt xấu!”
... Mai Nhi sụp vai: “Ngươi hối hận cái này?”
“Đương nhiên, nếu không thì hối hận cái gì?” Ta ưỡn ngực, dấy lên ý chí chiến đấu: “Lát nữa chờ Vương phi trở về, chúng ta đi cho hắn biết tin tức tốt này!” Hừ, Ti Tiêu Bạch ta là vạn nhân mê, ta sẽ khiến ngươi hối hận!
Mặt mũi Mai Nhi triệt để suy sụp: “Vương gia, ngươi cân nhắc lại đi...”
Đặc biệt thông tri người hầu, nếu Tư Đồ Dật trở về liền cho ta biết, vậy nên vừa được người hầu thông tri, ta lập tức ngăn ở phía trước Tư Đồ Dật, chặn lối đi của hắn.
Tư Đồ Dật lạnh nhạt nói: “Thế nào? Biết lỗi chưa?”
Ta ngẩng cằm, bãi ra tư thái tối cao: “Ta không có lỗi, ta đến là muốn cho ngươi biết, mấy ngày nữa ta muốn kết hôn tam hoàng tử Tây Bình Quốc làm phi, hi vọng ngày đó ngươi tránh né một chút.”
Sắc mặt Tư Đồ Dật đại biến, trong con mắt lập tức tràn ngập sương lạnh: “Đây là lời ngươi muốn nói?”
Khí thế của hắn rất dọa người, ta bất giác lui ra sau một bước, nao núng nói: “Đúng vậy!”
“Tốt! Ngươi muốn cưới thì cưới đi, tùy ngươi cao hứng!” Ánh mắt hắn lãnh liệt khiến ta nghĩ tới tháng 2 lạnh giá: “Ta đây sẽ dọn ra ngoài ở, không quấy nhiễu các ngươi!” Nói xong, hắn không chút nào do dự xoay người rời đi.
Thẳng đến thân ảnh hắn biến mất không thấy, ta mới biết được nước mắt ta đã tràn ra viền mắt, hắn đi rồi, hắn rời khỏi ta, là đến bên người khác sao?
“Vương gia, ngươi vẫn là đuổi theo Vương phi về thì hơn...” Mai Nhi nhỏ giọng nói.Ta xoa xoa mắt lệ, đè xuống du͙© vọиɠ muốn xông ra ngoài của mình, cứng họng nói: “Đuổi theo làm gì? Là chính hắn muốn đi, đâu phải ta bảo hắn đi.”
“Rõ ràng là ngươi ép hắn đi...”
“Di, ngươi không phải trở về sao? Sao lại quay lại?” Liễu Tiếu Phong buông bút lông, kinh ngạc nhìn Tư Đồ Dật khuôn mặt tái nhợt, bỗng nhiên hiểu rõ cười nói: “Cãi nhau sao?”
Tư Đồ Dật nằm sấp trên bàn, trên khuôn mặt tuấn mỹ không che được một tia mệt mỏi: “Tiếu Phong, có phải ta sai rồi không?”
“Gì cơ?” Liễu Tiếu Phong không rõ.”Ta và hắn gặp gỡ quá vội vàng, có lẽ khi đó hắn chỉ xem ta như rơm rạ cứu mạng, cũng không thật sự yêu ta, hiện tại tại hắn trở về, không cần ta nữa, hắn cũng có sự lựa chọn của chính hắn, có lẽ... Có lẽ là ta hại hắn, hắn chỉ mới 18, vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Tư Đồ Dật chát giọng nói: “Có lẽ là lúc ta nên trở về rồi.”
Liễu Tiếu Phong nhíu mày nói: “Chuyện các ngươi chỉ có chính trong lòng các ngươi mới rõ ràng, chỉ là ta khuyên ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, nếu như thực sự thích hắn, vậy đừng dễ dàng buông tay, một ngày buông tay vậy có nghĩa vĩnh viễn mất đi, ngươi hiểu rõ chứ?” Hắn chậm rãi bước xuống lầu: “Ta về trước, chính ngươi suy nghĩ kỹ đi, nếu ngươi thực sự muốn trở lại, ta sẽ giúp ngươi.”
Ngọn đèn trên bàn lóe ra tia sáng yếu ớt, Tư Đồ Dật thở dài: “Quả nhiên, tình yêu là thứ không thể đυ.ng vào.”
Những ngày không có Tư Đồ Dật, ta ngây ngốc qua vài ngày, mặc dù không nhớ rõ đã qua thế nào, nhưng chuyện cần nhớ ta vẫn nhớ kỹ, hôm nay là ngày ta và tam hoàng tử Tây Bình Quốc thành hôn.
Hỉ phục đỏ thẫm trên thân mặc trên người ta không thể nghi ngờ là một châm chọc lớn, rõ ràng trước đó không lâu mới mặc một lần: “Ai...”
“Vương gia, ngươi nhìn qua rất không cao hứng.” Mai Nhi lo lắng nói.
Khóe miệng ta cong lên một độ cung: “Ngươi xem, ta không phải đang cười sao?”
Thanh Ba lạnh lạnh nói: “Ngươi không nên cười thì hơn, nhìn thế nào cũng khó coi hơn cả khóc.”
Vậy sao? Ta cúi đầu, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới dáng cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Tư Đồ Dật ngày ấy ta cùng hắn thành hôn, khi đó ta cũng rất vui vẻ...
“Da, lúc này mới giống cười.” Mai Nhi cười nói.
Ta trong kính khóe miệng dẫn lên mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc trong mắt ấm áp, chỉ là vì nghĩ tới hắn, ta lại bỗng nhiên nghĩ tới tràng cảnh hắn vô tình xoay người rời đi, lập tức giấu đi dáng cười, thản nhiên nói: “Rất chờ mong tân vương phi của ta thôi.”
Giờ lành vừa đến, ta chầm chậm bước đến hỉ thính, phía trước bàn thờ từ lâu đã đứng một người, trang phục giống ta, một thân đỏ hỉ, chỉ là hắn xoay lưng về phía ta, ta thấy không rõ trong hắn thế nào, chẳng qua nhìn qua thân hình, hẳn là không quá kém.
Các hoàng huynh đang ngồi không phải dáng vẻ xem kịch vui thì chính là biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa, thiết, phỏng chừng lại lấy ta ra cá cược.
Đứng ở bên người tân vương phi, ta nhìn không chớp mắt, nhận lấy hương liền hành lễ theo quy củ, chờ cắm hương vào lô xong mới quay người đối mặt với tân vương phi của ta — Yến Thu Phi, ừ, nhìn không tệ, giữa trán anh khí bức người, chẳng qua có chút quen mặt, hình như đã thấy qua ở đâu đó.
Có lẽ là ta nhìn chăm chăm vào hắn quá lâu, Yến Thu Phi nhỏ giọng tà cười nói: “Lát nữa động phòng sẽ cho ngươi xem đủ, hửm?”
Thanh âm này? Tiếng nói này? Ta nghĩ ra rồi, là sắc lang buổi tối ngày đó hôn ta, ta nhịn không được kinh hô: “A, sắc lang!”
Mọi người một trận cười vang, lập tức có người ồn ào nói: “Đưa vào động phòng!”A? Sao lại thế? Yến Thu Phi ôm ngang ta lên, làm hại ta một trận thiên toàn địa chuyển: “Thả ta ra!”
“Không thả!” Hắn khẽ cười một tiếng: “Chúng ta đi!”
Dọc theo đường đi ta vừa véo vừa cấu, ngay cả nắm tay cũng dùng tới, thế nhưng hắn vẫn không buông ta xuống, ta suýt khóc ra: “Ta hối hận rồi, ta không nên thành hôn với ngươi, Dật Dật, cứu ta!”
Yến Thu Phi tà tà cười: “Muộn rồi, chúng ta lập tức sẽ động phòng.” Hắn đá mở cửa tân phòng, lại một cước đóng lại.
Bỗng nhiên nến đỏ trong phòng sáng lên, ánh sáng đỏ ánh lên một khuôn mặt đẹp, ta ngơ ngác nhìn Tư Đồ Dật đột nhiên xuất hiện trong tân phòng, quên thét chói tai, cũng quên phản kháng, chỉ là nhìn hắn như vậy, hắn trở về rồi? Thực sự trở về? Là vì ta sao?
Yến Thu Phi quát dẹp đường: “Ngươi là người nào? Dám tự ý xông vào?”
Tư Đồ Dật không trả lời hắn, chỉ là nhìn ta, trong mắt có ôn ta quen thuộc: “Ngươi vừa rồi là gọi ta?”
“Dật Dật...” Ta tham luyến nhìn khuôn mặt hắn, cuối cùng biết cái gì là một ngày không thấy như cách tam thu, từ trong cánh tay Yến Thu Phi nhảy xuống, lập tức xông tới: “Dật Dật, ô... Ngươi về rồi, ta sai rồi, ngươi đừng đi, dù ngươi có dưỡng tình nhân ta cũng nhận, ô...” Vẫn là vòng tay Dật Dật ấm áp.
“Tiểu Bạch...” Hắn nhẹ nhàng ôm ta.
Yến Thu Phi ở một bên vừa tức vừa giận: “Các ngươi hai cái coi ta là người chết sao? Ti Tiêu Bạch, ngươi dĩ nhiên yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân khác ở ngay mặt ta!”
Ta cùng Tư Đồ Dật nhìn nhau cười, hắn xoa xoa nước mắt trên mặt ta, thản nhiên nói: “Từ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này dùng không thích hợp lắm thì phải? Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta là Tư Đồ Dật, 『 đại vương phi 』 của hắn! Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi nghỉ ngơi, ngươi tự tiện đi!” Hắn ôm lấy ta, mềm giọng nói: “Chúng ta trở về phòng!”
Ta cũng làm cái mặt quỷ với Yến Thu Phi: “Ngươi tự tiện đi, tiểu vương phi của ta!”
Yến Thu Phi tức đến hai mắt bốc hỏa, roi dài màu bạc trong tay áo cuốn tới chỗ chúng ta: “Trở về cho ta!”
“Cẩn thận, Dật Dật!” Ta kinh hô.
Roi còn chưa đυ.ng tới một cây tóc gáy của chúng ta, đã có người thay chúng ta cản lại, là Thanh Ba! Đuôi roi màu bạc bị hắn vững vàng túm lấy, không thể nhúc nhích.
Khóe miệng Tư Đồ Dật cong lên, âm trầm nói: “Ồ, Thanh Ba, chơi với tiểu vương phi một chút, cả đêm hắn đều khuyết thiếu vận động!”