Edit: Ngạc Tuyết
Khi bắt đầu ra khỏi quán cơm, Thẩm Trạch Nhiên lấy tay thăm dò túi quần, huýt sáo một cái, giả vờ trấn định, Lạc Linh sốt sắng mà lôi kéo ống tay áo hắn, căng khuôn mặt nhỏ, mắt nhìn phía trước, đợi tới khi hai người ra cửa tiệm, chân đều mềm nhũn.
Lạc Cảnh Xuyên khá là câm lặng, các ngươi chính là đem cái vỏ sò đi ra, không phải trộm của người khác mấy triệu.
Giữa trưa khí trời quá mức nóng bức, cô bé có chút không chịu nổi, muốn trở về phòng, chờ sau đó buổi chiều hơi hơi mát mẻ chút lại đi bãi biển chơi. Thẩm Trạch Nhiên vừa nghe, gãi đúng chỗ ngứa, ôm lấy Lạc Linh trở về khách sạn.
Lạc Cảnh Xuyên nơi nào đoán không được ý nghĩ của hắn, cũng lười vạch trần, theo phía sau hai người cùng nhau trở về.
“Lạc thư ký, ta có thể chăm sóc Linh Linh, khó có lúc được đến biển, ngươi có thể tự mình đi chơi a.” Thẩm Trạch Nhiên phi thường “tri kỷ” đề nghị.
Lạc Cảnh Xuyên nheo mắt lại, khẽ mỉm cười: “Ta cũng có điểm mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Trạch Nhiên nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, gian phòng là ba người bọn họ cùng ở, hắn cũng không thể đem người ném ra ngoài ha.
Ba người sắp tới cửa gian phòng, Thẩm Trạch Nhiên mới vừa từ trong túi tiền móc ra thẻ mở cửa phòng, liền nghe bên cạnh truyền tới một âm thanh thiếu đánh quen thuộc.
“Ôi, đây là người nào đây a? Thẩm tổng cũng tới nơi này nghỉ phép?” Thanh âm của nam nhân cà lơ phất phơ.
Động tác mở cửa của Thẩm Trạch Nhiên ngừng lại, gân xanh trên trán đều tuôn ra. Âm thanh này, giọng nói này, dù có dùng AU chỉnh đến biến dạng hắn cũng nghe ra được —— tên khốn kiếp Lục Tiêu.
Quan hệ hai người này có chút sâu xa, xét hiện tại mà nói, cả hai đều là tổng tài, tổng tài công ty đối địch, lần trước Thẩm Trạch Nhiên trả giá thất bại chính là bị Lục Tiêu tiệt hồ.
Thù hận của Thẩm Trạch Nhiên và Lục Tiêu không sai biệt lắm là muốn nói từ thời quần yếm, nói từ vườn trẻ, nói từ cấp hai, cấp ba, tới tận khi đại học Lục Tiêu xuất ngoại, bằng không sợ là sẽ không yên tĩnh.
Vì hai người gia thế tương tự nhau, khó tránh khỏi bị lấy ra so sánh, cũng không phải nghiêng về một phía ai vĩnh viễn đè lên đầu ai, chỉ là Lục Tiêu người này tính cách đặc biệt ác liệt, từ nhỏ đến lớn biến đổi trò gian bắt nạt Thẩm Trạch Nhiên.
Thẩm Trạch Nhiên tuy rằng đáng tin trong công tác, thế nhưng trong sinh hoạt rõ ràng là cái kẻ ngốc. Lúc học tiểu học bị lừa ăn mù tạc, sợ đến tè ra quần cái gì chỉ là chuyện thường, khi lên cấp ba, phàm là Thẩm Trạch Nhiên đối nữ sinh nào đó biểu hiện ra một chút hảo cảm, ngày thứ hai nữ sinh này liền thành bạn gái Lục Tiêu.
Sau đó công tác thì càng thật đáng giận, không cần biết Thẩm Trạch Nhiên coi trọng thứ gì, cái gì công trình, chỉ cần là nghiệp vụ cả hai công ty đều có, Lục Tiêu đều phải xía vào một chân.
Có lúc rõ ràng hắn không cần, nhưng không muốn Thẩm Trạch Nhiên thắng quá dễ dàng, nhất định phải trộn lẫn một phen, như là nhìn Thẩm Trạch Nhiên sứt đầu mẻ trán hắn liền cao hứng.
Chẳng trách Thẩm Trạch Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Thật là khéo a, Lục tổng.” Thế nhưng tất cả những thứ này không đủ để khiến Thẩm Trạch Nhiên quên hắn bá đạo tổng tài tính cách thiết lập, hắn khách sáo liền lễ phép hỏi thăm.
Lạc Cảnh Xuyên chú ý tới trong mắt Lục Tiêu lóe ra mất mác, không khỏi hơi nhíu mày.
Lục Tiêu rất khoái lộ ra một bộ nụ cười muốn ăn đấm, ôm sát bạn gái mặc bikini trong l*иg ngực, mang theo vài phần ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Thẩm tổng sao không mang theo bạn, lại ở gian phòng tiêu chuẩn giá rẻ như thế.”
Phòng tổng thống của khách sạn ở tầng chóp, có thang máy chuyên dụng thẳng tới đại sảnh, phải có nhiều “trùng hợp” thế nào, Lục tổng này mới có thể vừa vặn xuất hiện ở cửa phòng thường tầng ba?
“Lục tổng tuổi không nhỏ, nên có chút kiềm chế, vạn nhất sau khi kết hôn không được, trong nhà ngươi có thể cũng không còn ai đến kế thừa cái ngôi vị hoàng đế đó đâu.” Thẩm Trạch Nhiên không cam lòng yếu thế phản kích nói.
Mắt thấy hai người đối diện hai mắt lập tức sẽ điện quang tia lửa bùm bùm, Lạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên mở cửa, đem Thẩm Trạch Nhiên đẩy vào.
Thẩm Trạch Nhiên còn có chút ngơ ngác, liền nghe Lạc Cảnh Xuyên dùng -30 độ âm thanh, lại rất lễ phép nói: “Không quấy rầy Lục tổng nghỉ phép, chúng tôi còn muốn nghỉ ngơi, đi thong thả.”
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy được hai chữ “chúng tôi” kia, Lạc Cảnh Xuyên cắn đến so với những chữ khác muốn nặng hơn chút.
Lạc Cảnh Xuyên nói xong “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.