Edit & Beta: Gấu béo
Thời điểm hiện tại Lăng Phàm chỉ cảm thấy chóng mặt, ma xui quỷ khiến nghe theo lời Gia Minh Diệc, cởi ra dây lưng của đối phương, kéo xuống khóa quần, cầm lấy đồ vật giống bản thân đang ngóc đầu bên trong nhanh chóng lấy ra, bắt chước động tác của đối phương, lấy tay chăm chú vỗ về chơi đùa vật kia.
Gia Minh Diệc thấy Lăng Phàm chủ động như vậy càng vui mừng ra mặt, thân thể khô nóng khiến cho sự nhẫn nại của hắn tới gần giới hạn chịu đựng hơn. Hai ba động tác nhanh chóng cởϊ qυầи áo Lăng Phàm, Gia Minh Diệc ôm Lăng Phàm đặt lại lên giường. Cẩn thận lo lắng cho vết thương của cậu, Gia Minh Diệc còn cho cậu nằm úp sấp để không tổn thương lên vết thương cũ, hai tay ôm lấy hông của cậu, khiến mông cậu nhếch lên cao. Cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng nơi tư mật phía sau lộ ra không chút che đậy ở trong mắt người khác, mất đi vòng tay ôm ấp của hắn, Lăng Phàm xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, thân thể khẽ run run, du͙© vọиɠ chướng bụng cũng giảm đi không ít.
Gia Minh Diệc cúi người, dùng l*иg ngực của mình kề sát lưng Lăng Phàm, ngón tay trêu chọc hạt đậu nhỏ nhô ra trước ngực cậu:
“Đừng lo lắng, tất cả giao cho anh.” ( Đơn giản vậy sao ~)
“Vâng....a ~... ” Một luồng điện tê dại chạy dọc toàn thân, Lăng Phàm không tự chủ được vươn tay ra xoa nắn phân thân của
mình. Trong phòng không có thuốc bôi trơn, Gia Minh Diệc nhìn quanh gian nhà thật lâu, đột nhiên thấy một lọ kem Johnson ( chống muỗi) còn hơn phân nửa không biết còn sử dụng được không, đổ một chút ra tay, dùng ngón tay đưa vào tiểu huyệt Lăng Phàm.
“Ngô...” Nơi đó khô khốc truyền tới đau nhức, thân thể theo bản năng căng thẳng khiến cơ vòng bên trong Lăng Phàm cũng rút nhanh một chút, cậu cắn ngón tay Gia Minh Diệc.
“Ngoan, thả lỏng một chút!” Bên tai là giọng nói trầm thấp của Gia Minh Diệc, hắn nhẹ nhàng hướng dẫn vỗ về cậu, còn hôn hôn nơi đó, tay kia cũng không ngừng xoa nắn khắp nơi. Dù sao ở Never Begin được điều giáo rồi nên Lăng Phàm cũng có không ít kinh nghiệm, tiểu huyệt rất nhanh thích ứng một ngón tay, Gia Minh Diệc to gan cắm thêm vào một ngón.
” Ân.... a...... ” Ngón tay như có như không chạm vào những nếp nhăn bên trong, đầu ngón tay ma sát vách tràng có chút trướng nhưng mang lại một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác. Để khiến đối phương nhanh chóng thích ứng, Gia Minh Diệc lần này tăng nhanh tốc độ co rút ngón tay, thân thể Lăng Phàm run rẩy, hạ thân càng trướng lớn hơn.Mãi cho đến khi cho ba ngón vào mở rộng, cúc huyệt Lăng Phàm truyền tới cảm giác đau đớn, cảm giác này khó chịu như khi bị tạo bón ( =)))))), cúc huyệt không ngừng co rút lại, như muốn đẩy vật lạ trong cơ thể ra ngoài. Gia Minh Diệc không cho Lăng Phàm cơ hội từ chối, rút ra ba ngón tay, gần như cùng một lúc đẩy phân thân của mình vào.
“A... Không... A... Đừng... Lấy ra đi...”Đau đớn kịch liệt khiến thân thể Lăng Phàm nảy mạnh lên cao, tạo một chút khoảng cách với cơ thể của Gia Minh Diệc.
Cậu chưa bao giờ nhận đau đớn như vậy, trong cơ thể bị lấp đầy, dương v*t tráng kiện phảng phất như đâm thẳng tới bụng cậu, ngay cả dạ dày bên trong cũng run rẩy đau. Gia Minh Diệc lần thứ hai ôm lấy Lăng Phàm từ phía sau, kiềm chế không cho bản thân trừu sáp (rút ra đâm vào) ngay lập tức( -___-), ngón tay khẽ vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên cơ thể cậu.
“Ngoan, chịu đựng một chút nữa, anh đảm bảo rất nhanh sẽ không còn khó chịu.” giọng nói tựa như mang độc, Lăng Phàm chưa bao giờ nghe thanh âm mềm mỏng, dịu dàng như vậy, như là đứa trẻ bị dối lừa vậy. Lăng Phàm cứ tin hết lần này tới lần khác, bắt đầu thả lỏng cơ thể, há to miệng hô hấp, cố gắng khiến thân thể không bài xích thân mật từ đối phương. Dần dần cảm giác quen thuộc lần thứ hai xuất hiện, như một ngọn lửa đang thiêu đốt tại nơi hai người kết hợp. Từ sâu bên trong là kɧoáı ©ảʍ xuất hiện thay cho đau đớn, hàng lông mày đang nhíu chặt được dãn ra, trong miệng cậu phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, “Ân
...a... ân... ngô...”
“Gọi
anh là Diệc.” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở cậu.
“Diệc...
ngô....a...
. nhanh...
quá... ”
” Nhanh? Nhanh gì cơ?” Nhìn Lăng Phàm dục hỏa đốt người, Gia Minh Diệc lại ngừng trừu sáp, đầu ngón tay đưa đẩy giữa khe đùi đối phương, như có như không trêu chọc cậu.
” Nhanh...
nhanh....
chạm vào....đẩy vào..... A ____” Lăng Phàm càng ngượng ngùng thì càng không cách nào mở miệng, hạ thân đột nhiên bị Gia Minh Diệc nắm lấy, cuối cùng kêu lên, ” Nhanh lên một chút.... em... em khó chịu.... a.... ”
“Thật là, mỗi lần đều phải ép buộc như vậy mới chịu nói thật.” Tuy là lời nói trách cứ, nhưng lại mang theo cưng chiều vô hạn, Gia Minh Diệc ôm hông của cậu, khiến hai cơ thể dán chặt vào nhau, bắt đầu gia tăng tốc độ luật động. Như vậy điên cuồng làm, là việc mà Lăng Phàm chưa bao giờ trải qua, thân thể hoàn toàn bị khống chế, “Ân... a.... nóng quá.... ân...
em chịu không nổi..... ngô.... a......”
“Ầm............ ”
Ngay khi hai người sắp đạt cao trào thì cả phòng bị chấn động kịch liệt.
Hứng thú trong nháy mắt biến mất, Gia Minh Diệc quay đầu nhìn lại, không thể không cười khổ một tiếng. Nguyên nhân là do cục gạch dưới chân giường bị lệch ra ngoài khiến giường bị sập xuống, cái giường nhìn như có thể vứt đi ngay lập tức.
“Diệc ──” Lăng Phàm lúng túng nuốt một ngụm nước miếng, muốn nói gì đó nhưng lại không có cách nào mở miệng.
“Đừng nói chuyện!” Ở thời điểm này, không chỉ giường sập mà trời sập xuống cũng phải đợi anh làm xong không phải sao?
Gia Minh Diệc nâng Lăng Phàm lên, tiếp tục trừu sáp....