Tổng Giám Đốc Đừng Chạy: Ông Xã, Ngoan Để Em Yêu Anh

Chương 1: Trùng Sinh

" Đau " đó là từ đầu tiên khi cô nhận thức được , cô từ từ mở mắt đưa tay xoa cái đầu đau nhức , cô ngồi dậy quan sát một lượt nơi mình đang ở chỉ toàn màu trắng như bệnh viện vậy , trong lòng đầy nghi hoặc lại nhìn thân thể chưa phát triển hoàn toàn của thiếu nữ mà sự nghi ngờ càng ngày càng tăng : Đáng lẽ ra cô phải chết rồi chứ ? Mà khoan nơi này là bệnh viện mà ? Tại sao cô ở đây ? Còn nữa cô đã 25 tuổi rồi sao có thể có tay chân nhỏ nhắn thế nha ? .

.

Rất nhanh đã có người sẽ đến giải đáp những câu hỏi của cô , cô nghe tiếng bước chân đi đến và cửa phòng bị bật tung ra , một người phụ nhân xinh đẹp trên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt nên không lưu lại được cho bà những minh chứng của thời gian nhưng bây giờ trên khuôn mặt bà toàn sự lo lắng , từ từ đi vào theo sau là một người đàn ông cao lớn tuấn mĩ đầy phong thái của một người thành đạt . Phụ nhân đôi mắt đỏ hoe tiến đến ôm cô vào lòng , bà khóc : " Tiểu Nhi của mẹ , con có sao không ? Có bị thương không ? Nào để mẹ xem " nói xong buông cô ra quan sát một lượt . Nhìn đến băng gạc trên đầu ta , bà thấy chói mắt lạ thường , nức nở : " Ôi , con gái tội nghiệp của mẹ , sao con ra nông nổi thế này " .

.

Ba Trần tiến lên an ủi bà xã nhà mình , lại nhìn cô đầy yêu thương , cưng chiều : " Tiểu Nhi , con sao rồi ? Không sao chứ ? "

.

Cô chết điếng người nãy giờ cũng hoàn hồn , nhìn ba mẹ mình lúc còn trẻ thì bỗng khóe mắt cay cay , nhào vào lòng Mẹ Trần mà khóc oa lên .

.

Cô như thế càng làm ba , mẹ Trần lo lắng , bèn vừa dỗ dành vừa hỏi : " Có phải cái tên Thiên Phong làm con khóc phải không ? Giỏi lắm , tên tiểu tử đó dám làm con gái cưng của lão nương khóc "

.

Cô nghe thế vội lắc đầu , thút thít nói : " Không phải ạ , con chỉ sợ không gặp lại được ba mẹ thôi "

.

Mẹ Trần gõ trán yêu cô một cái : " Con bé này , ba mẹ ở đây không đi đâu hết , sẽ mãi ở bên con thôi , con yên tâm đi "

.

Ba Trần nhìn cô đầy hiền từ nói : " Mẹ con nói đúng , ba mẹ tuyệt đối không rời bỏ con đâu " .

.

Mẹ Trần buông cô ra , đứng lên tiến đến bên bàn lấy hộp cơm để sẵn rồi quay lại đưa cho cô , yêu thương nói : " Bảo bối , nào ăn một chút đi con "

.

Ta mở hộp cơm ra toàn những món ta thích mà nước mắt lần nữa muốn trào ra , gật đầu nghẹn ngào nói : " Cảm ơn mẹ "

.

Mẹ Trần không biết chuyện gì đến với con gái mình vừa sủng ái vừa cưng chiều từ nhỏ nhìn cô như vậy làm bà xót xa không thôi , một bên lau nước mắt cho cô một bên an ủi : " Ngoan , đừng khóc nữa "

.

Cô nhìn ba mẹ mình trong mắt toàn yêu thương cưng chiều nhìn mình mà tim thắt lại , kiếp trước cô vì Tô Gia Yến mà chống đối lại ba mẹ làm ba mẹ đau lòng không thôi , cuối cùng ba cô giận quá tuyệt giao với đứa con gái như cô , lúc đó cô còn oán trách cha mình thật độc ác nhưng sống lại một kiếp cô biết là ba cô chỉ muốn tốt cho cô thôi , có lẽ ngay từ đầu ba cô đã cảm thấy được cô ta không đơn giản như bền ngoài đi . Nghĩ đến đây cô cười một cách tự giễu , ngẩng đầu lên bất gặp ánh mắt đầy đau lòng cùng lo lắng của bà thì cô vội nở nụ cười trấn an : " Mẹ con không sao đâu , à , hôm nay ngày mấy ạ ? "

.

Mẹ Trần nghi ngờ nhìn cô , nhưng vẫn trả lời chỉ nghĩ chắc cô ở trong bệnh viện nên không biết ngày tháng thôi : " Còn 1 tuần nữa đến sinh nhật 15 tuổi của con "

.

Động tác gắp thức ăn của cô khẽ khựng lại , sau đó như không có chuyện gì , gật đầu như đã biết , tiếp tục ăn để lắp đầy cái bao tử đang kháng nghị .

.

Thấy cô ăn đã xong , mẹ Trần đưa cho cô một ly nước , nói : " Con uống nước rồi nằm nghỉ ngơi cho khỏe , mẹ với ba con có công việc đi trước , chiều sẽ quay lại thăm con "

.

Cô nghe thế ngoan ngoãn gật đầu , nhưng rất nhanh cô nhớ lại một chuyện , vội nói : " Phong không có làm gì con hết , ba mẹ đừng làm khó anh ấy nhé "

Vì quen miệng với hơi vội nên cô không biết khi cô gọi như thế có bao nhiêu thân mật .

.

Mẹ Trần kì quái nhìn cô một cái , cảm thấy hôm nay cô rất khác , bình thường nếu nhắc đến tên nhóc Thiên Phong kia là cô lại bày ra một bộ dáng nghiến răng hận không thể nhào lại đánh nó một trận mà . Nhưng vẫn ép xuống nghi ngờ , cười cười nói : " Được , mẹ biết rồi "

~~~~~~~~~~~~~~~ Dãy phân cách phòng bệnh a ~~~~~~~~~~~~~~~

.

Sau khi ba mẹ Trần đóng cửa phòng lại , thì mẹ Trần vẻ mặt lo lắng xoay qua nhìn ông xã mình : " Ông xã , anh có thấy hôm nay con bé rất khác không ? "

.

Nếu Mẹ Trần nhận thấy được vậy sao ba Trần lại không biết nên nhẹ gật đầu , nhưng vẫn an ủi bà xã nhà mình : " Thôi em đừng lo lắng nữa , con nó lớn rồi để nó tự quản chuyện của nó đi , nó đã muốn giấu thì em ép nó cũng chẳng được gì đâu , em cũng hiểu tính con gái mình mà "

.

Mẹ Trần khẽ thở dài , nhẹ gật đầu một cái cùng ba Trần rời đi .

~~~~~~~~~~~~~~~ Dãy phân cách trong phòng bệnh a ~~~~~~~~~~~~

.

Cô nào biết chuyện ba mẹ mình đang nói , chỉ nghĩ đến trí nhớ kiếp trước và chắc chắn một điều là cô đã trùng sinh năm 15 tuổi , cô vẫn còn đi học hình như chỉ mới khai giảng bước lên cấp 3 thôi , sau khi vào lớp gặp cô ta thì bỗng sinh ra thiện cảm nên kết thân làm bạn bè , lúc đi học cô luôn kiêu ngạo còn cô ta thì một dáng hiền lành thân thiện nhưng ai biết chính cô ta ở sau lưng xúi dục cô kiêu ngạo chứ . Cô còn nhớ cô ta nói một câu " Người như Ân Nhi ai mà có thể so sánh được chứ , bạn như hạc giữa bầy gà thôi , bọn họ như vậy mà đòi hỏi làm bạn với bạn quả thật không biết lượng sức mà " vì tuổi còn nhỏ chưa hiểu sự đời với cô được yêu thương cưng chiều nên nghe cô ta thổi hơi bên tai như thế thì cảm thấy có lí bèn hất cằm lên , chả xem ai vào mắt hết .

.

Cô nghĩ lại mà cười giễu mình ngu ngốc , nuôi một con bạch nhãn lang mà coi là bạn thân tri kỉ !! . Nếu đã cho cô sống lại cô thề tuyệt đối sẽ trả cho cô ta gấp trăm lần những gì cô ta đã gây ra cho cô .

.

Bỗng cô nghe tiếng giày tiến đến phòng bệnh của mình vì là phòng víp nên mỗi khu chỉ một phòng mà thôi , nên cô chắc chắn tiếng giày ấy là tiến đến phòng mình nhưng lại không mở cửa mà chỉ đứng trước cửa .

.

" Tách " Cửa phòng mở ra .....