Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bế quan ở khách điếm chưa tới nửa năm, Thương Thăng và Thanh Mạch vẫn ở phòng cách vách hai người hộ pháp.
Thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày nọ, Thanh Mạch và Thương Thăng tỉnh lại từ trong tu luyện, cảm giác đất rung núi chuyển, hai người vội vàng chạy ra khỏi phòng của mình, quay người lại trên hành lang, liền nhìn thấy thân ảnh của nhau.
Thanh Mạch đi tới chỗ Thương Thăng, vui sướиɠ gọi một tiếng “Chủ nhân”, Thương Thăng gật đầu, kéo hắn bay ra khỏi khách điếm, bay lên trên trời cao.
Chỉ chốc lát sau, các tu sĩ đang ngủ trong khách điếm cũng lục tục bay ra, ngay cả các tu sĩ ở các nơi khác cũng tới đây tụ tập lại.
Trong khách điếm mà Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ở, có một luồng sáng vàng cực mạnh vọt lên tầng mây, bao trùm cả khách điếm, linh khí thuộc tính kim phạm vi vài dặm xung quanh đều bị hút về đây, hình thành một tầng mây cực lớn, giữa tầng mây lại có một lốc xoáy lớn, lốc xoáy đang xoay tròn không ngừng, những linh khí kia theo lốc xoáy chạy xuống, biến mất ở một căn phòng nào đó trong khách điếm.
Một lát sau, những linh khí màu vàng này bị hấp thu hoàn toàn, lại có một con rồng vàng hướng thẳng lên tận những tầng mây, bay quanh trên nóc nhà, một lát sau, dần dần biến mất.
Không lâu sau khi lúc rồng vàng biến mất, lại có một đạo quang mang màu xanh mạnh mẽ phá tan nóc nhà, linh khí thuộc tính thủy vài dặm xung quanh đều bị hút về đây, linh khí thủy xung quanh bị hấp thu hoàn toàn, sau khi lốc xoáy biến mất, lại có một con rồng lớn màu lam phóng lên cao, xoay vòng nơi chân trời.
Chờ sau khi rồng nước đã biến mất, tất cả trở về yên lặng, khách điếm mà Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ở được một tầng sáng màu vàng thản nhiên bao phủ, hơi lóe ra kim quang, hai người họ nắm tay nhau bay ra khỏi khách điếm, tựa như một luồng lưu quang, xoạt một cái, họ đã đứng trước mặt hai người Thương Thăng và Thanh Mạch.
Đột nhiên, ầm một tiếng, hai người Vân Túc còn chưa kịp xoay người lại, mọi người liền thấy khách điếm mấy tầng kia ầm ầm sụp đổ, làm cho bụi đất bay đầy trời, rất nhiều tu sĩ đang đứng trên không trung đều lùi lại vài trượng.
May là khách điếm này chỉ cho các tu sĩ vào ở, bên trong không có phàm nhân, các tu sĩ thấy động tĩnh đều đã lần lượt ra ngoài vây xem, có tu sĩ trước đó không ra ngoài, lấy bản lĩnh của mình, cũng có thể dễ dàng trốn thoát ra ngoài, thế nên lúc khách điếm sập không một tu sĩ hay phàm nhân nào bị thương.
Chẳng qua Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng phải thanh toán tiền bồi thường. Ai mà ngờ được chỉ là hai tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống lại có thể phá sập được khách điếm có thể nhận được một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ?
Bởi vậy, các tu sĩ vây xem thấy tình hình này, đều là vẻ mặt kinh ngạc, cảm thán trong lòng hai người Vân Túc quả là thiên tư tung hoành, chỉ mới đột phá tới Nguyên Anh kỳ, đã tạo ra động tĩnh lớn chưa có tu sĩ bình thường nào có thể làm ra được, chỉ cần theo thời gian trôi đi, nếu hai người không lạc lối, nhất định sẽ có thể trở thành bá chủ một phương của giới tu chân, khả năng phi thăng lên Tiên Giới cũng sẽ lớn hơn tu sĩ bình thường nhiều.
Thương Thăng nhìn con trai và con dâu trước mặt, phát hiện Vân Túc không chỉ đột phá thành công, mà tu vi còn đã lên tới Nguyên Anh trung kỳ, vỗ vai Vân Túc, cười ha ha nói: “Tốt lắm! Không hổ là con trai của Thương Thăng ta, thiên tư quả không giống người thường, Tiểu Trúc cũng không kém cỏi chút nào.”
Thanh Mạch cũng cực kỳ cao hứng, khuôn mặt thư hùng mạc biện nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Thanh Mạch chúc mừng tiểu chủ nhân và Cung thiếu gia thăng cấp thành công.”
Các tu sĩ khác thấy mình đã không còn việc gì làm, liền đồng loạt tản ra, cũng có vài người bước tới chúc mừng hai người.
Một lát sau, chờ người xung quanh đều đã tản ra, ông chủ khách điếm cũng tới đòi tiền bồi thường, chẳng qua sắc mặt rất tốt, không hề bởi khách điếm bị hủy mà đổi sắc mặt.
Vân Túc cầm một túi linh thạch trung phẩm từ trong trữ vật giới ra ném cho ông ta, hàn huyên vài câu xong liền mang theo mấy người rời đi, lại một lần nữa tìm một khách điếm khác ở.
Cùng lúc đó, Tất Điêu Diệp Lâm cũng được báo tin Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đã xuất quan, hắn lập tức bảo người chọn lễ vật mang tới chúc mừng.