Hệ Thống Truy Phu

Chương 136

Trung tâm của đại trận, một nam tu dáng người thon dài, dung mạo anh tuấn dẫn theo chúng tu sĩ, không ngừng tấn công vào không trung bên trên của trung tâm đại trận, với ý đồ hủy mắt trận, hắn nói với mọi người: “Mọi người cố gắng, phát ra thật nhiều linh lực, chỉ cần qua nửa canh giờ nữa thôi, đại trận này sẽ bị phá giải.”

Có lẽ là phàm nhân sẽ không thể nhìn thấy trên trời cao có một trận kỳ đang tung bay, nhưng là tu sĩ, lại còn là tu sĩ cấp cao, họ có thể dùng thần thức cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách rõ ràng.

Nếu trận kỳ này thật sự bị lấy xuống, đại trận này sẽ không thể gây ra sự sợ hãi cho họ nữa.

Thực ra những tu sĩ cấp cao khi bị nhốt trong đại trận, tình huống không tốt hơn Vân Túc và Cung Tiểu Trúc lúc đầu là bao, không chỉ thần thức bị ngăn chặn hoàn toàn mà chân nguyên trong đan điền cũng không thể điều động, kinh mạch cũng bị bó buộc trì trệ, khi đó, toàn bộ tu sĩ vừa khϊếp sợ lại bối rối, cho dù địa vị của những tu sĩ cấp cao này ở đại lục Huyền Hoàng đều cực kỳ cao, là thành chủ của các đại thành trì và chưởng môn của các đại môn phái, có thể được coi là lực lượng trung kiên của đại lục Huyền Hoàng.

Nói như vậy là bởi nếu không có họ, các đại thành trì và các đại môn phái của đại lục Huyền Hoàng sẽ phải nghênh đón một hồi náo động xưa nay chưa từng có.

Có điều cũng may là có một tu sĩ cấp cao tâm chí kiên định, chuyện từng trải qua cũng đã nhiều vô số kể, tuy rằng chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nhưng sau khi bối rối một lát, hắn vẫn có thể trấn định lại, suy nghĩ giải pháp.

Vị trí ban đầu của họ là một nơi gió to, sấm sét vang dội, mới đầu họ cũng không biết mình đang ở trong một đại trận, dần dần, trong lúc phải ngăn những cơn lốc và sấm sét, vị môn chủ của Thiên Cơ môn tên Lăng Thiên kia đo lường tính toán ra kết quả, cũng nói cho mọi người biết rằng họ đang ở trong một đại trận, còn là đại trận chưa từng nghe nói tới.

Lăng Thiên bởi rất có uy tín trong chúng tu sĩ, hơn nữa thực lực lại mạnh, Thiên Cơ môn cũng là tông môn nhất phẩm duy nhất của tây bộ đại lục Huyền Hoàng, thế nên Lăng Thiên hoàn toàn xứng đáng trở thành người lãnh đạo của những thành chủ và chưởng môn này, gọi tắt là đội trưởng.

Thiên Cơ môn đào tạo ra rất nhiều đệ tử am hiểu đo lường tính toán thiên cơ, rất có danh vọng ở đại lục Huyền Hoàng, bản lĩnh của Lăng Thiên này càng là xuất thần nhập hóa. Ngoài ra, sức chiến đấu của hắn cũng không kém người khác chút nào, càng có bản lĩnh chiến đấu vượt cấp, hắn vừa đo lường tính toán ra vị trí họ đang đứng thực ra là ở trong một đại trận, vừa dẫn theo mọi người tìm kiếm sơ hở và mắt trận, cuối cùng cũng tìm

được

tới trung tâm trận pháp.

Quá trình này gian khổ thế nào đương nhiên cũng không cần phải nói.

Tuy rằng lúc đó Lăng Thiên chỉ như một phàm nhân, nhưng năng lực đo lường tính toán thiên cơ của hắn vẫn không bị phong tỏa, chỉ là không thể sử dụng linh lực để đo lường tính toán nên hiệu quả dù sao cũng không đạt được tới trạng thái tốt nhất, thế nên trước khi tới được mắt trận, cũng tốn nhiều công sức.

Đoàn người tuy rằng đã đi tới cạnh mắt trận, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể bước vào trong đó, chỉ có thể vừa chống lại sự tập kích của gió và sấm sét, vừa mang ý định bài trừ hào quang bảo vệ mắt trận kia.

Chính nhờ cái gọi là bỏ công sức không phụ lòng người kia, Lăng Thiên tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của màn hào quang, mọi người hợp lại dùng hết sức, dưới sự chỉ đạo của Lăng Thiên, cuối cùng cũng có thể dùng tay không xé rách ra một cái lỗ, sau khi đi vào, rốt cuộc cũng cảm giác được tu vi trên người họ đang dần khôi phục lại được, thần thức cũng có thể sử dụng lại.

Vốn tình huống này, Cơ Vân bố trí trận pháp đang ở trong động phủ cũng biết, nàng lập tức muốn chạy tới ngăn cản những tu sĩ này, nhưng nàng chỉ là một yêu tu Hóa Thần kỳ, cho dù có trận pháp giúp đỡ, cũng không thể nào ngăn cản được sự phản kháng của mấy chục, gần một trăm tu sĩ cấp cao này.

Mắt thấy trận pháp sắp bị công phá, lúc này Cơ Vân mới nhanh chóng bẩm báo tình huống cho Cơ Tu biết.

Mà lúc này, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng vừa vặn gia nhập vào đội quân phá giải trận pháp.

Lăng Thiên đứng ở chính giữa mắt trận, hắn chính là tâm phúc của mọi người, trên đầu chính là trận kỳ lớn nhất của trận pháp, nó được ba tầng cấm chế trong ngoài bảo vệ, cho dù những tu sĩ cấp cao này đã khôi phục được gần nửa công lực cùng nhau tấn công vào cấm chế, tiến độ vẫn cứ chậm chạp như trước, mà trong đó, Lăng Thiên cũng là người ra lực lớn nhất, mỗi lần cấm chế bị tấn công, Lăng Thiên lại phải gánh chịu một lần phản lực.

Chẳng qua bây giờ, vài cấm chế kia rốt cuộc chỉ còn lại một tầng cuối cùng, ánh rạng đông của chiến thắng đã vẫy gọi tất cả.

Tu vi của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc là thấp nhất trong đám người này, nhưng năng lực khôi phục lại là mạnh nhất.

Cung Tiểu Trúc khi ở bên ngoài mới chỉ khôi phục được ba phần linh lực, mà khi tới chỗ mắt trận này, linh lực đã khôi phục về mười phần mười, linh lực của Vân Túc cũng đã khôi phục hoàn toàn, cảm giác thần thức bị áp chế cũng biến mất hoàn toàn, toàn thân như thoát thai hoán cốt, tuy rằng y phục vẫn chật vật như trước, nhưng thần thái không còn uể oải như trước, cũng không tạo ra cảm giác suy yếu cho người khác như trước.

Lang Kha bởi vì bị thương nặng, bây giờ mới chỉ khôi phục lại chưa tới sáu phần tu vi, hắn ngay cả đầu tóc cũng chưa kịp xử lý lại đã bị phân công nhiệm vụ.

Ba người được Lăng Thiên sắp xếp ở một vị trí không quan trọng, để họ tấn công vào cấm chế, Vân Túc triệu hồi Phệ Hồn kiếm từ trong đan điền ra, cầm trong tay, tấn công một kích nặng nhất vào cấm chế, một con rồng vàng gần như đã ngưng thành thực thể hướng thẳng tới cấm chế, một lát sau bị tạc vỡ ra, cấm chế chấn động tới mức rung lên một chút, cũng là càng thêm lơi lỏng hơn so với lúc trước.

Cung Tiểu Trúc lấy pháp bảo bản mạng của bản thân ra

— Phượng Hoàng cầm, ngón tay lướt trên dây đàn, âm luật vang lên bên tai mọi người, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy cầm huyền tựa như đã thoát khỏi thân đàn, một tia tựa như hóa thành mũi tên sắc nhọn bay thẳng tới trận kỳ, cầm huyền hóa thành thực thể kia thì xuyên qua cấm chế, để lại từng vệt hoa ngân trên trận kỳ.

Để giữ lại mạng sống, Cung Tiểu Trúc cũng bất chấp làm bại lộ pháp bảo bản mạng của mình, dù sao so với bảo vật th mạng sống vẫn quan trọng hơn, nếu chỉ bởi hắn không chịu làm lộ Phượng Hoàng cầm ra trước mặt những tu sĩ cấp cao này, mà trong quá trình phá hủy trận pháp xảy ra sai sót gì, cũng sẽ dẫn tới tổn thất không thể vãn hồi lại được, mất nhiều hơn là được.

Lang Kha lấy bản đao của mình ra cũng bắt đầu tấn công trận kỳ, chỉ là thực lực vẫn chưa thể phát huy ra hoàn toàn, lại bị nội thương nghiêm trọng, cũng không có bao nhiêu tác dụng với cấm chế.

Hơn mười vị tu sĩ cấp cao, có người

đứng

phân tán trên mặt đất, có người đứng trên không trung, đều tấn công vào trận kỳ nơi mắt trận kia, vốn mỗi người họ vẫn luôn không hề chú ý tới hai tu sĩ cấp thấp kia, lại phát hiện khi hai người này động thủ, thực lực vượt xa nhiều tu sĩ cùng cấp, mà tu sĩ Kim Đan khuôn mặt lạnh lùng kia thực lực lại càng phi phàm,

thực lực

mạnh hơn nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu so sánh với một tu sĩ Hóa Thần kỳ trong số họ, thực lực cũng không kém là bao.

Mọi người chỉ nghĩ một chút, rồi lại hết sức chuyên tâm tấn công vào mắt trận.

Đợi tới khi tầng cấm chế cuối cùng biến mất, Lăng Thiên phi thân lên, chuẩn bị lấy trận kỳ xuống, thì ngay lúc này, dị biến xảy ra.

Một đạo pháp thuật giáng xuống từ trên trời, ngay chính giữa ngực Lăng Thiên, đánh hắn ngã xuống đất, bị thương nặng, một nam tu nhìn thấy tình cảnh này, vội vã chạy qua đỡ Lăng Thiên hỏi: “Lăng môn chủ, ngươi không sao chứ?”

“Lăng môn chủ…”

“Lăng môn chủ…”

Những người còn lại đồng loạt nắm chặt pháp bảo trong tay, cảnh giác nhìn lên trời cao, nhưng lại không phát hiện được gì, đoán được có lẽ ở đó có một hoặc một vài yêu tu thực lực không tầm thường, ẩn thân ngầm quan sát hành động của họ, hơn nữa thực lực của yêu tu kia nhất định vượt xa Lăng Thiên, nếu không không thể nào có thể làm cho Lăng Thiên bị thương dưới tình huống hắn hoàn toàn không phát hiện ra như vậy.

Lăng Thiên được đỡ đứng lên, khoát tay nói: “Tại hạ không sao, các vị đạo hữu cẩn thận bị lén tập kích.”

Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trong một khắc xảy ra dị biến kia, nhanh chóng tới gần nhau, dựa lưng vào nhau, dùng thần thức quan sát động tĩnh xung quanh.

“Vân đại ca, ngươi nhất định phải cẩn thận!” Cung Tiểu Trúc cau mày, cảnh giác quan sát bốn phía, nói với Vân Túc từ sau lưng.

“Tiểu Trúc cũng phải coi chừng, nghìn vạn lần đừng rời xa ta, biết chưa?” Vân Túc khinh thường việc bận tâm tới sự sống chết của người khác, hơn nữa những tu sĩ cấp cao kia tu vi cách xa y cả một khoảng lớn, cũng không tới phiên y phải bận tâm, y chỉ là không thể nào không quan tâm tới an nguy của Tiểu Trúc, thế nên nhất định phải thời khắc đặt Tiểu Trúc cạnh bên người, đảm bảo sự an toàn của hắn.

“Ta biết rồi, Vân đại ca.”